Minh Thiên Hạ

Chương 274: Hai Con Chim Cút Béo Múp. (1)

Kiết Dữ 2

09/01/2023

Tất cả vật phẩm đều có giá thấp, nói cách khác đây là bữa tiệc phân chia gia tài của Trương Vân Hán một cách quang minh chính đại, tất cả người tham gia đều có phần, không ai bị bỏ lại, tất cả đều vui ...

“ Đây đúng là một thủ đoạn ...” Tôn Truyền Đình ăn miếng cá chép đỏ nữa, trong miệng rốt cuộc có ít vị muối, rất nhanh các loại vị giác kéo tới, thịt cá tươi ngọt không ngừng tấn công vị giác, bất tri bất giác con cá chép nặng tới ba cân bị ông ta ăn chỉ còn lại bộ xương đẹp đẽ:

Cách làm việc của thê tử khiến người không cách nào tìm ra bất kỳ sai sót nào về pháp lý, cũng chính vì loại thủ đoạn gió êm mưa nhẹ này làm ông ta càng thêm khủng hoảng.

Ăn hết cá, cũng uống hết rượu, Tôn Truyền Đình nói với thê tử:” Nàng an bài một chút, ta đích thân tới Ngọc Sơn bái phỏng Vân thị an nhân.”

Tôn phu nhân nghe vậy vỗ tay:” Hay quá, phong cảnh Ngọc Sơn vào tháng 5 là đẹp nhất, dưới chân Ngọc Sơn cũng rất mát mẻ, phu quân vừa vặn nghỉ ngơi vài ngày, mặc kệ công vụ đau đầu.”

Tôn Truyền Đình dùng trà súc miệng rồi nuốt xuống:” Đừng để quá lâu, trong ba ngày thôi, ta nghĩ, lần này con lợn rừng kia hẳn là không chạy được nữa rồi, y thế nào cũng phải tới gặp ta.”

Tôn phu nhân cười tít mắt, nếu hai nhà thêm thân thiết, bà càng kiếm nhiều tiền, ai chẳng biết Vân thị là vương gia thực sự ở Quan Trung, chẳng qua là không ai nói ra miệng thôi.

Khi Tôn Truyền Đình bị việc nhà làm sứt đầu mẻ trán, Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng cũng đã hoàn thành công việc gặt lúa mạch, nhận tiền công, sau đó đeo liềm lên tiếp tục đi vào sâu trong huyện Lam Điền.

Trương Quốc Phượng không ngừng quay đầu lại nhìn cái thôn trang hết sức bình thường kia, tựa hồ lưu luyến lắm.

“ Chẳng lẽ ngươi thực sự có ý thành nữ tế của người ta?” Lý Định Quốc bỗng dưng tức giận:

Trương Quốc Phượng lẩm bẩm:” Nếu không vì ngươi thì ta đã ở lại rồi, khuê nữ đó mặt dù mặt có vài vết rỗ, nhưng là nữ tử thần khiết mộc mạc nhất mà ta từng gặp, nói không động lòng là giả.”

“ Mấy năm qua ngươi thiếu nữ nhân chắc.”

“ Lão bà và nữ nhân chẳng liên quan gì tới nhau.”

“ Ngươi ...” Lý Định Quốc bị một câu của Trương Quốc Phượng làm nghẹn lời:



“ Có điều người ta nhìn trúng ngươi chứ không phải ta.” Trương Quốc Trượng có chút thương cảm:

Lý Định Quốc bĩu môi:” Liên quan chó gì tới ta, nếu ngươi thích tối nay chúng ta tới nhà họ, ngươi muốn nữ nhân nào trong cái nhà đó cũng được.”

Trương Quốc Trượng nhìn bốn xung quanh, chỉ thấy ruộng đồng bằng phẳng, nhà cửa ngay ngắn, áo cá bụi trúc, kênh rạch dọc ngang, chó sủa gà kêu, trẻ nhỏ xúm quanh cụ già nghe kể chuyện dưới gốc cây, vui vẻ êm đềm ...

Hắn cúi đầu tự ti nói: “ Ở nơi thế này ngươi đừng nói những lời làm ta xấu hổ, cho dù là thích nữ tử đó hơn nữa, cũng phải nhờ bà mai mang lễ vật tới nhà cầu thân, một lần không được thì hai lần, ba lần ... Chứ không phải là nhân lúc tối lửa tắt đèn mò vào nhà giết cha mẹ người ta, ngủ với khuê nữ người ta ....”

“ Mà trong nghĩa quân của chúng ta, ngươi mới là người ghét gian dâm cướp bóc nhất, vì sao tới nơi này lại trở nên nóng nảy hung bạo như thế?”

Lý Định Quốc đợi một nhóm tiểu thương đẩy xe hũ lọ giỏ mây đi qua mới nói: “ Vì ta ghét cái cảm giác bị ràng buộc khắp nơi này, không biết vì sao, từ lúc bước vào huyện Lam Điền, ta cảm giác bị rơi vào cái lưới cá, lúc nào cũng thấy thiếu thoải mái, không tự nhiên.”

| Đơn giản thôi, vì ngươi chưa bao giờ được người ta đối xử như người bình thường, nên ngươi không biết ứng xử sao cho bình thường, ài, đứa bé đáng thương, chưa được sống một ngày tử tế.” Trương Quốc Phượng vỗ vỗ vai hắn thương hại:

Lý Định Quốc tức giận đá một cái, Trương Quốc Phượng cười ha hả né tránh.

Có điều phải thừa nhận câu này không sai, trước kia người có tiền hắn gặp đều là loại tham lam đê tiện, địa chủ hắn gặp đều là loại đập xương hút tủy, còn quan phủ đều là hổ lang ăn thịt người.

Tới nơi này hắn mới biết, thì ra địa chủ cũng ra đồng làm việc, làm việc cho họ có tiền công, làm tốt không tiếc khen thưởng, còn được quý trọng, người có tiền là có lý do, quan phủ không ăn thịt người, chỉ lấy đi phú thuế cần thiết mà thôi, tiền đó không đút túi riêng mà giúp người khác khó khăn hơn.

Không cần sợ ăn cơm trúng thuốc mê, không lo nửa đêm bị người ta chùm bao tải vác đi mất, ở nơi này toàn bộ thủ đoạn của hắn không có đất dụng võ, vì thế hắn thấy không quen …

Cái nơi này, biết phải nói làm sao nhỉ, à, sạch sẽ quá mức, không chỉ là lòng người sạch sẽ, mà mọi thứ đều sạch sẽ có hai đứa bé ăn ngọc mễ nướng ném lão ra đường, bị trưởng giả gọi tới trách mắng, đường xá không có rác rưởi, không có người phóng uế bữa bãi, đến cả ngửi mùi không khí cũng thấy thoải mái.

Thế mới bực!

Hai người họ một chạy trước một đuổi theo sau, khiến người đi đường ngoái đầu nhìn, thấy hai chàng trai trẻ dư thừa sinh lực nô đùa, đa phần chỉ mỉm cười một cái, người cao tuổi chút thì quát vài câu, bảo họ chú ý đừng để va chạm vào người khác, chẳng may vỡ hàng hóa lại đền không nổi.



Lý Định Quốc đúng là toàn thân không thoải mái.

Nơi này không có đạo tặc chặn đường cướp bóc, không có kẻ xấu lòng đen như mực, một nụ cười thiện chí của người khác thôi cũng khiến hắn phải lúng túng không biết làm sao.

Cuối cùng hắn phát hiện, mình có thể tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, nhưng chẳng làm được gì ở chốn nhân gian tiên cảnh này.

Chuyện này khiến Lý Định Quốc kiêu ngạo khó chấp nhận được.

Đi cắt mạch cho người ta, được cho ăn, cơm nước cũng không kém, đối xử cũng được, không có chuyện không coi mạch khách họ là người, còn trả 600 đồng tiền, đồng nào đồng nấy đều nặng tay, lau cái là bóng lên, vàng óng trông thích mắt, không phải là thứ tiền hỗn tạp sứt mẻ, trông đẹp như vàng, giờ túi hành trang nặng trĩu, đi một cái tiền va chạm nhau, nhắc nhở hắn, giờ hắn là người có tiền.

Lý Định Quốc trước kia có rất nhiều tiền, nhất là khi công phá thành Phượng Dương, hắn từng thấy vàng bạc chất như núi, cùng vô số bảo bối, tới tay rồi hắn chẳng giữ một đồng, thưởng hết cho bộ thuộc tác chiến dũng mãnh.

Vậy mà số tiền đồng trong bọc hành lý khiến hắn mấy lần lấy ra xem, lại còn lau kỹ từng đồng, cảm giác mỗi đồng thật quý giá.

“ Bốn đồng đã mua được một bát mỳ sao?”

Khi Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng đi nửa ngày trời vừa đói vừa mệt cẩn thận chọn một quán mỳ trông bình thường nhất bên đường, vào ăn toàn là bách tính bình dân, thấy khách tới cửa, chưởng quầy cười như phật Di Lặc ra đón.

“ Ăn mỳ xong vẫn thấy đói có thể gọi thêm canh, lấy bánh nướng trong hành trang ra, mang bếp hơ nóng, sau đó cho vào canh là có thể no bụng.”

Lý Định Quốc nhìn hỏa kế cần cù lấy lương khô họ đi, không lâu sau mang tới bát canh chua lớn, bên trên lại còn có hai miếng thịt mỡ nổi bồng bềnh.

Trương Quốc Trượng đợi hỏa kế nướng nóng bánh cho mình học người xung quanh, bẻ bánh nướng cháy vàng vào bát canh, ăn một miếng rồi giơ ngón tay cái lên:” Ngon thật đấy ông chủ.”

Chưởng quầy già cười khà khà:” Sau khi các cậu thu hoạch hết lúa mạch có thể tới thành Tây An chơi một chút, tới nơi đó nhất định phải ăn bát canh thịt cừu, sau đó tới cổ lâu xem chợ của người Mông Cổ mở rộng tầm mắt, ở đó nhiều trò vui lắm. Nhưng mà đừng tới Minh Nguyệt lâu nhé, nếu không thì tiền kiếm được sẽ chui vào động không đáy đấy.”

“ Minh Nguyệt lâu à?” Lý Định Quốc đang ngâm bánh ngẩng đầu lên, hắn từng nghe tới cái tên này, một thanh lâu nổi tiếng Thiểm Tây:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook