Minh Thiên Hạ

Chương 176: Lòng Tham Hoành Hành. (1)

Kiết Dữ 2

17/11/2022

“ Phái một số lưu dân đi Kim Thắng tự, họ sẽ mang về cho ta.” Uy tín của Vân Chiêu với lưu dân rất cao, thậm chí cao hơn cả bách tính huyện Lam Điền, chỉ cần là mệnh lệnh của y đưa ra, sẽ được chấp hành rất triệt để:” À phải rồi, ta muốn bắt cóc một hòa thượng phiên bang sống trong thành Tây An tên là Thang Nhược Vọng, chuyện này cần ngươi tìm hiểu dần đi, sau đó người và tỷ tỷ ngươi đi làm, có điều phải đợi giáo đường trên Ngọc Sơn xây xong hẵng đi.”

“ Sau này chỗ chúng ta sẽ có rất nhiều hòa thượng phiên bang, không có một cái chùa miếu thích hợp thì không hay, ta đã mời tiên sinh Phùng Kỳ của thư viện chủ trì xây dựng rồi, may mà gạch đá với công tượng có sẵn. Ừm, trong thành Tây An có nhiều công tượng từng xây dựng một cái Thánh mẫu đường, nhớ cho người đi kiếm một ít cho ta, ta muốn trong vòng hai tháng phải xây xong chỗ ở nửa năm xây xong đại điện.”

Mặc dù thiếu gia ra lệnh rất lẫn lộn, nhưng Tiền Thiểu Thiểu trí nhớ tốt, năng lực lý giải mạnh, nên vẫn hiểu Vân Chiêu nói gì:” Nếu là tỷ đệ tiểu nhân ra tay, vậy thiếu gia muốn lừa chứ không phải bắt cóc, đúng không?”

Vân Chiêu vỗ hai tay lên vai Tiền Thiểu Thiểu:” Ta chỉ cần ngươi mang người về cho ta, nhanh gọn, không cần khách khí, nhưng phải giữ họ lành lặn, sau này sẽ còn cần ngươi bắt nhiều hòa thượng phiên bang nữa, ta không cần thần của họ, nhưng ta cần học thức trong bụng họ.”

“ Đó là thứ mánh lới kỹ xảo mà Đại Minh chúng ta xem thường, nhưng họ không biết rằng nó vô cùng hữu dụng, mà những hòa thượng phiên bang này đã nghiên cứu những kỹ thuật ấy lên tới tầm rất cao. Ngươi đã hiểu chưa?”

Tiền Thiểu Thiểu gật đầu:” Hiểu ạ, vậy là thiếu gia cần dùng người ta, không thể lấy biện pháp cường đạo với họ, cho tiểu nhân ít thời gian.”

Vân Chiêu nhún vai:” Tùy ngươi, ta nói với ngươi trước, ta còn mua ở Hảo Cảnh ít nô lệ phiên bang, hai tháng nữa tới được Ngọc Sơn, khi những người này tới nơi, ta hi vọng ngươi và tỷ tỷ ngươi có thể khiến người tên Thang Nhược Vọng mà ta cần ngươi bắt yên tâm ở lại Ngọc Sơn.”

“ Rốt cuộc thiếu gia định làm gì?” Tiền Thiểu Thiểu không khỏi tò mò:

“ Thư viện Ngọc Sơn không thể chỉ có Hán học mà còn phải có cả Tây học.”

“ Tây học là cái gì ạ?”

“ Ngươi chưa hiểu được đâu, vài năm nữa ngươi sẽ biết, đi đi, đi làm việc của ngươi.”

Bây giờ Vân Chiêu rất ít khi làm việc cụ thể, với tình hình hiện giờ nhân thủ trong tay y đang xử lý công việc rất tốt.

Những người này quản lý một huyện vẫn thừa sức.

Hiện giờ chuyện lớn nhất của huyện Lam Điền vẫn là trồng lương thực, cho dù Vân Chiêu rất muốn thông thương với nước ngoài, nhưng cũng phải có lương thực để làm nền tảng, mới có thể biến huyện Lam Điền thành thành phố giao thương đích thực.

Vô nông bất ổn, vô thương bất phú, tám chữ này là kinh nghiệm ngàn đời tổng kết ra được.

Vừa vặn có người chứng minh chân lý ấy.

Lúc này Ngô Sân được gợi ý của Hồng Thừa Trù mang 10 vạn lượng bạc ra mua lương thực ở huyện Lam Điền, theo giá thị trường, hắn có thể mua được 2 vạn đảm lương thực.

Ngô Sân cũng hết sức bất đắc dĩ, hắn đâu muốn mang nhiều bạc đi xa như thế, trước khi tới huyện Lam Điền, hắn mang theo quan ngân từ kinh sư, đi qua mấy chục châu huyện, sớm muốn đổi thành lương thực rồi, đáng tiếc người ta hoặc khách khí chiêu đãi rồi tiễn hắn như tiễn tà, không thì ôm chân hắn khóc lóc, hoặc trực tiếp trả lời không có lương thực.

Đến Thiểm Tây hắn càng muốn khóc, nơi này cái gì cũng nhiều, đặc biệt là đất vàng và thổ phỉ, chỉ lương thực không có, may mà hắn gặp được Hồng Thừa Trù, biết nơi này còn có một mảnh đất lành.

Đối diện với tri huyện nho nhỏ, Ngô Sân đường đường tham chính một tỉnh mà không có chút cảm giác ưu việt nào.

Nhưng ai bảo người ta giữa tháng 3 đói rét, lại có thể 2 vạn đảm lương để bán chứ.

Sở dĩ huyện Lam Điền có thể làm đế vẫn là nhờ ao nước lớn nhỏ phân bố khắp huyện, ở nơi này tuyệt đối không có nước bị lãng phí, cho dù có một trận tuyết lớn, bách tính cũng chủ động xúc tuyết đổ xuống ao, đổ một trận mưa, vốn nước chảy lênh láng khắp nơi xói mòn đất, cũng được kênh mương chằng chịt đưa tới ao chứa nước.

Một khi áo chứa nước không đủ nước, hồ chứa nước lớn ở Bắc Hương sẽ mở van, khiến những cái áo này lại đầy ăm ắp.

Khắp nơi là bánh xe nước, khắp nơi là máng gỗ lớn.

Nhìn dòng nước trong vắt chảy khắp nơi, Ngô Sân ngỡ mình đang ở Giang Nam.

“ Chỉ đơn giản vậy thôi, hạ quan không vì gom 2 vạn đảm lương cho đại nhân mà vơ vét của bách tính, không cần thiết vì chút lương thảo này mà ép bách tính phải liều mạng.” Vân Chiêu giới thiệu hệ thống thủy lợi trong huyện, hỏi:” Chuyện chỉ đơn gian như vậy, hạ quan không hiểu, đại nhân vì sao đi qua vô số châu phủ mà lại không kiếm được 2 vạn đảm lương.”

Ngô Sân ngồi bên mương rửa tay:” Địa phương bản quan đi qua, lương thực không ở trong kho lương thì trong tay địa chủ, người ta chê ta trả giá quá rẻ, không chịu bán. Không phải không có lương thực, mà lòng người đã hỏng rồi.”

Vân Chiêu rất tán đồng câu này.

Chỉ cần có hồ chứa nước, nước trong ao sẽ đầy, Vân Chiêu không lo thiên tai, xưa nay huyện Lam Điền chỉ có hạn hán, không có lũ lụt.

Còn về nạn châu chấu? Hiện giờ không cần phải sợ, nạn dân ăn sạch rồi, không tuyệt chủng là may.

Tuy nói hạn hán sinh châu chấu, nhưng Thiểm Tây hạn hán nhiều năm, chỉ có bị hạn mà không có châu chấu, là vì châu chấu không có căn cơ sinh tồn.

Lòng người hỏng rồi, Đại Minh cũng hỏng rồi.

….. …..



Kim Thắng tự còn có tên là Linh Bảo tự, bởi vì Đường thái tông hoàng đế sau khi giá băng, nơi này liền thành chỗ an trí phi tần, còn gọi là Sùng Thánh tự.

Tây An có một điểm không tốt, tùy tiện kéo ra một cảnh trí cũng có lịch sử dài dằng dặc cần tìm hiểu.

Phàm là người du lãm những nơi này mà không nói ra được vài điển cố lịch sử, sẽ bị người ta cười nhạo là loại vô tri.

Kim Thắng tự nổi tiếng nhất là 500 la hán cùng với thời Thịnh Đường, hoàng đế tổ chức "anh đào yến" cho các tân khoa tiến sĩ.

500 vị la hán bộ dạng quỷ dị, mũi cao mắt sâu, khác biệt rất lớn với bề ngoài của người Trung Nguyên.

Nếu như Vân Chiêu tới, y ít nhiều còn có thể nói ra lai lịch Phật đà, chắp tay vài cái, hiện người tới là Cao Kiệt, cái thứ cường đạo bẩm sinh này chẳng có tí xíu cảm giác nào với tượng la hán đen xì xì.

Vi đà ôm chày kim cương ở sơn môn, điều ấy ý là sơn môn mở rộng, nghênh đón tăng lữ bốn phương tới Kim Thắng tự cầu học, giảng kinh, đồng thời có thể ăn uống miễn phí ba ngày.

Cao Kiệt ăn mặc như hương khách bình thường, nhìn tượng phật, mỉm cười đi vào Kim Thắng tự.

Hắn nhanh chóng tìm được "Đại Tần Cảnh Giáo Trung Quốc lưu hành bia" mà Vân Chia muốn, đối với thứ văn bia lại còn làm bằng đá này, Cao Kiệt không có hứng thú gì với hàm nghĩa của nó, càng không hứng thú với chất liệu đá của nó, chắp tay trước ngực với một tiểu sa di gần đó:” Ta muốn bái kiến Đàm Tú trưởng lão, tiểu sư phụ có thể dẫn tiến hộ không?”

Tiểu sa dĩ đang quét đất chắp tay đáp lễ:” Trụ trì không ở trong chùa, theo Trương phủ tôn tới Long Thủ Nguyên cầu mưa rồi, không biết thí chủ có chuyện gì, trụ trì không có, song có sư phụ quản sự viện.”

Cao Kiệt soa cái đầu trọc của tiểu sa di, lấy trong ống tay áo ra hai cái bánh vừng đặt vào tay nói:” Ta phải làm thế nào mới có thể đưa tấm bia này đi?”

Tiểu sa dĩ đang hạnh phúc ngoạm cái bánh, nghe vậy vội nói:” Cho sư phụ quản viện 10 lượng là có thể thoải mái mang đi.”

Cao Kiệt ngẩn người, đơn giản hơn hắn nghĩ, mà nếu đã đơn giản thế tức là thứ này không giá trị như y nghĩ, lại lấy từ ống tay áo ra quả trứng gà luộc đặt vào tay tiểu sa di, cười thân thiết:” Nhưng ta không có 10 lượng, vậy phải làm thế nào?”

Q1 - Chương 167: : Lòng tham hoành hành. (2)

Tiểu sa di nhanh như cắt đút quả trứng gà vào lòng, cẩn thận nhìn trái ngó phải, hạ giọng xuống thật thấp:” Thí chủ có thể cho sư phụ trông hậu viện một gánh lúa mạch, ông ấy sẽ mở cho thí chủ vào trước khi trời sáng, thừa lúc các vị sư phụ tụng kinh buổi sáng, nhân cơ hội kéo bia đi.”

Cao Kiệt cười ha hả, lại lục ống tay áo ra một lượng bạc, đặt vào tay tiểu sa di:” Tiểu sư phụ thanh tú ngoan ngoãn, lại còn thật thà, ta muốn để tiểu sư phụ được kiếm khoản tiền này, tiểu sư phụ thấy sao?”

Hơi thở tiểu sa dĩ rõ ràng gấp gáp hơn mấy phần, đắn đo một lúc rồi ném chổi chạy mất.

Cao Kiệt nhìn thân hình gày gò nhỏ nhắn của tiểu sa di chạy xa dần, chẳng hề lo lắng, quay đầu chuyên tâm nhìn tấm bia đá Vân Chiêu muốn.

Tâm bia đá này cao một trượng, rộng ba thước, dày nửa thướng, thêm vào phần đế và mây trên đầu, trọng lượng không dưới 1000 cân, Cao Kiệt nghĩ mãi không biết làm sao để thần không biết quỷ không hay đứa nó khỏi Kim Thắng tự.

Khi hắn đang nghĩ cách thì tiểu sa di thở hồng hộc chạy về tìm Cao Kiệt, thở nửa ngày trời mới dứt khoát nói:” Thêm 2 lượng nữa, mai trước khi trời sáng tới tường phía tây lấy bia đá.”

Cao Kiệt cười nhẹ xoa cái đầu bóng loáng đầy mồ hôi của tiểu sa di:” Được, giao hẹn như thế, ta cho các vị sư phụ thêm hai lượng bạc nữa, vậy là 5 lượng nhé.”

Tiểu sa di mặt đỏ bừng bừng, hồi lâu mới nói:” 4 lượng này bọn ta muốn tiền đồng, là tiền thời Hồng Vũ mới được.”

“ Được, không thành vấn đề chúng ta có giao hẹn rồi nhé, mai trước khi trời sáng tới góc tường phía tây lấy bia đá.” Cao Kiệt nói xong xoay người đi:

Có lẽ vì Cao Kiệt đồng ý nhanh quá, hoặc vì thu hoạch ngoài dự kiến, tiểu sa di lo lắng nói:” Mai nhất định phải tới nhé.”

Cao Kiệt cười vẫy tay.

“ Mai nhất định phải mang tiền tới nhé!”

Cao Kiệt lại móc trong ống tay áo ra mấy đồng tiền ném cho tiểu sa di, nó rồi rít nhặt lên, còn dùng chổi quét chắc chắn không để lại dấu vết gì.

Về tới khách sạn Cao Kiệt thấy Vân Dương dựa vào khung cửa nhìn một phụ nhân trẻ không chớp mắt, hắn về rồi mà không phát hiện ra.

Cao Kiệt cười ha hả đi tới sau lưng phụ nhân đang cầm khăn tay đứng dưới mái hiên nhìn ngó như đợi ai, đột nhiên đưa tay bóp mông nàng một cái làm phụ nhân ré lên, hắn còn quát to hơn:” Kêu cái gì mà kêu, hại người ta tưởng gia gia là hái hoa đại đạo.”

Phụ nhân đó tuổi trên 20, dung mạo không có gì nổi bật lắm, nhưng mà có cái mông cong, vừa còn kinh hoàng đó, đôi mắt thoáng cái đã lúng liếng:” Ngươi ta là nữ tử nhà lành.”

Cao Kiệt chẳng nhiều lời lấy ra một đĩnh bạc hai lượng ném tới:” Bồi tiếp huynh đệ ta một đêm.”

Phu nhân vội nhận lấy đĩnh bạc, tiếc nuối nhìn vẻ lão luyện của Cao Kiệt:” Không phải quan nhân sao?”

Cao Kiệt chỉ Vân Dương bên khung cửa:” Đó mới là chính chủ.” Nói rồi quay về khách sạn, bảo với Vân Dương mặt vẫn đờ đẫn:” Ngươi cứ bận việc của ngươi đi, mai trước khi trời sáng theo ta tới Kim Thắng Tự một chuyến.”



Vân Dương liếc nhìn phụ nhân trẻ đang thẹn thò đi tới, mặt nóng bừng:” Ngươi vừa mới nói gì với người ta thế?”

Cao Kiệt vỗ vỗ vai hắn:” Nam nhân chúng ta tới thế gian này thì phải sống sao cho khoái hoạt, một phụ nhân khép hờ cửa thôi, thích thì tới hỏi, ngươi mà không nói gì, các nàng không có gan tìm tới đâu.”

Vân Dương nhìn hỏa kế biết ý dẫn phụ nhân trẻ đó về phòng mình, thình lình tóm cổ áo Cao Kiệt:” Ta có thể làm bừa, ngươi mà dám để Tú Tú thương tâm, cẩn thận A Trệ không tha cho ngươi.”

“ Loại nữ nhân nào mà ta chưa thấy, không cần ngươi cảnh cáo. Tranh thủ chưa thành thân cứ khoái hoạt vài lần đi, thành thân rồi không cần nữa.”

Cao Kiệt gạt tay Vân Dương ra, bước chân nhẹ nhàng về phòng:

Từ khi tới Vân thị, Cao Kiệt sống rất thoải mái, đúng thế, là thoải mái, tuy nói Vân thị nhiều quy củ một chút, nhưng trên dưới hài hòa, ở trong tập thể đó, Cao Kiệt tìm được mọi thứ mình muốn.

Tâm cảnh mới đầu chỉ một lòng muốn kiếm tiền biến thành thích làm việc ở đó.

Không phải thuần túy làm tên tặc khấu chỉ biết cướp bóc, Cao Kiệt nghĩ lại mình thiếu chút nữa đi Duyên Tuy tìm Lý Hồng Cơ, chỉ muốn tát mình hai phát.

Khoác tấm áo quan phủ để làm cường đạo, đúng là chuyện trước kia Cao Kiệt đến nghĩ cũng chẳng dám, tới nay hắn vẫn cảm giác mình đang sống trong mơ.

Làm cường đạo phải dựa theo quy củ của cường đạo hành sự, hiện giờ nếu đã không phải cường đạo thì tất nhiên không cần sống kiểu thanh danh nát bét như thế, miễn con cháu phải gánh nghiệp.

Đêm hôm đó Vân Dương cực mệt.

Lần đầu biết mùi nữ nhân, tất nhiên tham lam không biết chán, đến canh bốn phải dùng nghị lực cường đại mới bò dậy được, nuốt nước bọt bóp mông phụ nhân đó thêm vài lần, nhét thêm đĩnh bạc, nói nhỏ:” Về nhà đi.”

Phụ nhân đó cảm kích hôn hắn một cái, không nói gì, vội vàng mặc quần áo rồi bịn rịn rời khách sạn.

Cao Kiệt đã ngồi trên chiếc xe ngựa do hai con ngựa kéo, thấy Vân Dương bước chân lảo đảo, nói với sáu huynh đệ còn lại:” Đi thôi.”

Vân Dương leo lên xe ngựa còn trượt chân ngã, Cao Kiệt nhíu mày:” Chuyện giữa nam nhân với nữ nhân chẳng qua chỉ có thế thôi, đừng mê mẩn quá.”

“ Chẳng phải ta dậy rồi đây à?”

“ Nam nhân là phải làm việc, làm tốt việc của mình, muốn nữ nhân nào rồi cũng có thôi, đừng lẫn lộn hai đằng với nhau.”

Vân Dương cúi đầu trầm mặc:” Hiểu rồi, tại ta không nhịn được.”

“ Ta chính vì khi làm ở tiêu cục không nhịn được ngủ với lão bà của người ta, cho nên bị người ta truy sát từ Duyên Tuy tới Tây An, có điều lần không nhịn được đó với ta lại là chuyện tốt, nếu không ta chẳng tới huyện Lam Điền. Đợi làm xong chuyện này, ta sẽ về quê đón mẹ ta tới đây sống.” Cao Kiệt ngồi vắt vẻo bên càng xe, một tay cần roi điều khiển ngựa đi trên đường nhá nhem tối:

“ Không sợ tiêu cục truy sát ngươi à?”

“ Tiêu cục rắm chó gì nữa, nghe nói theo tặc khấu rồi, giờ chúng ta là nửa quan viên, vừa vặn áo gấm về quê.”

“ Chưa nghe nói ngươi có mẹ.”

“ Ta không phải từ tảng đá chui ra, sao không có cha mẹ, chẳng qua cái vùng Mễ Chi đó quá nghèo, cho nên phải ra ngoài kiếm cơm.”

Từ khách sạn tới Kim Thắng tự chỉ nửa canh giờ lộ trình, Vân Dương nằm trên sàn xe chợp mắt, khi xe ngựa vừa dừng lại lập tức mở mắt cảnh giác nhìn quanh.

Lúc này chuông sáng của chùa gõ coong coong liên hồi, không lâu sau tiếng tụng kinh của hòa thượng vang vọng không gian, trang nghiêm vô cùng.

Ở chân tường phía tây có cái lỗ chó, lúc này bị người ta khoét rộng ra rất nhiều, một tiểu sa di khoác tăng y mỏng, run cầm cập đứng ngoài lỗ chó, vừa thấy đoàn người Cao Kiệt tới xòe tay ra:” Tiền đâu?”

Cao Kiệt ném túi tiền lớn ra, bốn quan tiền không hề nhẹ, tiểu sa di vẫn cố đón lấy, vừa đứng vững liền mở túi ra, nương theo ánh ban mai nhìn xong, khẽ hô một tiếng.

Chỉ thấy bên trong tường có tiếng vật nặng di chuyển, chẳng bao lâu tấm bia đà từ từ đẩy qua cái lỗ chó, thò đầu ra ngoài.

Bọn Cao Kiệt đã chuẩn bị công cụ đầy đủ, trước tiên lót gỗ tròn, sau đó buộc dây, đồng tâm hiệp lực kéo khỏi lỗ chó, khiêng lên xe, chùm vải dầu lên.

Tiểu sa di thần sắc khẩn trương ôm chặt túi tiền đứng sát lỗ chó, chỉ cần đám Cao Kiệt có hành vi gì bất thường, nó sẽ chui ngay vào lỗ chó.

Cao Kiệt lại lấy trong lòng ra hai cái bánh vừng ném cho tiểu sa di:” Tiểu sư phụ nếu không thích chùa miếu thì theo ta đi.”

Tiểu sa di chắp tay khom người:” A di đà phật, tiểu tăng hiến thân cho Phật rồi, không còn lòng khác.”

Cao Kiệt nhìn túi tiền mà tiểu sa di ôm chặt trong lòng thấy buồn cười lắm không nói đi, đánh roi một cái, xe ngựa chậm rãi đi vào trong sương mù ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook