Minh Thiên Hạ

Chương 1019: Kỳ Lân Vận Mệnh Gập Ghềnh. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Tiêu diệt Kiến Nô, Lý Hồng Cơ là ý muốn của đám tướng quân cùng ít quan văn muốn lập công.

Vân Chiêu giờ đã là đế vương, rất nhiều thứ quan trọng với người thường với y lại không là gì cả, ví như quốc thù gia hận không tác động tới y, y không vì coi Kiến Nô là tử địch mà báo thù rửa hận, càng không vì Lý Hồng Cơ là lưu khấu mà không tận dụng giá trị của hắn.

Chỉ khi nào vắt kiệt giá trị lợi dụng của chúng mới tiêu diệt, nếu đám người này tồn tại có lợi hơn là hại, Vân Chiêu sẽ để cho chúng sống, sống tới già luôn cũng được.

Đó là chỗ khác biệt của tâm tư đế vương với người thường.

Kỳ lân ngày hôm sau được vận chuyển tới, hai con lớn một con nhỏ, quả đúng như Vân Chiêu đoán, đây là một nhà hươu cao cổ, hươu cao cổ mà ở mùa đông phương bắc thì thảm hơn cả chó, trừ run rẩy ra thì kêu một tiếng cũng không nổi.

Cổ nó quá cao, nên muốn thông qua tuần hoàn máu giữ ấm thì không thể nào, ít nhất thì tác dụng không nhiều.

Cho nên khi Vân Chiêu đứng xem thì con hươu nhỏ đang rúc đầu vào lòng mẹ đột nhiên ngã xuống đất, bất kể người thuần thú thúc giục thế nào cũng không đứng lên nổi.

Vân Chiêu nhìn sang Từ Ngũ Tưởng, giọng điệu không tốt lành: “ Không ngờ hả?”

Từ Ngũ Tưởng mặt đanh lại, hắn đã nhận ra vấn đề ở đâu:” Bọn họ nên vận chuyển tới vào mùa hè mới đúng.”

“ Ngươi còn chưa chịu từ bỏ à?”

“ Dù sao thần cũng bị điều đi, thần chỉ muốn làm tốt chuyện cuối cùng thôi.”

Vân Chiêu hừ một tiếng:” Không biết kiểm điểm lại sao?”

Từ Ngũ Tưởng lắc đầu:” Trước kia thần đã nghĩ kỹ càng, không thấy mình sai điều gì, nếu đã không sai thì thản nhiên tiếp nhận là được.”

Vân Chiêu cười giễu cợt: “ Ái chà, giờ chúng ta thành công rồi, ngươi cũng làm được vài việc nên thực sự xem mình là cái thế anh tài rồi à, năm xưa Lưu Bang khởi sự dựa vào ai? Tiêu Hà, một ngục lại, Phàn Khoái một tên giết chó, Chu Bột khi nào người ta tổ chức tang lễ mới gọi tới đánh trống, Ung Xỉ là tên hoàn khố, Hạ Hầu Anh là mã phu, bọn họ ai có là người tài hoa kinh thế chứ? Làm gì có, một cái huyện Bái nho nhỏ lấy đâu ra nhiều anh tài cái thế như vậy?”

“ Ngươi nhìn thêm người mà Minh Thái Tổ dùng khi khởi sự là rõ, trên đời này người thành sự rất ít, mà đa phần là sự thành toàn cho con người. Nên khiêm tốn chút đi, đừng nghĩ mình là anh tài cái thế, mất mặt lắm.”

“ Gần đây trẫm thấy mình tài năng mình không đủ, làm việc gì cũng cân nhắc tỉ mỉ, làm xong vẫn thấy có điều chưa hoàn mỹ, phải sửa dàn, đám người các ngươi là cái gì mà cho rằng mình nhất định là đúng.”

Từ Ngũ Tưởng mặt cúi gằm: “ Bệ hạ …”

Vân Chiêu không cho hắn nói, phất tay cắt lời: “ Đủ rồi, trẫm không muốn nói thêm nữa, tới Trường An làm tri phủ đi.”



Trường An là phủ giàu nhất trong 19 phủ ở Đại Minh, nhưng làm tri phủ ở đó, không quan viên nào thích.

Vì trong địa hạt của Trường An có Ngọc Sơn, nên làm tri phủ ở đó là thanh nhàn nhất, đưa vào vị trí đó không dưỡng lão thì vào TW.

Với người tham vọng từng cạnh tranh chức quốc tướng như Từ Ngũ Tưởng, an nhàn đồng nghĩa với sự dày vò.

Mùa đông ở Yến Kinh thực sự không được thoải mái như ở Ngọc Sơn, cơ sở thiết bị chẳng thể sánh bằng.

Từ khi tàu hỏa hoàn chỉnh, lò hơi cũng được đem ra sử dụng riêng, chỉ là đúc ống sắt thành mạng lưới cung cấp nhiệt, nhiệt lượng tiêu hao quá nhiều, hơi nước cung ứng không đủ, chỉ có thể toàn hoàn cung ứng nước nóng.

Có điều cung ứng nhiệt tập trung ở Ngọc Sơn cũng chỉ ở trong phạm vi nhỏ mà thôi, hiện mới chỉ có ba nơi là Đại thư phòng, thư viện Ngọc Sơn, Ngọc Sơn đại học đường là được cải tạo cung ứng nhiệt, còn nơi khác muốn đồng bộ, ít nhất phải đợi ba năm nữa.

Dù là thế thì hệ thống sưởi cũng săn đứt địa long ở Yến Kinh.

Bất kỳ tiến bộ khoa học kỹ thuật nào cũng cần một quá trình, lò hơi sở dĩ dùng như thế là nhờ kỹ thuật của xưởng cơ khí Ngọc Sơn tiến bộ cực lớn.

Chỉ là thứ đáng lẽ phải sản sinh ra điện, giờ đem dùng làm nồi hơi, nghĩ tới cái hệ thống động lực máy tiện chiếm diện tích cả mẫu, Vân Chiêu lại hận mình.

Trước kia học văn học Hán ngữ làm cái quái gì chứ, học luôn điện khí nhất thể hóa có tốt không?

Mặc dù một cái là môn xã hội, một cái là môn tự nhiên, nhưng với thành tích cao khảo của Vân Chiêu thừa sức chọn, vì cái sau chả ai thèm học.

Thành Yến Kinh tuy nói còn là một tòa thành nông nghiệp thuần túy, nhưng ứng dụng than đá đã được Từ Ngũ Tưởng mang tới, không cho đốt than củi, đó là nghiêm lệnh của hắn.

Lúc này xung quanh Yến Kinh chẳng còn thấy được bao nhiêu cây cối nữa, từ triều Nguyên định đô ở đây, cây cối dần thành nhà, đồ gia dụng cùng than củi sưởi ấm.

Than đá rất tiện dụng, chỉ là cái mùi quá tệ, xung quanh Yên Kinh không có than đá tốt, toàn loại lắm khói, lúc mới đốt cả thành khói mù mịt, toàn mùi trứng gà thối.

Từ Ngũ Tưởng rất thích ống khói lớn.

Sau khi tới Yến Kinh, chuyện đầu tiên hắn làm là sáng tạo ra xưởng luyện thép, nay đã có bốn ống khỏi lớn đứng sừng sững ngoài thành Yến Kinh, cái nào cũng khói nghi ngút, hại Vân Chiêu không dám ngẩng đầu nhìn trời, sợ bụi than vào mắt.

Thôi mà không sao, Yến Kinh vốn thế mà.

Nếu không phát triển thì hậu quả con nghiêm trọng hơn.

Vì có dịch hạch, thành Yến Kinh rất sạch sẽ, không chỉ đường xá sạch sẽ, người cũng sạch sẽ, từ trên người đi đường, Vân Chiêu nhìn thấy được rõ ràng thành tích của Từ Ngũ Tưởng.



Thành tích của hắn rất rõ ràng, nhưng vấn đề của hắn cũng rất lớn, đó là quá kiêu ngạo, tự cho mình là đúng. Hắn đúng là có vốn kiêu ngạo, năm xưa hắn tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn chỉ đứng sau Song Hàn, chỉ là kiêu ngạo đã thành điểm yếu của hắn.

Đến tối, con kỳ lân nhỏ rốt cuộc cũng chết, hôm sau hai con kỳ lân lớn chết nốt, Vân Chiêu nghe tin thậm chí nghe còn mừng.

Hồng Thừa Trù xưa nay trơn như trạch rốt cuộc cũng lộ đuôi cho y tóm rồi, thông qua chuyện điềm lành tử vong, đủ điều ông ta về làm đại biểu thường vụ đại hội nhân dân.

Như thế có thể nhẹ nhàng phá đi liên minh lợi ích đang dần hình thành ở Nam Dương.

Quyền lực thể hiện ở chỗ không phải có thể phong quan cho ai mà là có thể phong rồi lại thu về.

Địa long trong hành cung đốt rất nóng, Vân Chiêu ở thư phòng không phải mặc quá dày, Tiền Đa Đa đi kiểm tra điềm lành bị chết về, mang theo hơi lạnh, bị bình phong ngăn cản, tỏa đi cả phòng.

“ Chết rồi, phu quân, ba con điềm lành chết cả rồi.”

Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiền Đa Đa:” Điềm lành chết sao nàng cao hứng thế?”

Tiền Đa Đa cười toét miệng:” Không nói chứ, đúng là điềm lành, điềm lành con chết, hai con lớn không ăn không uống ở bên cạnh, che tuyết cho con nhỏ, chết rồi vẫn đứng thẳng, nhìn mà đau lòng.”

“ Ta thấy nàng đau lòng chỗ nào đâu?”

“ Điều ấy chúng tỏ thiếp giác ngộ rồi.”

“ Ồ, lão bà của ta còn có bản lĩnh đó à, không bằng ta xây cái chùa ở Yến Kinh, cho nàng vào làm trụ trì, biết đâu thành Phật, nhà ta cái gì cũng có chỉ chưa có Phật gia, hay nàng làm đi.” Vân Chiêu trêu chọc:

Tiền Đa Đa nhảy một cái vào lòng Vân Chiêu, giọng nũng nịu: “ Chàng thực sự nỡ để thiếp làm ni cô à?”

Vân Chiêu khịt mũi: “ Hoàng hậu làm ni cô nhiều lắm.”

Tiền Đa Đa ở lỳ trong lòng Vân Chiêu không đi nữa: “ Thiếp thân vì cả nhà điềm lành chết cùng nhau mà cao hứng, vì được chôn cùng nhau, nếu chết dần thì cô đơn lắm. Giống như chàng và thiếp, Phùng Anh, tốt nhất là chết cùng nhau.”

Vân Chiêu vui vẻ đồng ý yêu cầu kỳ quái của Tiền Đa Đa.

Chỉ là Phùng Anh không chịu.

Thế là Tiền Đa Đa thương tâm, cả đêm ở lỳ trong phòng Vân Chiêu không đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook