Minh Thiên Hạ

Chương 517: Lịch Sử Không Bao Giờ Sạch Sẽ.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Đến chập tối Vương Hạ mới tới đại thư phòng của Vân Chiêu.

Là một người trẻ tuổi cao gầy, hai mắt linh động rất có tinh thần, trông hắn có vẻ rất bi thương, song không thể hiện ra nhiều sự phẫn nộ, khiến Vân Chiêu có cảm giác tên này rất giống Tiền Thiểu Thiểu năm xưa.

Lúc này Tiền Thiểu Thiểu ngồi trên bàn trước mặt Từ Ngũ Tưởng, dùng nửa cái mông che tầm nhìn của Từ Ngũ Tưởng, nhìn Vương Hạ đầy hứng thú, hắn rất muốn biết thằng nhóc mới 16 tuổi này sẽ báo thù cho huynh trưởng ra sao.

“ Ta biết huynh trưởng ngươi đã chết, chết rất thê thảm, ta không hỏi vì sao hắn chết, bị ai hại chết, ta chỉ biết hắn là một người Lam Điền, hết lòng vì huyện ta, cho nên hắn là huynh đệ của chúng ta.”

“ Huynh đệ của ta chết rồi, tất nhiên không thể chết vô ích, chúng ta nhất định phải báo thù. Vương Hạ, ta muốn giao nhiệm vụ vinh quang này cho ngươi, ngươi là học sinh cấp hai rồi, sắp tới kỳ thực tập, cho nên ngươi sẽ được đưa tới Nhạc Châu thực tập.”

“ Ngươi có làm được nhiệm vụ này không? Nếu không thể, Tiền Thiểu Thiểu sẽ làm thay ngươi, hắn rất sở trường làm loại chuyện này.” Vân Chiêu nói không nhiều sắc thái biểu cảm, rất nghiêm túc:

Vương Hạ rốt cuộc cũng rơi nước mắt, quỳ dưới chân Vân Chiêu nghẹn ngào: “ Huyện tôn, học sinh không bị báo thù làm đầu óc mê muội, báo thù là chuyện nhỏ, đại nghiệp của huyện Lam Điền ta mới là hàng đầu.”

Tiền Thiểu Thiểu đá khẽ: “ Đồ ngốc, báo thù mới là số một.”

Vương Hạ mắt nhòe lệ nhìn Vân Chiêu.

Vân Chiêu gật đầu: “ Đúng thế, nếu huyết hải thâm thù đều không báo được thì nói gì tới đại nghiệp.”

Vương Hạ tức thì dập đầu bình bịch xuống đất, đến khi toét máu khóc lớn một hồi, khi trấn tĩnh hơn quệt nước mắt qua loa, chắp tay với Tiền Thiểu Thiểu: “ Giám sát sứ, xin phái học sinh nhân thủ, một mình học sinh không thể hoàn thành dụ lệnh của huyện tôn.”

Thủ hạ của Tiền Thiểu Thiểu là hắc y nhân, chủ yếu do cường đạo Vân thị lâu năm cùng ít đao khách, hiệp khách Vân thị tuyển dụng đợt đầu tạo thành.

Những người này vì quá ngu ngốc, hoặc quá ngang tàng khó kiểm soát, quân đội không nhận, cũng không đủ tố chất làm được nha dịch, đến ngay thương đội cũng không cần họ làm bảo tiêu, cho về làm ruộng thì chỉ toàn xung đột với láng giềng.



Vì chuyện bọn họ thích làm nhất là giết người, còn thứ khác rất ít kiên nhẫn.

Những người này trước kia vô cùng quan trọng, nhất là trong thời kỳ Vân thị bắt đầu tranh hùng Quan Trung, bọn họ đã phát huy tác dụng rất là, mỗi người đều có vũ lực cường đại, lập nhiều công trạng, nhưng muốn tổ chức họ thành đội ngũ, sức chiến đấu liền thành số 0.

Nguyên nhân chính là vì thích gây gổ đánh lẫn nhau, không có chút ý thức quy củ hay kỷ luật nào cả.

Bọn họ chính là cơn đau đầu của Vân Chiêu, là công thần song không thể dùng cũng không thể giết.

Suy đi nghĩ lại, Vân Chiêu thấy nên ném cho người còn hung tàn hơn, âm hiểm hơn kiểm soát, thế là giao hết cho Tiền Thiểu Thiểu.

Bất kỳ ai muốn tới giám sát ti đều được Tiền Thiểu Thiểu nhận hết, hắn làm ra bộ đồng phục đen từ đầu tới chân, thế rồi đám người đó không ngờ biết quy củ.

Phải nói rằng đối với một bách tính, dù là đạo tặc, thổ phỉ thì quan chức vẫn có sức hấp dẫn lớn, trước kia đám người cho mình có cái mạng nát này thôi, sống bất chấp bất cần, sau khi mặc đồng phục lên, bắt đầu biết quý trọng bản thân rồi.

Đương nhiên với họ mà nói, giữ quy củ chỉ là tương đối mà thôi, chém giết cướp bóc phá hoại đã ăn sâu vào máu rồi, muốn thay đổi vô cùng khó khăn, khi ở trong huyện Lam Điền họ còn biết kiềm chế, cùng lắm là đánh nhau thôi, cứ ra ngoài huyện Lam Điền thì chả ai kiểm soát được nữa.

Vương Hạ nhìn bề ngoài trông bình tĩnh đấy, chỉ cần nhìn hắn lựa chọn hắc y nhân giúp mình là biết, lửa giận trong lòng hắn đã tới đỉnh điểm.

“ Vương Chung chết rồi!” Buổi tối ăn cơm với Tiền Đa Đa, Vân Chiêu báo với nàng:

Tiền Đa Đa đang đút cho Vân Chương ăn cháo liền dừng tay lại, khẽ thở dài:” Thằng bé đó lúc ở thư viện tâm khí quá cao, thiếp luôn cho rằng nó không thích hợp ra ngoài, người như nó làm việc thích dũng cảm tiền về phía trước, cứng thì dễ gãy, câu nói xưa thật chẳng sai. Nếu ở trong huyện ta còn dung thứ được, bên ngoài kia hỗn loạn như thế ... Đáng tiếc, nó là đứa xuất sắc.”

Vân Chiêu đẩy bát cơm đi, thư viện Ngọc Sơn đưa ra ngoài hơn 2300 học sinh, chết mất hơn 300 người, tuổi thọ trung bình là 19, chuyện này y không dám nghĩ tới, nghĩ tới lòng đau vô cùng.



Tiền Đa Đa cho Vân Chương ăn no, ném con cho Vân Chiêu trông, bế Vân Hiển đút cho nó nước cơm:” Hạ Hoàn Thuần muốn tới thư viện Ngọc Sơn, thiếp dẫn nó lên núi rồi, Trương Hiển Lượng tiên sinh rất thích đứa bé này, muốn giữ nó ở bên dạy dỗ.”

Trương Hiển Lượng là vị tiên sinh nghiêm khắc trung trực nhất thư viện, chuyên dạy dỗ ra loại học sinh mà Vân Chiêu nhìn đã muốn đánh như Từ Ngũ Tưởng:” Nàng vẫn chưa tin đứa bé đó à?”

“ Thiếp tin nó, nhưng thiếp không tin ông trời, chàng không có nhiều thời gian dạy bảo nó, chẳng bằng để nó tiếp nhận giáo dục của thư viện đã, sau này được thư viện hun đúc tương đối rồi, chàng tiếp tục dạy dỗ cũng không muộn.” Tiền Đa Đa dù sao cũng là đại sư tỷ của thư viện Ngọc Sơn, nàng gửi gắm một phần tình cảm lớn ở đó:” Mà thư viện cũng cần hạt giống tốt, mấy năm qua tốt nghiệp sinh thư viện khóa sau kém khóa trước, thậm chí thiếp cho rằng chúng ta nên tới vài nơi khó khăn, dùng kê đổi ít đứa bé xấu xí về, nói không chừng khôi phục được thịnh cảnh nhân tài lớp lớp như khóa một khóa hai.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Ta nghĩ không thế, khi đó thư viện còn khó khăn, cũng đang xây dựng dang dở, tất cả đồng lòng gắng sức, giờ không còn không khí đó nữa, khó mà đào tạo ra thứ quái tài như đám Hàn Lăng Sơn. Lần đầu tiên thì gọi là khai phá sơn lâm, lần thứ hai e thành Đông Thi hiệu tần mất (*).”

Tiền Đa Đa không nói thêm, nàng cũng biết kỳ tích khó lặp lại.

Vân Chiêu xoa ấm tay, cho vào y phục nhi tử, vuốt lưng cho nó, đến khi đứa bé khó chịu ngọ nguậy mới thôi. Luồn hai tay dưới nách đặt Vân Chương lên đùi, để cho nó học nhún nhảy, có điều Vân Chương có vẻ rất lười biếng, nhún nhảy vài cái rồi bám vào lòng Vân Chiêu, dùng cổ y mài răng sữa mới mọc.

Tiền Đa Đa tuyệt đối không cho phép thời gian Vân Chương ở trong lòng Vân Chiêu nhiều hơn Vân Hiển, cho nên rất nhanh Vân Chương bị nàng bế đi, đưa Vân Hiển cho y trông. Vân Hiển lại rất hoạt bát, tuy sinh sau Vân Chương hai tháng còn chưa đủ cứng cáp để nhảy trong lòng cha, cái tay không chịu yên, vươn ra đòi tóm mũi tóm tai Vân Chiêu kéo, miệng thì kêu không ngừng.

Đó là thời gian hưởng thụ nhất trong ngày của Vân Chiêu và Tiền Đa Đa.

Khi cả hai đứa bé đều đã cho vào nôi ngủ, Tiền Đa Đa vừa khẽ đưa nôi của Vân Chương nói:” A Anh cũng thật là vô tâm, làm sao cô ấy nỡ bỏ con lại, dẫn một đám cường đạo vào Thục chứ, chẳng lẽ không sợ thiếp ngược đãi đứa bé này à?”

“ Nàng sẽ làm thế sao?”

“ Tất nhiên là không rồi, chỉ cần là cốt nhục của chàng, bất kể thế nào thiếp cũng không hại nó, có điều thiếp sẽ cùng A Anh tranh đoạt đứa bé này.”

Chuyện này thì Vân Chiêu chẳng lo, hiển nhiên là qua tiếp xúc thời gian dài, Phùng Anh đủ nhận thức về Tiền Đa Đa, tuy tính cách hơi khác người một chút, cái miệng hơi ngoa ngoắt một chút, thích toan tính một chút, nhưng bản chất hết sức lương thiện, sẽ không làm hại con nàng, nếu không sao yên tâm phó thác cho Tiền Đa Đa như thế.

(*) Đông Thi hiệu tần: Xửa xưa ở nước nào đó có nàng Tây Thi vô cùng xinh đẹp, Tây Thi bị bệnh viêm màng túi nên nàng hay nhăn nhó, chẳng ngờ mỗi lần nàng nhăn mặt lại càng thêm xinh đẹp. Gần nhà Tây Thi có nàng Đông Thi thích ăn bánh gato, thấy Tây Thi nhăn mặt thì càng đẹp, nên nàng học theo, gặp ai nàng cũng nhăn mặt, ai ngờ Đông Thi nhăn mặt vô cùng xấu xí, khiến lưu manh tưởng nàng nhìn đểu chọi cho cục đá …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook