Minh Thiên Hạ

Chương 269: Hảo Hán Thì Ai Chả Thích.

Kiết Dữ 2

09/01/2023

Uỳnh!

Nấm đấm như cái bát canh của Vân Dương đấm một cú không hề nương tay vào ngực Vân Chiêu, lực đạo mạnh tới mức làm Vân Chiêu lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

Vân Chiêu tay ôm ngực mặt mày nhăn nhó cử động hai vai:” Không được, lực đạo đánh vào ngực bị truyền tới xương vai, tuy giảm bớt rất nhiều nhưng vẫn không thoải mái, phải sửa.”

Vân Dương bất mãn:” Thế là tốt lắm rồi, giáp trụ dùng để phòng tên, đao, thương, không phải phòng nắm đấm.”

“ Nếu người ta dùng chùy xích, lang nha bổng thì sao?”

“ Trúng cái đó thì gãy xương chứ còn làm sao, phòng ngự gì nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cả thùng sắt bọc kín người à?”

“ Nhìn thấy giáp trụ của người Tây trong thư phòng của ta chưa, người ta dùng sắt bọc lấy toàn thân đấy, không phải vẫn tốt à?”

“ Không, mặc cái thứ đấy vào đi còn không được, đánh nhau gì nữa, người Tây toàn bọn ngốc, không học chúng.”

Vân Chiêu và Vân Dương cãi nhau không ai chịu thua ai, đỏ mặt tía tai như hai con gà chọi, nhưng đến khi Phùng Anh mặc bộ giáp nữ làm riêng cho nàng đi ra, hai con gà im bặt, mắt không rời đi chỗ khác được nữa.

Bọn họ đều là người quen thấy giáp trụ, nhưng Phùng Anh mặc giáp trụ vẫn khiến cả hai há hốc mồm.

Nữ nhân phải phối hợp với tơ lụa mới là chuẩn xác nhất, vậy mà không biết sao, Phùng Anh mặc giáp trụ lên lại nổi bật lên vị nữ nhân, làm người ta chỉ nhìn một lần, cả đời khó quên.

“ Vân thế huynh, bọn muội phải đi rồi.” Phùng Anh bị Vân Chiêu nhìn tới thẹn đỏ mặt, cúi đầu đi tới trước mặt y, lí nhí nói:

“ Đi, đi đâu?” Đầu óc Vân Chiêu không linh hoạt nữa, trong đầu y lúc này hiện lên chữ đồng phục dụ hoặc:

“ Muội đi Hà Bắc một chuyến, nơi đó còn rất nhiều người đợi muội tới gặp họ.” Phùng Anh khẽ gắt giọng, nàng đã nói chuyện này rồi mà:

Vân Chiêu à một tiếng, trí khôn trở lại, ngượng nghịu nói:” Được rồi, nếu gặp khó khăn phải nói với ta, cần giúp đỡ gì đừng khách khí.”

Phùng Anh chắp tay một cái:” Tiểu muội sẽ không khách khí đâu.” Nỏi rồi lấy ra tờ danh sách đưa Vân Chiêu: “ Lần này tới huyện Lam Điền, trên đường đi muội ít nhiều cũng có thu hoạch, hàng hóa bán được với già không tệ, muội muốn dùng số tiền này mua ít vật tư từ huyện Lam Điền, không biết có được không?”

Vân Chiêu nhận lấy danh sách: “ Sao phần lớn lại là vải thô với lương thực?”

Phùng Anh bùi ngùi nói: “ Tiểu muội dẫn theo đám nữ nhân trẻ nhỏ chạy khắp nơi kiếm sống, sao không biết lúc này họ cần gì nhất.”

“ Ba nghìn bốn trăm lượng bạc đổi ra lương thực, vải thô, số lượng rất lớn đấy, muội định vận chuyển thế nào? Để xem, dịch trạm Vân thị có thể đưa bọn muội tới Hà Bắc, ta nghĩ người muội muốn tìm khả năng ở thành ấp lớn, rời khỏi nơi đó thì đều đạo tặc như rươi cả, muội mang nhiều lương thực như thế sẽ có phiền phức đấy.”

“ Không lo, tới Hà Nam sẽ có người tiếp ứng.”

“ Ai tiếp ứng muội.”

“ Hồng nương tử.”



Vân Chiêu cả kinh hỏi lại: “ Có phải là nữ tử thích mặc áo đỏ đu thừng bán nghệ ở ở Hà Nam không?”

Phùng Anh còn ngạc nhiên hơn: “ Không ngờ huynh biết nàng ấy.”

Vân Chiêu cười thần bí: “ Khả năng ta còn biết nhiều hơn tưởng tượng của muội đấy.”

“ Thật sao? “ Phùng Anh nhìn Vân Chiêu với ánh mắt nghi ngờ:

“ Ta thề ta không có hứng thú gì với Hồng nương tử.”

Vân Chiêu nói thật, y không hứng thú gì với Hồng nương tử, cũng không có mấy thiện cảm với Lý Tín.

Hoặc giả nói thân là tặc khấu, Vân Chiêu cơ bản coi thường toàn bộ tặc khấu thiên hạ, chủ yếu là thấy thủ pháp làm việc của họ quá thô.

Tranh thiên hạ là cuộc chơi trí tuệ cao, cũng là chuyện bất phá bất lập, phá thì đám người Lý Hồng Cơ làm rồi, Vân Chiêu nếu làm đôi tay mình đẫm máu thì sau này khó dùng tâm thái bình thường để đối diện với người trong thiên hạ.

Là người thích xem sách lịch sử, Vân Chiêu cho rằng, phàm là khai quốc hoàng đế, ít nhiều đều có vấn đề tâm lý, hơn nữa cực kỳ hiếu sát.

Điều này khả năng là do thời gian dài sống dưới áp lực cao khiến tâm lý bị vặn vẹo.

Ai ai cũng nói Hồng nương tử rất đẹp, Vân chiêu không nghĩ thế, huyện Lam Điền có rất nhiều đội ngũ tới bán nghệ, cũng có bao giờ Vân Chiêu hứng thú cướp khuê nữ xinh đẹp của người ta về nhà chà đạp chưa?

Một nữ nhân bôn ba giang hồ làm sao mà đẹp được.

Nếu như thực sự đẹp được như Tiền Đa Đa thì sớm vinh hoa phú quý rồi còn phải đi kiếm ăn khắp nơi như vậy nữa sao?

Còn nếu nói là nữ nhân đó theo đuổi tự do, theo đuổi ái tính ấy à, Vân Chiêu chưa bao giờ nghe thấy câu chuyện như thế ở Đại Minh.

Cho rằng câu "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó" là giả đấy à?

Nếu như mà chỉ gặp mặt trên đường một lần, sau đó ngày đêm tương tư cả đời khó quên thì tám thành là thấy sắc đẹp nảy lòng tham! Tuyệt đối không liên quan tới ái tình.

Người đời sau kể câu chuyện ái tình giữa Hồng nương tử và Lý Tín quá mỹ hảo rồi, Vân Chiêu thực tế cho rằng, hai người này không biết là ai thấy sắc nảy ý đồ, sau đó thành truyền thuyết ái tình.

Thực tế thứ hai là, nếu Phùng Anh liên hệ với Hồng nương tử, nói lên rằng nữ nhân này không đơn giản là nữ nhân bán nghệ ngoài đường.

Thấy Phùng Anh không muốn nói giao tình giữa nàng và Hồng nương tử, Vân Chiêu tất nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Sau khi sai Từ Ngũ Tưởng chuẩn bị đủ cho nàng lương thực và vải thô, Phùng Anh liền dẫn Tiểu Sở cùng đám cường đạo Thục Sơn thời gian qua ăn sung mặc sướng ở huyện Lam Điền tới không muốn về nhà tiếp tục lên cổ đạo Hoa huyện tới Lạc Dương.

Lúc này Lý Hồng Cơ và Tôn Truyền Đình đánh nhau từ Hà Nam tới Sơn Tây rồi, sau cuộc đại chiến ở Mã Dịch Trạm, Lý Hồng Cơ suất lĩnh binh mã bản bộ tiến vào Hàn Thành.



Phía đông Đồng Quan đã triệt để bị chiến hỏa thiêu đốt qua một lần, biến thành nơi xương trắng phơi ngoài đồng, ngàn dặm không tiếng gà gáy.

Lúc này rời Đồng Quan, nếu như không sợ ma quỷ thì đây là con đường an toàn nhất.

Cho nên Vân Chiêu tương đối yên tâm.

Tiễn Phùng Anh đi rồi Vân Chuyên ở lại huyện nha huyện Lam Điền chuyên tâm xử lý công phụ, thuận tiện đợi một ... À không, hai người tới.

Ngả Năng Kỳ làm người ít nhiều còn có giới hạn, còn về Tôn Khả Vọng, chỉ cần giết được người uy hiếp địa vị đệ nhất con nuôi của hắn, hắn không bận tâm làm chuyện người người phẫn nộ.

Cho nên khi Lý Định Quốc còn gian nan mang hàng hóa đi trên Vũ Quan đạo, Vân Chiêu đã biết hắn sắp tới, không chỉ thế còn có bảy tám bức ảnh truyền thần, thậm chí hắn mang bao nhiêu hàng hóa đều biết.

Lý Định Quốc chẳng thể vào được thành Ngọc Sơn, cho nên Vân Chiêu đổi chỗ khác làm việc để Lý Định Quốc dễ tìm thấy thôi.

“ Hôm nay, Lý Định Quốc sẽ vào Vũ Quan.” Vân Chiêu phê duyệt văn thư, nhắc nhở Vân Dương đang ngủ gà ngủ gật:

“ Qua Vũ Quan còn phải đi sáu ngày nữa mới tới được nha môn huyện Lam Điền, ngươi để ta chợp mắt một chút, hôm qua ta không ngủ ngon.” Vân Dương cáu kỉnh làu bàu:

Vân Chiêu thở dài:” Làm sao ta thấy giao an nguy của ta cho ngươi là một chuyện rất sai lầm nhỉ, nếu lúc này Lý Định Quốc nhảy từ trên nóc nhà xuống thì ta mất mạng rồi.”

Vân Dương há mồm ngáp sái quai hàm:” Vân Giáp đang ngủ trên nóc nhà ... Ngươi cũng không cần nhìn ra ngoài, ngoài đó có ba mươi người.”

Thấy Vân Chiêu lại nhìn xuống dưới chân liền bực mình:” Hắn không đào hang vào được đâu, nền bằng đá.”

Nghe Vân Dương nói thế, Vân Chiêu hài lòng, tiếp tục phê duyệt văn thư.

Đối với Lý Định Quốc, Vân Dương chẳng có tí ấn tượng nào, Vân Chiêu thì khác, y biết tên tặc khấu lúc này danh tiếng còn chưa mấy ai biết này mười mấy năm sau, "đánh quị hai vương, chấn động thiên hạ", một mình gánh nửa bầu trời của Nam Minh.

Đối với người như vậy, cẩn thận thế nào cũng không quá.

Cũng chính vào lức này một thanh y thiếu niên vội vàng chạy vào huyện nha, thì thầm bên tai Vân Dương một câu, Vân Dương đang lim dim ngủ tức thì tinh thần phơi phới.

“ Hàng hóa của Lý Định Quốc đã vào Vũ Quan, còn hắn và Trương Quốc Phượng bặt vô âm tín, tra hỏi hỏa kế đánh xe, bọn họ không hay biết gì về về chủ hàng, chỉ biết người ta trả không ít tiền, nửa còn lại tới huyện Lam Điền sẽ nhận.”

Vân Chiêu dừng bút, gõ bàn nói:” Ta biết ngay mà, loại ngu xuẩn như Tôn Khả Vọng làm sao là đối thủ của Lý Định Quốc.”

Vân Dương gãi đầu:” Hiện giờ phiền rồi, chúng ta thành người phải ngày ngày phòng trộm rồi.”

Vân Chiêu lúc này không lo nữa:” Đừng lo, đừng lo, chỉ cần hắn tới huyện Lam Điền là ổn rồi, với người từ nhỏ đã phiên bạt khắp nơi mà nói, cuộc sống yên ổn hạnh phúc có sức hấp dẫn trí mạng với hắn.”

...... .........

(*) Hồng nương tử: từ đại diện cho gái giang hồ mặc đồ đỏ …. Đùa thôi, nhưng trong dã sử TQ thì người được gọi là Hồng nương tử nhiều lắm ae ạ, Minh – Thanh là nhiều truyền thuyết về Hồng nương tử nhất. Thứ tới là Thập Tam Muội, Thập Tam Nương, Thập Tam Di … cũng khá thịnh hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook