Minh Thiên Hạ

Chương 579: Giải Quyết Nguy Cơ Tín Nhiệm. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Trương Quốc Oánh đang ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời sao uống rượu, đột nhiên một đám nữ tử che mặt xông tới, thấy đám nữ tử này y đồ bất thiện, nàng định kháng cự, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền bỏ ý đồ phản kháng, bó tay chịu trói.

Những nữ tử rõ ràng là đồng song ngày trước của nàng, không nói một lời, vừa tới một cái liền trói nàng như bánh tét vác lên vai đi tới mảnh đất gần bên suối kia, cuối cùng treo nàng lên trên đầm nước, bao vây thành vòng tròn, trầm mặc nhìn nàng.

Trương Quốc Oánh nỗ lực ngẩng đầu nhìn người che mặt chính giữa:” Đừng làm ở chỗ nhiều người như thế, ảnh hưởng không tốt.”

Người đó phất tay, liền có người che mặt buông thừng, dìm đầu Trương Quốc Oánh xuống nước.

Khi Trương Quốc Oánh chuẩn bị tinh thần để chết thì thân thể bị người ta kéo lên, còn tưởng đối phương định nói gì với mình, không ngờ mới thở được một hơi lại bị dìm xuống.

Liên tục ba lần như thế Trương Quốc Oánh dù không sợ chết cũng nổi giận, quát lên:” Nói cho cùng ta vẫn là công thần, sao lại sỉ nhục ta như thế?”

Người ở giữa kéo khăn che mặt, không ngờ lại là Vân Chiêu, Trương Quốc Oánh còn đang há hốc mồm thì có thêm nhiều người che mặt nữa kéo tới, từ bốn phương tám hướng kéo tới nhìn chằm chằm.

Lúc này Trương Quốc Oánh mặt ướt sũng, bộ dạng thảm hại, vừa xấu hổ vừa tức giận, đang định nói thì Vân Chiêu chặn họng, dùng giọng điệu xa lạ mang chút chế giễu:” Nữ nhân này gần đây làm một chuyện rất tài giỏi, mọi người vỗ tay.”

Thế là Trương Quốc Oánh nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào.

Vân Chiêu áp tay xuống, tiếng vỗ tay dừng lại.

“ Khi ta đang suy nghĩ thưởng nữ nhân này ra sao thì cô ta chạy tới, lấy bí phương xin ta đổi lấy mảnh đất này, nói là muốn xây một gian nhà tranh, như thế có thể thấy đỉnh tuyết Ngọc Sơn, nghe tiếng suối chảy để ngủ.”

“ Lúc ấy ta không suy nghĩ gì cả, vì thư viện ta rất nhiều kẻ biến thái, nhưng sau đó ta chợt tỉnh ngộ, nữ nhân này không phải xây nhà ở mà là muốn xây mộ ...”

Đám đông bên đàm nước bùng nổ, Vân Chiêu lần nữa ra hiệu cho mọi người im lặng.

“ Sau khi nghĩ thông rồi ta rất tức giận, nữ nhân này cho rằng mình là công tượng lăng mộ hoàng đế thời cổ đại, chỉ cần hoàn thành chỗ quan trọng nhất là sẽ bị tuẫn táng. Vì không để ta phải khó xử, nữ nhân này chu đáo lắm, tự lựa chọn đất xây một cho mình, vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được.”

“ Ta không biết nữ nhân này khi hoàn thành bí phương chuẩn bị đi tìm ta sẽ ai oán đau thương ra sao, nghĩ mình hồng nhan bạc mệnh thế nào, có khi cũng đã suy đoán ta giết cô ta thế nào đấy.”

“ Bây giờ mọi người thấy thế nào, có nên để cô ta đạt thành tâm nguyện không? Chết trước mặt bao nhiêu đồng song thế này chắc là thỏa mãn rồi.”

Đám đông lần nữa làm ầm ĩ, ai nấy phẫn nộ.

“ Đúng là ăn no rửng mỡ mà.” Một học tử cao lớn kéo khăn che mặt, trừng mắt với Trương Quốc Oánh, phất ống tay áo bỏ đi:



“ Oánh Oánh, trước khi làm chuyện này cũng nên nói vài câu với bọn ta rồi hẵng chết chứ? Ngươi còn coi bọn ta là tỷ muội không?” Một nữ tử áo lục kéo khăn che mặt ra để Trương Quốc Oánh nhìn rõ mặt, dậm chân dẫn một đám nữ tử đi:

Trương Quốc Oánh hổ thẹn vô cùng.

“ Thư viện Ngọc Sơn xưa nay chú trọng tinh thần tự nguyện, nếu như Trương Oánh thích tự sát như thế, không bằng trước đó làm ướt áo ... Á, á ...”

Tên khốn kiếp đó chưa nói hết đã bị đồng bọn đá cho không biết bao nhiêu cái, sau đó lột khăn che mặt của hắn đẩy tới trước mặt Trương Quốc Oánh để nàng nhìn thấy rõ mặt, đừng giận nhầm người.

“ Ta sẽ giết ngươi ...” Trương Quốc Oánh môi run run quát:

“ Im ngay Trương Oánh, mục đích của chúng ta là để mặt trời chiếu rọi thiên hạ, đại sư huynh sao có thể giết anh tài dùng vô số tâm huyết bồi dưỡng ra khi mới có được Quan Trung nho nhỏ.” Một người khác chỉ mặt Trương Oánh, chả biết đang mắng ai:” Ngươi coi thường đại sư huynh quá rồi.”

Nói thế sau này mình cũng sẽ giết? Vân Chiêu vỗ mặt, coi như tiểu nha đầu đó chưa nói gì, giang tay ra áp xuống, lần nữa bảo đám đông im lặng:” Biết phải nói gì đây, hôm nay trước mặt tất cả mọi người, ta nói điều này, hãy tin tưởng vào ta. Tin ta sẽ không đố kỵ với tài hoa của các ngươi, không sợ tài hoa của các ngươi, không vì hào quang của các ngươi quá chói lóa mà đưa tay dập tắt.”

“ Ta không cần các ngươi làm ra kỳ tích hay có bao nhiêu cống hiến cho huyện Lam Điền, chỉ cần các ngươi đã nỗ lực, vì hi vọng mỗi người đều không uổng phí tháng năm của mình, để mấy chục năm cuộc đời không vô nghĩa.”

“ Nếu các ngươi có thành tựu, xin các ngươi hãy tin, trong đám đông vỗ tay hò reo cổ vũ các ngươi có một người tên Vân Chiêu. Hãy yên tâm làm chuyện các ngươi thích làm, còn lại giao hết cho ta, ta sẽ không phụ các ngươi.”

Cứ tưởng sau bài phát biểu đầy khảng khái thâm tình của Vân Chiêu, đám đông sẽ thêm kích động, ai ngờ không khí lắng hẳn xuống.

“ Huyện tôn chỉ giỏi lửa người ta làm việc cho mình thôi, đám huynh đệ tỷ muội chúng ta ai chả làm việc như trâu ngựa rồi.

“ Nếu huyện tôn lo tiết lộ bí mật cứ nạp Oánh Oánh làm tiểu thiếp là được, một công đôi việc.”

“ Thôi ta về đi ngủ đây, chả có gì hay ....”

Đến một tiếng vỗ tay cũng chả có, cả đám tuôn ra đống lời phế thải, sau đó giải tán hết.

Để lại mỗi Trương Quốc Oánh ngực phập phồng dữ dội, đã tới mép vực bùng nổ rồi.

Vân Chiêu đoán trước được phản ứng này, rất hài lòng, xem ra đạt được hiệu quả giáo dục rồi, thả Trương Quốc Oánh xuống, song không cởi giây trói, dù sao nha đầu này đang kích động.

“ Khi đó ngươi nghĩ cái gì thế, sao lại nghĩ ta sẽ giết ngươi.”



Trương Quốc Oánh ngọ nguậy như con sâu đo.

Vân Chiêu ôn nhu giúp Trương Quốc Oánh vén những sợi tóc dính bết lên mặt:” Lần sau đừng có tùy tiện nghĩ tới cái chết nhé, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta ta còn ở phía sau, ngươi không tin ta là làm tổn thương ta, không tôn trọng ta.”

“ Ti chức tin huyện tôn rồi:” Trương Quốc Oánh bật khóc, khóc thật lớn, khóc vô cùng thương tâm:

Vân Chiêu vốn định để nàng phát tiết một lúc cho hả, không ngờ nha đầu này khóc quá khỏe, cứ khóc, khóc mãi, y giúp lau nước mắt thế nào cũng chỉ càng nhiều, như vậy không xong rồi, hại thân lắm:” Được rồi, được, không cần cảm động như thế chứ.”

“ Thừng cứa vào thịt đau quá, hu hu.”

“ ....”

Chuyến đi Ngọc Sơn này không uổng phí, mở một tiết học giáo dục rất có ý nghĩa theo cách chưa từng ai làm, cởi bỏ tâm kết cho nhân viên nghiên cứu liên quan tới việc bí mật, loại chuyện này nhất định phải làm trước.

Nếu không tâm trạng xấu tích lũy dần, tới một mức độ nhất định sẽ không ai muốn phát minh ra thứ tốt nữa, nếu tiếp tục lan tới chính vụ, sẽ chẳng ai làm việc nghiêm túc nữa.

Một khi lan tới quân đội, nó sẽ là thảm họa.

Vân Chiêu tất nhiên là thật lòng, đồng thời y cũng nhìn xa hơn tất cả bọn họ.

Khi về tới nhà thì đêm đã khuya, Tiền Đa Đa đại biểu cho hai nghìn chín trăm chín chín giai lệ hậu cung đợi y, có điều Vân Hiển hôm nay cứ quấy, mếu miệng khóc lóc không chịu ngủ trong nôi, phu thê đánh đặt giữa hai người dỗ dành nó ngủ.

Đợi khi con ngủ say, phu thê nhìn nhau, đều không còn hứng trí nữa, chẳng bao lâu ai nấy chìm vào mộng đẹp.

Buổi sáng tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, Vân Chiêu rất sảng khoái.

Tới giờ này mà tên Dương Hùng vỡ đầu kia còn chưa tới quấy rầy y, chứng tỏ hôm nay là ngày tốt thiên hạ thái bình.

Chẳng biết từ bao giờ, chỉ cần là một ngày bình yên không xảy ra sự kiện gì trọng đại với Vân Chiêu là một ngày đẹp trời.

Không nơi nào xảy ra vấn đề.

Không cần nổi giận chửi mắng đám ngốc bí thư giám.

Vân Chiêu hạnh phúc ôm ấm trà nóng, lắng nghe tiếng ve ồn ào ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook