Minh Thiên Hạ

Chương 590: Không Có Gì Để Nói Thì Nói Gì Cũng Là Thừa Thãi.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Người nghèo không sợ Lý Hồng Cơ, thậm chí còn có một số hoan nghênh.

Người giàu thì sợ chết khiếp, bọn họ biết, chỉ cần Lý Hồng Cơ tới, thiên hạ này sẽ thành thiên hạ của người nghèo.

Còn sợ hơn cả người giàu là quan viên rồi, nhưng bọn họ luôn là người có tin tức sớm nhất, quyết đoán nhanh nhất, khi Lý Hồng Cơ còn chưa tới Quan Trung thì đã có rất nhiều quan viên dẫn gia quyến bỏ chạy rồi.

Người Quan Trung không hoan nghênh bọn họ, trừ khi quê quán người đó ở Quan Trung, còn phải được lý trưởng ở quê chấp nhận bọn họ.

Những người này tới Quan Trung mà muốn tiếp tục làm quan là không thể.

Chính vì những nguyên nhân đó mà những người này không muốn tới Quan Trung, dù sao người làm quan ít nhiều có quan hệ, rời khỏi Lạc Dương, chỉ cần chịu bỏ tiền, tới nơi khác làm quan địa phương vẫn được.

Còn phú hộ tới Quan Trung thì đại đa số là người bản địa Lạc Dương, bọn họ mấy đời tạo căn cơ trong thành nên mới giàu có như bây giờ, rời khỏi Lạc Dương tức là bọn họ chủ động vứt bỏ nửa cơ nghiệp.

Khi Vân Dương gặp được Tiền Thiểu Thiểu, hắn hớn hở như con khỉ lớn, ôm lấy cả rương tiền giọng thâm tình: “ Nhiều tiền quá, nhiều tiền quá.”

Tiền Thiểu Thiểu nói nhỏ: “ Có muốn giữ lại một ít không?”

Vân Dương đang định mở mồm nói được thì mông hình như đau đau, nghĩ tới bộ mặt âm trầm của cha mình, tiu nghỉu lắc đầu: “ Không được, không thể lấy, ngươi đang hại ta.”

Tiền Thiểu Thiểu mở rương để ánh vàng tỏa khắp nơi: “ Ta không nói đâu.”

Vân Dương nhìn quanh, lấy hết nghị lực lắc đầu: “ Ngươi không nói nhưng có người khác nói.”

Tiền Thiểu Thiểu đóng nắp rầm một cái:” Biết kiềm chế là tốt, sau này ngươi cẩn thận, đừng thấy tiền là sáng mắt, giờ thì tộc trưởng đổi người rồi, không phải chuyện thẩm thẩm ngươi đánh ngươi một trận đâu, sau này ngươi phải đối diện với Giải Trại.”

“ Ngươi đã biết thế sao còn dụ dỗ ta?”

“ Tại ta thấy ngươi thèm tiền như thế nên mới phối hợp một chút, dù sao tiền tài nhiều thế này mà chỉ có thể nhìn, không thể dụng vào, ta cũng ngứa ngáy lắm chứ nên kiếm người ngứa ngáy cùng.”

Khi hai người đang nói chuyện thì có bụi mù xuất hiện phía chân trời.

Đám phú hộ vừa nghỉ chân một chút thấy cảnh đó la bải hoải, kẻ nào kẻ nấy nhảy vội lên xe chạy, tiếng kêu cha gọi mẹ ầm ĩ.

Vân Dương nổi giận giơ tay lên, tiếng tù và vang vọng, từng đội kỵ binh từ trong hèm núi, trên đồi xuất hiện, dàn hàng ngang trên bình nguyên đợi địch.



Uỳnh!

Quả cầu sắt đen xì trên đồi bắn ra, khi rơi xuống không nổ mà xuất hiện làn khói vàng.

Hơn 10 đội kỵ binh cũng tự dàn hàng ngang, rời đại đội 100 bước, ngồi trên ngựa bắn cung, tên bay vun vúng vẽ đường cong trên không trung, cuối cùng rơi xuống chỗ dự định, đó là lời cảnh báo, dám vượt qua chỗ đó là chết.

Bụi đất ở phía trước tan dần, một kỵ binh rời hàng, cuối cùng dừng bên quả đạn pháo vẫn bốc khói vàng, đợi tướng lĩnh phía đối diện tới nói chuyện.

Trong quân Lam Điền sẽ không có chủ tướng ngu ngốc tới mức ra trước quân trận đàm thoại, Vân Dương tất nhiên không ra, tên ngốc phía trước thích làm bia tập bắn, hắn thì không.

Đàm thoại trước trận xưa nay là chuyện của phó tướng, phó tướng của Vân Dương đang ở Đồng Quan, cho nên Tiền Thiểu Thiểu xung phong thúc ngựa đi lên phía trước, nhìn cái mặt dài thượt của Lưu Tông Mẫn, Tiền Thiểu Thiểu mỉm cười.

Lưu Tông Mẫn trầm giọng nói: “ Ta khổ chiến 21 ngày, mất vô số huynh đệ, huyện Lam Điền các ngươi không tốn một binh một tốt đã lấy đi nửa kho tàng của Phúc vương, tưởng cứ vậy là xong sao?”

“ Huyện Lam Điền bọn ta mưu tính kho tàng Phúc vương không chỉ ngày một ngày hai, khi sắp thành công thì Sấm vương kéo quân tới phá, đó là các ngươi bất nghĩa trước.”

“ Đừng ức hiếp người thái quá.”

Tiền Thiểu Thiểu cười nhạt:” Hay là để ta quay về, cho ngươi và tướng quân Vân Dương đánh một trận.”

Lưu Tông Mẫn nhìn khinh kỵ đối phương đã dàn trận chờ đợi, trên đồi còn có hàng pháo chĩa nòng đen ngòm về phía mình, hắn không dám chắc phần thắng:” Chúng ta vốn là người một nhà, ta muốn hỏi đại đương gia các ngươi vì sao bội tín bội nghĩa, không cùng bọn ta lật nhào cẩu hoàng đế, lại đi làm chó săn cho hắn?”

Tiền Thiểu Thiểu học Vân Chiêu lạnh giọng nói:” Ngươi đang dạy ta cách làm việc à?”

“ Nay Sấm vương đã lấy Lạc Dương, Bát đại vương lấy Vũ Xương chỉ còn là chuyện sớm chiều, nếu huyện Lam Điền ngươi từ Sơn Tây đánh thẳng Hà Bắc, ba nhà hội sư ở kinh thành, đại cục thiên hạ sẽ được quyết định.”

“ Vậy tức là nếu đánh xong kinh sư, Sấm vương và Bát đại vương sẽ tôn huyện tôn nhà ta lên làm hoàng đế chứ?”

“ Hoang đường.”Lưu Tông Mẫn quát lớn:” Sấm vương nay có trăm vạn hùng binh, kỳ nhân dị sĩ dưới trướng nhiều vô số, nếu các ngươi chịu xuất binh Sấm vương sẽ để huyện tôn ngươi chức thừa tướng.”

Đúng là vô tri cực điểm, Tiền Thiểu Thiểu tức tới bật cười, chỉ tay về phía Lưu Tông Mẫn: Ngươi nghĩ tên thảo đầu vương nhà ngươi xứng để huyện tôn nhà ta gọi một tiếng hoàng thượng sao? Lưu Tông Mẫn, uổng cho ngươi là người Lam Điền, ta trở về sẽ bẩm báo huyện tôn, từ nay trở đi không cho ngươi xưng là người Lam Điền nữa.”

Thấy đối phương thực sự có chuẩn bị rồi, không phải lâm thời nảy ý cướp của Phúc vương, Lưu Tông Mẫn chẳng muốn tốn nước bọt với Tiền Thiểu Thiểu, ném lại ánh mắt vô cùng âm độc, về đội ngũ bỏ đi.



Khi không có để nói với nhau thì lời nói ra chỉ là thứ vô nghĩa.

Cả hai bên đều chẳng tin một lời của nhau, bây giờ còn có thể bàn bạc gì chứ, bất kể đạt thành hiệp ước gì thì cũng là sách lược nhất thời thôi.

Khi tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống rồi, bất kể hành vi cản trở nào cũng uổng công vô ích, chỉ còn cách đợi nó lăn hết đà và vỡ nát mới được.

Lời của Lý Hồng Cơ hay Vân Chiêu đều không đáng tin như nhau.

Vân Chiêu hi vọng Lý Hồng Cơ tàn hại thiên hạ để y hưởng lợi trong quá trình đó, thế nên y chẳng thừa lời làm gì.

Còn Lý Hồng Cơ muốn chiếm nhiều địa bàn hơn, cướp càng nhiều nhà giàu hơn, như thế thực lực của mình sớm muộn cũng vượt huyện Lam Điền, nên hắn vô cùng tán thưởng hành vi án binh bất động ngu xuẩn của Vân Chiêu.

Lạc Dương thất thủ, thiên hạ chấn kinh.

Nhưng mà chuyện khiến triều Đại Minh chấn kinh mấy năm qua quá nhiều rồi, cho nên nói chấn kinh cũng chẳng chấn kinh.

Phúc vương đã chết, chết rất thảm.

Với thân thể to béo của Phúc vương mà còn dắt díu cả nhà chạy tới cái miếu đổ ngoài thành, thế là không dễ dàng gì rồi.

Song chỉ một đêm là ông ta bị người ta phát hiện, đám tặc khấu nhanh chóng bắt ông ta.

Phúc vương quỳ lạy dưới chân Lý Hồng Cơ, mong hắn tha cho mình, nhưng cho dù lời ông ta có thành khẩn tới mấy cũng không lay chuyển được ý định giết người của Lý Hồng Cơ.

Lý Hồng Cơ chỉ trích tội lỗi của Phúc vương, sau đó sai tả hữu kéo ông ta đi, trước tiên đánh cho 40 gậy, đánh tới Phúc vương hồn phi phách tán, thần trí mơ hồ, vốn tưởng thế đã là cực hình, nhưng kết cục chờ đợi Phúc vương không chỉ thế.

Một đao chém xuống, đầu Phúc vương rụng ngay, bị đem ra triển lãm ở nơi bắt mắt nhất cho mọi người tham quan.

Phúc vương khi còn sống là nam nhân cực béo, sau khi chết rồi hơn 300 cân thịt cũng không được bỏ qua, Lý Hồng Cơ đem máu thịt ông ta để lại chia binh sĩ ăn thử nâng cao sĩ khí.

Máu thì hòa vào rượu, gọi là rượu phúc lộc, nghe nói uống vào sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.

Thi thể của Phúc vương bị Lý Hồng Cơ sai cạo lông, rút móng, sau đó giết vài con hươu, đem thịt người và hươu nấu chung thành nhiều nồi lớn, bày tiệc gọi là tiệc phúc lộc.

(*) Phúc vương là con của Vạn Lịch, Vạn Lịch chết truyền ngôi cho con trưởng, chả nhớ là ai, ông này là ông vua trị vì ngắn nhất lịch sử TQ được có 1 tháng, sau đó ông 1 tháng truyền ngôi cho đứa con, chính là vị hoàng đế thích làm mộc không thích làm hoàng đế, vị này cũng chết sớm không con nên để lại đống đổ nát cho Sùng Trinh, thế nên tính ra máu mủ gần gũi lắm rồi, vụ này là sự kiện có thật trong lịch sử, con Phúc vương chạy thoát, sau này lên làm hoàng đế Nam Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook