Chương 637: Không Lo Xa Ắt Có Họa Gần. (3)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Hoàng Tông Hi là người hòa nhã, đang nói bị chen ngang cũng không giận mà mỉm cười: “ Ánh mắt các ngươi bị hạn chế ở vùng Giang Nam mất rồi, thiên hạ sớm không còn như các ngươi nghĩ đâu.”
Cố Viêm Vũ đặt chén rượu xuống: “ Ngươi nên nói thuộc về người Tần mới phải, từ nay về sau thiên hạ do người Tần, hay người Quan Trung thống trị.”
Trần Trinh Tuệ phất tay, không tán đồng lời này :” Thời đại người Tần ỷ võ lực tung hoành thiên hạ qua rồi, Quan Trung chỉ là một góc vùng biên, sao đối diện với cả thiên hạ bao la, còn có trăm vạn quân triều đình, trăm vạn quân tặc khấu, chúng đấu lại được sao, thật tự đại.”
Lô Tượng Thăng thở dài thương hại: “ Các ngươi quả nhiên chẳng biết gì về đại thế thiên hạ.”
Mạo Tích Cương khảng khái nói:” Thiên hạ trải bao đời Nho gia khai hóa, lấy nhân nghĩa trị quốc, bách tính hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, sẽ không ai chịu khuất phục đám đạo tặc đâu, dù có đắc ý cũng chỉ nhất thời thôi. Bạo Tần năm xưa chỉ hai đời đã đổ, nay tặc khấu dù Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung hay Vân Chiêu cũng chỉ sớm nở tối tàn mà thôi. Bọn chúng có thể dùng bạo tạn lấy thiên hạ, song không giữ được thiên hạ.”
Cố Viêm Vũ tự rót rượu tự uống, thương cảm nói:” Thói đời này đạo tặc cứu thiên hạ, chính nhân quân tử hại thiên hạ, giờ mỗ gia đã hiểu Vân Chiêu vì sao lại án binh bất động lâu thế. Cao, thực sự rất cao, phục rồi, phục rồi.”
Hoàng Tông Hi đánh mắt cho Cố Viêm Vũ, ý bảo hắn giữ miệng chớ nói bừa.
Cố Viêm Vũ tính thẳng như ruột ngựa chỉ mặt ba người Mạo Tích Cương: “ Biết không, Vân Chiêu đang đợi Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung giết sạch loại người như các ngươi, để y tiếp nhận một thiên hạ sạch sẽ, đám các ngươi mới là lũ sâu mọt hại nước ...”
Ba người Mạo Tích Cương biến sắc.
Lô Tượng Thăng thở dài khuyên nhủ: “ Các ngươi không thay đổi, đợi sóng lớn tới sẽ thành tôm cá hết.”
…………. …………
Thảo nguyên tháng tư vẫn là tiết xuân lành lạnh.
Lý Định Quốc ngồi trên tâm thảm dày, toàn bộ tinh thần tập trung vào cái đùi cừu đang nướng trong tay, Trương Quốc Phượng dùng kính viễn vọng đồng nhìn phương xa.
Một đội kỵ binh phi nước kiệu trên thảo nguyên vàng khô, đằng xa còn có mục dân Mông Cổ đang kéo đàn đầu ngựa hát ca dao liên quan tới Thành Cát Tư Hãn.
Những mục dân đó là người Mông Cổ đi theo quân.
Lý Định Quốc không thích kéo đống quân nhu nặng nề đi khắp nơi, hắn thấy cách cung ứng lương thảo của người Mông Cổ rất thích hợp với mình, thế nên liền áp dụng.
Điều này rõ ràng không phụ hợp với quân quy của huyện Lam Điền, cho nên hắn phải tốn rất nhiều tinh lực mới thuyết phục được đám cố chấp ở quân vụ ti cho hắn thí nghiệm.
Xét tình hình hiện giờ uống sữa ngựa, ăn bơ và thịt phơi khô, thi thoảng giết cừu cổ sung, không ánh hưởng tới sức chiến đấu.
Cái lợi là đại quân đi được xa hơi.
Cái không hay là đại quân mang thêm nhiều mục dân mới được, thế là đại quân của hắn ngoài nhân viên chiến đấu, còn có nhân viên phụ trợ nhiều hơn nhân viên chiến đấu.
Nơi này đất đai cằn cỗi, chỉ có có khô, rất hiếm cây cối, Lý Định Quốc giờ đây đã rất thuần thục dùng phân trâu được đóng thành bánh phơi khô nướng thịt.
Có điều Trương Quốc Phượng không chịu ăn, hắn thích ăn những thứ làm từ bột mỳ, hoặc là gạo hơn là thịt.
“ Hành quân trên thảo nguyên bất lợi với xe pháo, ngươi nhất định mang theo xe pháo chạy lung tung làm cái gì?” Trương Quốc Phượng hạ kính viễn vọng xuống, nhìn Lý Định Quốc dùng miệng xé thịt ăn, cẩn thận tránh sang bên khỏi bị văng trúng:
“ Ngươi phải quen đi, hỏa pháo là một phần của chúng ta, đi đâu cũng phải mang đi, tương sĩ phải quen, chúng ta chẳng những phải có hỏa lực hung mãnh, còn phải cần tốc độ nhanh chóng.” Lý Định Quốc ăn rất thô bạo, thịt hắn nướng chưa chín hoàn toàn:
Trương Quốc Phượng càng nhìn hắn ăn càng thèm bát mỳ, lẩm bẩm:” Chúng ta cần cái hoang nguyên này làm gì chứ?”
Lý Định Quốc nhổ phì một miếng xương ra:” Nhân khẩu Quan Trung sắp tới ngàn vạn rồi, đất không đủ dùng nữa, đợi khi chiếm được thiên hạ, bách tính có cuộc sống yên lành rồi, bọn họ sẽ đẻ như lợn vậy, khi đó sẽ cần nhiều đất đai hơn, đơn giản vậy thôi mà ngươi cũng hỏi ta à?”
“ Bà nương Quan Trung đúng là mắn đẻ, từ khi được ăn no là cứ đè sòn sòn, người bằng tuổi chúng ta đều có hai ba đứa con rồi, vậy tính xem cả đời chẳng phải sẽ có mười mấy đứa?”
“ Đất đai Đại Minh sao đủ dùng, không thừa lúc chúng ta cường đại chiếm lĩnh ít đất đai, đợi người ta chiếm hết rồi chúng ta mới chiếm có phải khó không?”
Điều hắn nói tuy đúng, nhưng chỉ là đạo lý nông cạn nhất thôi.
Hiện giờ khắp thế giới chỉ Vân Chiêu thực sự hiểu khi thời đại hàng hải vừa bắt đầu, chính là lúc mở rộng bờ cõi tốt nhất, bỏ lỡ cơ hội này, cùng với trật tự thế giới được hình thành, đạo đức luân lý có cơ sở, trí tuệ con người được mở mang, mọi người có ý thức về dân tộc, quốc gia, lãnh thổ, khi đó muốn mở rộng đất đai là vô cùng gian nan.
Bismarck, Napoléon, Adolf Hitler, bọn họ đều là những nhân vật trứ danh, có ai không phải là hào kiệt đương thời, có ai không suy nghĩ cho tương lai dân tộc của mình, nếu như ở thời đại này, bọn họ sẽ là những vị vua vô song.
Bởi vì bọn họ sinh ra không đúng lúc cho nên mới thất bại, không hoàn thành được lý tưởng vĩ đại của mình.
Đây là cơ hội cuối cùng để có thể phân chia thế giới, Vân Chiêu không muốn bỏ lỡ.
Ở thảo nguyên, không chỉ có Lý Định Quốc dẫn theo quân đoàn chạy lung tung, Cao Kiệt cũng không ở thành Lam Điền, theo lệ, quân đội không ở trong thành, cho nên đại quân của hắn đang từng bước khuếch trương về phía đông.
Hắn từng bước chèn ép không gian sinh tồn của người Mông Cổ, người Kiến Châu, cho thành Lam Điền đủ thời gian xây dựng lại Trương Gia Khẩu.
Lúc này cả vùng Hà Sáo đã thành nội địa của huyện Lam Điền.
Đó là ý nghĩa hành động của Lý Định Quốc và Cao Kiệt.
Đại Minh năm Sùng Trinh thứ mười bốn, nạn châu chấu, ôn dịch mới là nhân vật chính, bất kỳ thế lực nào trước thiên tai cũng phải cúi đầu, đợi thiên tai qua đi mới tiếp tục họa hại.
Chỉ có hoàng đế Đại Minh ngồi ngây trong hoàng cung, ngày đêm âu lo than thở.
Tình hình Đại Minh như thế, đến ngay cả người cũng Kiến Châu không tùy tiện xâm phạm, đồng thời cũng phong tỏa biên cảnh, không cho thương cổ người Hán tiến vào vùng núi trắng nước đen nữa.
Nhưng cái tên Vân Chiêu làm người ta căm ghét kia lại phái đại quân ăn mòn lãnh thổ, làm họ không thể không điều binh phòng phạm.
Nhiều bậc chí sĩ thức thời đều hiểu, dịch bệnh giáng xuống đã quét sạch tính thống trị hợp pháp của hoàng đế Đại Minh ở trên mảnh đất này, một khi dịch bệnh biến mất, một cuộc chiến càng thêm tàn khốc sẽ diễn ra trên quốc thổ Đại Minh.
Vận mệnh Đại Minh sẽ được phán quyết trong một thời gian rất ngắn.
Phán quyết là thanh kiếm.
Thanh kiếm này chẳng có gì đặc biệt, làm bằng sắt, dài ba thước bảy, rộng ba ngón tay, chuôi kiếm khảm một viên hồng bảo thạch, không tính là quý, cũng chẳng phải sắc, ít nhất là chẳng bằng trường đao của Hàn Tú Phân.
Hàn Tú Phân đã đọc thuộc sử sách phương tây không ngờ rằng nàng sẽ gặp được một kỵ sĩ phán quyết tay cầm kiếm kỵ sĩ, đồng thời chỉ đích danh kẻ tội nhân nàng tiếp nhận sự thẩm phán của giáo đình.
Chuyện này xảy ra sau khi kết thúc một trận hải chiến.
Hà Tú Phân dẫn hai tên tay chân Trương Truyền Lệ, Lưu Minh Lượng lên ba chiếc thuyền lớn mà nàng vừa đánh cướp, trên thuyền chất đầy vàng bạc châu báu, cùng với hương liệu.
Nhìn kiểu dáng trang sức thì không phải thuộc về phương đông, nhưng mà nàng không quan tâm, chỉ cần là vàng thì sẽ có giá trị.
Ở trên biển Hàn Tú Phân không bận tâm đối phương là ai, nàng chỉ xem đối phương có đáng để cướp không, dù sao nàng chẳng có bằng hữu trên biển, chỉ có kẻ địch.
Cố Viêm Vũ đặt chén rượu xuống: “ Ngươi nên nói thuộc về người Tần mới phải, từ nay về sau thiên hạ do người Tần, hay người Quan Trung thống trị.”
Trần Trinh Tuệ phất tay, không tán đồng lời này :” Thời đại người Tần ỷ võ lực tung hoành thiên hạ qua rồi, Quan Trung chỉ là một góc vùng biên, sao đối diện với cả thiên hạ bao la, còn có trăm vạn quân triều đình, trăm vạn quân tặc khấu, chúng đấu lại được sao, thật tự đại.”
Lô Tượng Thăng thở dài thương hại: “ Các ngươi quả nhiên chẳng biết gì về đại thế thiên hạ.”
Mạo Tích Cương khảng khái nói:” Thiên hạ trải bao đời Nho gia khai hóa, lấy nhân nghĩa trị quốc, bách tính hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, sẽ không ai chịu khuất phục đám đạo tặc đâu, dù có đắc ý cũng chỉ nhất thời thôi. Bạo Tần năm xưa chỉ hai đời đã đổ, nay tặc khấu dù Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung hay Vân Chiêu cũng chỉ sớm nở tối tàn mà thôi. Bọn chúng có thể dùng bạo tạn lấy thiên hạ, song không giữ được thiên hạ.”
Cố Viêm Vũ tự rót rượu tự uống, thương cảm nói:” Thói đời này đạo tặc cứu thiên hạ, chính nhân quân tử hại thiên hạ, giờ mỗ gia đã hiểu Vân Chiêu vì sao lại án binh bất động lâu thế. Cao, thực sự rất cao, phục rồi, phục rồi.”
Hoàng Tông Hi đánh mắt cho Cố Viêm Vũ, ý bảo hắn giữ miệng chớ nói bừa.
Cố Viêm Vũ tính thẳng như ruột ngựa chỉ mặt ba người Mạo Tích Cương: “ Biết không, Vân Chiêu đang đợi Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung giết sạch loại người như các ngươi, để y tiếp nhận một thiên hạ sạch sẽ, đám các ngươi mới là lũ sâu mọt hại nước ...”
Ba người Mạo Tích Cương biến sắc.
Lô Tượng Thăng thở dài khuyên nhủ: “ Các ngươi không thay đổi, đợi sóng lớn tới sẽ thành tôm cá hết.”
…………. …………
Thảo nguyên tháng tư vẫn là tiết xuân lành lạnh.
Lý Định Quốc ngồi trên tâm thảm dày, toàn bộ tinh thần tập trung vào cái đùi cừu đang nướng trong tay, Trương Quốc Phượng dùng kính viễn vọng đồng nhìn phương xa.
Một đội kỵ binh phi nước kiệu trên thảo nguyên vàng khô, đằng xa còn có mục dân Mông Cổ đang kéo đàn đầu ngựa hát ca dao liên quan tới Thành Cát Tư Hãn.
Những mục dân đó là người Mông Cổ đi theo quân.
Lý Định Quốc không thích kéo đống quân nhu nặng nề đi khắp nơi, hắn thấy cách cung ứng lương thảo của người Mông Cổ rất thích hợp với mình, thế nên liền áp dụng.
Điều này rõ ràng không phụ hợp với quân quy của huyện Lam Điền, cho nên hắn phải tốn rất nhiều tinh lực mới thuyết phục được đám cố chấp ở quân vụ ti cho hắn thí nghiệm.
Xét tình hình hiện giờ uống sữa ngựa, ăn bơ và thịt phơi khô, thi thoảng giết cừu cổ sung, không ánh hưởng tới sức chiến đấu.
Cái lợi là đại quân đi được xa hơi.
Cái không hay là đại quân mang thêm nhiều mục dân mới được, thế là đại quân của hắn ngoài nhân viên chiến đấu, còn có nhân viên phụ trợ nhiều hơn nhân viên chiến đấu.
Nơi này đất đai cằn cỗi, chỉ có có khô, rất hiếm cây cối, Lý Định Quốc giờ đây đã rất thuần thục dùng phân trâu được đóng thành bánh phơi khô nướng thịt.
Có điều Trương Quốc Phượng không chịu ăn, hắn thích ăn những thứ làm từ bột mỳ, hoặc là gạo hơn là thịt.
“ Hành quân trên thảo nguyên bất lợi với xe pháo, ngươi nhất định mang theo xe pháo chạy lung tung làm cái gì?” Trương Quốc Phượng hạ kính viễn vọng xuống, nhìn Lý Định Quốc dùng miệng xé thịt ăn, cẩn thận tránh sang bên khỏi bị văng trúng:
“ Ngươi phải quen đi, hỏa pháo là một phần của chúng ta, đi đâu cũng phải mang đi, tương sĩ phải quen, chúng ta chẳng những phải có hỏa lực hung mãnh, còn phải cần tốc độ nhanh chóng.” Lý Định Quốc ăn rất thô bạo, thịt hắn nướng chưa chín hoàn toàn:
Trương Quốc Phượng càng nhìn hắn ăn càng thèm bát mỳ, lẩm bẩm:” Chúng ta cần cái hoang nguyên này làm gì chứ?”
Lý Định Quốc nhổ phì một miếng xương ra:” Nhân khẩu Quan Trung sắp tới ngàn vạn rồi, đất không đủ dùng nữa, đợi khi chiếm được thiên hạ, bách tính có cuộc sống yên lành rồi, bọn họ sẽ đẻ như lợn vậy, khi đó sẽ cần nhiều đất đai hơn, đơn giản vậy thôi mà ngươi cũng hỏi ta à?”
“ Bà nương Quan Trung đúng là mắn đẻ, từ khi được ăn no là cứ đè sòn sòn, người bằng tuổi chúng ta đều có hai ba đứa con rồi, vậy tính xem cả đời chẳng phải sẽ có mười mấy đứa?”
“ Đất đai Đại Minh sao đủ dùng, không thừa lúc chúng ta cường đại chiếm lĩnh ít đất đai, đợi người ta chiếm hết rồi chúng ta mới chiếm có phải khó không?”
Điều hắn nói tuy đúng, nhưng chỉ là đạo lý nông cạn nhất thôi.
Hiện giờ khắp thế giới chỉ Vân Chiêu thực sự hiểu khi thời đại hàng hải vừa bắt đầu, chính là lúc mở rộng bờ cõi tốt nhất, bỏ lỡ cơ hội này, cùng với trật tự thế giới được hình thành, đạo đức luân lý có cơ sở, trí tuệ con người được mở mang, mọi người có ý thức về dân tộc, quốc gia, lãnh thổ, khi đó muốn mở rộng đất đai là vô cùng gian nan.
Bismarck, Napoléon, Adolf Hitler, bọn họ đều là những nhân vật trứ danh, có ai không phải là hào kiệt đương thời, có ai không suy nghĩ cho tương lai dân tộc của mình, nếu như ở thời đại này, bọn họ sẽ là những vị vua vô song.
Bởi vì bọn họ sinh ra không đúng lúc cho nên mới thất bại, không hoàn thành được lý tưởng vĩ đại của mình.
Đây là cơ hội cuối cùng để có thể phân chia thế giới, Vân Chiêu không muốn bỏ lỡ.
Ở thảo nguyên, không chỉ có Lý Định Quốc dẫn theo quân đoàn chạy lung tung, Cao Kiệt cũng không ở thành Lam Điền, theo lệ, quân đội không ở trong thành, cho nên đại quân của hắn đang từng bước khuếch trương về phía đông.
Hắn từng bước chèn ép không gian sinh tồn của người Mông Cổ, người Kiến Châu, cho thành Lam Điền đủ thời gian xây dựng lại Trương Gia Khẩu.
Lúc này cả vùng Hà Sáo đã thành nội địa của huyện Lam Điền.
Đó là ý nghĩa hành động của Lý Định Quốc và Cao Kiệt.
Đại Minh năm Sùng Trinh thứ mười bốn, nạn châu chấu, ôn dịch mới là nhân vật chính, bất kỳ thế lực nào trước thiên tai cũng phải cúi đầu, đợi thiên tai qua đi mới tiếp tục họa hại.
Chỉ có hoàng đế Đại Minh ngồi ngây trong hoàng cung, ngày đêm âu lo than thở.
Tình hình Đại Minh như thế, đến ngay cả người cũng Kiến Châu không tùy tiện xâm phạm, đồng thời cũng phong tỏa biên cảnh, không cho thương cổ người Hán tiến vào vùng núi trắng nước đen nữa.
Nhưng cái tên Vân Chiêu làm người ta căm ghét kia lại phái đại quân ăn mòn lãnh thổ, làm họ không thể không điều binh phòng phạm.
Nhiều bậc chí sĩ thức thời đều hiểu, dịch bệnh giáng xuống đã quét sạch tính thống trị hợp pháp của hoàng đế Đại Minh ở trên mảnh đất này, một khi dịch bệnh biến mất, một cuộc chiến càng thêm tàn khốc sẽ diễn ra trên quốc thổ Đại Minh.
Vận mệnh Đại Minh sẽ được phán quyết trong một thời gian rất ngắn.
Phán quyết là thanh kiếm.
Thanh kiếm này chẳng có gì đặc biệt, làm bằng sắt, dài ba thước bảy, rộng ba ngón tay, chuôi kiếm khảm một viên hồng bảo thạch, không tính là quý, cũng chẳng phải sắc, ít nhất là chẳng bằng trường đao của Hàn Tú Phân.
Hàn Tú Phân đã đọc thuộc sử sách phương tây không ngờ rằng nàng sẽ gặp được một kỵ sĩ phán quyết tay cầm kiếm kỵ sĩ, đồng thời chỉ đích danh kẻ tội nhân nàng tiếp nhận sự thẩm phán của giáo đình.
Chuyện này xảy ra sau khi kết thúc một trận hải chiến.
Hà Tú Phân dẫn hai tên tay chân Trương Truyền Lệ, Lưu Minh Lượng lên ba chiếc thuyền lớn mà nàng vừa đánh cướp, trên thuyền chất đầy vàng bạc châu báu, cùng với hương liệu.
Nhìn kiểu dáng trang sức thì không phải thuộc về phương đông, nhưng mà nàng không quan tâm, chỉ cần là vàng thì sẽ có giá trị.
Ở trên biển Hàn Tú Phân không bận tâm đối phương là ai, nàng chỉ xem đối phương có đáng để cướp không, dù sao nàng chẳng có bằng hữu trên biển, chỉ có kẻ địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.