Minh Thiên Hạ

Chương 757: Gian Thần Hay Trung Thần Đúng Là Một Vấn Đề! (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Chỉ qua hai cuộc trò chuyện, Hồng Thừa Trù mẫn cảm nhận ra mâu thuẫn không thể điều hòa giữa Hoàng Thai Cát và Đa Nhĩ Cổn, đây không đơn giản là tranh đấu quyền lực nữa, mà khác biệt hoàn toàn về lối suy nghĩ.

Cho nên khi Đa Nhĩ Cổn đi rồi, Hồng Thừa Trù đặt bút xuống, bắt đầu nghiên cứu xem rốt cuộc mình có thể làm gì ở nơi này.

Nghiền ngẫm suốt cả đêm, ông ta vui vẻ nhận ra làm một gian thần dễ dàng hơn là trung thần nhiều lắm ...

Vì thế ông ta nói với Phạm Văn Trình mỗi ngày đều đặn tới thăm mình rằng:” Nếu Hoàng Thai Cát chịu thả 67 tướng sĩ bị bắt ở Hạnh Sơn, ta có thể ra sức cho Đại Thanh một lần.”

Phạm Văn Trình nghe vậy mừng lắm, lập tức đi bẩm báo với Hoàng Thai Cát, 67 tù binh không là gì hết, gấp mười lần cũng không đáng kể, ông ta cho rằng đây chỉ là cớ để Hồng Thừa Trù xuống thang mà thôi, có lần đầu thì ắt có lần sau.

Đây là dấu hiệu tốt đẹp.

Hoàng Thai Cát cũng nghĩ vậy nên nhanh chóng hạ lệnh thả người.

Khi những người này được đưa tới trước mặt Hồng Thừa Trù, Hồng Thừa Trù chân thành cảm tạ Phạm Văn Trình, nhờ Phạm Văn Trình đưa những quân tốt này tới Bút Giá Sơn.

Ông ta chỉ giữ lại một duy nhất thương binh làm bạn ...

Phạm Văn Trình thấy đây không phải chuyện lớn, dù sao tên thương binh đó bị hành hạ tới thoi thóp rồi, mà người khỏe mạnh thì sao nào, hàng vạn tinh binh Đại Minh còn bị đánh tan đấy thôi.

Chỉ là Phạm Văn Trình chẳng ngờ trong 67 quân sĩ bị bắt ấy có một con cá lớn tên là Trần Đông, mà con cá lớn ấy được ông ta đồng ý để lại bên Hồng Thừa Trù.

Người này vốn bị trọng thương, trong quá trình chạy trốn trúng thêm một mũi tên vào đùi, khi phải lựa chọn hàng hay chết, hắn không chút do dự đầu hàng ... Còn bên cạnh hắn có một quân Minh khác bị thương vẫn lao vào tấn công, cuối cùng bị bắn thành con nhím.

Hồng Thừa Trù đích thân chiếu cố thương binh đó, Phạm Văn Trình rất mừng, ông ta cho rằng mình chỉ cách một bước nữa là thành công.

“ Ta đã giết Hồng Phúc, ông biết chứ?” Trần Đông thẳng thắn nói:

Hồng Thừa Trù vừa rửa tay vừa nói: “ Ta có nghe thấy tiếng súng nổ.”

“ Ta vốn định giết ông, nhưng Hồng Phúc chắn trước nòng súng.”

“ Khi đó ta ngay cả bản thân sống chết thế nào còn không biết, thực sự không để ý được tới sống chết của Hồng Phúc.”

“ Vậy ông có hận ta không?”



Hồng Thừa Trù trầm mặc hồi lâu rồi buông một tiếng thở dài: “ Thói đời này đúng sai sinh tử đều không quan trọng nữa.”

“ Nhưng cuối cùng thì ông vẫn đầu hàng Kiến Nô.” Trần Đông nhìn chằm chằm vào Hồng Thừa Trù, là người mật điệp ti, thế mà hắn lại không hiểu một người mình được cung cấp không biết bao nhiêu tư liệu, đây là sự thất bại:

Hồng Thừa Trù bê bát thuốc tới đổ vào miệng Trần Đông: “ Không phải ngươi cũng đầu hàng đấy sao?”

Trần Đông lắc đầu: “ Ta thì khác, hôm nay ta đầu hàng, nhưng ngày mai nếu ta có cơ hội gặp được Hoàng Thai Cát, ta sẽ biến thành tử sĩ Lam Điền, liều mình giết chết hắn.”

Hồng Thừa Trù cười giễu cợt: “ Ngươi cho rằng ta không bằng ngươi sao?”

Trần Đông chỉ ngực: “ Ta biết ông và Hồng Phúc chủ phó tình thâm, đợi chúng ta rời khỏi Liêu Đông, ông có thể báo thù.”

“ Hồng Phúc đã già lắm rồi, mấy năm qua làm việc đã lực bất tòng tâm, ông ấy sở dĩ theo ta ra trận là vì muốn đem mạng hi sinh cho ta. Ngươi không biết Hồng Phúc có 7 nhi tử, 2 khuê nữ, 14 tôn tử tôn nữ chứ, ở mặt này ông ấy hơn ta nhiều, đúng là hồng phúc.”

“ Thế thì sao?”

“ Là Hồng Phúc không coi mình là người sống nữa, ông ta chỉ tranh thủ lúc chưa chết kiếm thêm gia nghiệp cho nhi tử, tôn tử. Giờ mục đích ông ta đạt được rồi, ta nợ ông ấy một mạng, ngươi cũng nợ ông ấy một mạng, đến lúc chúng ta phải trả, chỉ cần ngươi giúp ông ta hoàn thành tâm nguyện thì có thể quên chuyện ngươi giết ông ta.”

“ Hả?”

“ Kêu cái gì, trên trán mỗi người kỳ thực đều khắc giá trị tính mạng của mình, chúng ta sống cho xứng với cái giá đó.” Hồng Thừa Trù đột nhiên đổi chủ đề:” Ta đã gặp Hoàng Thai Cát, chỉ cần nói chuyện kích động một chút thì chảy máu mũi.”

Trần Đông không hiểu gì cả:” Thế thì sao, có phải là thất khiếu chảy máu đâu.”

“ Hộ vệ xung quanh cùng với Phạm Văn Trình đều không có vẻ gì là kinh hoàng, đám thị nữ xử lý việc hắn chảy máu mũi cũng rất thuần thục.”

“ Thế thì sao chứ?”

Hồng Thừa Trù thấy tố chất mật điệp Lam Điền thế này thật đáng ngại:” Điều ấy chứng tỏ Hoàng Thai Cát thường xuyên chảy máu mũi, đây là chứng phong tật, không phải là chuyện nhỏ đâu. Theo ta thấy sắc mặt Hoàng Thai Cát đỏ hơn nhiều người thường, thân thể lại to béo, cứ kích động lên một cái là chảy máu mũi, đây là bệnh cấp tính cực kỳ nghiêm trọng. Người như thế phải kiềm chế tức giận, bi thương, nếu không sẽ chết đột ngột.”

“ Ý ông là nếu như khiến hắn bị kích thích cực độ ...” Trần Đông sực tỉnh:” Hắn sẽ chết sao?”

Hồng Thừa Trù ghé tai hắn nói nhỏ:” Chết hay không ta không biết, hai ta đã luân lạc tới mức này thì không thể ngồi yên chờ chết được.”

“ Nhưng với hoàn cảnh hai chúng ta bây giờ làm gì có năng lực khiến Hoàng Thai Cát kích động đến thế.”

“ Ngươi biết chuyện Hoàng Thai Cát và Đa Nhĩ Cổn bất hòa chứ?”



Trần Đông gật đầu, chuyện này có phải là bí mật gì ghê gớm, nhất là tên Đa Đạc nhiều lần công khai chống đối Hoàng Thai Cát.

Hồng Thừa Trù mỉm cười:” Nếu vậy chúng ta quy thuận Đa Nhĩ Cổn, giật dây hắn soán vị.”

Trần Đông hít sâu một hơi, giờ hắn phần nào hiểu vì sao huyện tôn lại chịu coi trọng người này như thế.

“ Vốn ta không cần nói chuyện này với ngươi, một mình ta hành động là đủ, sở dĩ nói ra là sợ ngươi đột nhiên lên cơn giết ta. Ngoài ra ta cũng cần ngươi làm chứng cho sự thanh bạch của ta.”

“ Trước kia ta còn cho rằng huyện tôn bất chấp tính mạng của 200 hăc y nhân cũng muốn đảm bảo bình an cho ông là vì tình nghĩa, hoàn toàn không đáng, bất công với người khác. Giờ xem ra lấy mạng bọn ta đối mạng của ông thực sự rất đáng.”

Hồng Thừa Trù ngửa mặt hừ một tiếng, không thèm nói thêm nữa.

Thời tiết Liêu Đông chẳng tốt lắm, chỉ một trận gió lớn nổi lên, thế là trời lạnh dần, nhất là sau khi bước vào tháng 9, ngày sau lạnh hơn ngày trước.

Trong nửa tháng vừa rồi, bất kể đám người Đa Nhĩ Cổn tấn công Bút Giá Sơn thế nào cũng không có tiến triển gì.

Cùng với việc Hồng Thừa Trù chiến bại bị bắt, chia rẽ trong nội bộ quân đội Đại Minh tựa hồ thoáng cái biến mất, Ngô Tam Quế, Tào Biến Giao, Trương Nhược Lân, Vương Phác đều vô cùng đoàn kết.

Dù sao một mình Hồng Thừa Trù đã gánh hết tội danh rồi, bọn họ chỉ cần giữ được Bút Giá Sơn là có công lớn.

Chuyện Hồng Thừa Trù binh bại bị bắt đã truyền khắp nơi, người thiên hạ lên án tội trạng ông ta, ai cũng nói Liêu Đông bại là bởi Hồng Thừa Trù.

Khi tất cả mọi người chỉ trích Hồng Thừa Trù, Sùng Trinh hoàng đế lại lập đàn tế bái cho ông ta.

Đó là cái bệnh lâu năm của Sùng Trinh, khi Lô Tượng Thăng còn sống, hắn chưa bao giờ đối đãi cho tử tế, còn đích thân hạ lệnh giết Lô Tượng Thăng, về sau liền hối hận, vô cùng hối hận.

Khi Tôn Truyền Đình bán mạng cho hắn, hắn cũng chẳng coi Tôn Truyền Đình ra gì, khi nghe tin Tôn Truyền Đình chiến tử, hắn bi thương tới suýt hôn mê.

Giờ tới lượt Hồng Thừa Trù.

Hoàng đế lập đàn tế Hồng Thừa Trù ở kinh sư, hơn nữa để cả thiên hạ biết chẳng phải để tưởng niệm Hồng Thừa Trù, mà bức bách Hồng Thừa Trù muốn giữ danh tiếng sau khi chết thì mau tự sát đi.

Đa Nhĩ Cổn giễu cợt đem tin này nói với Hồng Thừa Trù, đắc ý nhìn mặt ông ta tái nhợt không nói lên lời.

Hồng Thừa Trù hiểu dụng y của Sùng Trinh, thương tâm vô cùng: “ Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook