Minh Thiên Hạ

Chương 573: Hỉ Sự Làm Người Ta Choáng Váng.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Triều Châu không có vệ sở, chỉ có tuần kiểm ti.

Hải cảng có tuần kiểm ti, trong rừng cũng có tuần kiểm ti, mục tiêu phòng ngự chủ yếu của cơ cấu này là bách tính và hải tặc.

So với Chương Châu thì binh lực nơi này yếu hơn nhiều, đó là nguyên do vì sao Hàn Lăng Sơn chọn Triều Châu.

Giống như rất nhiều nơi ở Đại Minh, Hàn Lăng Sơn thấy một cái tuần kiểm ti sập xệ, hắn chẳng bất ngờ, nhìn thấy tuần đinh già yếu, hắn chẳng bất ngờ.

Thậm chí mở kho binh khí ra thấy bên trong trống không, hắn thấy phải thế mới đúng.

Rõ ràng là tuần kiểm ti bên bờ biển mà chỉ có hai cái thuyền nhỏ được đám tuần đinh già đem dùng đánh cá, hắn cười hì hì chẳng giận làm tuần đinh già dẫn đường cho hắn cứ lo thon thót.

Cứ cảm thấy vị tuần kiểm lão gia hay nói hay cười này rất khó hầu hạ.

Có điều khi tuần kiểm lão gia mở sáu cái rương lớn mang theo, mắt tất cả đều tỏa sáng, toàn bộ bị đĩnh bạc đều tăm tắp trong rương thu hút.

“ Chiêu mộ 1000 tuần đinh.”

Khi lời như sét đánh giữa trời của Hàn Lăng Sơn phát ra, mấy tuần đinh già răng sắp rụng hết chạy như ngựa đua, tuần kiểm ti có tiền rồi, lúc này không an bài con cháu vào thì còn đợi tới bao giờ.

“ Các tào hộ cũng không còn đường sống nữa, hay là cho bọn họ tới?” Sau khi nhìn thấy bạc, nữ tử đánh chết không chịu đi kia cũng động lòng, lại còn kì kèo muốn kiếm lợi ích cho người thân:

Hàn Lăng Sơn nhìn nữ tử tự xưng Lưu Bà Tích nghe đã biết tên giả, không sao, hắn cũng đang dùng tên giả mà, cố tình làm khó: “ 3 ngày thôi, nếu người của nàng có thể tới Triều Châu trong vòng ba ngày thì ta sẽ dùng.”

Không ngờ Lưu Bà Tích cười híp mắt: “ Không cần ba ngày đâu, hai ngày là đủ, bọn họ đã ở trên đường rồi.”

“ Thế là sao?”

“ Thì bọn họ vốn tới giết ngươi và cẩn quan Lỗ Văn Viễn.”

Hàn Lăng Sơn rống lên: “ Vẫn muốn giết à?”

“ Không giết nữa, giờ có cơm ăn mới là quan trọng nhất. “ Lưu Bà Tích trở mặt nhanh như chớp:

“ Nàng không sợ ta giết hết những kẻ này sao?”



- Ngươi không phải người như vậy, ta không nhìn nhầm đâu.

Hàn Lăng Sơn muốn rơi lệ, khi ở thư viện bất kể hắn nói gì cũng chẳng ai tin, vậy mà ở đây có người tín nhiệm như thế, suýt nữa hắn muốn lấy thân báo đáp, vừa nghĩ tới đó sực tỉnh, tuyên bố thẳng :” Ta không cưới nàng đâu đấy.”

Lưu Bà Tích gật đầu: “ Ta không cần ngươi cưới ta, chỉ cần ngươi nhận nhi tử của ngươi là được.”

Nhi tử của mình? Nhi tử của mình? Đâu ra nhi tử của mình? Hàn Lăng Sơn đột nhiên phản ứng rất chậm chạp, mất mấy giây sau mới nhảy dựng lên:” Chúng ta chỉ xuân tiêu một khắc, sao nhanh thế?”

Lưu Bà Tích hạnh phúc xoa bụng bèn bẹt chưa có dấu hiệu nào cả:” Ta mắn đẻ lắm, không thể đụng vào nam nhân, đụng vào một cái là có con ngay, lần nào cũng vậy.”

Nếu chuyện mà không liên quan gì tới mình chắc chắn Hàn Lăng Sơn sẽ cảm thán một câu thiên hạ bao la chuyện gì cũng có, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng lải nhải, Hàn Lăng Sơn run người, đột nhiên hắn có một linh cảm không lành: “ Thế, thế ... nàng đụng vào mấy nam nhân rồi?”

“ Ba. “ Lưu Bà Tích xòe ba ngón tay ra, chẳng thẹn thò xấu hổ gì:

“ Vậy tức là ... tức, tức, tức là ...” Ngược lại Hàn Lăng Sơn lắp ba lắp bắp hồi lâu mà không nói hết được một câu đơn giản:

Lưu Bà Tích rất hiểu lòng người nói nốt hộ hắn:” Đúng thế, ngươi đã có hai đứa con, một nam một nữ, trong bụng là đứa thứ ba.”

Ba đứa? Mình có ba đứa con rồi à?

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Hàn Lăng Sơn nghe đâu như thấy có ba tiếng sấm nổ ngoài kia, chả biết là có sấm nổ thật hay là sấm trong lòng hắn.

Chỉ biết rằng ba ngày sau Hàn Lăng Sơn nhìn thấy hai đứa con từ trên trời rơi xuống của mình.

Nữ hài tử lớn hơn đã sáu tuổi, nam hài tử nhỏ hơn mới ba tuổi, hai tỷ đệ được Lưu Bà Tích ân cần dạy bảo, rụt rè gọi Hàn Lăng Sơn một tiếng cha.

Bình thường đối diện với thiên binh vạn mã cũng không chớp mắt, lần đầu tiên Hàn Lăng Sơn thưởng thức cảm giác lông tóc dựng ngược là thế nào, còn đáng sợ hơn năm xưa bị Hàn Tú Phân kéo ra lôi đài tỷ thí.

Hắn rất muốn quát lớn, nói chuyện này ngớ ngẩn vô lý, nhưng đối diện hai cặp mắt long lanh ngây thơ vô tà kia, rốt cuộc chỉ phát ra tiếng thở dài nho nhỏ, coi như chấp nhận.

Vì bất giác hắn nhớ lại cảnh năm xưa mình khát vọng được Vân Chiêu dùng kê đổi lấy, cảm giác đó tới nay vẫn khắc ghi trong lòng Hàn Lăng Sơn.



Thậm chí hắn nhớ khi đó Vân Chiêu ăn mặc thế nào, hắn nhớ mỗi câu nói của Vân Chiêu, thậm chí còn nhớ Vân Chiêu vì không muốn hắn đau lòng, cố ý toét miệng cười vô cùng khó coi, giống Đa Đa sư tỷ hay nói, trông như con cóc vậy.

Nhưng chính vì nụ cười khó coi ấy, Hàn Lăng Sơn mới không coi cái mạng này của mình nữa, dù hắn liều cái mạng này cũng sẽ giúp Vân Chiêu đạt thành tâm nguyện.

Bao năm qua dù hắn trải qua bao chuyện, dù thấy bao thứ bẩn thỉu, đen tối ở cuộc đời này, gương mặt tươi cười kia tựa hồ đều đang nói với hắn, thế giới này không tệ như vậy đâu.

Huống hồ tâm nguyện của Vân Chiêu giống hắn, tạo ra thế giới mới không còn thống khổ.

Năm xưa Vân Chiêu còn không chê đứa bé xấu xỉ bẩn thỉu như hắn, mua hắn về, cho hắn ăn học, coi hắn như người thân, hắn bằng vào cái gì lại chê bai hai đứa bé đáng yêu thế này.

Chỉ vì hai đứa bé này không phải do hắn sinh ra sao?

Vân Chiêu cũng không phải cha hắn, vì sao nuôi hắn bao năm, cho hắn ăn, cho hắn đi học, cho hắn một mái nhà với nhiều huynh đệ tỷ muội ... Dù đám đó rất khốn kiếp, nhưng bọn họ thực sự coi nhau là người thân.

Cái thói đời này nó như thế, một nữ nhân không dựa vào nam nhân làm sao sống được ở loạn thế? Bởi vậy đó cũng chẳng phải lỗi của Lưu Bà Tích.

Hàn Lăng Sơn từ kinh sợ thành cảm động, ngồi xuống mắt ngang tầm hai đứa bé, ôn hòa nói:” Gọi cha lần nữa đi.”

“ Cha.” Hai đứa bé đồng thanh rất ngọt:

“ Con ngoan, con ngoan.” Một tiếng gọi ca làm Hàn Lăng Sơn suýt nữa ứa nước mắt, được rồi vậy thì hắn nhận hai đứa con này, xoa đầu chúng khen mấy câu, đứng lên bảo Lưu Bà Tích:” Đem chúng đi tắm, thay bộ y phục sạch sẽ, đứa bé thì mời tiên sinh tới dạy đọc sách, đứa nhỏ cũng nên học đếm một hai ba bốn rồi.”

Lưu Bà Tích cũng không dám mơ chuyện thuận lợi như vậy, nàng nhìn ra Hàn Lăng Sơn là người không tệ thế nên mới bắt nạt một chút, giờ hắn sảng khoái như thế khiến nàng đâm ra hơi lúng túng:” Nam oa đọc sách là được, nữ oa thì không cần cũng được.”

Hàn Lăng Sơn đứng dậy, chắp tay sau lưng uy nghiêm nói:” Viên thị ta là dòng dõi thư hương, trong tộc không có người không biết chữ, nam hay nữ đều phải đi học.”

Lưu Bà Tích lần này không cãi, ngoan ngoãn như tiểu tức phụ dẫn hai đứa bé vào nhà trong.

Lỗ Văn Viễn sau khi nghe người kể lại chuyện xảy ra ở tuần kiểm ti thì vội vàng tới tìm Hàn Lăng Sơn, dứt bỏ mọi liên quan, ông ta nói sở dĩ mua phụ nhân trên 20 này về là vì nghe người ta nói nàng dễ sinh, nhưng mà từ khi nàng tới Lỗ gia thì lại đúng lúc chuẩn bị đi nhậm chức nên bận rộn chuẩn bị nên còn chưa đụng vào, tóm lại đứa bé kia khẳng định không phải sản phẩm của ông ta.

Còn nói:” Chẳng qua là một phụ nhân thôi, Viên thiên hộ nếu không tin cái thai kia trong bụng nàng là của mình thì vứt đi là được, không cần để trong lòng.”

Hàn Lăng Sơn lắc đầu:” Ông không hiểu rồi, nếu ta làm thế sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

“ Thì ra pháp độ của Cẩm Y Vệ sâm nghiêm như thế.” Lỗ Văn Viễn cảm thán, thường nghe nhiều chuyện không hay về Cẩm Y Vệ, gần đây ông ta phải thay đổi cái nhìn:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook