Minh Thiên Hạ

Chương 563: Huyện Lam Điền Đã Vững Vàng. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Đợi Tiền Thiểu Thiểu đi rồi, Vân Chiêu nói với Dương Hùng đang giỏng tai lên nghe trộm:” Đoạn ghi chép này không giữ lại, Hàn Lăng Sơn đi xa nhất tới Sơn Hải Quan.”

Dương Hùng vâng một tiếng, rút đoạn ghi chép vấn đáp vừa rồi ở chỗ quan thư ký rồi đốt đi, không dám hỏi nguyên nhân, Tiền Thiểu Thiểu đã không hỏi được, hắn không nên tò mò, huyện tôn ắt có tính toán của mình.

Vân Chiêu như thuận miệng nhắc một câu rồi chuyển sang chuyện khác: “ Đoàn luyện đương địa của Ninh Hạ đã lập nên chưa?”

“ Chưa ạ, đám Lý Định Quốc, Trương Quốc Phương còn đang bận xua đuổi mã tặc Thát Đát trên cao nguyên Áo Nhĩ đô ti, đã chém chết bốn nghìn sáu tên mã tặc, bắt sống ba nghìn bảy trăm tên.” Dương Hùng vội tìm văn thư tương quan cho Vân Chiêu xem:

“ Cái hoang nguyên chim chẳng buồn ỉa đó mà cũng có tới cả vạn tên mã tặc cơ à?” Vân Chiêu nhíu mày, tin báo này có vấn đề:

Dương Hùng nhỏ giọng đáp:” Chủ yếu là trấn Ninh Hạ không đủ gia súc lớn dùng để khai hoang, Đoàn Quốc Nhân nhờ Lý Định Quốc nghĩ cách, sau đó Lý Định Quốc dẫn quân chạy từ trấn Ninh Hạ tới Duyên An, tìm kiếm khắp hơn 400 dặm, không cẩn thận đưa hết vùng phía nam của Áo Nhĩ đô ti vào tỉnh Thiểm Tây chúng ta.”

“ Làm như vậy có cái lợi là giải quyết được vấn đề thiếu gia súc, hai là giúp phủ Duyên An với trấn Ninh Hạ liền làm một, khiến nơi chúng ta quản lý vuông vức hơn, không giống trước kia, hai bên nhô ra, giữa có khoảnh lớn để người Thát Đát phóng ngựa.”

- Nhận định của đám Lý Định Quốc về mã tặc khả năng là không được giống chúng ta cho lắm, hắn quy hết người cưỡi ngựa trên hoang nguyên đều là mã tặc, khả năng .... Cưỡi lạc đà cũng thế.

Vân Chiêu nghe xong giải thích liền không nói gì thêm, cầm bút ký duyệt sai đêm lưu giữ, thế là chuyện thương thiên hạ lý mà đàm Lý Định Quốc làm ở Áo Nhĩ đỗ ti liền bị chìm vào trong văn thư nhiều như biển của huyện Lam Điền.

Gia súc lớn Đoàn Quốc Nhân muốn ... Không chỉ là trâu ngựa thôi.

Sau này người ta chỉ nhớ, Lý Định Quốc xuất binh, diệt vạn mã tặc ở Áo Nhĩ đô ti.

Chiến tranh có khả năng có chính nghĩa và phi nghĩa, đáng tiếc, chỉ cần là chiến tranh thì bản chất của nó luôn là tàn khốc, thông qua sự tàn khốc đó từng bước dựng lên quyền uy.

Hàn Phi Tử trong ( Bát thuyết ) có nói: hữu đạo chi phương bất cầu thanh khiết chi lại, nhi vụ tất tri chi thuật.

Có nghĩa là, quản lý địa phương, phương pháp quan trọng nhất không phải là dùng quan viên liêm khiết, mà là dùng quan viên hiểu pháp luật. Quan viên huyện Lam Điền hiện giờ ở trạng thái tốt nhất, vừa hiểu pháp luật lại liêm khiết.

Lý luận Hàn Phi Tử mở ra cánh cửa chính trị quan tham hơn 2000 năm lịch sử Trung Quốc.

Khi khai thác cơ nghiệp thì năng lực bộ hạ càng mạnh càng tốt, mà ở dưới tình huống đó, năng lực càng mạnh thì yêu cầu càng cao, đợi cơ nghiệp đã thành, người cầm quyền không muốn không thể cho giá trị tương ứng với kỳ vọng, nên thỏ chết chó vào nồi liền xảy ra.



Vân Chiêu rất thích đám bộ hạ của mình, không muốn sau này phải giơ đồ đao chém lên cổ họ, nếu thực sự xuất hiện chuyện như vậy sẽ là thất bại lớn nhất cuộc đời Vân Chiêu.

Cho nên bây giờ những chuyện Vân Chiêu có thể gánh được thì y âm thầm gánh hết, đợi tương lai chớm có dấu hiệu không ổn là y bóp chết từ lúc manh nha.

Mọi chuyện đều rất tốt, thực sự rất tốt, đến nay huyện Lam Điền thực sự vững vàng rồi, không ai có thể chất vấn sự thống trị của Vân Chiêu nữa, y cho rằng mình có thể mạnh tay làm một số cải cách mà trước kia chưa dám.

Nhưng ông trời hình như ghét thấy mọi chuyện quá trọn vẹn, thế nên Phùng Anh về rồi.

Lần này công lao của Phùng Anh rất lớn, nàng chiếm giữ không phải chỉ là Quỳ Châu, càng không phải chỉ là thành Bạch Đế nho nhỏ, mà nửa vùng rộng lớn từ Quan Trung tới Quỳ Châu, nửa thủy đạo Trường Giang.

Có vùng đất này, cánh cửa Đất Thục đã mở rộng với huyện Lam Điền, quan trọng hơn nữa kết nối Hán Trung với Quan Trung không phải chỉ là một sợi giây trên bản đồ, giờ rốt cuộc liền một dải với Quan Trung rồi.

Nhất là quân đoàn Vân Phúc đóng ở Vũ Quan có thể tiến một bước lớn rời biên cảnh Thiểm Tây, binh tiến Tử Kinh Quan, nhòm ngó Nam Dương, ôm cả vùng Phục Ngưu Sơn vào lòng.

Quan Trung Vân thị đã mở toàn bộ cánh cửa tiến về phía trước, rời Tử Kinh Quan qua Nam Dương có thể tới Hồ Bắc, rời Đồng Quan là bình nguyên Hà Nam bao la.

Nếu tiến về phía tây nam, vượt qua Quỳ Châu, đất Thục như quả đào chín mọng đang treo trĩu cành, chỉ cần vươn tay ra là có thể hái.

Tới đây Quan Trung Vân thị bày ra bộ mặt hăm dọa cả bốn phía đông tây nam bắc.

Thế nhưng Phùng Anh về tới nhà liền khóc không còn ra dạng người nữa.

Tiền Đa Đa ở bên cạnh vờ vịt bế Vân Chương đặt vào lòng Phùng Anh, Vân Chương lại nắm chặt lấy áo nàng sống chết không chịu sang chỗ mẹ mình, bất kể Phùng Anh dùng đồ chơi dỗ thế nào cũng vô ích.

Thế là Phùng Anh thường ngày kiên cường như tảng đá khóc tới đứt từng khúc ruột.

Đợi Vân Chương ngủ rồi, Vân Chiêu mới bế con tới chỗ Phùng Anh.

Nhìn nhi tử bụ bẫm khỏe khoắn, Phùng Anh lẩm bẩm:” Đa Đa không bạc đãi con thiếp.”

“ Đến sữa cũng chia một nửa cho đứa bé này, nếu còn nói là bạc đãi thì quá rồi.” Vân Chiêu gật đầu, dù Tiền Đa Đa làm vậy có ý đồ, nhưng sự thực thế nào vẫn là sự thực, nàng chăm sóc Vân Chương chỉ hơn chứ không kém hơn Vân Hiển:



Phùng Anh đưa tay lau khóe mắt: “ Thiếp không nên bỏ con đi Quỳ Môn.”

“ Đúng là không nên, có điều nếu nàng không đi giúp những người đó thì lại bất an cả đời. Con người ấy mà, luôn luôn sống trong gian nan, tâm nàng đặt ở thiên hạ, định sẵn cuộc sống của nàng sẽ không tốt. Người Thục nhờ nàng mà sống thêm được hơn mười vạn, món nợ này ông trời sẽ tính rõ, không thể nàng chịu thiệt.”

“ Thiếp không thể cái gì cũng muốn, nhưng đứa bé này thiếp thực sự không nỡ mất đi.”

Vân Chiêu cười đặt Vân Chương vào lòng nàng:” Nàng chưa bao giờ mất nó.”

Phùng Anh rốt cuộc cũng ngừng khóc, cuộn mình ôm Vân Chương trong lòng, mắt nhìn đứa bé bụ bẫm xinh xắn, quên luôn cả mình đang ở đâu.

Khi Vân Chiêu về phòng Tiền Đa Đa thì nàng lật qua lật lại không ngủ được, thi thoảng lại bò dậy nhìn, thấy Vân Chiêu về thì nổi nóng:” Bế con thiếp về đây.”

Vân Chiêu lười nhác nói:” Đứa bé đó đêm nay ngủ với mẹ nó.”

“ Bình thường mỗi bên thiếp có một đứa nên quen rồi, bây giờ thiếu một đứa, chàng bảo thiếp ngủ thế nào?” Tiền Đa Đa mắt cũng đỏ hoe, dù sao cũng do nàng cho bú từ lúc ẵm ngửa tới lúc chạy phăm phăm như bây giờ, làm sao không nhớ:

Vân Chiêu nằm sang bên còn lại, mặt dày nói:” Giờ có thêm đứa nữa, nàng có thể ngủ được rồi.”

“ Cút đi.” Tiền Đa Đa đạp y:

Đêm hôm đó Vân Chiêu ra thư phòng nhỏ ngủ một mình.

Phùng Anh trở về lập tức phá vỡ tiết tấu quen thuộc của Vân thị, khó xử nhất là Vân Chiêu và Vân Chương, Vân Hiển.

Nhất là hai đứa bé, chỉ cần chúng nó ở bên nhau thì không sao cả, dù đổi một người mẹ khác cũng không phải vấn đề, tách ra là chúng nó gào khóc. Cho nên khi Vân Hiển bị Phùng Anh mượn đi, Tiền Đa Đa bề ngoài tươi cười, còn khuyến cáo Phùng Anh là trông hai đứa bé khổ cực lắm.

Vừa quay đầu đi một cái là nhào vào lòng Vân Chiêu cắn xé, ép y phải mang cả hai đứa bé về cho nàng, cứ như y đem con nàng cho đi mất ấy.

Vân Nương tất nhiên là thấy hết khổ não của nhi tử, đến mức nhi tử có nhà không dám về, phải tới chỗ bà kiếm cơm ăn thì thương hại nói:” Sinh thêm đứa nữa là ổn thôi.”

Vân Chiêu rất tán đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook