Chương 36: Làm Đúng Hết Rồi.
Kiết Dữ 2
11/11/2022
Tuổi còn quá nhỏ, thật là vô dụng.
Vân Chiêu kỳ thực hết sức mâu thuẫn, muốn có thân thể trưởng thành khỏe mạnh, ứng phó với biến cố lớn sắp tới, nhưng y cũng khát vọng quay về tuổi thơ sống lại lần nữa.
Quả thực là không chỉ thân thể nhỏ hơn, tâm linh y cũng biến đổi theo rồi, nếu là thân thể người lớn, chắc y ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ cho tương lai, nhưng vì thân thể nhỏ bé mà bừng bừng sức sống này, đôi khi y giống như đứa bé thực sự vậy.
Trong hồi ức của y, giây phút mỹ hảo nhất đa phần xảy ra lúc tuổi thơ, bất kể là trong mơ từ kén hóa bướm, vỗ cánh với ánh mặt trời, hay là bắn bi thủy tinh sặc sỡ vào lỗ, đều là ký ức mỹ hảo.
Bây giờ trải qua một ngày vất vả, Vân Chiêu biết mình nên ngoạc miệng khóc lớn, bây giờ chỉ có thể mỉm cười, tiêu sái vẫy khô nước trên bút lông, cắm vào ống bút như kiếm khách tra gươm vào vỏ, sau đó đi vào ăn phòng tù mù, rửa chân, đi ngủ.
Không phải là trẻ thơ không cảm giác được thống khổ như người lớn, nhưng người trưởng thành chịu đựng tốt hơn, đó là chuyện bi thảm.
Khi trời sáng, Vân Chiêu ngủ đẫy giấc tỉnh lại.
Thân thể trẻ con thật tốt, bất kể hôm qua vất vả thế nào, thức dậy một cái là toàn thân đầy sức sống, ăn sáng xong Vân Chiêu nhét bốn cái bánh kê vào lòng, rời nội trạch, đồ ăn chẳng ngon, nhưng ít ra thì mẹ không để y đói.
Lần này hai con ngan chỉ thăm dò đi tới vài bước, sau đó thấy Vân Chiêu chẳng hề biết sợ hãi đi tới, chúng khiếp sợ quay lại, rồi giả dỗi làm ra vẻ như không có việc gì, bước chân thong dong.
“ Con lại muốn đi giúp đám Vân Quyển xây nhà à? “ Vân Nương dậy còn sớm hơn nhi tử, nàng đứng dưới cây hạnh kia vận động vòng eo, xem ra đã tập một lúc rồi, hai má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm, rất là xinh đẹp:
Chỉ là lúc cử động hơi mạnh một chút, sẽ lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, như cái com ba vậy, chẳng có chút mỹ cảm nào cả.
Thấy nhi tử nhìn chân mình, Vân Nương có chút xấu hổ rụt chân lại dưới váy.
“ Chân mẹ xấu lắm. “ Vân Chiêu bới móc một câu, sau đó xoay người chạy mất:
“ Sau này mẹ cưới cho con một tức phụ chân to.”
Lời nguyền của của Vân Nương từ sau lưng truyền tới, Vân Chiêu tất nhiên không để ý, y thích nhìn cái chân bình thường.
Hôm nay người tới giúp Vân Quyển Vân Thư xây nhà rõ ràng ít hơn nhiều, chuyện này trong dự liệu của Vân Chiêu rồi, đôi khi từ một chuyện đơn giản có thể nhìn ra bản chất nhân tính.
Nhưng dù sao người tới giúp xây nhà vẫn hơn 13 người bọn họ, Vân Chiêu rất vui, nhìn kỹ mấy người dư ra kia, đưa bánh kê cho huynh đệ Vân Quyển, Vân Thư rồi sẵn tay áo hăm hở tới công trường.
Tối qua hai huynh đệ kia hoàn thiện thêm cái khung đám trẻ con lắp sẵn, trông ra dáng lắm, chuyện cần làm là trải cỏ lên xà ngang.
Lớp cỏ đầu tiên thì phải dàn cỏ ra, nẹp đè lên đóng đinh là xong, lớp thứ hai thì phải trộn cỏ tranh với bùn đắp lên.
Ngói thì không có, khắp Vân gia trang tử chỉ một vài nhà lợp ngói thôi, thế là sang rồi, còn lại toàn là nhà mái lá, Vân Chiêu béo tròn trùng trục, không leo được lên nóc nhà, vì thế y kiếm một cái chùy đá, ra sức đầm đất thật chặt.
Trong thời gian bọn trẻ con làm việc, Từ tiên sinh lại vô tình đi qua công trường, liếc mắt một cái rồi lại dẫn con chó vàng tản bộ ở bên dòng suối.
Xem ra trình tự xây nhà của họ không có gì sai lầm.
Người vây quanh xem xây nhà dần nhiều thêm, đứng ngoài góp ý tranh luận rất nhiều, tới giúp thì gần như không có, rồi sau khi nhìn căn nhà dần hình thành, đến cả người nói chuyện cũng ít đi, thay vào đó là vẻ mặt ghen tỵ hoặc hâm mộ.
Nhất là hai thân quyến của Vân Quyển, hôm qua cười to nhất, hôm nay ngượng ngịu đứng đó, đến khi nhìn thấy đám Vân Dương "trộm" được những tấm ván gỗ đẹp đẽ về làm vách tường, bọn họ không nhịn được đi tới.
“ Đại thiếu gia, làm thế này....”
“ Cút, các ngươi mà dám ý đồ với căn nhà này, ta cho mồi lửa đốt nhà các ngươi, còn bảo mẹ ta thu ruộng của các ngươi lại, đuổi các ngươi ra khỏi thôn!”
Vân Chiêu lần đầu tiên sử dụng thân phận địa chủ ác bá của mình, hiệu quả rất tốt, hai thân quyến của Vân Quyển rối rít lùi lại, lát sau lủi mất.
Đám trẻ con tuy không biết xây nhà thế nào, nhưng làm việc vặt thì rất thuần thục, cả đứa nhỏ nhất cũng biết lấy bùn ở đâu, trộn với tỉ lệ bao nhiêu là đủ, đứa nào đứa nấy như khỉ đất tích cực trét đất lên vách tường vừa đắp xong.
Huynh đệ Vân Quyển Vân Thư chìm trong niềm vui vô bờ, nhiệt tình vô hạn, vách tường chỉ cần có chỗ nào đắp đất không bằng phẳng là bọn chúng dùng một tấm ván gỗ nhỏ quét cho phẳng lì tới không gợn tay chút nào nữa mới thôi, say sưa làm không biết chán.
Cơ bản xong rồi, giờ chỉ còn đợi bùn khô lắp cửa sổ là xong, Vân Chiêu rất tự hào, khác với hai huynh đệ kia, y tự động bỏ qua đống khiếm khuyết của căn nhà này.
“ Ngươi làm ta phải nhìn với ánh mắt khác đấy. “ Từ tiên sinh nói chuyện luôn ngắn gọn, đứa bé này có tiềm chất làm người đứng đầu lắm, thủ đoạn tuy thô một chút, nhưng dùng với đám trẻ con kia đủ rồi, không chỉ thi ân, lại còn thông qua lao động để đoàn kết được đám đông, có thể nói là hoàn mỹ: “ Đã chuẩn bị ăn đòn chưa?”
Vân Chiêu xoa xoa mông gật đầu, mẹ nói là làm, sẽ không tha cho y đâu.
Từ tiên sinh mỉm cười đẩy một cốc trà màu vàng nhạt tới trước mặt Vân Chiêu, hành vi này tức là đã đối đãi với y như người lớn: “ Nói xem, có cảm ngộ gì không?”
“ Con không biết làm thế có đúng không, nhưng trong sách nói đối xử với người khác phải chân thành.”
“ Ồ, vậy là ngươi đã xem Súc Đức Lục của Trần Nghị tiên sinh rồi.”
Vân Chiêu đầu óc u mê, cái đó chẳng phải giống câu nói bình thường thôi sao.
Từ Tiên Sinh khẽ ngâm nga: “ Chương Công Mậu làm tế tửu Quốc tử giám Nam Kinh, có giám sinh xin nghỉ phép, nói thác là phải đi lấy củi không tới được, lấy cớ để xin. Công nghe vậy ngạc nhiên nói, ‘Tân thủy chi tư thoát hữu thất, nại hà? Ưu động nhan sắc. Sử cức cầu, thả ký đắc chi đương phục ngã’, giám sinh đó hối hận lắm, nói ‘Công đãi ngã dĩ thành, nại hà di chi?’, thế rồi hôm sau quay lại tạ tội.”
Vân Chiêu cả kinh nghe ù đầu không hiểu chi chi tư tư có hàm nghĩa gì, càng không ngờ mình thuận miệng nói ra một câu thành ngữ phổ biến đời sau, vậy mà tiên sinh biết ngay xuất sứ của nó, kiến thức này đúng là uyên bác vô song.
“ Cuốn sách này rất ít được biết tới, không ngờ Vân thị ngươi lại có, chỉ là con người Trần Nghi quá cổ hủ, không tiện học theo nhiều. “ Từ tiên sinh thuận tiện chỉ dạy:
Vân Chiêu không biết tới người, càng không biết sách, nào hiểu gì, lảng đi: “ Học sinh hôm nay dọa thân tộc của Vân Quyển.”
“ Làm tốt lắm, hương dân ngu muội, thủ đoạn dọa dẫm rất hữu hiệu, nếu không bọn họ sẽ dây dưa mãi.”
“ Nói thế chuyện con làm là đều đúng hết?”
“ Đúng thế, ngươi làm tốt hơn ta nghĩ, có điều Vân Trệ này, gương không thể tự soi, cân không thể tự tính, kiếm không thể tự đánh, ngươi không thể tự mãn, biết chưa? “ Từ tiên sinh nghiêm mặt dặn:
Vân Chiêu phục rồi, ở mặt học vấn lẫn kinh nghiệm sống, trước mặt Từ tiên sinh, y thực sự chỉ là đứa trẻ, song ngoan cường đính chính tên mình: “ Vân Chiêu sẽ không tự đắc.”
Từ tiên sinh sao không hiểu hàm ý của y, cười lớn: “ Uống trà đi, chuyện do một tay ngươi làm ra, vậy phải dũng cảm đối diện, trước sau cũng chỉ một trận đòn, ta không nói đỡ cho ngươi nữa.
Vân Chiêu uống trà, thong dong quay về hậu viện, tiên sinh nói chẳng sai, thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết, chẳng thà nhận cho xong, đợi mông đau rồi hẵng khóc cũng không muộn.”
Vân Chiêu kỳ thực hết sức mâu thuẫn, muốn có thân thể trưởng thành khỏe mạnh, ứng phó với biến cố lớn sắp tới, nhưng y cũng khát vọng quay về tuổi thơ sống lại lần nữa.
Quả thực là không chỉ thân thể nhỏ hơn, tâm linh y cũng biến đổi theo rồi, nếu là thân thể người lớn, chắc y ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ cho tương lai, nhưng vì thân thể nhỏ bé mà bừng bừng sức sống này, đôi khi y giống như đứa bé thực sự vậy.
Trong hồi ức của y, giây phút mỹ hảo nhất đa phần xảy ra lúc tuổi thơ, bất kể là trong mơ từ kén hóa bướm, vỗ cánh với ánh mặt trời, hay là bắn bi thủy tinh sặc sỡ vào lỗ, đều là ký ức mỹ hảo.
Bây giờ trải qua một ngày vất vả, Vân Chiêu biết mình nên ngoạc miệng khóc lớn, bây giờ chỉ có thể mỉm cười, tiêu sái vẫy khô nước trên bút lông, cắm vào ống bút như kiếm khách tra gươm vào vỏ, sau đó đi vào ăn phòng tù mù, rửa chân, đi ngủ.
Không phải là trẻ thơ không cảm giác được thống khổ như người lớn, nhưng người trưởng thành chịu đựng tốt hơn, đó là chuyện bi thảm.
Khi trời sáng, Vân Chiêu ngủ đẫy giấc tỉnh lại.
Thân thể trẻ con thật tốt, bất kể hôm qua vất vả thế nào, thức dậy một cái là toàn thân đầy sức sống, ăn sáng xong Vân Chiêu nhét bốn cái bánh kê vào lòng, rời nội trạch, đồ ăn chẳng ngon, nhưng ít ra thì mẹ không để y đói.
Lần này hai con ngan chỉ thăm dò đi tới vài bước, sau đó thấy Vân Chiêu chẳng hề biết sợ hãi đi tới, chúng khiếp sợ quay lại, rồi giả dỗi làm ra vẻ như không có việc gì, bước chân thong dong.
“ Con lại muốn đi giúp đám Vân Quyển xây nhà à? “ Vân Nương dậy còn sớm hơn nhi tử, nàng đứng dưới cây hạnh kia vận động vòng eo, xem ra đã tập một lúc rồi, hai má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm, rất là xinh đẹp:
Chỉ là lúc cử động hơi mạnh một chút, sẽ lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, như cái com ba vậy, chẳng có chút mỹ cảm nào cả.
Thấy nhi tử nhìn chân mình, Vân Nương có chút xấu hổ rụt chân lại dưới váy.
“ Chân mẹ xấu lắm. “ Vân Chiêu bới móc một câu, sau đó xoay người chạy mất:
“ Sau này mẹ cưới cho con một tức phụ chân to.”
Lời nguyền của của Vân Nương từ sau lưng truyền tới, Vân Chiêu tất nhiên không để ý, y thích nhìn cái chân bình thường.
Hôm nay người tới giúp Vân Quyển Vân Thư xây nhà rõ ràng ít hơn nhiều, chuyện này trong dự liệu của Vân Chiêu rồi, đôi khi từ một chuyện đơn giản có thể nhìn ra bản chất nhân tính.
Nhưng dù sao người tới giúp xây nhà vẫn hơn 13 người bọn họ, Vân Chiêu rất vui, nhìn kỹ mấy người dư ra kia, đưa bánh kê cho huynh đệ Vân Quyển, Vân Thư rồi sẵn tay áo hăm hở tới công trường.
Tối qua hai huynh đệ kia hoàn thiện thêm cái khung đám trẻ con lắp sẵn, trông ra dáng lắm, chuyện cần làm là trải cỏ lên xà ngang.
Lớp cỏ đầu tiên thì phải dàn cỏ ra, nẹp đè lên đóng đinh là xong, lớp thứ hai thì phải trộn cỏ tranh với bùn đắp lên.
Ngói thì không có, khắp Vân gia trang tử chỉ một vài nhà lợp ngói thôi, thế là sang rồi, còn lại toàn là nhà mái lá, Vân Chiêu béo tròn trùng trục, không leo được lên nóc nhà, vì thế y kiếm một cái chùy đá, ra sức đầm đất thật chặt.
Trong thời gian bọn trẻ con làm việc, Từ tiên sinh lại vô tình đi qua công trường, liếc mắt một cái rồi lại dẫn con chó vàng tản bộ ở bên dòng suối.
Xem ra trình tự xây nhà của họ không có gì sai lầm.
Người vây quanh xem xây nhà dần nhiều thêm, đứng ngoài góp ý tranh luận rất nhiều, tới giúp thì gần như không có, rồi sau khi nhìn căn nhà dần hình thành, đến cả người nói chuyện cũng ít đi, thay vào đó là vẻ mặt ghen tỵ hoặc hâm mộ.
Nhất là hai thân quyến của Vân Quyển, hôm qua cười to nhất, hôm nay ngượng ngịu đứng đó, đến khi nhìn thấy đám Vân Dương "trộm" được những tấm ván gỗ đẹp đẽ về làm vách tường, bọn họ không nhịn được đi tới.
“ Đại thiếu gia, làm thế này....”
“ Cút, các ngươi mà dám ý đồ với căn nhà này, ta cho mồi lửa đốt nhà các ngươi, còn bảo mẹ ta thu ruộng của các ngươi lại, đuổi các ngươi ra khỏi thôn!”
Vân Chiêu lần đầu tiên sử dụng thân phận địa chủ ác bá của mình, hiệu quả rất tốt, hai thân quyến của Vân Quyển rối rít lùi lại, lát sau lủi mất.
Đám trẻ con tuy không biết xây nhà thế nào, nhưng làm việc vặt thì rất thuần thục, cả đứa nhỏ nhất cũng biết lấy bùn ở đâu, trộn với tỉ lệ bao nhiêu là đủ, đứa nào đứa nấy như khỉ đất tích cực trét đất lên vách tường vừa đắp xong.
Huynh đệ Vân Quyển Vân Thư chìm trong niềm vui vô bờ, nhiệt tình vô hạn, vách tường chỉ cần có chỗ nào đắp đất không bằng phẳng là bọn chúng dùng một tấm ván gỗ nhỏ quét cho phẳng lì tới không gợn tay chút nào nữa mới thôi, say sưa làm không biết chán.
Cơ bản xong rồi, giờ chỉ còn đợi bùn khô lắp cửa sổ là xong, Vân Chiêu rất tự hào, khác với hai huynh đệ kia, y tự động bỏ qua đống khiếm khuyết của căn nhà này.
“ Ngươi làm ta phải nhìn với ánh mắt khác đấy. “ Từ tiên sinh nói chuyện luôn ngắn gọn, đứa bé này có tiềm chất làm người đứng đầu lắm, thủ đoạn tuy thô một chút, nhưng dùng với đám trẻ con kia đủ rồi, không chỉ thi ân, lại còn thông qua lao động để đoàn kết được đám đông, có thể nói là hoàn mỹ: “ Đã chuẩn bị ăn đòn chưa?”
Vân Chiêu xoa xoa mông gật đầu, mẹ nói là làm, sẽ không tha cho y đâu.
Từ tiên sinh mỉm cười đẩy một cốc trà màu vàng nhạt tới trước mặt Vân Chiêu, hành vi này tức là đã đối đãi với y như người lớn: “ Nói xem, có cảm ngộ gì không?”
“ Con không biết làm thế có đúng không, nhưng trong sách nói đối xử với người khác phải chân thành.”
“ Ồ, vậy là ngươi đã xem Súc Đức Lục của Trần Nghị tiên sinh rồi.”
Vân Chiêu đầu óc u mê, cái đó chẳng phải giống câu nói bình thường thôi sao.
Từ Tiên Sinh khẽ ngâm nga: “ Chương Công Mậu làm tế tửu Quốc tử giám Nam Kinh, có giám sinh xin nghỉ phép, nói thác là phải đi lấy củi không tới được, lấy cớ để xin. Công nghe vậy ngạc nhiên nói, ‘Tân thủy chi tư thoát hữu thất, nại hà? Ưu động nhan sắc. Sử cức cầu, thả ký đắc chi đương phục ngã’, giám sinh đó hối hận lắm, nói ‘Công đãi ngã dĩ thành, nại hà di chi?’, thế rồi hôm sau quay lại tạ tội.”
Vân Chiêu cả kinh nghe ù đầu không hiểu chi chi tư tư có hàm nghĩa gì, càng không ngờ mình thuận miệng nói ra một câu thành ngữ phổ biến đời sau, vậy mà tiên sinh biết ngay xuất sứ của nó, kiến thức này đúng là uyên bác vô song.
“ Cuốn sách này rất ít được biết tới, không ngờ Vân thị ngươi lại có, chỉ là con người Trần Nghi quá cổ hủ, không tiện học theo nhiều. “ Từ tiên sinh thuận tiện chỉ dạy:
Vân Chiêu không biết tới người, càng không biết sách, nào hiểu gì, lảng đi: “ Học sinh hôm nay dọa thân tộc của Vân Quyển.”
“ Làm tốt lắm, hương dân ngu muội, thủ đoạn dọa dẫm rất hữu hiệu, nếu không bọn họ sẽ dây dưa mãi.”
“ Nói thế chuyện con làm là đều đúng hết?”
“ Đúng thế, ngươi làm tốt hơn ta nghĩ, có điều Vân Trệ này, gương không thể tự soi, cân không thể tự tính, kiếm không thể tự đánh, ngươi không thể tự mãn, biết chưa? “ Từ tiên sinh nghiêm mặt dặn:
Vân Chiêu phục rồi, ở mặt học vấn lẫn kinh nghiệm sống, trước mặt Từ tiên sinh, y thực sự chỉ là đứa trẻ, song ngoan cường đính chính tên mình: “ Vân Chiêu sẽ không tự đắc.”
Từ tiên sinh sao không hiểu hàm ý của y, cười lớn: “ Uống trà đi, chuyện do một tay ngươi làm ra, vậy phải dũng cảm đối diện, trước sau cũng chỉ một trận đòn, ta không nói đỡ cho ngươi nữa.
Vân Chiêu uống trà, thong dong quay về hậu viện, tiên sinh nói chẳng sai, thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết, chẳng thà nhận cho xong, đợi mông đau rồi hẵng khóc cũng không muộn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.