Chương 583: Lỗ Hổng Luật Pháp. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vân Chiêu ngồi xuống ghế nhìn một lượt rồi chỉ tay một tên lão tặc đứng trước mặt mình, sầm mặt hỏi: “ Bùi Hùng, vì sao ngươi lại giết người?”
Lão tặc 50 tuổi bước lên, ông ta không thấy mình gây tội gì, đường hoàng vỗ ngực đáp: “ Hắn sỉ nhục thuộc hạ.”
Theo quy củ lục lâm, huynh đệ bị nhục, đáng lẽ là do lão đại Vân Chiêu dẫn huynh đệ giết cả nhà kẻ sỉ nhục Bùi Hùng mới là tác phong của hảo hán lục lâm chứ không phải là trừng trị Bùi Hùng.
Vân Chiêu đối diện với đám dốt này cũng rất đau đầu: ” Khổ chủ giờ đang tố cáo ngươi đấy.”
Bùi Hùng im lặng.
“ Thiếu gia, làm gì có ai tố cáo Bùi Hùng, Trương Lương tự ngã mà chết, đây là văn thư do trưởng tử và huynh đệ Trương Lương chứng minh không liên quan tới Bùi Hùng.” Bất ngờ Vân Kỷ im lặng suốt cả đường đi lúc này lại đưa ra một tờ văn thư:
Vân Chiêu cầm lấy xem, cái văn thư này rõ ràng có vấn đề, cau mày:” Ngươi dùng tiền hay uy hiếp người ta?”
“ Nếu huyện tôn chưa tin thì đây là kết quả do chính Giải Trại thẩm vấn. “ Vân Kỳ nói xong lại lấy một văn thư nữa ra, trên đó có dấu của Giải Trại, kết luận đúng như lời ông ta đã nói:
Vân Chiêu không tin Giải Trại lại cúi đầu ở loại chuyện này, nhưng sự thực thì văn thư có dấu của Giải Trại chứng minh không ai nói Bùi Hùng giết người, mày nhíu càng chặt.
“ Thì ra lão tử không giết người, thiếu gia, thuộc hạ đi khấu đầu vấn an tộc trưởng nãi nãi. “ Bùi Hùng vừa cười ha hả thì bị Vân Kỳ đá một cái khuỵu xuống luôn, vội đưa tay bịt miệng không dám nói nữa.
Vân Chiêu cảm thấy chuyện này hơi tà môn, chỉ tên khác: “ Tiết Lương Tài, ngươi gian dâm dân nữ, làm trái quy củ sơn trại, giải thích thế nào đây?”
Một tên cường đạo chừng 30 cao lớn sừng sững như trái núi cười toét miệng đi tới: “ Thuộc hạ ngủ với lão bà của mình thì phạm vào quy củ gì chứ ạ?”
Nghe hắn trả lời như vậy Vân Chiêu tái mặt, biết ngay có chuyện không lành rồi, đám người này do Tiền Thiểu Thiểu bắt về, chuyện không thể sai được, quả nhiên tiếp đó y không ngừng tra án, nhưng người dưới luôn có các loài giải thích hợp tình hợp lý cho việc làm của mình, dù có là đi cướp cũng biến thành làm việc nghĩa.
Vân Chiêu bóp trán, mới đầu y nghi Tiền Đa Đa can thiệp, nhưng nàng không có uy lớn đến thế để giải quyết mọi chuyện kín kẽ, chỉ một người làm được việc này … là mẹ y thôi.
Với mẹ mà nói, giải quyết mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Vân Chiêu tức giận vô cùng, đây là biểu hiện của lạm dụng quyền lực, có điều y vẫn kiên nhân tra hỏi hết một lượt.
Kết quả đám cường đạo này con mẹ nó bỗng dưng toàn là người tốt, không bị hiểu lầm thì bị nghi oan, không kẻ nào là đáng chết cả.
Lúc này Lưu Xuân Đạt vui vẻ kéo cái sọt lớn tới, bên trong toàn thứ đen đen tròn tròn, nhìn xa ai cũng tưởng là dưa hấu, tới gần rồi mới phát hiện đều là đầu người hết.
Đầu rất sạch sẽ, xem ra đều được rửa cẩn thận, Lưu Xuân Đạt xếp từng cái lên bàn lớn như bày dưa hấu bán, rất chỉnh tề, còn dùng giọng hớn hở kể lại cho dù trong đại sảnh toàn là cường đạo nhìn đống đầu lâu với đủ biểu cảm đặc sắc trước khi chết cũng lạnh sống lưng.
Đây đoán chừng cũng là an bài của mẹ, tiếp theo đây thì đám khốn kiếp này thế nào cũng nhận một màn tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Vân Chiêu lần nữa nhìn Vân Kỳ:” Những chuyện này đều qua tay ngươi xử lý à?”
Vân Kỳ khom người nói:” Đều do lão nô làm.”
“ Được, được, trong tay ngươi có quyền, có tiền, vậy người bị cướp bị giết bị cưỡng bức chẳng lẽ là đáng đời?”
“ Tộc trưởng đã xóa bỏ âm tộc, đây là lần cuối, về sau có loại chuyện này, cứ theo luật xử trí.”
Vân Chiêu quét mắt qua đám lão tặc, giọng lạnh tới phát run:” Các ngươi thật may mắn có một tộc trưởng thiên vị các ngươi.”
Cả đám quỳ xuống, kẻ nào kẻ nấy đầu cúi gầm, không dám nói nữa.
Vân Kỳ thi lễ:” Ba ngày sau phu nhân sẽ mở tộc hội tuyên bố, tộc trưởng sẽ do thiếu gia tiếp nhận, phu nhân không quản chuyện trong tộc nữa.”
Vân Chiêu gật đầu đứng dậy muốn đi, hôm nay coi như chẳng thể làm gì nữa rồi.
Lưu Xuân Đạt vội chạy theo:” Huyện tôn cho vãn sinh mấy cái đầu này nhé?”
Vân Chiêu lúc này làm gì có tâm tình so đo thứ đó với hắn, xua tay, bảo hắn tự xử trí.
Trên đường về tâm trạng Vân Chiêu còn nặng nề hơn lúc tới, tựa như áp tảng đá lên ngực.
Vân Dương đưa Vân Chiêu nửa củ khoai lang, bình thường Vân Chiêu không ăn đâu, hôm nay y rất tức giận, nên lấy củ khoai làm chỗ trút giận:” Ta rất thất vọng với Giải Trại.”
“ Đây là chuyện do thẩm thẩm bàn bạc với Lô lão phu nhân rồi làm, Giải Trại biết được cũng rất tức giận, nhiều lần đi hỏi khổ chủ có muốn tố cáo không, ông ta nhất định chủ trì công đạo.” Vân Dương rất được việc, nãy giờ đã thông qua cha hắn tìm hiểu ngọn ngành rồi:” Kết quả là không ai tố cáo, thi thể bị Bùi Hùng giết còn bị nhi tử và huynh đệ hắn đào lên thiêu thành tro. Trước mặt tiền, đến tính mạng bản thân họ còn chả cần nữa là. Dân không cáo, quan không cứu, Giải Trại chẳng có cách nào.”
Vân Chiêu mặt càng tối đen, sửa, luật phải sửa, sau này có những tội, kể cả dân không tố cáo, quan cũng phải truy cứu, nếu không người có tiền có quyền sẽ muốn gì làm nấy, thế giới mới y lập nên chỉ là bong bóng xà phòng thôi, trông thì đẹp, đụng là tan.
Rất nhiều người biết hôm nay Vân Chiêu đi đâu làm gì, nhìn qua thì như chẳng ai quan tâm, vẫn cứ việc mình mình làm, kỳ thực tai bọn họ dựng lên như tai lừa đợi kết quả cuộc thẩm phán quan trọng này.
Từ sau khi cường đạo Vân thị giết sạch toàn bộ cường đạo xung quanh, chỉ còn bọn họ có thể làm sằng làm bậy ở huyện Lam Điền.
Câu này nghe có vẻ kỳ quái, nhưng là hiện thực sống sờ sờ, đám cường đạo đó tiếng là đã buông đao kiếm xuống, cầm cày cuốc thành nông hộ bình thường rồi, nhưng bản chất vẫn là đám tặc khấu, thường ngày vào quán ăn không trả tiền, có chút va chạm là ra tay đánh người, trêu ghẹo khuê nữ nhà lành, ức hiếp người khác ... mọi người đa phần nén giận tránh xa.
Rốt cuộc cũng có những kẻ gây chuyện tày đình rồi, ai cũng muốn biết huyện tôn sẽ xử trí chúng ra sao.
Vân Chiêu thông thường không hỏi tới chuyện hình danh, điều này bách tính Quan Trung đều biết, muốn cáo trạng tới tìm Giải Trại, tìm pháp ti Lam Điền.
Khi pháp luật đối diện với đám cường đạo Vân thị không có hiệu quả, chủ nhân Lam Điền rốt cuộc cũng phải ra tay.
Nếu như ngay cả Vân Chiêu còn không trị nổi đám người này, bách tính Quan Trung từ nay thấy đám cường đạo Vân thị chỉ còn cách nhìn thấy chúng phải đi đường vòng thôi.
Tin tức liên tục được truyền về từ Thang Cốc.
Huyện tôn muốn giải quyết góc tối của luật pháp huyện Lam Điền, huyện tôn chặt đầu toàn bộ ác nhân trong Ác Nhân Động.
Huyện tôn muốn xử lý đám lão tặc tội ác chồng chất, nhưng không có căn cứ, không có khổ chủ ... Sau khi nghe nói người gỡ tội cho đám lão tặc là Vân thị tộc trưởng, huyện tôn chẳng làm gì được, chỉ có thể cảnh cáo, không được có lần sau.
Rất nhiều người thất vọng, giống như kiêu hãnh của bọn họ vừa trà đạp, nhiều cái lưng cúi xuống, nhiều tiếng thở dài, thành Ngọc Sơn đột nhiên im ắng hơn rất nhiều ...
Thế nhưng rất nhanh lại có tin tức truyền về, ba ngày sau tộc trưởng Vân thị truyền lại vị trí cho huyện tôn, từ đó lấp kín sơ hở cuối cùng của luật pháp Lam Điền.
Sau này nếu có lão tặc Vân thị còn làm loạn pháp kỷ ắt khó thoát được lưới pháp luật.
Mọi người thở phào.
Lão tặc 50 tuổi bước lên, ông ta không thấy mình gây tội gì, đường hoàng vỗ ngực đáp: “ Hắn sỉ nhục thuộc hạ.”
Theo quy củ lục lâm, huynh đệ bị nhục, đáng lẽ là do lão đại Vân Chiêu dẫn huynh đệ giết cả nhà kẻ sỉ nhục Bùi Hùng mới là tác phong của hảo hán lục lâm chứ không phải là trừng trị Bùi Hùng.
Vân Chiêu đối diện với đám dốt này cũng rất đau đầu: ” Khổ chủ giờ đang tố cáo ngươi đấy.”
Bùi Hùng im lặng.
“ Thiếu gia, làm gì có ai tố cáo Bùi Hùng, Trương Lương tự ngã mà chết, đây là văn thư do trưởng tử và huynh đệ Trương Lương chứng minh không liên quan tới Bùi Hùng.” Bất ngờ Vân Kỷ im lặng suốt cả đường đi lúc này lại đưa ra một tờ văn thư:
Vân Chiêu cầm lấy xem, cái văn thư này rõ ràng có vấn đề, cau mày:” Ngươi dùng tiền hay uy hiếp người ta?”
“ Nếu huyện tôn chưa tin thì đây là kết quả do chính Giải Trại thẩm vấn. “ Vân Kỳ nói xong lại lấy một văn thư nữa ra, trên đó có dấu của Giải Trại, kết luận đúng như lời ông ta đã nói:
Vân Chiêu không tin Giải Trại lại cúi đầu ở loại chuyện này, nhưng sự thực thì văn thư có dấu của Giải Trại chứng minh không ai nói Bùi Hùng giết người, mày nhíu càng chặt.
“ Thì ra lão tử không giết người, thiếu gia, thuộc hạ đi khấu đầu vấn an tộc trưởng nãi nãi. “ Bùi Hùng vừa cười ha hả thì bị Vân Kỳ đá một cái khuỵu xuống luôn, vội đưa tay bịt miệng không dám nói nữa.
Vân Chiêu cảm thấy chuyện này hơi tà môn, chỉ tên khác: “ Tiết Lương Tài, ngươi gian dâm dân nữ, làm trái quy củ sơn trại, giải thích thế nào đây?”
Một tên cường đạo chừng 30 cao lớn sừng sững như trái núi cười toét miệng đi tới: “ Thuộc hạ ngủ với lão bà của mình thì phạm vào quy củ gì chứ ạ?”
Nghe hắn trả lời như vậy Vân Chiêu tái mặt, biết ngay có chuyện không lành rồi, đám người này do Tiền Thiểu Thiểu bắt về, chuyện không thể sai được, quả nhiên tiếp đó y không ngừng tra án, nhưng người dưới luôn có các loài giải thích hợp tình hợp lý cho việc làm của mình, dù có là đi cướp cũng biến thành làm việc nghĩa.
Vân Chiêu bóp trán, mới đầu y nghi Tiền Đa Đa can thiệp, nhưng nàng không có uy lớn đến thế để giải quyết mọi chuyện kín kẽ, chỉ một người làm được việc này … là mẹ y thôi.
Với mẹ mà nói, giải quyết mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Vân Chiêu tức giận vô cùng, đây là biểu hiện của lạm dụng quyền lực, có điều y vẫn kiên nhân tra hỏi hết một lượt.
Kết quả đám cường đạo này con mẹ nó bỗng dưng toàn là người tốt, không bị hiểu lầm thì bị nghi oan, không kẻ nào là đáng chết cả.
Lúc này Lưu Xuân Đạt vui vẻ kéo cái sọt lớn tới, bên trong toàn thứ đen đen tròn tròn, nhìn xa ai cũng tưởng là dưa hấu, tới gần rồi mới phát hiện đều là đầu người hết.
Đầu rất sạch sẽ, xem ra đều được rửa cẩn thận, Lưu Xuân Đạt xếp từng cái lên bàn lớn như bày dưa hấu bán, rất chỉnh tề, còn dùng giọng hớn hở kể lại cho dù trong đại sảnh toàn là cường đạo nhìn đống đầu lâu với đủ biểu cảm đặc sắc trước khi chết cũng lạnh sống lưng.
Đây đoán chừng cũng là an bài của mẹ, tiếp theo đây thì đám khốn kiếp này thế nào cũng nhận một màn tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Vân Chiêu lần nữa nhìn Vân Kỳ:” Những chuyện này đều qua tay ngươi xử lý à?”
Vân Kỳ khom người nói:” Đều do lão nô làm.”
“ Được, được, trong tay ngươi có quyền, có tiền, vậy người bị cướp bị giết bị cưỡng bức chẳng lẽ là đáng đời?”
“ Tộc trưởng đã xóa bỏ âm tộc, đây là lần cuối, về sau có loại chuyện này, cứ theo luật xử trí.”
Vân Chiêu quét mắt qua đám lão tặc, giọng lạnh tới phát run:” Các ngươi thật may mắn có một tộc trưởng thiên vị các ngươi.”
Cả đám quỳ xuống, kẻ nào kẻ nấy đầu cúi gầm, không dám nói nữa.
Vân Kỳ thi lễ:” Ba ngày sau phu nhân sẽ mở tộc hội tuyên bố, tộc trưởng sẽ do thiếu gia tiếp nhận, phu nhân không quản chuyện trong tộc nữa.”
Vân Chiêu gật đầu đứng dậy muốn đi, hôm nay coi như chẳng thể làm gì nữa rồi.
Lưu Xuân Đạt vội chạy theo:” Huyện tôn cho vãn sinh mấy cái đầu này nhé?”
Vân Chiêu lúc này làm gì có tâm tình so đo thứ đó với hắn, xua tay, bảo hắn tự xử trí.
Trên đường về tâm trạng Vân Chiêu còn nặng nề hơn lúc tới, tựa như áp tảng đá lên ngực.
Vân Dương đưa Vân Chiêu nửa củ khoai lang, bình thường Vân Chiêu không ăn đâu, hôm nay y rất tức giận, nên lấy củ khoai làm chỗ trút giận:” Ta rất thất vọng với Giải Trại.”
“ Đây là chuyện do thẩm thẩm bàn bạc với Lô lão phu nhân rồi làm, Giải Trại biết được cũng rất tức giận, nhiều lần đi hỏi khổ chủ có muốn tố cáo không, ông ta nhất định chủ trì công đạo.” Vân Dương rất được việc, nãy giờ đã thông qua cha hắn tìm hiểu ngọn ngành rồi:” Kết quả là không ai tố cáo, thi thể bị Bùi Hùng giết còn bị nhi tử và huynh đệ hắn đào lên thiêu thành tro. Trước mặt tiền, đến tính mạng bản thân họ còn chả cần nữa là. Dân không cáo, quan không cứu, Giải Trại chẳng có cách nào.”
Vân Chiêu mặt càng tối đen, sửa, luật phải sửa, sau này có những tội, kể cả dân không tố cáo, quan cũng phải truy cứu, nếu không người có tiền có quyền sẽ muốn gì làm nấy, thế giới mới y lập nên chỉ là bong bóng xà phòng thôi, trông thì đẹp, đụng là tan.
Rất nhiều người biết hôm nay Vân Chiêu đi đâu làm gì, nhìn qua thì như chẳng ai quan tâm, vẫn cứ việc mình mình làm, kỳ thực tai bọn họ dựng lên như tai lừa đợi kết quả cuộc thẩm phán quan trọng này.
Từ sau khi cường đạo Vân thị giết sạch toàn bộ cường đạo xung quanh, chỉ còn bọn họ có thể làm sằng làm bậy ở huyện Lam Điền.
Câu này nghe có vẻ kỳ quái, nhưng là hiện thực sống sờ sờ, đám cường đạo đó tiếng là đã buông đao kiếm xuống, cầm cày cuốc thành nông hộ bình thường rồi, nhưng bản chất vẫn là đám tặc khấu, thường ngày vào quán ăn không trả tiền, có chút va chạm là ra tay đánh người, trêu ghẹo khuê nữ nhà lành, ức hiếp người khác ... mọi người đa phần nén giận tránh xa.
Rốt cuộc cũng có những kẻ gây chuyện tày đình rồi, ai cũng muốn biết huyện tôn sẽ xử trí chúng ra sao.
Vân Chiêu thông thường không hỏi tới chuyện hình danh, điều này bách tính Quan Trung đều biết, muốn cáo trạng tới tìm Giải Trại, tìm pháp ti Lam Điền.
Khi pháp luật đối diện với đám cường đạo Vân thị không có hiệu quả, chủ nhân Lam Điền rốt cuộc cũng phải ra tay.
Nếu như ngay cả Vân Chiêu còn không trị nổi đám người này, bách tính Quan Trung từ nay thấy đám cường đạo Vân thị chỉ còn cách nhìn thấy chúng phải đi đường vòng thôi.
Tin tức liên tục được truyền về từ Thang Cốc.
Huyện tôn muốn giải quyết góc tối của luật pháp huyện Lam Điền, huyện tôn chặt đầu toàn bộ ác nhân trong Ác Nhân Động.
Huyện tôn muốn xử lý đám lão tặc tội ác chồng chất, nhưng không có căn cứ, không có khổ chủ ... Sau khi nghe nói người gỡ tội cho đám lão tặc là Vân thị tộc trưởng, huyện tôn chẳng làm gì được, chỉ có thể cảnh cáo, không được có lần sau.
Rất nhiều người thất vọng, giống như kiêu hãnh của bọn họ vừa trà đạp, nhiều cái lưng cúi xuống, nhiều tiếng thở dài, thành Ngọc Sơn đột nhiên im ắng hơn rất nhiều ...
Thế nhưng rất nhanh lại có tin tức truyền về, ba ngày sau tộc trưởng Vân thị truyền lại vị trí cho huyện tôn, từ đó lấp kín sơ hở cuối cùng của luật pháp Lam Điền.
Sau này nếu có lão tặc Vân thị còn làm loạn pháp kỷ ắt khó thoát được lưới pháp luật.
Mọi người thở phào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.