Chương 891: Hồ Đồ Án. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Những tên có thể làm lý trưởng xung quanh Trường An cơ bản đều là tinh anh tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, biết bệ hạ quan tâm tới cái gì, cho nên trả lời đúng trọng tâm.
“ Bẩm bệ hạ, trạm tàu hỏa cần dùng 65 mẫu, vi thần tự ý quyết định mở rộng lên 100 mẫu, liên quan tới 137 hộ nông gia. Đây là thư xác nhận của 137 bộ, xin bệ hạ ngự lãm.” Bình An lý lý trưởng Diêu Thuận hiến lên văn thư đã chuẩn bị sẵn:
Vân Chiêu vừa xem vừa hỏi:” Sao lại tăng thêm 35 mẫu?”
Diêu Thuận chắp tay đáp: “ Đó là ý nguyện của bách tính, vi thần chỉ thuận thế mà làm thôi ạ, theo dự tính, sau khi trạm tàu hỏa xây lên, nơi này sẽ xuất hiện một cái chợ cực lớn. Nông hộ cày cấy quanh năm, mỗi mẫu cùng lắm được hai đồng bạc, trồng rau vất vả gấp bội cũng chỉ được được 10 đồng bạc, nếu dùng 35 mẫu xây chợ, mỗi năm có thể kiếm được trăm đồng bạc.”
“ Cho nên bách tính thích, mà thần cũng mong đợi.”
Vân Chiêu nhìn ba vị hương lão râu bạc trắng: “ Các ngươi đều cam tâm tình nguyện giải tỏa chứ?:
Vị cao tuổi nhất trong ba người cả đời mới một lần gặp hoàng đế, kích động nãy giờ, đến khi được hỏi tới lúng túng tới quên đáp, Hạ Hoàn Thuần phải tới ghé tai nhắc nhở, ông già trên 70 này mới cuống lên:” Có, có hai hộ không muốn ạ, khi mở hội tông tộc, phải uy hiếp loại khỏi tông tộc mới đồng ý.”
Vừa nói xong tức thì tái mặt, định thu hồi lại đã quá muộn.
Xung quanh tức thì im phăng phắc.
Vân Chiêu liếc Hạ Hoàn Thuần, không che giấu sự khó chịu: “ Dẫn gia chủ hai nhà đó tới đây cho trẫm.”
Hạ Hoàn Thuần thầm kêu khổ không thôi: “ Bệ hạ, toàn là loại điêu dân ngoan cố không biết đúng sai tốt xấu.”
Vân Chiêu hừ lạnh: “ Còn ngươi là cẩu quan tàn hại bách tính.”
Hạ Hoàn Thuần rối rít vâng lời, tự mình đi ngay. Lý trưởng Diêu Thuận ở bên nóng ruột xoa tay liên hồi, ba vị hương lão thì như đại nạn tới nơi, muốn lấp liếm mà cũng không biết nói sao.
Sắc mặt Vân Chiêu càng lúc càng khó coi.
Không lâu sau một nam một nữ được đưa tới, Vân Chiêu còn chưa kịp hỏi, nữ tử kia đã òa khóc thảm thiết mà chẳng nói một lời.
Vân Chiêu lên tiếng:” Có ủy khuất gì nói đi.”
Nữ tử ngẩng khuôn mặt chẳng có giọt nước mắt nào lên nghẹn ngào:” Bẩm thanh thiên đại lão gia, tiểu nữ tử không có đường sống nữa ...”
Vân Chiêu thấy nữ tử lại vật vã khóc lóc, quay sang nam tử:” Nói.”
Nam tử đó run bần bật, khấu đầu liên hồi:” Tiểu dân sai rồi, tiểu dân sai rồi, không nên ngăn cản triều đình xây trạm tàu hỏa, tiểu nhân sẽ dọn dẹp, dọn dẹp chuyển nhà ngay.”
Nữ tử kia nghe vậy thì không khóc nữa, túm tóc nam tử:” Đó vô tích sự này, uổng cho ngươi suốt ngày nói cái gì mà đây là nhả ngươi, ông trời tới cũng không chuyển, bọn họ bồi thường đủ ngươi mở cửa hiệu không? Nhà lão nương đây mỗi ngày có hơn nghìn người qua lại, bồi thường chút có ...”
Nam tử vội bịt mồm nữ tử, sợ hãi nói:” Trước mặt bệ hạ, ngậm cái mồm chó của ngươi lại.”
Diêu Thuận thực sự không nhịn được nữa, chắp tay với Vân Chiêu nói lớn:” Bệ hạ, hai kẻ này là Trương Nhị Cẩu và Lưu Tam Nương đều là thứ khốn kiếp tham lam, Trương Nhị Cẩu nhà chẳng khác gì cái ổ chó rách nát, nghèo tới không có cơm mà ăn, lão bà hắn mang con đi cải giá người khác, hắn còn mặt dày tìm người ta tống tiền mười đồng bạc.”
“ Bệ hạ, cả Bình An chỉ có tên này đủ hai chân hai tay mà sống thê thảm như vậy, vì hắn lười. Từng có người bỏ 10 đồng bạc mua nhà của hắn, nếu không phải triều đình không cho bán nhà nông phu cho người vùng ngoài thì hắn bán rồi.”
“ Lần này giải tỏa, không chỉ bồi thường cho hắn một cửa hiệu, còn có một mảnh đất xây lại nhà ngoài trạm xe, giờ hắn muốn cửa hiệu to gấp ba thì làm sao được.”
“ Còn Lưu Tam Nương, trượng phu chết sớm không có con, rõ ràng có đất không chịu canh tác, xưởng dệt có việc không đi làm, khép hờ cửa làm xướng phụ tại gia.”
“ Hai kẻ này một lười, một đê tiện, Bình An xuất hiện kẻ bại hoại như thế, nếu không phải Lam Điền luật bảo vệ, chúng sớm bị ba hương lão dìm chết trong ao rồi.”
Hai kẻ đang đánh cãi nhau tức thì im re, xem ra nói không sai, ba hương lão tranh thủ sửa sai ra sức phụ họa, kể chuyện xấu hai kẻ kia.
“ Đủ rồi.” Vân Chiêu nổi giận chỉ ba hương lão và lý trưởng:” Chỉ có luật pháp mới được giết người, họ có lười, có hạ tiện tới mấy cũng là con dân trẫm, các ngươi là quan chăn dân và hương lão, không phải có trách nhiệm giáo dục họ sao? Họ thành ra thế này, các ngươi không có trách nhiệm à?”
“ Nếu hai người này đều chưa thành gia thất, vừa vặn bọn họ đều muốn có nhà lớn, các ngươi không biết tác hợp cho họ à? Hai nhà gộp lại, cửa hiệu lớn hơn, nhà cũng lớn hơn, ai cũng vui.”
“ Sau đó lý trưởng nên theo dõi, nếu vẫn còn chơi bời cả ngày không làm gì cả thì đưa hắn toán cải tạo sa mạc ở Ninh Hạ, còn nữ tử này, nếu còn làm chuyện tổn hại phong hóa, đưa tới doanh trại biên quân để may áo, bếp núc.”
Mắng mở xong Vân Chiêu mỉm cười rất hiền từ với đôi nam nữ chưa hết bàng hoàng: “ Chúc mừng các ngươi.”
Trương Nhị Cẩu nhìn Lưu Tam Nương một cái khóc rống lên: “ Bệ hạ khai ân, thảo dân không dám nữa.”
Lưu Tam Nương thấy Trương Nhị Cẩu dám chê mình, tính đanh đá phát tác, túm tóc hắn đánh đập.
Hạ Hoàn Thuần sai người lôi đôi nam nữ đó đi, không để vở kịch mất mặt này tiếp diễn.
“ Bách tính dưới tình huống thông thường, giải tỏa được lợi sáu phần, triều đình thu lại ba phần, thương cổ được một phần. Hiện phương án phân phối lợi ích là thế ạ.”
“ Giai đoạn đầu nhất định chưa thấy gì, nhưng sau hai năm, tác dụng đường sắt sẽ thể hiện ra, bất kể vận chuyển hàng hóa hay khách, đều nối liền thành Ngọc Sơn, Phượng Hoàng Sơn và Trường An làm một, khi đó một ngày đi ba thành không còn là giấc mơ nữa.”
“ Đệ tử tin rằng chỉ riêng điểm này thôi, 400 vạn đồng bạc bỏ ra giải tỏa và xây dựng không đáng là gì.”
Vân Chiêu nhìn công trường náo nhiệt rất hài lòng:” Tốt, đã có tầm nhìn toàn vùng, điểm này với ngươi mà nói rất quan trọng.”
Thấy bệ hạ rốt cuộc cũng cười rồi, ai nấy thở phào tiễn bệ hạ ngày trăm công nghìn việc rời khỏi công trường vừa ồn ào vừa bẩn thỉu, ba hương lão từ đầu tới cuối không ho he được mấy câu giờ sống lại, phấn khích vô cùng, hôm nay được trò chuyện với bệ hạ, tuy bị bệ hạ mắng, thế cũng đủ khoe tới đời con cháu.
Ai cũng nghĩ rằng Vân Chiêu ngày ngày bộn bề quốc sự không có thời gian rảnh.
Kỳ thực không phải thế.
Cái thời y bận tối mắt vì chuyện lớn chuyện nhỏ ở Lam Điền qua rồi, từ khi hệ thống của Lam Điền vận hành trơn tru, khi tướng quốc phủ được dựng lên, y dùng nhiều thời gian để quan sát thế giới này hơn là xử lý công việc cụ thể nào đó.
Trải qua đói kém, chiến loạn, kết cấu nhân khẩu của Đại Minh đã bị hủy hoại nghiêm trọng.
Đa phần người còn sống là phụ nhân trẻ nhỏ chứ không phải nam tử, đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng cũng là vấn đề mà mỗi triều đại mới phải đối diện.
Ở thời đại phong kiến, phụ nhân đều dựa vào nam nhân mà sống, mặc dù họ rất cần cù, rất kiên cường, nhưng một nữ tử không có nam tử bảo vệ, cuộc sống sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rất nhiều phụ nhân không gặp được nam nhân tốt, bị ngược đãi, bị tổn thương ... Đáng tiếc, ở thời đại này, họ vẫn cần một nam tử để bảo vệ cả nhà.
Ở Quan Trung tình hình tốt hơn một chút.
Nơi này công thương nghiệp phát triển cùng với quản lý hữu hiệu của quan phủ, nữ tử có thể dựa vào năng lực của mình kiên cường sống, giống như Quan Trung đệ nhất phú thương Lưu Nhu, nàng bùng nở đóa hoa sinh mệnh rực rỡ nhất.
Rời khỏi Quan Trung, Đại Minh vẫn là thế giới u ám.
“ Bẩm bệ hạ, trạm tàu hỏa cần dùng 65 mẫu, vi thần tự ý quyết định mở rộng lên 100 mẫu, liên quan tới 137 hộ nông gia. Đây là thư xác nhận của 137 bộ, xin bệ hạ ngự lãm.” Bình An lý lý trưởng Diêu Thuận hiến lên văn thư đã chuẩn bị sẵn:
Vân Chiêu vừa xem vừa hỏi:” Sao lại tăng thêm 35 mẫu?”
Diêu Thuận chắp tay đáp: “ Đó là ý nguyện của bách tính, vi thần chỉ thuận thế mà làm thôi ạ, theo dự tính, sau khi trạm tàu hỏa xây lên, nơi này sẽ xuất hiện một cái chợ cực lớn. Nông hộ cày cấy quanh năm, mỗi mẫu cùng lắm được hai đồng bạc, trồng rau vất vả gấp bội cũng chỉ được được 10 đồng bạc, nếu dùng 35 mẫu xây chợ, mỗi năm có thể kiếm được trăm đồng bạc.”
“ Cho nên bách tính thích, mà thần cũng mong đợi.”
Vân Chiêu nhìn ba vị hương lão râu bạc trắng: “ Các ngươi đều cam tâm tình nguyện giải tỏa chứ?:
Vị cao tuổi nhất trong ba người cả đời mới một lần gặp hoàng đế, kích động nãy giờ, đến khi được hỏi tới lúng túng tới quên đáp, Hạ Hoàn Thuần phải tới ghé tai nhắc nhở, ông già trên 70 này mới cuống lên:” Có, có hai hộ không muốn ạ, khi mở hội tông tộc, phải uy hiếp loại khỏi tông tộc mới đồng ý.”
Vừa nói xong tức thì tái mặt, định thu hồi lại đã quá muộn.
Xung quanh tức thì im phăng phắc.
Vân Chiêu liếc Hạ Hoàn Thuần, không che giấu sự khó chịu: “ Dẫn gia chủ hai nhà đó tới đây cho trẫm.”
Hạ Hoàn Thuần thầm kêu khổ không thôi: “ Bệ hạ, toàn là loại điêu dân ngoan cố không biết đúng sai tốt xấu.”
Vân Chiêu hừ lạnh: “ Còn ngươi là cẩu quan tàn hại bách tính.”
Hạ Hoàn Thuần rối rít vâng lời, tự mình đi ngay. Lý trưởng Diêu Thuận ở bên nóng ruột xoa tay liên hồi, ba vị hương lão thì như đại nạn tới nơi, muốn lấp liếm mà cũng không biết nói sao.
Sắc mặt Vân Chiêu càng lúc càng khó coi.
Không lâu sau một nam một nữ được đưa tới, Vân Chiêu còn chưa kịp hỏi, nữ tử kia đã òa khóc thảm thiết mà chẳng nói một lời.
Vân Chiêu lên tiếng:” Có ủy khuất gì nói đi.”
Nữ tử ngẩng khuôn mặt chẳng có giọt nước mắt nào lên nghẹn ngào:” Bẩm thanh thiên đại lão gia, tiểu nữ tử không có đường sống nữa ...”
Vân Chiêu thấy nữ tử lại vật vã khóc lóc, quay sang nam tử:” Nói.”
Nam tử đó run bần bật, khấu đầu liên hồi:” Tiểu dân sai rồi, tiểu dân sai rồi, không nên ngăn cản triều đình xây trạm tàu hỏa, tiểu nhân sẽ dọn dẹp, dọn dẹp chuyển nhà ngay.”
Nữ tử kia nghe vậy thì không khóc nữa, túm tóc nam tử:” Đó vô tích sự này, uổng cho ngươi suốt ngày nói cái gì mà đây là nhả ngươi, ông trời tới cũng không chuyển, bọn họ bồi thường đủ ngươi mở cửa hiệu không? Nhà lão nương đây mỗi ngày có hơn nghìn người qua lại, bồi thường chút có ...”
Nam tử vội bịt mồm nữ tử, sợ hãi nói:” Trước mặt bệ hạ, ngậm cái mồm chó của ngươi lại.”
Diêu Thuận thực sự không nhịn được nữa, chắp tay với Vân Chiêu nói lớn:” Bệ hạ, hai kẻ này là Trương Nhị Cẩu và Lưu Tam Nương đều là thứ khốn kiếp tham lam, Trương Nhị Cẩu nhà chẳng khác gì cái ổ chó rách nát, nghèo tới không có cơm mà ăn, lão bà hắn mang con đi cải giá người khác, hắn còn mặt dày tìm người ta tống tiền mười đồng bạc.”
“ Bệ hạ, cả Bình An chỉ có tên này đủ hai chân hai tay mà sống thê thảm như vậy, vì hắn lười. Từng có người bỏ 10 đồng bạc mua nhà của hắn, nếu không phải triều đình không cho bán nhà nông phu cho người vùng ngoài thì hắn bán rồi.”
“ Lần này giải tỏa, không chỉ bồi thường cho hắn một cửa hiệu, còn có một mảnh đất xây lại nhà ngoài trạm xe, giờ hắn muốn cửa hiệu to gấp ba thì làm sao được.”
“ Còn Lưu Tam Nương, trượng phu chết sớm không có con, rõ ràng có đất không chịu canh tác, xưởng dệt có việc không đi làm, khép hờ cửa làm xướng phụ tại gia.”
“ Hai kẻ này một lười, một đê tiện, Bình An xuất hiện kẻ bại hoại như thế, nếu không phải Lam Điền luật bảo vệ, chúng sớm bị ba hương lão dìm chết trong ao rồi.”
Hai kẻ đang đánh cãi nhau tức thì im re, xem ra nói không sai, ba hương lão tranh thủ sửa sai ra sức phụ họa, kể chuyện xấu hai kẻ kia.
“ Đủ rồi.” Vân Chiêu nổi giận chỉ ba hương lão và lý trưởng:” Chỉ có luật pháp mới được giết người, họ có lười, có hạ tiện tới mấy cũng là con dân trẫm, các ngươi là quan chăn dân và hương lão, không phải có trách nhiệm giáo dục họ sao? Họ thành ra thế này, các ngươi không có trách nhiệm à?”
“ Nếu hai người này đều chưa thành gia thất, vừa vặn bọn họ đều muốn có nhà lớn, các ngươi không biết tác hợp cho họ à? Hai nhà gộp lại, cửa hiệu lớn hơn, nhà cũng lớn hơn, ai cũng vui.”
“ Sau đó lý trưởng nên theo dõi, nếu vẫn còn chơi bời cả ngày không làm gì cả thì đưa hắn toán cải tạo sa mạc ở Ninh Hạ, còn nữ tử này, nếu còn làm chuyện tổn hại phong hóa, đưa tới doanh trại biên quân để may áo, bếp núc.”
Mắng mở xong Vân Chiêu mỉm cười rất hiền từ với đôi nam nữ chưa hết bàng hoàng: “ Chúc mừng các ngươi.”
Trương Nhị Cẩu nhìn Lưu Tam Nương một cái khóc rống lên: “ Bệ hạ khai ân, thảo dân không dám nữa.”
Lưu Tam Nương thấy Trương Nhị Cẩu dám chê mình, tính đanh đá phát tác, túm tóc hắn đánh đập.
Hạ Hoàn Thuần sai người lôi đôi nam nữ đó đi, không để vở kịch mất mặt này tiếp diễn.
“ Bách tính dưới tình huống thông thường, giải tỏa được lợi sáu phần, triều đình thu lại ba phần, thương cổ được một phần. Hiện phương án phân phối lợi ích là thế ạ.”
“ Giai đoạn đầu nhất định chưa thấy gì, nhưng sau hai năm, tác dụng đường sắt sẽ thể hiện ra, bất kể vận chuyển hàng hóa hay khách, đều nối liền thành Ngọc Sơn, Phượng Hoàng Sơn và Trường An làm một, khi đó một ngày đi ba thành không còn là giấc mơ nữa.”
“ Đệ tử tin rằng chỉ riêng điểm này thôi, 400 vạn đồng bạc bỏ ra giải tỏa và xây dựng không đáng là gì.”
Vân Chiêu nhìn công trường náo nhiệt rất hài lòng:” Tốt, đã có tầm nhìn toàn vùng, điểm này với ngươi mà nói rất quan trọng.”
Thấy bệ hạ rốt cuộc cũng cười rồi, ai nấy thở phào tiễn bệ hạ ngày trăm công nghìn việc rời khỏi công trường vừa ồn ào vừa bẩn thỉu, ba hương lão từ đầu tới cuối không ho he được mấy câu giờ sống lại, phấn khích vô cùng, hôm nay được trò chuyện với bệ hạ, tuy bị bệ hạ mắng, thế cũng đủ khoe tới đời con cháu.
Ai cũng nghĩ rằng Vân Chiêu ngày ngày bộn bề quốc sự không có thời gian rảnh.
Kỳ thực không phải thế.
Cái thời y bận tối mắt vì chuyện lớn chuyện nhỏ ở Lam Điền qua rồi, từ khi hệ thống của Lam Điền vận hành trơn tru, khi tướng quốc phủ được dựng lên, y dùng nhiều thời gian để quan sát thế giới này hơn là xử lý công việc cụ thể nào đó.
Trải qua đói kém, chiến loạn, kết cấu nhân khẩu của Đại Minh đã bị hủy hoại nghiêm trọng.
Đa phần người còn sống là phụ nhân trẻ nhỏ chứ không phải nam tử, đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng cũng là vấn đề mà mỗi triều đại mới phải đối diện.
Ở thời đại phong kiến, phụ nhân đều dựa vào nam nhân mà sống, mặc dù họ rất cần cù, rất kiên cường, nhưng một nữ tử không có nam tử bảo vệ, cuộc sống sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rất nhiều phụ nhân không gặp được nam nhân tốt, bị ngược đãi, bị tổn thương ... Đáng tiếc, ở thời đại này, họ vẫn cần một nam tử để bảo vệ cả nhà.
Ở Quan Trung tình hình tốt hơn một chút.
Nơi này công thương nghiệp phát triển cùng với quản lý hữu hiệu của quan phủ, nữ tử có thể dựa vào năng lực của mình kiên cường sống, giống như Quan Trung đệ nhất phú thương Lưu Nhu, nàng bùng nở đóa hoa sinh mệnh rực rỡ nhất.
Rời khỏi Quan Trung, Đại Minh vẫn là thế giới u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.