Chương 358: Lễ Pháp Đại Minh Làm Người Ta Vừa Yêu Vừa Hận. (1)
Kiết Dữ 2
16/01/2023
Vì chiến lược lớn củng cố biên cương huyện Lam Điền, cho nên trước khi Lý Định Quốc chuẩn bị từ Thiểm Bắc vào thảo nguyên, càn quét từ tây sang đông, Vân Chiêu khuyên hắn chịu khó đi thêm một chút, tranh thủ luyện binh, đuổi tặc khấu từ Khánh Dương tới Ninh Hạ.
Cũng là để bách tính nơi đó không phải thi thoảng chịu nỗ khổ Mông Cổ đánh cướp nữa.
Mà nguyên cớ chuyến hành động quân sự này lại xuất phát từ khẩn cầu của Tần vương phủ, tông thất Đại Minh ở Khánh Dương phủ cùng với Túc vương ở Lan Châu.
Hai vị thân vương sống ở chốn bần cùng bị tặc khấu tàn hại đều hâm một tình cảnh của Tần vương ở Tây An, sẵn sàng quan hệ thân mật hơn với Vân thị, để mình trở nên giàu có.
Phiên vương Đại Minh dễ thay đổi lập trường cũng là hiển nhiên thôi, chỉ cần biết số phiên vương có thể viết kín tới bốn trang giấy lớn là không khó ngẫm ra liên quan trong đó.
Vân Chiêu tất nhiên sảng khoái nhận lời, nên Lý Định Quốc đuổi đám Dương Lục như chăn cừu, còn chuyện giết quan phủ quan binh là lợi tức của mình.
Mà bây giờ không còn quan phủ, hai phiên vương vẫn kiên định giữ đất phong của mình, vậy nên hiển nhiên người có tiếng nói lớn nhất ở Cam Túc chính là Khánh vương và Túc vương.
Đây là một cuộc trao đổi chính trị phức tạp, sau khi kết thúc hành động chính trị này, không mất vài năm thì khó đem các loại tư tưởng của huyện Lam Điền tới Cao Túc.
Vân Chiêu không gấp, giờ là năm Sùng Trinh thứ 10, y còn 7 năm chuẩn bị.
Ở Ninh Hạ có nhiều thế lực, biên quân, tặc khấu, Mông Cổ và người Ô Tư Tàng trên cao nguyên, cục diện hỗn loạn như vậy nếu Vân thị tùy tiện xen vào sẽ lún vào cuộc khổ chiến không mấy ý nghĩa.
Giờ Vân Chiêu chuẩn bị đem nhiệm vụ này giao cho Xạ Tháp Thiên và Dương Lục, hi vọng hai tên tặc khấu này có thể khiến cục diện quân sự hỗn loạn ở Ninh Hạ trở nên đơn giản hơn, thuận tiện chỉnh hợp sơ qua các tộc người.
Đợi cục diện rõ ràng rồi, lục lượng Vân thị ở Bạch Ngân Hán hẳn là cũng lớn mạnh, khi đó bia địa giới của Bạch Ngân Hán có thể dần mở rộng tới Ninh Hạ.
Xạ Tháp Thiên và Dương Lục tất nhiên không muốn tới nơi dân phong càng hung hãn, sức chiến đấu của quan binh càng mạnh như Vân Hạ.
Được Vân Chiêu tận tình khuyên giải, Vân Dương dụ dỗ, Lý Định Quốc cổ vũ, hai người chúng đành phải đồng ý, đồng thời cũng yêu cầu chút hỗ trợ của Vân thị.
Ở điểm này Vân Chiêu rất cởi mở, đồng ý khi Xạ Tháp Thiên và Dương Lục tới Ninh Hạ sẽ chi viện thêm một khoản tiền lương lớn, đồng thời chi viên 200 nhân thủ, trong đó một nửa là văn sĩ để bày mưu tính kế cho chúng.
Đi trên vùng đất mù mịt cát vàng làm người ta không có mấy hứng thú trò chuyện, khi tới dưới dãy núi lớn cát bụi lặng hơn chút, Lý Định Quốc mới hỏi: “ Ngươi có chắc quốc gia ngươi lập nên sẽ tốt hơn Đại Minh không?”
Vân Chiêu nhổ cát trong miệng ra: “ Không biết, lúc ta sống thì không thành vấn đề, lúc ta chết thì không đảm bảo, cho nên ngươi mau mau nghĩ cách đưa ta lên vị trí đó, tranh thủ khi ta còn trẻ trí tuệ nhiệt huyết, chưa già cả cứng đầu lẩm cẩm, ngồi ở vị trí đó làm thêm vài việc.”
Chẳng ai có thể dám chắc mình có thể anh minh cả đời, càng giá càng lú lẫn càng cố chấp là chuyện hiển nhiên, bao nhiêu đế vương xưng tụng anh minh đã chứng minh điều đó rồi, Vân Chiêu không thấy mình là ngoại lệ.
Thế nên cần phải tranh thủ lập nên cơ sở tốt, đến khi mình về già có làm vài chuyện ngu xuẩn cũng không để lại hậu quả quá nghiêm trọng.
Ví như cải tạo cái vùng Cam Túc hoàn cảnh tự nhiên vô cùng tệ hại này, đừng nói lúc nhiều tuổi, vài năm nữa khi có nhiều đất đai hơn, có lẽ Vân Chiêu không mấy quyết tâm chính lý nơi này.
Cam Túc là nơi nghèo đói hung hãn.
Giàu thì có cả vạn cách sống, nghèo thì chỉ có một cách, kiếm cái ăn, khi một người vì miếng ăn phải dồn toàn bộ tinh lực ứng phó thì đừng nói chuyện với họ về tư tưởng.
Đó là lý do vì sao bộ hạ của Dương Lục theo hắn chạy ngàn dặm mà không tan rã, hơn nữa còn càng lúc càng đông.
Làm lính là để ăn lương chứ chả phải là trung thành với ai, cho nên làm lính là được, ăn lương của ai, làm lính của ai thì phải xem theo ai ăn no bụng hơn đảm bảo hơn.
Đó là thực tế trần trụi.
Hiện giờ thì huyện Lam Điền rõ ràng là nơi có thể cung cấp tiền lương rất ổn định, Vân Chiêu có thể đơn giản là rải tiền ra để lính Cam Túc trung thành với mình, dù sao khắp thiên hạ không còn ai giàu hơn Vân thị nữa.
Có điều y không cần loại binh sĩ đó, binh sĩ chưa qua cải tạo tư tưởng sẽ rất nguy hiểm, là thanh gươm hai lưỡi, ngươi có thể dùng tiền lương dụ dỗ họ tới, người khác cũng có thể dùng tiền lương dụ dỗ họ đi.
Về mặt quân sự, Vân Chiêu luôn cẩn thận.
Cục diện ở Cam Túc đã được mở ra, nhân tài huyện Lam Điền tích góp sẽ cuồn cuộn đổ vào Cam Túc, đợi Cam Túc bị Lam Điền hóa, đó mới là lúc thu nạp vùng đất này vào trong vòng tay.
Từ Ngũ Tưởng hi vọng có thể ở lại Cam Túc để thống lĩnh toàn cục, đáng tiếc Vân Chiêu không đồng ý, vì Cam Túc chưa tới lúc đại khai phát, cứ dùng cách mưa dầm thấm đất để tác động lên nó là tốt hơn.
Bạch Ngân Hán sẽ là cái ao nước mà y đào ở nơi này, khi người đất Lũng đều muốn tới đó lấy nước thì bố trí của y sẽ đỡ tốn công sức hơn.
“ Cái gì? Viên Mẫn định ám sát cháu trên đường từ Thiên Thủy tới Bảo Kê?” Vân Chiêu vừa rời huyện Thiên Thủy liền nghe thấy một tin tức hết sức nực cười:” Thúc có chắc là Viên Mẫn không?”
“ Tin tức từ phía Tây An truyền tới, nhưng ta thấy chuyện này còn cần xem xét.” Vân Tiêu nói rồi lấy từ trong ông tay áo ra một tờ giấy:” Theo tin mới nhất từ ba hôm trước hắn không ăn sáng, trưa chỉ ăn một bát mỳ, tối uống rất nhiều rượu, cầm bát cơm mà không ăn miếng nào. Hôm sau thì vết thư cho lão bà chuẩn bị về quê làm ruộng, phụng dưỡng mẹ già, dạy dỗ con nhỏ ... Người như thế mà lại nghĩ tới chuyện đi ám sát ngươi thì ta cũng thấy kỳ.”
Vân Chiêu cũng thấy vậy, quan trọng hơn nữa là trong tay Viên Mẫn không có người, ba đại thiên hộ ở Bắc Trấn thì có hai người do Vân Tiêu an bài vào, thế thì hắn còn làm gì được.
Vân Tiêu mặt âm trầm nói:” Dù sao ta cũng đã cho kiểm tra Bảo Kê, đúng là có chút không ổn, xuất hiện vài người dò hỏi hành tung đội nhân mã của chúng ta, sau đó không ở lại đương địa mà biến mất ngay, chúng rất cẩn thận, kết hợp hai nguồn tin này thì có kẻ muốn ra tay với ngươi giữa đường rất cao, dù sao không mấy khi ngươi rời khỏi huyện đi xa như thế, đây đích thực là cơ hội khó bỏ qua.”
“ Giờ cháu sắp thành kẻ mà thiên hạ ai ai cũng muốn giết rồi, chắc là có kẻ nào đó thấy Viên Mẫn gần đây liên tục nhắm vào huyện Lam Điền, muốn giết cháu lại không muốn gánh tội cho nên đẩy Viên Mẫn ra.” Vân Chiêu bật cười:” Kỳ thực cháu chỉ thấy Viên Mẫn đáng thương, hắn một lòng vì Đại Minh, người như vậy không còn nhiều nữa.”
Vân Tiêu cũng cười:” Binh mã điều động trên trăm người phải báo lên, tới nay ta chưa thấy bất kỳ nơi nào điều động binh sĩ, xem ra là người vùng ngoài, còn luôn nhắm vào ngươi đấy.”
“ Đây là chuyện của Tiêu thúc, tra ra sao, xử lý thế nào, cháu không tham dự.”
“ Được, trên đường về ngươi sẽ có 500 kỵ binh huyện Lam Điền hộ tống, nếu với lực lượng như vậy mà ngươi vẫn bị người ta ám sát, ta cho rằng đây là mệnh của ngươi rồi. À còn chuyện này nữa, Tả Lương Ngọc cáo bệnh về Lạc Dương rồi.”
Cũng là để bách tính nơi đó không phải thi thoảng chịu nỗ khổ Mông Cổ đánh cướp nữa.
Mà nguyên cớ chuyến hành động quân sự này lại xuất phát từ khẩn cầu của Tần vương phủ, tông thất Đại Minh ở Khánh Dương phủ cùng với Túc vương ở Lan Châu.
Hai vị thân vương sống ở chốn bần cùng bị tặc khấu tàn hại đều hâm một tình cảnh của Tần vương ở Tây An, sẵn sàng quan hệ thân mật hơn với Vân thị, để mình trở nên giàu có.
Phiên vương Đại Minh dễ thay đổi lập trường cũng là hiển nhiên thôi, chỉ cần biết số phiên vương có thể viết kín tới bốn trang giấy lớn là không khó ngẫm ra liên quan trong đó.
Vân Chiêu tất nhiên sảng khoái nhận lời, nên Lý Định Quốc đuổi đám Dương Lục như chăn cừu, còn chuyện giết quan phủ quan binh là lợi tức của mình.
Mà bây giờ không còn quan phủ, hai phiên vương vẫn kiên định giữ đất phong của mình, vậy nên hiển nhiên người có tiếng nói lớn nhất ở Cam Túc chính là Khánh vương và Túc vương.
Đây là một cuộc trao đổi chính trị phức tạp, sau khi kết thúc hành động chính trị này, không mất vài năm thì khó đem các loại tư tưởng của huyện Lam Điền tới Cao Túc.
Vân Chiêu không gấp, giờ là năm Sùng Trinh thứ 10, y còn 7 năm chuẩn bị.
Ở Ninh Hạ có nhiều thế lực, biên quân, tặc khấu, Mông Cổ và người Ô Tư Tàng trên cao nguyên, cục diện hỗn loạn như vậy nếu Vân thị tùy tiện xen vào sẽ lún vào cuộc khổ chiến không mấy ý nghĩa.
Giờ Vân Chiêu chuẩn bị đem nhiệm vụ này giao cho Xạ Tháp Thiên và Dương Lục, hi vọng hai tên tặc khấu này có thể khiến cục diện quân sự hỗn loạn ở Ninh Hạ trở nên đơn giản hơn, thuận tiện chỉnh hợp sơ qua các tộc người.
Đợi cục diện rõ ràng rồi, lục lượng Vân thị ở Bạch Ngân Hán hẳn là cũng lớn mạnh, khi đó bia địa giới của Bạch Ngân Hán có thể dần mở rộng tới Ninh Hạ.
Xạ Tháp Thiên và Dương Lục tất nhiên không muốn tới nơi dân phong càng hung hãn, sức chiến đấu của quan binh càng mạnh như Vân Hạ.
Được Vân Chiêu tận tình khuyên giải, Vân Dương dụ dỗ, Lý Định Quốc cổ vũ, hai người chúng đành phải đồng ý, đồng thời cũng yêu cầu chút hỗ trợ của Vân thị.
Ở điểm này Vân Chiêu rất cởi mở, đồng ý khi Xạ Tháp Thiên và Dương Lục tới Ninh Hạ sẽ chi viện thêm một khoản tiền lương lớn, đồng thời chi viên 200 nhân thủ, trong đó một nửa là văn sĩ để bày mưu tính kế cho chúng.
Đi trên vùng đất mù mịt cát vàng làm người ta không có mấy hứng thú trò chuyện, khi tới dưới dãy núi lớn cát bụi lặng hơn chút, Lý Định Quốc mới hỏi: “ Ngươi có chắc quốc gia ngươi lập nên sẽ tốt hơn Đại Minh không?”
Vân Chiêu nhổ cát trong miệng ra: “ Không biết, lúc ta sống thì không thành vấn đề, lúc ta chết thì không đảm bảo, cho nên ngươi mau mau nghĩ cách đưa ta lên vị trí đó, tranh thủ khi ta còn trẻ trí tuệ nhiệt huyết, chưa già cả cứng đầu lẩm cẩm, ngồi ở vị trí đó làm thêm vài việc.”
Chẳng ai có thể dám chắc mình có thể anh minh cả đời, càng giá càng lú lẫn càng cố chấp là chuyện hiển nhiên, bao nhiêu đế vương xưng tụng anh minh đã chứng minh điều đó rồi, Vân Chiêu không thấy mình là ngoại lệ.
Thế nên cần phải tranh thủ lập nên cơ sở tốt, đến khi mình về già có làm vài chuyện ngu xuẩn cũng không để lại hậu quả quá nghiêm trọng.
Ví như cải tạo cái vùng Cam Túc hoàn cảnh tự nhiên vô cùng tệ hại này, đừng nói lúc nhiều tuổi, vài năm nữa khi có nhiều đất đai hơn, có lẽ Vân Chiêu không mấy quyết tâm chính lý nơi này.
Cam Túc là nơi nghèo đói hung hãn.
Giàu thì có cả vạn cách sống, nghèo thì chỉ có một cách, kiếm cái ăn, khi một người vì miếng ăn phải dồn toàn bộ tinh lực ứng phó thì đừng nói chuyện với họ về tư tưởng.
Đó là lý do vì sao bộ hạ của Dương Lục theo hắn chạy ngàn dặm mà không tan rã, hơn nữa còn càng lúc càng đông.
Làm lính là để ăn lương chứ chả phải là trung thành với ai, cho nên làm lính là được, ăn lương của ai, làm lính của ai thì phải xem theo ai ăn no bụng hơn đảm bảo hơn.
Đó là thực tế trần trụi.
Hiện giờ thì huyện Lam Điền rõ ràng là nơi có thể cung cấp tiền lương rất ổn định, Vân Chiêu có thể đơn giản là rải tiền ra để lính Cam Túc trung thành với mình, dù sao khắp thiên hạ không còn ai giàu hơn Vân thị nữa.
Có điều y không cần loại binh sĩ đó, binh sĩ chưa qua cải tạo tư tưởng sẽ rất nguy hiểm, là thanh gươm hai lưỡi, ngươi có thể dùng tiền lương dụ dỗ họ tới, người khác cũng có thể dùng tiền lương dụ dỗ họ đi.
Về mặt quân sự, Vân Chiêu luôn cẩn thận.
Cục diện ở Cam Túc đã được mở ra, nhân tài huyện Lam Điền tích góp sẽ cuồn cuộn đổ vào Cam Túc, đợi Cam Túc bị Lam Điền hóa, đó mới là lúc thu nạp vùng đất này vào trong vòng tay.
Từ Ngũ Tưởng hi vọng có thể ở lại Cam Túc để thống lĩnh toàn cục, đáng tiếc Vân Chiêu không đồng ý, vì Cam Túc chưa tới lúc đại khai phát, cứ dùng cách mưa dầm thấm đất để tác động lên nó là tốt hơn.
Bạch Ngân Hán sẽ là cái ao nước mà y đào ở nơi này, khi người đất Lũng đều muốn tới đó lấy nước thì bố trí của y sẽ đỡ tốn công sức hơn.
“ Cái gì? Viên Mẫn định ám sát cháu trên đường từ Thiên Thủy tới Bảo Kê?” Vân Chiêu vừa rời huyện Thiên Thủy liền nghe thấy một tin tức hết sức nực cười:” Thúc có chắc là Viên Mẫn không?”
“ Tin tức từ phía Tây An truyền tới, nhưng ta thấy chuyện này còn cần xem xét.” Vân Tiêu nói rồi lấy từ trong ông tay áo ra một tờ giấy:” Theo tin mới nhất từ ba hôm trước hắn không ăn sáng, trưa chỉ ăn một bát mỳ, tối uống rất nhiều rượu, cầm bát cơm mà không ăn miếng nào. Hôm sau thì vết thư cho lão bà chuẩn bị về quê làm ruộng, phụng dưỡng mẹ già, dạy dỗ con nhỏ ... Người như thế mà lại nghĩ tới chuyện đi ám sát ngươi thì ta cũng thấy kỳ.”
Vân Chiêu cũng thấy vậy, quan trọng hơn nữa là trong tay Viên Mẫn không có người, ba đại thiên hộ ở Bắc Trấn thì có hai người do Vân Tiêu an bài vào, thế thì hắn còn làm gì được.
Vân Tiêu mặt âm trầm nói:” Dù sao ta cũng đã cho kiểm tra Bảo Kê, đúng là có chút không ổn, xuất hiện vài người dò hỏi hành tung đội nhân mã của chúng ta, sau đó không ở lại đương địa mà biến mất ngay, chúng rất cẩn thận, kết hợp hai nguồn tin này thì có kẻ muốn ra tay với ngươi giữa đường rất cao, dù sao không mấy khi ngươi rời khỏi huyện đi xa như thế, đây đích thực là cơ hội khó bỏ qua.”
“ Giờ cháu sắp thành kẻ mà thiên hạ ai ai cũng muốn giết rồi, chắc là có kẻ nào đó thấy Viên Mẫn gần đây liên tục nhắm vào huyện Lam Điền, muốn giết cháu lại không muốn gánh tội cho nên đẩy Viên Mẫn ra.” Vân Chiêu bật cười:” Kỳ thực cháu chỉ thấy Viên Mẫn đáng thương, hắn một lòng vì Đại Minh, người như vậy không còn nhiều nữa.”
Vân Tiêu cũng cười:” Binh mã điều động trên trăm người phải báo lên, tới nay ta chưa thấy bất kỳ nơi nào điều động binh sĩ, xem ra là người vùng ngoài, còn luôn nhắm vào ngươi đấy.”
“ Đây là chuyện của Tiêu thúc, tra ra sao, xử lý thế nào, cháu không tham dự.”
“ Được, trên đường về ngươi sẽ có 500 kỵ binh huyện Lam Điền hộ tống, nếu với lực lượng như vậy mà ngươi vẫn bị người ta ám sát, ta cho rằng đây là mệnh của ngươi rồi. À còn chuyện này nữa, Tả Lương Ngọc cáo bệnh về Lạc Dương rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.