Minh Thiên Hạ

Chương 463: Giải Trại Sinh Ra. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Bất kể khai khẩn được bao nhiêu ruộng cũng không đủ, vì tiêu chí của một người Lam Điền chân chính là có một mảnh đất canh tác.

Đây không phải là yêu cầu của quan phủ, quan phủ thừa nhận cả người làm công, thương cổ, thợ thủ công là người Lam Điền, nhưng bách tính cứ cố chấp cho rằng, phải có ruộng đất mới là người Lam Điền thực sự.

Đất đai với người huyện Lam Điền cực kỳ quý giá, muốn mua đất là gần như không thể, nhưng chỉ cần cha mẹ có hộ tịch sinh con, đứa con đó sẽ tự động được một mảnh đất.

Giờ trẻ mới sinh ở huyện Lam Điền được phân một mẫu ba phân đất.

Tài nguyên đất có hạn, nhân khẩu lại tăng vọt, may là người Lam Điền đa phần dựa vào hoạt động thương nghiệp duy trì sinh kế.

Thế nên hoạt động cứu trợ thiên tai mới có thể trục lợi được.

Lô Tượng Thăng ngồi trong ruộng, bóp một nắm đất, buông tay ra, kiểm tra bùn trên tay, dính ẩm, không rơi xuống ngay tức thì:” Độ ẩm của đất ở đây rất tốt, hơn nhiều vài huyện gần đây, xem ra Quan Trung có vài nơi tránh được hạn hán rồi.”

Từ Ngũ Tưởng chỉ lúa mạch trĩu bông sắp thu hoạch: “ Lô công chỉ nhìn lúa là biết rồi, không cần xem đất.”

“ Khà khà, Từ lý trưởng chớ nghĩ Lô mỗ cổ hủ, nhiều năm qua ta bị phù vân che mắt, bây giờ muốn xem lại thế giới này từ căn bản thôi.”

“ Vậy Lô Công thấy giờ ở huyện Đại Lệ thế nào?”

“ Ta thấy sự bình đẳng. “ Lô Tượng Thăng lấy trong lòng ra một bản thông cáo:

Từ Ngũ Tưởng nhận lấy xem qua, hắn không thấy có bất kỳ điều gì đặc biệt trong thông cáo này, còn nghĩ Lộ Tượng Thăng mới tới đây chưa hiểu cách làm việc của huyện Lam Điền, giải thích văn tắt:” Cái này chỉ là thông cáo cho bách tính, đề phòng bách tính hủy nhà mình đổi lấy nhà cứu tai thôi.”

Lô Tượng Thăng gật đầu: “Chính là vì như thế đó. Trong bản thông cáo này, huyện nha Lam Điền không che giấu chuyện gì, lợi hại phân tích rạch rồi, từ đó có thể thấy mỗi chuyện quan phủ nơi này làm cho bách tính đều vô tư.”



“ Cũng không phải chuyện gì cũng nói, quan phủ cần có thủ đoạn, nói hết ra không phải là chuyện tốt. Lô công nên biết, huyện Lam Điền quản lý bằng luật pháp, đưa ra giải thích là do luật pháp yêu cầu, không phải thể hiện đạo lý lấy nhân nghĩa trị thiên hạ của sĩ đại phu. Đây chẳng qua là điều phải làm do quy định của huyện Lam Điền mà thôi, chẳng thể qua việc này đánh giá đó là quan tốt, quan xấu, kể cả là tham quan ô lại chăng nữa thì vẫn làm thế.”

Lô Tượng Thăng ngồi xuống bên kênh dẫn được vừa suy ngẫm câu nói của Từ Ngũ Tưởng vừa hỏi:” Trận thiên tai này có ảnh hưởng lớn tới huyện Lam Điền không?”

“ Trong mười năm qua huyện Lam Điền bị 6 lần hạn hán, một lần lũ lụt, thêm vào lần động đất này tổng cộng là tám lần gặp phải thiên tai lớn rồi.”

“ Vậy không khác gì Hà Nam sao?”

Từ Ngũ Tưởng kiêu ngạo nói:” Đúng thế, huyện Lam Điền chẳng hề được ông trời ưu ái hơn bất kỳ đâu trong thiên hạ này, sự phồn vinh của huyện Lam Điện do hai bàn tay con người làm ra, con người chinh phục thiên tai, con người làm ra của cải. Tổ tiên chúng ta khi khai phá mảnh đất này còn gian nan gấp trăm lần, vậy mà vẫn sinh tồn được, chúng ta chẳng có lý nào không sống được.”

“ Trận động đất lần này là chuyện rất nhỏ, không phải vì nó gây ra tổn thất không nhiều, vì chỉ cần chúng ta còn sống là còn làm lại được, chỉ cần muôn người đồng lòng, thiên tai lớn tới mấy cũng có thể qua được, chẳng cần chờ tới thần linh nào.”

“ Lô tiên sinh, hoan nghênh ngài tới tới giúp sức với huyện Lam Điền.”

“Ta hiểu rồi, suy nghĩ của các ngươi là nhân định thắng thiên sao? “ Lô Tượng thở dài, thiên mệnh trời ban là gốc rễ quyền lực của thiên tử, nhưng ở mảnh đất con người có thể cho rằng mình thắng được trời, vậy thiên tử còn ý nghĩa gì?

Từ Ngũ Tưởng như hiểu được suy nghĩ của ông ta, ngồi xuống bên kênh nước mắt, nhìn ruộng động bao la:” Lô tiên sinh, huyện Lam Điền tự lập không phải vì muốn làm hoàng đế, muốn làm quyền quý, bọn ta muốn thức tỉnh, phục hồi, phấn chấn cho mảnh đất này.”

“ Vương triều Chu Minh không phải là chủ nhân duy nhất của mảnh đất này, tất cả mỗi chúng ta đều thế, huyện Lam Điền này vẫn thuộc về tất cả bách tính Đại Minh, bởi thế cho nên mười năm ta bọn ta tiếp nhận tất cả những người muốn đế huyện Lam Điền, dù bách tính bình dân hay hoàng thân quốc thích, bọn ta không muốn đánh đổ ai, lật nhào ai.”

“ Ngài nhìn Tần vương đi, không phải tới giờ vẫn sống rất tốt đó sao, không biết bao nhiêu phiên vương thiên hạ ghen tỵ, chẳng lẽ huyện tôn nhà ta sợ hay vì toan tính gì mà không dám giết hắn? Không hề! Tần vương còn sống vì hắn cũng là chủ nhân của mảnh đất này, cũng có quyền sống ở đây như bất kỳ ai, chỉ cần hắn không làm chuyện gì phạm pháp, không ai đụng tới sinh mạng hay tài sản của hắn.”

Lô Tượng Thăng đợi Từ Ngũ Tưởng nói xong những lời hùng hồn đó mới hỏi:” Vậy Lô mỗ thì sao, huyện tôn của các ngươi cứu Lô mỗ ra vì cái gì?”

Từ Ngũ Tưởng lấy từ trong ống tay áo ra một tời giấy, đọc:” Lô Tượng Thăng ngày xưa như ngọc chưa mài, như sắt chưa luyện, như thóc chưa xát. Nay Lô Tượng Thăng trải qua kiếp nạn, như bạch ngọc, như thần binh, như gạo trắng, có thể dùng vào việc lớn.” Nói rồi đưa ông ta tờ giấy đó.



Lô Tượng Thăng đọc lại tờ giấy đó lần nữa, không tựa đề, không ký tên, song người có tư cách viết ra những lời này chỉ có thể là Vân Chiêu:” Năm xưa Nghiêu làm hoàng đế có nuôi một con Giải Trại ở trong cung, gặp phải quan viên gian tà, nó dùng sừng húc ngã quan viên đó rồi ăn thịt. Từ Ngũ Tưởng, ngươi nói với Vân Chiêu, ta muốn quyền lực đó, ta không cần vinh hoa phú quý, không cần quan cao tước dày, ta nợ y, vậy ta muốn trả cho y một huyện Lam Điền thật thanh bạch, ngoài cái đó ra, việc khác ta không làm.”

“ Huyện tôn vốn muốn trao cho ngài quyền lực đó, đây chính lừ chú thích chức trách của đại pháp quan, ngài xem đi.”Từ Ngũ Tưởng lấy ra tờ giấy khác đưa cho Lô Tượng Thăng, chắp tay một cái:” Cáo từ.”

Lô Tượng Thăng hơi ngớ ra:” Ngươi cứ vậy mà đi sao?”

“ Trước đó ngài là vị khách tôn quý, ta làm quan địa phương phải tháp tùng để biểu thị tôn trọng. Giờ chúng ta là đồng liêu, vụ thu hoạch đã tới gần, ta bận tối mắt, đâu có thời gian mà hầu hạ ngài chứ. “ Nói dứt lời thì người cũng đi xa rồi.

Lô Tượng Thăng nói với theo: “ Này con Giải Trại ăn thịt người thật đấy.”

“ Dù sao thì đời này ngài chẳng ăn nổi dù chỉ một cọng lông của ta đâu.”

Trước mắt Lô Tượng Thăng chính là người thích hợp nhất đảm nhiệm vai trò đại pháp quan, bất kể từ bản tính, từ gia thế hay từ điều ông ta trải qua cùng tinh thần vô tư không biết sợ, người này đều là nhân tuyển hàng đầu.

Huyện Lam Điển sinh trưởng quá nhanh chóng đã nảy sinh ra quá nhiều vấn đề rồi, cần có một người chỉnh đốn nó.

Lô Tượng Thăng mất năm ngày ở trong phòng xem văn thư quy định chức trách của đại pháp quan, tới ngày thứ sáu mở cửa ra thì quản gia báo, có một đám quan viên trẻ tuổi đợi ông ta, nói là được huyện tôn huyện Lam Điền phái tới nghe lệnh.

Câu đầu tiên Lô Tượng Thăng nói với đám thuộc cấp trẻ là:” Về huyện Lam Điền.”

Ông ta hết sức nóng lòng lập nên quan nha của mình.

Thuộc cấp của ông ta có rất nhiều, 60 quan viên, 12 thư lại, 160 giáp sĩ, cùng với sáu văn thư bổ nhiệm đã đóng dấu của Vân Chiêu nhưng chưa điền tên.

Đây là lần cấp quyền quy mô lớn nhất của huyện Lam Điền, cũng là lần đầu tiên Vân Chiêu trao một vị trí cực kỳ quan trọng cho một người ngoài, không xuất thân từ Vân thị, cũng không thuộc hệ thống thư viện Ngọc Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook