Minh Thiên Hạ

Chương 1070: Mở Cấm Biển Rồi.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Hai người tiếp tục đi vào sâu trong rừng trúc, hắc y nhân khống chế xung quanh , không cho ai tới gần, đến gió cũng không thể đem lời hai người truyền ra ngoài.

Vân Chiêu mời Sử Khả Pháp làm quốc tướng không phải nói đùa, nhưng mà làm quốc tướng của Diêu thân vương ở Diêu Châu chứ không phải quốc tướng Đại Minh, ông già này trải qua sóng gió đã có giác ngộ, đã tới lúc dùng được rồi.

Sử Khả Pháp nghe Vân Chiêu giải thích đầu tuôi câu chuyện xong, vái một cái thật sâu: “ Bệ hạ mưu tính sâu xa, lấy Nam Dương làm thuẫn, bảo hộ bản địa Đại Minh, lão hủ khâm phục vô cùng, chỉ là phiên dậu Nam Dương có lâu dài hay không, phải xem bệ hạ an bài.”

Vân Chiêu hài lòng với thái độ phục tùng của Sử Khả Pháp, đây chính là thứ tốt hiếm hoi của phong kiến, nói: “ Tiên sinh có gì chỉ bảo trẫm.”

“ Bệ hạ hùng bá thiên hạ, cả đời đánh đâu thắng đó, với bản thân xưa nay luôn tự tin, nếu như lòng sinh lo lắng, vì sao không hướng thánh hiền cầu giải thoát?”

“ Nếu thánh hiền có cách, vì sao không vương triều nào được vạn năm?”

Sử Khả Pháp đi sau Vân Chiêu, người hơi khom xuống, ông ta vẫn giữ nghiêm ngặt cổ lễ :” Lão hủ quy ẩn thích đánh cờ, hết sức thân thiết với láng giềng Vương công, mỗi lần đánh cờ, Vương công đều nhường ba quân, như mới có thể đánh ngang ngửa, cuối cùng vẫn thất bại.”

“ Vương công nói, người chơi cờ nhìn thấy bước tiếp theo gọi là Cẩu, nhìn thấy hai bước gọi là Hội, nhìn thấy ba bước gọi là Thành, nhìn thấy bốn bước gọi là Không, nhìn thấy năm bước gọi là Năng, nhìn thấy sáu bước gọi là Thắng, nhìn thấy bảy bước gọi là Quỷ. Có thể nhìn thấy trên tám bước thì khó tìm thấy kẻ địch trên đời, mà nhìn trên mười bước thì phàm nhân không thể tác động.”

“ Từ bố trí của bệ hạ mà nói, bố trí của bệ hạ đã tới cảnh giới quy hết trăm năm vào một kế, nhưng bệ hạ quên rồi, bố trí thiên hạ và chơi cờ khác nhau, chơi cờ chú trọng đặt cờ không hối hận mới là đại trượng phu, bệ hạ bố trí thiên hạ thì không phải thế. Theo ý của lão hủ, bệ hạ còn tráng kiện, xuân thu đỉnh thịnh, ngự cực 30 năm nữa không thành vấn đề. Vì sao không thong thả xuống cờ, dù thi thoảng có sai lầm cũng không sao cả.”

“ Có những 30 năm với trí tuệ của bệ hạ, thong thả mà xuống cờ, sao lại cầu thắng bại trong một trận? Đây là điều lão hủ chưa hiểu được.”

Vân Chiêu không đáp, tay chắp sau lưng nhìn phương xa, rừng trúc nhìn thì nhỏ, đi vào mới thấy khác, bốn bề là trúc khó phân đông tây.

Sử Khả Pháp có vẻ chưa quên được thảm bại ở Ứng Thiên Phủ năm xưa, giờ có được một cơ hội làm lại, được đặt ở vị trí có thể thoải mái bố trí thiên hạ mà không lo bị ngáng chân như năm xưa, trong lòng ngùn ngụt đấu chí.

Lúc này cải cách đất đai đã hoàn thành, người trong thiên hạ đã quen tiếp nhận luật pháp mới, trong hoàn cảnh đó hoàng đế bỗng nhiên sắc phong Nhị hoàng tử làm thân vương, ông không khỏi nảy sinh vài suy nghĩ.

Hoàng đế khẳng định không muốn khôi phục chế độ cũ.



Vậy mục đích vì đâu?

Hôm nay ông ta đã có được câu trả lời thỏa mãn:” Lão hủ đoán, không phải bệ hạ nóng ruột, mà lo cách này nếu không thành sẽ làm tổn hại tình cảm của bệ hạ với huynh đệ năm xưa. Nhưng đế vương chí tôn, vẫn nhớ ân nghĩa cũ là hiếm có rồi, bệ hạ chớ lo có lão hủ đi Diêu Châu, góp sức cho Diêu thân vương, đảm bảo bố trí bệ hạ không sai sót gì ...”

Vân Chiêu và Sử Khả Pháp đi xuyên qua sơn cốc, tuyết vẫn rơi, mũ chùm của hai người trắng xóa.

Sử Khả Pháp đã chuẩn bị táng thân ở Diêu Châu.

Đó là báo đáp có được sau cuộc nói chuyện của hai người.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, huống hồ đây là hoàng đế, ý chỉ hạ xuống, tan xương nát thịt cũng không từ.

Vì thế Vân Chiêu tin tưởng lời hứa của ông ta, cũng tin vào năng lực của Sử Khả Pháp có thể thực hiện bố trí của mình, người này dù cổ hủ, dù không khéo léo ở chuyện quyền mưu, nhưng khả năng thì không thể phủ nhận.

Ông ta bị đám Trương Phong, Đàm Bá Minh lừa vì ông ta là chính nhân quân tử chứ không phải ông ta vô dụng ngu dốt.

Khi Vân Chiêu rời Mai Hoa Lĩnh, để lại một lệnh bổ nhiệm, hai tấm ngân phiếu, mỗi tấm năm vạn đồng bạc để Sử Khả Pháp an bài già trẻ trong nhà, mười lăm ngày sau sẽ có chúc quan của Diêu thân vương đón ông ta đi Nam Dương.

“ Phu quân, Sử Khả Pháp có chịu đồng ý không?” Tiền Đa Đa đợi trượng phu về hỏi gấp:

“ Không chỉ Sử Khả Pháp, còn có 26 người Diêm Ứng Nguyên, Tả Mậu Đệ, đều là những văn nhân cũ đang nhàn rỗi ở quê nhà, bọn họ sẽ đảm nhận vị trí chính đường, có 167 tốt nghiệp sinh của thư viện làm phó quan. Như thế thêm vào đám Khổng Tú, quan viên của phủ Diêu thân vương vậy là thỏa đáng.”

“ Nhưng mà chỉ có quan thôi cũng không được, thiếp nghe nói Diêu Châu trừ dã nhân ra thì không có ai thích hợp làm bách tính, cho dù di cư từ Nam Dương tới thì Nam Dương có được mấy người.”

“ Còn có thuyền dân Giang Nam, là cựu bộ của Trương Sĩ Thành, còn có ngư hộ Trần Hữu Lượng chiến bại để lại, những người này là người hạ đẳng ở Giang Nam, dù triều đình cưỡng chế cấp đất cho họ, nhưng họ không quen canh tác, lại bị bách tính bản địa Giang Nam bài xích, sống rất khó khăn. Ba năm trước lãnh tụ thuyền dân Trương Chấn dâng huyết thư cho trẫm, thà đi thật xa tới tái thượng chứ không chung sống với người Giang Nam, trẫm vỗ về sẽ tìm nơi trốn cho họ, giờ bảy tám vạn người có thể lên đường rồi.”

Tiền Đa Đa thất vọng cúi đầu xuống.



Vân Chiêu hiểu lo âu của nàng:” Nàng lo họ thành nguồn cơn của họa loạn sao?”

“ Lòng những người đó không hướng về Đại Minh.”

“ Không phải tất cả bọn họ đều có thể đi Diêu Châu, trong nhà hai nam nữ đi một, có ba nam nữ thì đi hai, toàn là người trẻ.”

“ Thiếp vẫn chưa yên tâm.” Trong mắt Tiền Đa Đa những người đó vốn không phải thuận dân, không đáng tin cậy:

“ Chẳng có gì mà không yên tâm, hoàng đình Lam Điền không làm bất kỳ điều gì có lỗi với họ, bọn họ còn hướng về chúng ta hơn bách tính bình thường, vì chúng ta kết thúc vận mệnh bi thảm của họ, cho họ ruộng đất, bọn họ mới có thể lên bờ. Thận hình ti đã điều tra rồi, nhiệt tình khai phá vùng đất mới của họ rất cao. “ Vân Chiêu trấn an lão bà: “ Đương nhiên không phải chỉ họ đi Diêu Châu, ở nơi nhân khẩu đông, đất đai ít, làm ruộng không kiếm được bao tiền, cũng có trai tráng ra đi tìm nơi an thân lập mệnh mới.”

Tiền Đa Đa có mấy cái kho liền, trong đó có một cái ở Dương Châu.

Vân Chiêu xem rồi, vàng bạc trong đó chất như núi, bà nương này sớm không phải là tiểu nữ tử năm xưa tham ô được 10 lượng của Vân Chiêu là hi hửng nữa.

Có lẽ nói Tiền Đa Đa là người giàu có nhất thiên hạ cũng không sai.

Vân Chiêu cũng không muốn truy cứu quá rõ nàng lấy tiền đâu ra, nếu không e là y phải đại nghĩa diệt thân mất.

Nếu như đem toàn bộ vàng bạc của nàng ra thị trưởng, e sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ trao đổi vàng bạc của Đại Minh.

May mà số tiền tài nay dùng với phương thức mua sắm hàng hóa, thuê nhân công, vì thế mới thị trường mà nói chỉ có lợi, không hại gì.

Vân Hiển mang đi ba nghìn tư binh Vân thị do Vân Văn thống lĩnh, Vân Dương lại điều thêm năm nghìn tư binh Vân thị trong cấm quân, bọn họ đều là hậu đại của sơn tặc, sẽ được mười sáu thiết chiếm hạm bảo vệ, đưa theo 200 thương thuyền cỡ lớn tới Nam Dương, sau đó thẳng một đường tới Diêu Châu.

Tổn thất mười mấy vạn người với Đại Minh bây giờ mà nói không đáng gì.

Vân Chiêu tin, bách tính Đại Minh thích sinh con đẻ cái chỉ chục năm nữa sinh thêm cho y bảy tám ngàn vạn nhân khẩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook