Chương 925: Giết Chóc Là Chuyện Người Phàm. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Quân tốt phụ quách dọn dẹp chiến trường lục trong người Cổ Thủy Hãn được một cái túi nhỏ, Hàn Lăng Sơn mở ra xem, đó là hai viên bảo thạch xanh nước biển, mỗi viên to bằng trứng vịt, dưới ánh mặt trời cao nguyên, tỏa ánh sáng thần bí.
Phía địch chỉ duy nhất tên thầy cúng còn sống, tên đó vừa la hét vừa chạy về phía tuyết sơn, không phải hắn bỏ chạy mà là hắn đang cầu viện thần linh, hắn hi vọng thần linh cường đại vô cùng sẽ giết chết đám đồ tể ác độc.
“ Ôi thần linh ơi, con hiến mình cho người.”
Chắc là tên thầy cúng đó thấy mình cầu khẩn chưa đủ thành tâm, hắn rút chĩa bên hông ra, cắt đứt yết hầu, nhìn máu tươi phọt ra ba thước, hắn vui sướng ngã xuống, khóe mắt liếc về phía Hàn Lăng Sơn như thể mình đã thắng.
Cho dù Hàn Lăng Sơn có gan lớn chùm trời thấy cảnh đó cũng bất giác chột dạ nhìn lên tuyết sơn, chỉ sợ ngọn núi đó làm gì mình.
Trên tuyết sơn gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo những mảng tuyết lớn, rải từ không trung xuống, không bao lâu che hết đi những cái xác đầy đất .. Cứ như muốn nói với người đời, phàm nhân giết chóc, không liên quan tới ta.
“ Tốt rồi, thiên thần bỏ qua rồi, giờ mau mau bắt lấy ngựa của chúng đi, chúng ta mang ít ngựa tới quá.”
Hàn Lăng Sơn sau khi khẳng định thần linh đứng ở phía mình, hạ lệnh một tiếng, đây là nơi không lâu nữa Phật Sống Mạc Nhĩ Căn giảng kinh truyền pháp, không thể để xác chết khắp nơi.
Được nô lệ giúp sức, chiến trường thu dọn rất nhanh, chủ yếu là vì vách đá cách đó không xa, cứ ném thi thể xuống đó, vô số kền kền sẽ dọn sạch sẽ.
Nô lệ vẫn đục mặt đất đóng băng trong gió tuyết, làm vậy rõ ràng chẳng tác dụng gì, Hàn Lăng Sơn chỉ kiếm cớ thuê thêm nhiều nô lệ.
Hàn Lăng Sơn đã thuê 3000 nô lệ, dù vậy hắn vẫn tăng thêm gia, bất kể già trẻ nam nữ đều thuê hết.
Nô lệ vào mùa đông không đáng tiền, vì bọn họ chẳng có mấy việc để làm trong thời tiết giá lạnh, nên rất nhiều chủ nô mang nô lệ của mình cho thuê, nhất là đám chỉ ăn mà chẳng làm gì.
Hàn Lăng Sơn muốn xây một cung điện cao bằng tuyết sơn, nên hắn cần nhân thủ vô hạn, thế là số người cầm dùi tiếp tục đục mặt đất đóng băng lên tới một vạn.
Giờ đây Tang Kết thành trò cười lớn nhất ở thành Lạp Táp, một tên ngốc mùa đông không ngừng đục mặt đất muốn làm nền móng vững chắc xây dựng cung điện.
Hàn Lăng Sơn mặc người ta chế giễu trêu chọc, hắn đối xử với nô lệ cực tốt, không những cởi bỏ xích sắt dưới chân, còn cung cấp cho họ đủ bánh mỳ và bơ. Cho dù nửa đêm có nô lệ lén chạy mất đi giết kẻ thù của mình, chỉ cần buổi sáng hắn về đúng giờ là vẫn có bữa sáng nóng hổi chờ đợi.
Về phần nô lệ giết ai, Hàn Lăng Sơn không quan tâm, hắn chỉ cố chấp cho rằng, người làm việc ở chỗ hắn là người của hắn, không thuộc quản hạt của quan viên Ô Tư Tàng.
Cho dù không ai nhìn thấy Cổ Thủy Hãn chết ra sao nhưng toàn bộ người ở Lạp Tát đều biết, tên man rợ Tang Kết giết hắn.
Hoạt động tâm lý của thượng tầng Lạp Tát rất kỳ diệu, một người Ô Tư Tàng giết một người Mông Cổ ... Có vẻ là chuyện không tệ.
Vì thế chẳng ai quản tới chuyện này.
“ Bảo thạch ở trong mắt thế tục các ngươi chỉ là cục đá đắt tiền, nhưng trong mắt ta ẩn chứa vô số trí tuệ bên trọng. “ Phật Sống Mạc Nhĩ Căn tới doanh trại to lớn của Hàn Lăng Sơn, thuận tay cướp mắt hai viên bảo thạch hắn đem ra khoe:
Hàn Lăng Sơn thộn mặt nhìn Tôn Quốc Tín từ đầu tới cuối:” Cách ăn cướp vô sỉ thế này ta mới thấy lần đầu đấy, ta phải học ngươi mới được.”
Tôn Quốc Tín hiển nhiên là đã quên chuyện bảo thạch rồi: “ Đây chính là cách ngươi định giúp ta đấy à? Ngươi đem tiền thuê hết nô lệ, tập trung bọn họ lại, sau đó mượn miệng ta giải phóng cho họ chứ gì?”
Hàn Lăng Sơn cũng không truy cứu chuyện bảo thạch: “ Một vạn nô lệ này là lực lượng cơ bản của ngươi, cả Lạp Tát mới có bảy vạn người, dùng chút tiền tài mà đạt được mục đích, cần gì phải khiếm máu chảy thành sông, đây chẳng phải cũng đúng tâm ý của Phật gia các ngươi à?”
Trước khi tới Ô Tư Tàng, Hàn Lăng Sơn còn cho rằng mình sẽ phải phí chút công sức để phát động bách tính ở đây xua đuổi đám cường hào.
Tới Ổ Tư Tàng triển khai công tác, Hàn Lăng Sơn nhạy bén nhận ra, để bách tính nơi này hoàn thành cải cách xã hội là chuyện không thể.
Nếu nói người nghèo Đại Minh sống bi thảm ăn bữa nay lo bữa mai, vậy người Ô Tư Tàng căn bản không phải là sống, chưa sống thì sao nói tới bi thảm hay không.
Cao nguyên đất đai rộng lớn, nhìn như nhiều tới vô hạn, ba thành thuộc về quan viên, ba thành thuộc về quý tộc, bốn thành thuộc về chùa miếu.
Còn bình dân thì chẳng có gì.
Hoặc giả có thể nói là, ở nơi này chẳng có bình dân, kết cấu giai cấp xã hội cực kỳ đơn giản, tăng lữ, quý tộc, nô lệ, không có giai tầng trung gian.
Ở Đại Minh ít ra bách tính còn có quyền phẫn nộ, phản kháng, ví như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, không có đường sống thì họ nổi dậy phân phối lại tài nguyên xã hội.
Ở Ô Tư Tàng, chỉ nghe thấy cá thể đơn độc phản kháng, ít nghe thấy khởi nghĩa nông nô quy mô.
Một người nếu không đọc sách, không biết chữ thì không cách nào thu nhận trí tuệ sống tổ tiên để lại, trong khi tăng lữ, quý tộc nắm quyền học tập.
Nông nô, mục nô từ khi vừa sinh ra đã là tờ giấy trắng mặc tăng lữ, quý tộc mặc sức viết vào.
Chúng nói với nông nô, mục nô là họ sinh ra chịu khổ nạn tại kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này phải nghe lời tăng lữ quý tộc làm việc mới chuộc được tội.
Đợi tội nghiệt chuộc hết, kiếp sau được sống sung sướng như tăng lũ quý tộc.
Bất kỳ ai bị nhét lý luận này vào đầu mười mấy năm thì sẽ tin tưởng tuyệt đối, nhất là nhồi vào khi đầu óc còn trống rỗng.
Người ta cải tạo triệt để như thế, Hàn Lăng Sơn làm gì có cơ hội đưa tri thức khác vào đầu họ.
Trong tình huống đó, Hàn Lăng Sơn chỉ còn cách tìm cho những người bị áp bức đó một địa tạng vương bồ tát tỏa sáng trong địa ngục tăm tối.
Chuyện này chỉ có thể dựa vào thần quyền để giải quyết, nếu người thế tục như Hàn Lăng Sơn xen vào, bách tính không theo.
Hình phạt nơi này quá tàn khốc, không như ở đất Hán, loại khốc hình ấy chỉ số cực ít phải đón nhận, ở đây lại cực kỳ phổ biến.
Không nghe lời? Vậy tai ngươi không cần nữa, cắt.
Trộm đồ? Vậy đôi tay này không cần, cắt!
Bỏ trốn? Có chân mới trốn được, chặt chân đi là xong.
Còn về phần địa lao, thủy lao, roi gai là để đói phó với phó dịch có chút tư duy, chứ đối phó nông nô tầng chót luôn đơn giản thô bạo.
Khi người sống không ra người, theo lý mà nói thì khởi nghĩa, tạo phản là đương nhiên, nhưng ở Ô Tư Tàng, bọn họ lại ảo tưởng kiếp sau mình có thể sống hạnh phúc.
Người ở đây là nô lệ tới tận linh hồn.
Khi Tôn Quốc Tín tới công trường, hắn rực rỡ nhu vầng thái dương.
Nô lệ nhìn thấy hắn một cái là quỳ bò ra ra đất.
Tôn Quốc Tín đi lên đài cao, khoanh chân ngồi xuống mỉm cười hiền hòa với đám nô lệ quỳ dưới chân:
“ Các ngươi đã chuộc tội xong rồi, từ nay thân thể của các ngươi thuộc về các ngươi ...”
Giọng Tôn Quốc Tín không to, ngữ khí cũng bình đạm, ngôn ngữ cũng không có tính kích động, như nói chuyện bình thường.
“ Phật Sống nói ta không cần chuộc tội nữa.”
“ Phật Sống nói ta không phải chịu khổ nữa.”
“ Ta không phải nô lệ nữa rồi.”
“ Ba Lạp Ung là Phật Sống hạ đẳng, Mạc Nhĩ Căn mới là Đại Phật Sống.”
Tiếng gầm cứ lan đi trong đám người, dần dần biến thành tiếng hò reo, khóc lóc ầm ĩ cả một vùng.
Phía địch chỉ duy nhất tên thầy cúng còn sống, tên đó vừa la hét vừa chạy về phía tuyết sơn, không phải hắn bỏ chạy mà là hắn đang cầu viện thần linh, hắn hi vọng thần linh cường đại vô cùng sẽ giết chết đám đồ tể ác độc.
“ Ôi thần linh ơi, con hiến mình cho người.”
Chắc là tên thầy cúng đó thấy mình cầu khẩn chưa đủ thành tâm, hắn rút chĩa bên hông ra, cắt đứt yết hầu, nhìn máu tươi phọt ra ba thước, hắn vui sướng ngã xuống, khóe mắt liếc về phía Hàn Lăng Sơn như thể mình đã thắng.
Cho dù Hàn Lăng Sơn có gan lớn chùm trời thấy cảnh đó cũng bất giác chột dạ nhìn lên tuyết sơn, chỉ sợ ngọn núi đó làm gì mình.
Trên tuyết sơn gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo những mảng tuyết lớn, rải từ không trung xuống, không bao lâu che hết đi những cái xác đầy đất .. Cứ như muốn nói với người đời, phàm nhân giết chóc, không liên quan tới ta.
“ Tốt rồi, thiên thần bỏ qua rồi, giờ mau mau bắt lấy ngựa của chúng đi, chúng ta mang ít ngựa tới quá.”
Hàn Lăng Sơn sau khi khẳng định thần linh đứng ở phía mình, hạ lệnh một tiếng, đây là nơi không lâu nữa Phật Sống Mạc Nhĩ Căn giảng kinh truyền pháp, không thể để xác chết khắp nơi.
Được nô lệ giúp sức, chiến trường thu dọn rất nhanh, chủ yếu là vì vách đá cách đó không xa, cứ ném thi thể xuống đó, vô số kền kền sẽ dọn sạch sẽ.
Nô lệ vẫn đục mặt đất đóng băng trong gió tuyết, làm vậy rõ ràng chẳng tác dụng gì, Hàn Lăng Sơn chỉ kiếm cớ thuê thêm nhiều nô lệ.
Hàn Lăng Sơn đã thuê 3000 nô lệ, dù vậy hắn vẫn tăng thêm gia, bất kể già trẻ nam nữ đều thuê hết.
Nô lệ vào mùa đông không đáng tiền, vì bọn họ chẳng có mấy việc để làm trong thời tiết giá lạnh, nên rất nhiều chủ nô mang nô lệ của mình cho thuê, nhất là đám chỉ ăn mà chẳng làm gì.
Hàn Lăng Sơn muốn xây một cung điện cao bằng tuyết sơn, nên hắn cần nhân thủ vô hạn, thế là số người cầm dùi tiếp tục đục mặt đất đóng băng lên tới một vạn.
Giờ đây Tang Kết thành trò cười lớn nhất ở thành Lạp Táp, một tên ngốc mùa đông không ngừng đục mặt đất muốn làm nền móng vững chắc xây dựng cung điện.
Hàn Lăng Sơn mặc người ta chế giễu trêu chọc, hắn đối xử với nô lệ cực tốt, không những cởi bỏ xích sắt dưới chân, còn cung cấp cho họ đủ bánh mỳ và bơ. Cho dù nửa đêm có nô lệ lén chạy mất đi giết kẻ thù của mình, chỉ cần buổi sáng hắn về đúng giờ là vẫn có bữa sáng nóng hổi chờ đợi.
Về phần nô lệ giết ai, Hàn Lăng Sơn không quan tâm, hắn chỉ cố chấp cho rằng, người làm việc ở chỗ hắn là người của hắn, không thuộc quản hạt của quan viên Ô Tư Tàng.
Cho dù không ai nhìn thấy Cổ Thủy Hãn chết ra sao nhưng toàn bộ người ở Lạp Tát đều biết, tên man rợ Tang Kết giết hắn.
Hoạt động tâm lý của thượng tầng Lạp Tát rất kỳ diệu, một người Ô Tư Tàng giết một người Mông Cổ ... Có vẻ là chuyện không tệ.
Vì thế chẳng ai quản tới chuyện này.
“ Bảo thạch ở trong mắt thế tục các ngươi chỉ là cục đá đắt tiền, nhưng trong mắt ta ẩn chứa vô số trí tuệ bên trọng. “ Phật Sống Mạc Nhĩ Căn tới doanh trại to lớn của Hàn Lăng Sơn, thuận tay cướp mắt hai viên bảo thạch hắn đem ra khoe:
Hàn Lăng Sơn thộn mặt nhìn Tôn Quốc Tín từ đầu tới cuối:” Cách ăn cướp vô sỉ thế này ta mới thấy lần đầu đấy, ta phải học ngươi mới được.”
Tôn Quốc Tín hiển nhiên là đã quên chuyện bảo thạch rồi: “ Đây chính là cách ngươi định giúp ta đấy à? Ngươi đem tiền thuê hết nô lệ, tập trung bọn họ lại, sau đó mượn miệng ta giải phóng cho họ chứ gì?”
Hàn Lăng Sơn cũng không truy cứu chuyện bảo thạch: “ Một vạn nô lệ này là lực lượng cơ bản của ngươi, cả Lạp Tát mới có bảy vạn người, dùng chút tiền tài mà đạt được mục đích, cần gì phải khiếm máu chảy thành sông, đây chẳng phải cũng đúng tâm ý của Phật gia các ngươi à?”
Trước khi tới Ô Tư Tàng, Hàn Lăng Sơn còn cho rằng mình sẽ phải phí chút công sức để phát động bách tính ở đây xua đuổi đám cường hào.
Tới Ổ Tư Tàng triển khai công tác, Hàn Lăng Sơn nhạy bén nhận ra, để bách tính nơi này hoàn thành cải cách xã hội là chuyện không thể.
Nếu nói người nghèo Đại Minh sống bi thảm ăn bữa nay lo bữa mai, vậy người Ô Tư Tàng căn bản không phải là sống, chưa sống thì sao nói tới bi thảm hay không.
Cao nguyên đất đai rộng lớn, nhìn như nhiều tới vô hạn, ba thành thuộc về quan viên, ba thành thuộc về quý tộc, bốn thành thuộc về chùa miếu.
Còn bình dân thì chẳng có gì.
Hoặc giả có thể nói là, ở nơi này chẳng có bình dân, kết cấu giai cấp xã hội cực kỳ đơn giản, tăng lữ, quý tộc, nô lệ, không có giai tầng trung gian.
Ở Đại Minh ít ra bách tính còn có quyền phẫn nộ, phản kháng, ví như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, không có đường sống thì họ nổi dậy phân phối lại tài nguyên xã hội.
Ở Ô Tư Tàng, chỉ nghe thấy cá thể đơn độc phản kháng, ít nghe thấy khởi nghĩa nông nô quy mô.
Một người nếu không đọc sách, không biết chữ thì không cách nào thu nhận trí tuệ sống tổ tiên để lại, trong khi tăng lữ, quý tộc nắm quyền học tập.
Nông nô, mục nô từ khi vừa sinh ra đã là tờ giấy trắng mặc tăng lữ, quý tộc mặc sức viết vào.
Chúng nói với nông nô, mục nô là họ sinh ra chịu khổ nạn tại kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này phải nghe lời tăng lữ quý tộc làm việc mới chuộc được tội.
Đợi tội nghiệt chuộc hết, kiếp sau được sống sung sướng như tăng lũ quý tộc.
Bất kỳ ai bị nhét lý luận này vào đầu mười mấy năm thì sẽ tin tưởng tuyệt đối, nhất là nhồi vào khi đầu óc còn trống rỗng.
Người ta cải tạo triệt để như thế, Hàn Lăng Sơn làm gì có cơ hội đưa tri thức khác vào đầu họ.
Trong tình huống đó, Hàn Lăng Sơn chỉ còn cách tìm cho những người bị áp bức đó một địa tạng vương bồ tát tỏa sáng trong địa ngục tăm tối.
Chuyện này chỉ có thể dựa vào thần quyền để giải quyết, nếu người thế tục như Hàn Lăng Sơn xen vào, bách tính không theo.
Hình phạt nơi này quá tàn khốc, không như ở đất Hán, loại khốc hình ấy chỉ số cực ít phải đón nhận, ở đây lại cực kỳ phổ biến.
Không nghe lời? Vậy tai ngươi không cần nữa, cắt.
Trộm đồ? Vậy đôi tay này không cần, cắt!
Bỏ trốn? Có chân mới trốn được, chặt chân đi là xong.
Còn về phần địa lao, thủy lao, roi gai là để đói phó với phó dịch có chút tư duy, chứ đối phó nông nô tầng chót luôn đơn giản thô bạo.
Khi người sống không ra người, theo lý mà nói thì khởi nghĩa, tạo phản là đương nhiên, nhưng ở Ô Tư Tàng, bọn họ lại ảo tưởng kiếp sau mình có thể sống hạnh phúc.
Người ở đây là nô lệ tới tận linh hồn.
Khi Tôn Quốc Tín tới công trường, hắn rực rỡ nhu vầng thái dương.
Nô lệ nhìn thấy hắn một cái là quỳ bò ra ra đất.
Tôn Quốc Tín đi lên đài cao, khoanh chân ngồi xuống mỉm cười hiền hòa với đám nô lệ quỳ dưới chân:
“ Các ngươi đã chuộc tội xong rồi, từ nay thân thể của các ngươi thuộc về các ngươi ...”
Giọng Tôn Quốc Tín không to, ngữ khí cũng bình đạm, ngôn ngữ cũng không có tính kích động, như nói chuyện bình thường.
“ Phật Sống nói ta không cần chuộc tội nữa.”
“ Phật Sống nói ta không phải chịu khổ nữa.”
“ Ta không phải nô lệ nữa rồi.”
“ Ba Lạp Ung là Phật Sống hạ đẳng, Mạc Nhĩ Căn mới là Đại Phật Sống.”
Tiếng gầm cứ lan đi trong đám người, dần dần biến thành tiếng hò reo, khóc lóc ầm ĩ cả một vùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.