Chương 986: Không Cần Phải Vội Vàng.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Mùa xuân Đa Nhĩ Cổn chưa đợi băng tan đã lên đường bắc chinh, hắn vứt bỏ Hách Đồ A Lạp, vứt bỏ lăng tẩm Nỗ Nhĩ Cáp Xích , Hoàng Thai Cát, vứt bỏ đế quốc Mãn Thanh dùng sáu mươi năm thời gian, chiến tử bốn mươi vạn chiến sĩ, tổn thất trăm vạn người Kiến Châu mới gây dựng lên.
Dưới áp lực lớn của Lý Định Quốc, hắn bắt đầu di chuyển về phía bắc.
Đa Nhĩ Cổn là người cuối cùng rời khỏi Hách Đồ A Lạp, hắn đứng trên tòa thành cũ đó rất lâu, bên cạnh hắn có một thiếu niên, cũng đang nhìn về phương nam.
“ Nhớ lại năm xưa, trận Tát Nhĩ Hử, Đại Minh cường đại bị đánh bại, mạnh mẽ như Tôn Thừa Tông, Hùng Đình Bật, Viên Sùng Hoán, Hồng Thừa Trù đều bại dưới tay Đại Thanh ta. “ Hoàng đế trẻ Phúc Lâm mặt lạnh tanh nói: “ Hoàng thúc, vì sao lần này chúng ta không kiên quyết khác cự mà phải rời Liêu Đông, bỏ đi tất cả.”
Đa Nhĩ Cổn đứng bên thở dài: “ Phúc Lâm, có biết Đại Minh bây giờ khác gì trước kia không?”
“ Khác gì? “ Phúc Lâm lớn tiếng chất vấn:
- Chúng có ý chí chiến đấu cực kỳ quả quyết, trong quân không có lòng riêng, quân tốt không hèn nhát, quan văn không níu chân, dù không có những vũ khí đáng sợ kia, chúng ta cũng không đánh nổi kẻ địch như thế. Nói cho cùng nhân đinh của tộc ta quá ít, nhân khẩu chưa tròn trăm vạn, trong khi Đại Minh đã qua trăm triệu, gấp chúng ta trăm lần, chúng ta tiêu hao không nổi.” Đa Nhĩ Cổn từ tốn giải thích:
“ Nếu đã thế vì sao hoàng thúc còn khổ công gây dựng Triều Tiên, rồi lại chính tay hủy diệt nó? Lại còn giết trữ quân Hải Lăng Quân của Triều Tiên, hắn là bằng hữu ít ỏi của trẫm.” Khả năng sắp phải rời Liêu Đông, Phúc Lâm nhìn Đa Nhĩ Cổn, ngữ khí trở nên cứng rắn:
Đa Nhĩ Cổn không trả lời trực tiếp:” Chuẩn bị cuộc sống khó khăn đi, hoàng thúc không cách nào nói rõ cho ngươi biết quá nhiều chuyện, chỉ cần biết, chuyện hoàng thúc làm là vì tương lai Đại Thanh. Đại Minh ở đối diện với chúng ta phục sinh rồi, chúng sẽ cường thịnh rất nhiều năm, nếu muốn sống chúng ta phải tránh xa chúng.”
Phúc Lâm hùng hổ:” Để như Lý Hồng Cơ, tổn thất nửa nhân thủ à, đã thế vì sao không liều với Đại Minh? Tổ phụ trẫm là đại anh hùng, phụ thân trẫm là đại anh hùng, hoàng thúc vốn cũng là đại anh hùng. Nhưng ngại lại giết Tề Nhĩ Cáp Lãng một lòng muốn tác chiến với Đại Minh, thà để lòng quân dao động cũng không muốn tác chiến với Đại Minh, rốt cuộc vì sao?”
Đa Nhĩ Cổn cười khổ: “ Ngươi vì sao không đi hỏi Nhạc Thác, Đa Đạc những người luôn vũ dũng, hỏi những tướng lĩnh từng tác chiến với Đại Minh, vì sao đồng ý lên phía bắc?”
“ Vì chúng là kẻ nhát gan. “ Phúc Lâm hét lên:
Đa Nhĩ Cổn lắc đầu:” Họ không hề nhát gan, mà là tướng quân chinh chiến, họ hiểu, lần đầu giao chiến với Đại Minh hiện giờ, chúng ta chiếm ưu thế, lần thứ hai, chúng chiếm ưu thế, lần thứ ba chúng ta thiệt hại nặng ... Giờ nếu bắt đầu giao chiến lần thứ tư, kết quả thế nào?”
“ Mấy năm qua quân đội Đại Thanh liên tục trưởng thành, vũ khí liên tục cải tiến, đáng tiếc, tốc độ của quân Minh còn nhanh hơn chúng ta. Nếu giờ khai chiến không phải là chuyện vong quốc nữa, mà là diệt chủng.”
“ Phúc Lâm, ngươi phải biết nhẫn nại, ngươi là hoàng đế Đại Thanh, ngươi không sống vì ngươi, mà là vì toàn bộ người Kiến Châu. Tổ tiên của chúng ta Hoàn Nhan A Cốt Đả từng hưng thịnh, cuối cùng bị diệt vong. Thái tổ, cao tổ của chúng ta từng đánh người Đại Minh tan tác, hoàng thúc ngươi từng lĩnh thiết kỵ hoành hành cướp bóc đốt phá khắp Đại Minh, đó là quá khứ huy hoàng của chúng ta.”
“ Phúc Lâm, giờ chúng ta lại phải bắt đầu trầm lắng rồi, đầu tiên phải sống đã, rồi mới tính sau này .”
Người Kiến Châu toàn bộ rời Liêu Đông, men theo đường bờ biển, tiến về phía bắc.
Vì người Đại Minh sắp tới rồi, tới để giết họ, mỗi người Kiến Châu đều hiểu.
Năm xưa trưởng bối của họ khoe khoang giết được bao nhiêu người Đại Minh, bắt được bao nhiêu nô lệ Đại Minh. Giờ đây ngược lại, người Đại Minh sẽ về khoe với người nhà giết được bao nhiêu người Kiến Châu, bắt được bao nhiêu nô lệ Kiến Châu.
Phạm Văn Trình gầy dộc người, còn ho liên tục, dù thế ông ta vẫn kéo cái xe đi đầu, vừa đi vừa cổ vũ mọi người.
“ Đi nhanh lên, tới Bắc Hải chúng ta sẽ có cuộc sống sung sướng, cá ở Bắc Hải không cần bắt, chúng tự nhảy vào lòng, dùng gầu cũng vớt được, sau đó lấy nấm đem hầm, ngon ơi là ngon.”
“ Nghe nói ở đó có người La Sát, mắt xanh râu đỏ, họ ăn thịt người.”
“ Nói láo, Lý Hồng Cơ đã ở Bắc Hải dưỡng sức hai năm rồi, giờ đang đi về phía tây giết người La Sát, các ngươi biết người La Sát không? Đừng thấy nam nhân của bọn chúng xấu xí, nữ nhân của bọn chúng là đại mỹ nhân, bắt được một người thì cả đời này ngươi đừng hòng rời khỏi chăn.”
Bộ dạng vui sướng của Phạm Văn Trình cảm nhiễm người Kiến Châu, lần này cướp bóc Triều Tiên, người Kiến Châu tích góp đủ lương thực, vật tư, tuy rời quê hương không muốn, nhưng người Đại Minh đuổi sau lưng, họ không thể không đi.
Chỉ có chập tối cắm trại, Phạm Văn Trình cứ quyến luyến nhìn về phương nam.
Thân là đại thần, ông ta biết, lần này đi, đừng hòng quay về.
Người lưu luyến còn có Ngô Tam Quế phụ trách đoạn hậu, người nhà của hắn đều ở trong quân, nhưng đội ngũ này khác với người Kiến Châu, vừa đi vừa khóc.
“ Chúng ta là người Đại Minh, chúng ta có thể trở về, triều đình sẽ không giết chúng ta, chúng ta là bách tính mà, có cách nào chứ. Quân gia, cầu xin ngài cho bọn tiểu nhân về, tiểu nhân còn mẹ già, không về sẽ chết ...”
Ngô Tam Quế mặt lạnh tanh chém chết quân tốt đó, nói với bộ tướng Mã Bảo:” Truyền lệnh ba quân, triều đình Đại Minh đã hạ truy sát lệnh với chúng ta, đầu Ngô Tam Quê ta sẽ bị làm chén rượu, đầu bọn chúng sẽ mang về Đại Minh làm phân bón. Không còn đường sống nữa đâu, sống hay chết phải tới phương bắc liều một phen.”
Mã Bảo gọi lính truyền lệnh tới, mau chóng đem lời của Ngô Tam Quế truyền đi, không lâu sau trong quân không còn tiếng khóc nữa, dù là trẻ con cũng không dám khóc, lặng lẽ đi lên phương bắc.
Người Kiến Châu hành động lớn như thế không qua được tai mắt Lý Định Quốc, sau khi nghe thám báo truyền tin, ném đùi dê trong tay:” Chúng chạy rồi, đuổi thôi.”
Trương Quốc Phượng giơ đùi dê trong tay lên:” Đang ăn ngon mà, đợi ăn xong hẵng nói.”
Lý Định Quốc nhặt đùi dê về, tiếp tục nướng:” Trước kia ngươi hận không thể giết hết Kiến Nô mà, giờ chúng chạy lại không hứng thú.”
Trương Quốc Trụ thong thả dùng dao xẻo thịt dê:” Không thì ngươi đi cực bắc thay chúng đi.”
Lý Định Quốc lắc đầu ngay:” Không đi.”
Trương Quốc Trụ nhún vai:” Thế không phải xong rồi à, ngươi không đi, ta không đi, bách tính trong nước càng chẳng ai muốn đi phương bắc, chẳng lẽ nhường cho người La Sát, nói thế nào thì Lý Hồng Cơ cũng là cự khấu Đại Minh, Đa Nhĩ Cổn là phiên dậu Đại Minh, cứ để chúng đi, sớm muộn gì chúng ta cũng diệt chúng, đất đai của chúng sẽ thuộc về chúng ta.”
“ Ngươi xem trong nước đi, nghe nói riêng năm ngoái nhân khẩu tăng lên 300 vạn, một năm tăng lên nhiều như thế, sau này càng nhiều hơn, chút đất đai kia sao đủ chia.
“ Phương bắc sớm muộn sẽ chật kín người, phải tính cho con cháu rồi.”
…………….. ………………
…………….. ………………
Kim Hổ ôm chân ngồi bên bờ biển, nhìn sóng trắng hết đợt này tới đợt khác xô bờ, một đám hải âu bay liệng, kêu vang, những con cá xuyên qua cơn sóng.
Mặt biển đằng xa neo ba chiếc thuyền buồn cực lớn, nhìn là biết thứ không lành, toàn bộ thân thuyền đen xì xì, tuy cách Kim Hổ rất xa, hắn vẫn nhìn thấy nòng pháo.
Trên thuyền có một quan quân thủy quân mặc đồng phục trắng, quan quân đó cầm kính viễn vọng nhìn về phía bờ biển, Kim Hổ thậm chí cảm giác được tên đó kỳ thực đang nhìn mình.
Vì thế hắn vẫy vẫy tay với quan quân đó, không lâu sau trên quân hạm có cờ tín hiệu vẫy lên.
Kim Hổ nhìn kỹ cờ hiệu, đọc được lời quan quân đó là.
"Lão tử muốn vào cảng."
Đây kỳ thực không tính là hải cảng, chẳng qua là cái thôn cá nhỏ thôi.
Có điều dựa theo điều lệ hải quân, hải cảng không có lục quân bảo hộ, bọn họ không vào.
Kim Hổ bảo phó tướng:” Kéo cờ, thổi tù, phái thuyền nhỏ nghênh đón thủy sư Đại Minh vào cảng.”
Dưới áp lực lớn của Lý Định Quốc, hắn bắt đầu di chuyển về phía bắc.
Đa Nhĩ Cổn là người cuối cùng rời khỏi Hách Đồ A Lạp, hắn đứng trên tòa thành cũ đó rất lâu, bên cạnh hắn có một thiếu niên, cũng đang nhìn về phương nam.
“ Nhớ lại năm xưa, trận Tát Nhĩ Hử, Đại Minh cường đại bị đánh bại, mạnh mẽ như Tôn Thừa Tông, Hùng Đình Bật, Viên Sùng Hoán, Hồng Thừa Trù đều bại dưới tay Đại Thanh ta. “ Hoàng đế trẻ Phúc Lâm mặt lạnh tanh nói: “ Hoàng thúc, vì sao lần này chúng ta không kiên quyết khác cự mà phải rời Liêu Đông, bỏ đi tất cả.”
Đa Nhĩ Cổn đứng bên thở dài: “ Phúc Lâm, có biết Đại Minh bây giờ khác gì trước kia không?”
“ Khác gì? “ Phúc Lâm lớn tiếng chất vấn:
- Chúng có ý chí chiến đấu cực kỳ quả quyết, trong quân không có lòng riêng, quân tốt không hèn nhát, quan văn không níu chân, dù không có những vũ khí đáng sợ kia, chúng ta cũng không đánh nổi kẻ địch như thế. Nói cho cùng nhân đinh của tộc ta quá ít, nhân khẩu chưa tròn trăm vạn, trong khi Đại Minh đã qua trăm triệu, gấp chúng ta trăm lần, chúng ta tiêu hao không nổi.” Đa Nhĩ Cổn từ tốn giải thích:
“ Nếu đã thế vì sao hoàng thúc còn khổ công gây dựng Triều Tiên, rồi lại chính tay hủy diệt nó? Lại còn giết trữ quân Hải Lăng Quân của Triều Tiên, hắn là bằng hữu ít ỏi của trẫm.” Khả năng sắp phải rời Liêu Đông, Phúc Lâm nhìn Đa Nhĩ Cổn, ngữ khí trở nên cứng rắn:
Đa Nhĩ Cổn không trả lời trực tiếp:” Chuẩn bị cuộc sống khó khăn đi, hoàng thúc không cách nào nói rõ cho ngươi biết quá nhiều chuyện, chỉ cần biết, chuyện hoàng thúc làm là vì tương lai Đại Thanh. Đại Minh ở đối diện với chúng ta phục sinh rồi, chúng sẽ cường thịnh rất nhiều năm, nếu muốn sống chúng ta phải tránh xa chúng.”
Phúc Lâm hùng hổ:” Để như Lý Hồng Cơ, tổn thất nửa nhân thủ à, đã thế vì sao không liều với Đại Minh? Tổ phụ trẫm là đại anh hùng, phụ thân trẫm là đại anh hùng, hoàng thúc vốn cũng là đại anh hùng. Nhưng ngại lại giết Tề Nhĩ Cáp Lãng một lòng muốn tác chiến với Đại Minh, thà để lòng quân dao động cũng không muốn tác chiến với Đại Minh, rốt cuộc vì sao?”
Đa Nhĩ Cổn cười khổ: “ Ngươi vì sao không đi hỏi Nhạc Thác, Đa Đạc những người luôn vũ dũng, hỏi những tướng lĩnh từng tác chiến với Đại Minh, vì sao đồng ý lên phía bắc?”
“ Vì chúng là kẻ nhát gan. “ Phúc Lâm hét lên:
Đa Nhĩ Cổn lắc đầu:” Họ không hề nhát gan, mà là tướng quân chinh chiến, họ hiểu, lần đầu giao chiến với Đại Minh hiện giờ, chúng ta chiếm ưu thế, lần thứ hai, chúng chiếm ưu thế, lần thứ ba chúng ta thiệt hại nặng ... Giờ nếu bắt đầu giao chiến lần thứ tư, kết quả thế nào?”
“ Mấy năm qua quân đội Đại Thanh liên tục trưởng thành, vũ khí liên tục cải tiến, đáng tiếc, tốc độ của quân Minh còn nhanh hơn chúng ta. Nếu giờ khai chiến không phải là chuyện vong quốc nữa, mà là diệt chủng.”
“ Phúc Lâm, ngươi phải biết nhẫn nại, ngươi là hoàng đế Đại Thanh, ngươi không sống vì ngươi, mà là vì toàn bộ người Kiến Châu. Tổ tiên của chúng ta Hoàn Nhan A Cốt Đả từng hưng thịnh, cuối cùng bị diệt vong. Thái tổ, cao tổ của chúng ta từng đánh người Đại Minh tan tác, hoàng thúc ngươi từng lĩnh thiết kỵ hoành hành cướp bóc đốt phá khắp Đại Minh, đó là quá khứ huy hoàng của chúng ta.”
“ Phúc Lâm, giờ chúng ta lại phải bắt đầu trầm lắng rồi, đầu tiên phải sống đã, rồi mới tính sau này .”
Người Kiến Châu toàn bộ rời Liêu Đông, men theo đường bờ biển, tiến về phía bắc.
Vì người Đại Minh sắp tới rồi, tới để giết họ, mỗi người Kiến Châu đều hiểu.
Năm xưa trưởng bối của họ khoe khoang giết được bao nhiêu người Đại Minh, bắt được bao nhiêu nô lệ Đại Minh. Giờ đây ngược lại, người Đại Minh sẽ về khoe với người nhà giết được bao nhiêu người Kiến Châu, bắt được bao nhiêu nô lệ Kiến Châu.
Phạm Văn Trình gầy dộc người, còn ho liên tục, dù thế ông ta vẫn kéo cái xe đi đầu, vừa đi vừa cổ vũ mọi người.
“ Đi nhanh lên, tới Bắc Hải chúng ta sẽ có cuộc sống sung sướng, cá ở Bắc Hải không cần bắt, chúng tự nhảy vào lòng, dùng gầu cũng vớt được, sau đó lấy nấm đem hầm, ngon ơi là ngon.”
“ Nghe nói ở đó có người La Sát, mắt xanh râu đỏ, họ ăn thịt người.”
“ Nói láo, Lý Hồng Cơ đã ở Bắc Hải dưỡng sức hai năm rồi, giờ đang đi về phía tây giết người La Sát, các ngươi biết người La Sát không? Đừng thấy nam nhân của bọn chúng xấu xí, nữ nhân của bọn chúng là đại mỹ nhân, bắt được một người thì cả đời này ngươi đừng hòng rời khỏi chăn.”
Bộ dạng vui sướng của Phạm Văn Trình cảm nhiễm người Kiến Châu, lần này cướp bóc Triều Tiên, người Kiến Châu tích góp đủ lương thực, vật tư, tuy rời quê hương không muốn, nhưng người Đại Minh đuổi sau lưng, họ không thể không đi.
Chỉ có chập tối cắm trại, Phạm Văn Trình cứ quyến luyến nhìn về phương nam.
Thân là đại thần, ông ta biết, lần này đi, đừng hòng quay về.
Người lưu luyến còn có Ngô Tam Quế phụ trách đoạn hậu, người nhà của hắn đều ở trong quân, nhưng đội ngũ này khác với người Kiến Châu, vừa đi vừa khóc.
“ Chúng ta là người Đại Minh, chúng ta có thể trở về, triều đình sẽ không giết chúng ta, chúng ta là bách tính mà, có cách nào chứ. Quân gia, cầu xin ngài cho bọn tiểu nhân về, tiểu nhân còn mẹ già, không về sẽ chết ...”
Ngô Tam Quế mặt lạnh tanh chém chết quân tốt đó, nói với bộ tướng Mã Bảo:” Truyền lệnh ba quân, triều đình Đại Minh đã hạ truy sát lệnh với chúng ta, đầu Ngô Tam Quê ta sẽ bị làm chén rượu, đầu bọn chúng sẽ mang về Đại Minh làm phân bón. Không còn đường sống nữa đâu, sống hay chết phải tới phương bắc liều một phen.”
Mã Bảo gọi lính truyền lệnh tới, mau chóng đem lời của Ngô Tam Quế truyền đi, không lâu sau trong quân không còn tiếng khóc nữa, dù là trẻ con cũng không dám khóc, lặng lẽ đi lên phương bắc.
Người Kiến Châu hành động lớn như thế không qua được tai mắt Lý Định Quốc, sau khi nghe thám báo truyền tin, ném đùi dê trong tay:” Chúng chạy rồi, đuổi thôi.”
Trương Quốc Phượng giơ đùi dê trong tay lên:” Đang ăn ngon mà, đợi ăn xong hẵng nói.”
Lý Định Quốc nhặt đùi dê về, tiếp tục nướng:” Trước kia ngươi hận không thể giết hết Kiến Nô mà, giờ chúng chạy lại không hứng thú.”
Trương Quốc Trụ thong thả dùng dao xẻo thịt dê:” Không thì ngươi đi cực bắc thay chúng đi.”
Lý Định Quốc lắc đầu ngay:” Không đi.”
Trương Quốc Trụ nhún vai:” Thế không phải xong rồi à, ngươi không đi, ta không đi, bách tính trong nước càng chẳng ai muốn đi phương bắc, chẳng lẽ nhường cho người La Sát, nói thế nào thì Lý Hồng Cơ cũng là cự khấu Đại Minh, Đa Nhĩ Cổn là phiên dậu Đại Minh, cứ để chúng đi, sớm muộn gì chúng ta cũng diệt chúng, đất đai của chúng sẽ thuộc về chúng ta.”
“ Ngươi xem trong nước đi, nghe nói riêng năm ngoái nhân khẩu tăng lên 300 vạn, một năm tăng lên nhiều như thế, sau này càng nhiều hơn, chút đất đai kia sao đủ chia.
“ Phương bắc sớm muộn sẽ chật kín người, phải tính cho con cháu rồi.”
…………….. ………………
…………….. ………………
Kim Hổ ôm chân ngồi bên bờ biển, nhìn sóng trắng hết đợt này tới đợt khác xô bờ, một đám hải âu bay liệng, kêu vang, những con cá xuyên qua cơn sóng.
Mặt biển đằng xa neo ba chiếc thuyền buồn cực lớn, nhìn là biết thứ không lành, toàn bộ thân thuyền đen xì xì, tuy cách Kim Hổ rất xa, hắn vẫn nhìn thấy nòng pháo.
Trên thuyền có một quan quân thủy quân mặc đồng phục trắng, quan quân đó cầm kính viễn vọng nhìn về phía bờ biển, Kim Hổ thậm chí cảm giác được tên đó kỳ thực đang nhìn mình.
Vì thế hắn vẫy vẫy tay với quan quân đó, không lâu sau trên quân hạm có cờ tín hiệu vẫy lên.
Kim Hổ nhìn kỹ cờ hiệu, đọc được lời quan quân đó là.
"Lão tử muốn vào cảng."
Đây kỳ thực không tính là hải cảng, chẳng qua là cái thôn cá nhỏ thôi.
Có điều dựa theo điều lệ hải quân, hải cảng không có lục quân bảo hộ, bọn họ không vào.
Kim Hổ bảo phó tướng:” Kéo cờ, thổi tù, phái thuyền nhỏ nghênh đón thủy sư Đại Minh vào cảng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.