Minh Thiên Hạ

Chương 466: Khởi Nguồn Của Công Ty Đông Ấn Đại Minh. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

“ Rẽ trái hết cỡ ...”

Hàn Tú Phân hét lớn, Trương Truyền Lễ đang lái thuyền dồn sức xoay bánh lái về phía trái làm người hắn cũng nghiêng theo, chiếc Lam Điền to lớn nhanh chóng rẽ nửa vòng cung về phía trái, buồm no căng gió. Hai chiếc chiến hạm lớn lướt qua nhau, đồng thời hỏa pháo ở mạn thuyền nổ vang, đạn bay vèo vèo, mảnh giỗ tứ tung, không ngừng có họng pháo nhô ra ngoài, ánh lửa lóe lên rồi thụt lại.

“ Nhảy sang.” Mario gầm lên trong tiếng hỏa pháo đinh tai, kiếm chỉ về phía trước, tức thì có vố số móc câu xoay vù vù ném về phía đối diện, nào đâu còn phong thái quý tộc ngày nào, hoàn toàn thành một tên hải tặc rồi:

Rầm! Hàn Tú Phân buông dây thừng, như quả đạn pháo rơi xuống chiếc chiến hạm mang tên Công Chúa, vừa đứng vững đã vung đao chém ngay một tên xông tới, lực mạnh tới mức làm cái đầu lâu lìa khỏi cổ, thi thể không đầu phun ra màn mưa máu rồi ngã gục.

Sau lưng nàng là đám hải tặc toàn thân đen xì xì như bầy khỉ buông thừng đáp xuống thuyền Công Chúa, chẳng chút chần chừ vung đao lao vào chém giết.

Lưu Minh Lương là người đu dây cuối cùng, hắn hò hét rõ to, sau đó đáp xuống thuyền một cái liền ngã oạch, ôm mông nhảy dựng lên. Nhìn trái ngó phải, thấy không ai chú ý tới mình liền chạy về phía Hàn Tú Phân, đó chắc chắn là nơi an toàn nhất trên thuyền.

“ Cút!” Hàn Tú Phân rút chiếc rìu bên cạnh ném tới, rìu xoay tròn cắm giữa trán một tên giáp sĩ đầu đội mũ tua đỏ, cắm phập vào trán tên xấu số, làm kẻ đó ngã bật ra sau:

“ Thuyền trưởng chạy rồi.”

Có người hô lớn, Hàn Tú Phân nhìn về phía bộ hạ chỉ, lập tức thấy chiếc thuyền cứu sinh nho nhỏ có cả buồm, được gió biển thổi căng phồng, lao đi như mũi tên.

Thấy thuyền trường đã chạy, đám thủy thủ tuyệt vọng buông vũ khí quỳ xuống tiếp nhận sự an bài của số mạng, còn đám người mặc vỏ sắt thì tụ tập trong góc, vũ khí chĩa ra ngoài, cẩn thận đề phòng Hàn Tú Phân từng bước tới gần.

Lần này bọn chúng ném kiếm đâm không thích hợp đi, tay cầm rìu thương, giáp mặt hạ xuống không nhìn rõ nét mặt, nhưng an cũng cảm thụ được không khí bi tráng trên boong thuyền.

Đám người này hẳn là quân nhân chứ không phải lính đánh thuê, vì đám quỳ trên sàn thuyền giơ tay đầu hàng ăn mặc đủ kiểu mới là lính đánh thuê mà công ty Đông Ấn thuê.

Còn loại giáp sĩ này không nên xuất hiện, giống như giáp sĩ huyện Lam Điền.

Đám người này kháng cự kịch liệt nhất, dù là cột buồm chính đã bị đạn xích bắn gãy, vẫn tử chiến không lui.

Tình hình đã được khống chế, Lưu Minh Lượng lúc này vênh váo từ sau tấm lưng to lớn lừng lững của Hàn Tú Phân đi ra, như kiểu con linh cẩu theo sau sư tử, chỉ đám người mặc giáp, dùng tiếng Nhật Nhĩ Mạn quát:” Buông vũ khí, bọn ta không giết tù binh.”

Có tiếng quát trong đám giáp sĩ, bọn chúng tách ra, để lộ một người mặc áo trên bó sát người, cổ đeo trang sức không rõ, tất cao tới nửa thước, chân đi giày da đen, đó là một thiếu niên tóc vàng đẹp đẽ, dùng tiếng Nhật Nhĩ Mạn thuần thục dễ nghe hơn Lưu Minh Lượng gấp bội:” Bọn ta đầu hàng, hi vọng có thể dùng vàng chuộc lấy tự do.”



Hàn Tú Phân nhìn thiếu niên có mái tóc vàng mềm mại này, ra lệnh:” Đưa hắn tới phòng của ta.”

Lưu Minh Lượng cuống lên, nói nhỏ:” Tú Phân à ... không thuyền trưởng … Cái này, cái này ... Mặc dù huyện Lam Điền không có quy định liên quan tới nữ tử cưỡng bức nam tử ... Nhưng ta vẫn thấy không ổn đâu.”

“ Mang về. “ Hàn Tú Phân quát lớn, không thèm giải thích:

Lưu Minh Lượng run người một cái, vội vàng đá đít tên hải tặc ngọng:” Còn đứng đó à, không mau đưa hắn về.”

“ Cút ngay, đám lợn bẩn thỉu các ngươi không được tới gần ta.” Thiếu niên quát tháo, tức thì có thị nữ từ trong đám đông chạy ra, ôm chặt lấy hắn, như sợ hắn bị làm hại:

“ Không được tiến tới … ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Tên giáp sĩ vén giáp che mặt lên, cởi giáp trụ, mặc áo vải lanh bó sát người chía búa thương về phía Hàn Tú Phân:

Hàn Tú Phân mặc bộ giáp da màu đen có bảo hộ chỗ trọng yếu bằng sắt, thắt lưng da rộng bản gài súng ngắn, đao, giày da ống cao, mũ rộng vành, trông càng giống nam tử hơn Lưu Minh Lượng, thế nên mới bị khiêu chiến.

“ Chỉ trách các ngươi không biết quy củ, muốn đầu hàng thì phải hạ vũ khí trước.” Lưu Minh Lượng rút khẩu súng nòng to tướng chĩa về phía têm giáp sĩ đã cởi giáp, đùng một tiếng, mảnh sát phun ra bắn thân thể hắn nát bét ngã xuống trước mặt thiếu niên lẫn nữ tử kia ăn mặc như thị nữa kia:

Đám giáp sĩ còn lại thấy thế gào thét tuyệt vọng xung phong, tức thì tiếng vũ khí va chạm, tiếng cung tiễn bắn đi, tiếng đạn rời nòng súng lại vang khắp boong thuyền.

Nhưng những âm thanh đó chẳng duy trì lâu, con thuyền yên tĩnh lại, chín tên giáp sĩ gục trong vũng máu.

“ Các ngươi giết An Đức Lý Tư, các ngươi giết An Đức Lý Tư.” Thiếu niên tóc vàng ôm lấy xác một giáp sĩ gào khóc:

Lưu Minh Lượng phất tay, hai người da đen cao tới tám thước đi tới, vác hai người nhỏ bé lên vai, đi chân đất dẫm sàn thuyền chòng chành như đi trên đất bằng, quay về chiếc Lam Điền.

Chiếc Công Chúa đã bị bắn nát, đám hải tặc nhanh chóng đem hỏa pháo vật tư trên đó chuyển về chiếc Lam Điền, động tác thuần thục.

Lưu Minh Lương quay trở lại chiếc Lam Điền, lười nhác dựa vào sàn thuyền nói với Trương Truyền Lễ:” Này, vừa rồi ta nhìn qua … thị nữ kia toàn thân trên dưới như hồ lô ấy, mê người cực.”

Trương Truyền Lễ tiếp tục lái thuyền, lạnh lùng đáp:” Lão Hàn làm thế chẳng sao, không phạm quân quy, ngươi làm thế thì chỉ còn phù hợp làm hoạn quan ti lễ giám thôi đấy.”

“ Ha ha ha, nói thôi mà, nói thôi mà.” Lưu Minh Lượng xua tay, thôi đành, làm hòa thượng vẫn hơn làm thái giám, cưỡng bức là trọng tội ở Lam Điền:

Nước ngọt trong mắt chảy qua cái cổ lớn của Hàn Tú Phân, qua núi cao, qua bình nguyên, khe sâu rồi bắn lên trên ván sàn, nhanh chóng tụ lại thành vũng nước nhỏ.



Làn da nâu của nàng được nước tưới tắm, bóng lên như lụa.

Thiếu niên tóc vàng sợ hãi nhìn thân thể hùng tráng của Hàn Tú Phân, ôm hai tay run rẩy.

Hàn Tú Phân tắm xong khoác tấm vải lanh lên người, thuận tay búi tóc lên, hỏi thiếu niên gày gò:” Ngươi không tắm à?”

Thiếu niên cố nén sợ hãi nhìn thẳng Hàn Tú Phân:” Ngươi là người rợ à?”

Hàn Tú Phân lắc đầu, tới bên cửa sổ, dùng bút lông ngỗng, viết viết vẽ vẽ lên cuốn sổ da dê.

Thiếu niên thấy Hàn Tú Phân viết chữ, yên tâm hơn phần nào, biết chữ thì còn có thể nói lý lẽ được, tới gần xem:” Đây là văn tự của các ngươi?”

Hàn Tú Phân không đáp mà đưa mặt tới gần hít hít:” Ngươi thối lắm, đi tắm đi.”

Thiếu niên mặt đỏ bừng:” Ta dùng nước thơm.”

“ Thân là một nữ tử mà quanh năm không tắm rửa, ngươi không thấy khó chịu à, đi tắm đi, lợn bẩn thỉu.”

“ Ngươi ... Ngươi biết?”

Hàn Tú Phân bĩu môi:” Mùi hôi trên người nữ nhân khác với mùi hôi trên người nam nhân, mau đi tắm đi, nếu không rửa sạch hết cái mùi trên người ngươi, ta ném ngươi ra ngoài, để ngươi ngủ cùng với đám thủy thủ bẩn thỉu.”

“ Không! Không … ta tắm … Duy Tắc Nhĩ giúp ta ..” Thiếu nữ tóc vàng vội vàng tới bên thùng gỗ gọi thị nữ, nàng khóc muốn ở cùng đám thủy thủ bẩn như lợn:

Khi thiếu nữ cởi hết y phục ra, phát hiện Hàn Tú Phân nhìn thân thể mình chằm chằm, hét lên che ngực.

Hàn Tú Phân bực tức:” Bỏ tay ra, ta đang vẽ mà.”

Nghe nói là vẽ tranh, thiếu nữ không phản cảm, lườm Hàn Tú Phân một cái bước vào thùng, da thịt trắng bóc ửng lên màu hồng khỏe khoắn, thẹn thùng khỏe tay để sóng nước vỗ dập dờn che khuất dáng người đẹp đẽ, thị nữ đầy đặn kia càng chẳng biết ngại ngần, ưỡn ẹo làm dáng khoe thân thể.

Hàn Tú Phân vẽ rất chuyên tâm, thi thoảng chỉ trỏ mấy chỗ chưa hài lòng, đến khi hai nữ tử đó dùng hết bánh xà phòng, ném cho họ hai miếng vải:” Quần áo phải dùng nước nóng giặt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook