Minh Thiên Hạ

Chương 285: Một Mảnh Giang Nam.

Kiết Dữ 2

09/01/2023

Lý Định Quốc không hiểu như thế là sao, Đại Minh trường tồn mà lại không làm chó cho Chu hoàng đế? Chỉ là ở nơi này có quá nhiều điều khó hiểu rồi, hắn quyết định cứ đợi mình nhìn thấu đã mới nói sau, nếu không cái gì cũng không biết, trò chuyện với người ta không phải sẽ bị dắt múi sao?

Hắn không ngốc như vậy.

Đồng thời hắn vẫn giữ nguyên sự cảnh giác của mình, bởi vì trên đường tới đây hắn có đi qua Vũ Quan, nơi đó trước kia vốn chỉ là cái thành quan nhỏ, dễ dàng có thể vượt qua được, nhưng giờ đây không chỉ có thành quan hùng vĩ, mà sườn núi hai bên cũng xây dựng không thua kém Trường Thành.

Một người giữ ải, muôn người khó qua.

Thế đã đành, theo hắn quan sát được, bố trí quân đội của Vân thị cũng rất nghiêm minh.

Nhìn thế nào cũng không giống một người chí hướng làm trung thần, phò tá thiên hạ.

Văn nhân là đám dối trá hai mặt nhất, lời chúng không thể tin.

Nhưng nếu nhìn ngược lại, hiện quân lực Đại Minh đã dồn hết ra ngoài Đồng Quan đối phó với Sấm vương Lý Hồng Cơ, thành phòng Tây An lơi lỏng, quân binh chẳng bao nhiêu, trong khi lòng người rõ ràng không còn biết hoàng đế, chỉ biết Vân thị.

Đổi lại là hắn, nhất định chiếm lĩnh nhanh chóng Tây An, đưa quân bóp chặt bốn quan ải của Quan Trung, vậy là có thể nắm chắc mảnh đất giàu có này trong tay, xem phong vân thiên hạ ...

Tên Vân Chiêu này rốt cuộc tính gì?

Vân Chiêu thấy nói vậy là đủ rồi, đứng dậy chắp tay:” Định Quốc huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, ở lại đây không có chuyện gì đâu, chớ phụ một đêm đẹp như thế, ta về đây. Nếu có chuyện gì nói với phó dịch ta để lại là được.”

Lý Định Quốc từ suy nghĩ miên man sực tỉnh, ngớ ra:” Ngươi không ở lại à?”

Vân Chiêu rũ hai ống tay áo trống không:” Quà tặng một đêm Hàn Tinh cô nương quá tốn kém, ta gánh không nổi, Định Quốc huynh tùy tiện là được.”

Lý Định Quốc ném ra hai cục vàng:” Chẳng phải có rồi đấy sao?”

Vân Chiêu thuận tay ném cho Hàn Tinh cô nương, cười ha hả: “ Đại trượng phu chí tại thiên hạ, mấy thứ giải trí tiêu khiển chẳng đáng nhắc tới.”



Nói rồi sải bước rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Hàn Tinh cô nương, chẳng quay đầu lại lần nào.

Lý Định Quốc đưa mắt tiễn Vân Chiêu đi rồi, mặt âm trầm nói với Trương Quốc Phượng vừa đi tới:” Người ta hiểu tới chân tơ kẽ tóc chúng ta, chúng ta lại như kẻ mù lòa, thế này chỉ có nước bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay.”

“ Nếu thế chúng ta mau mau rời khỏi mảnh đất nguy hiểm này thì hơn, tên Hoàng Ngọc ấy cũng không phải nhân vật tầm thường.”

“ Việc gì phải thế, nếu người ta đã có ý chiêu lãm chúng ta thì tất nhiên sẽ không làm hại chúng ta, tội gì không tranh thủ xem xem, nơi này có đáng cho túng ta bán mạng hay không?”

Trương Quốc Phượng cả kinh:” Chẳng lẽ ngươi định ...”

Lý Định Quốc xua tay cắt lời hắn:” Hoàng Ngọc nói không sai, khi nghĩa phụ lệnh ta công chiếm Tương Dương, ta đã biết khả năng nghĩa phụ có ý đồ khác, không ngờ tới nơi này làm rõ được tâm tư thực sự của nghĩa phụ.”

“ Chúng ta là lưu khấu, có nghĩa là phải liên tục di chuyển không bao giờ được phép dừng lại, vậy mà nghĩa phụ đã ở Nam Dương năm tháng, nay lại muốn dừng lại ở Tương Dương, rõ ràng không muốn lưu động tác chiến nữa.”

“ Vương triều Chu Minh tuy rách nát, nhưng thuyền nát tới mấy thì vẫn được ba cân đinh, ngươi xem đi, đám người Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù, Dương Tự Xương, Lô Tượng Thăng, Vương Quốc Trinh không đánh nổi Kiến nô, nhưng khi tác chiến với chúng ta lại liên tục chiến thắng, bậc hào kiệt như Vương Gia Dận, Cao Nhữ Nhạc cũng bị mất đầu, là vì sao?”

“ Là vì chúng ta là lưu khấu, chỉ biết đi tới đâu tàn phá tới đó, nhìn có vẻ cường thịnh, kỳ thực như bèo không rễ, người ta nhổ một cái là lên, nhưng nếu dừng lại gây dựng căn cứ địa, thì chỉ biết gây họa một phương. Ta từng nghĩ, làm sao cởi được nút thắt này, nhưng không tìm ra manh môi.”

“ Mai chúng ta thực sự dùng ánh mắt khác đi nhìn ngắm hết huyện Lam Điền xem sao?”

Trương Quốc Phượng chưa cam lòng:” Vậy không giết Vân Chiêu nữa à?”

“ Chúng ta không giết nổi loại người đó, chỉ có y giết chúng ta thôi.” Lý Định Quốc cười tự trào, sau đó ôm eo Minh Nguyệt cô nương về viện tử kế bên.

............... ................

Vân Chiêu vừa mới đi qua cửa đã bị Hồng Thừa Trù nói ngay:” Mùi son phấn thật nặng.”

Giơ tay hít hít mấy cái, Vân Chiêu mới nhận ra là đúng thế thật, trước đó không mấy chú ý:” Bị một cô nương mỹ lệ ôm chặt, coi như là ngọc ấm hương mềm đầy lòng.”

Hồng Thừa Trù cảm khái:” Người trẻ tuổi nên giới sắc, đợi tới cái tuổi của ta rồi, ngươi sẽ biết cái giá của tuổi trẻ phóng túng.”



Không đợi lão phó chiêu đãi, Vân Chiêu tự rót một cốc trà cầm trong tay, hai người là vong niên chi giao không cần mấy thứ khách khí đó:” Giờ có còn cho rằng vụ án Minh Nguyệt lâu do ta làm nữa không?”

“ Xem ra ta trách nhầm ngươi rồi, ai ngờ Trương Bỉnh Trung bị vây khốn ở Tương Dương vẫn có thể phái mãnh tướng tới cướp của Minh Nguyệt lâu, thực sự là coi thường hắn rồi.”

“ Làm rõ rồi sao? Thực sự là Lý Định Quốc tới Tây An rồi à?”

Hồng Thừa Trù thở ngắn than dài:” Làm rõ rồi, có một tên đao khách chưa chết, nhận ra người giao chiến là Lý Định Quốc, không thể sai được. Người ta coi thành Tây An chúng ta là hũ tiền để dành, ngươi định bỏ mặc cho hắn ngông nghênh thế à? Thể diện triều đình nát lắm rồi, còn nữa hay không cũng chẳng sao, nhưng thể diện huyện Lam Điền không thể mất, không bắt được hắn, ngươi mất mặt lớn, nếu không sau này còn có kẻ học theo.”

Đối với những lời khiêu khích của Hồng Thừa Trù, Vân Chiêu sớm miễn dịch rồi, thong thả uống trà:” Chắc ông sẽ được phục chức sớm thôi nhỉ?”

Hồng Thừa Trù xoay người rời giường, tay giữ thắt lưng đi vài bước: “ Đợi thêm một thời gian nữa, khi chưa có chuyện lớn xảy ra, người ta sẽ không nhớ tới con chó già còn có thể cắn người này đâu. Mà này, đừng có dọn trống kho thuốc súng của Cao Khởi Tiềm đấy, sau này ta còn dùng.”

“ Để lại cho ông một nửa rồi, một nửa chuyển cho Lô Tượng Thăng, làm lỡ việc của người ta, nên bồi thường thêm một ít.”

“ Ngươi làm thế là muốn Lô Tượng Thăng nợ ngươi thêm sao, ta khuyên ngươi đừng phí tâm cơ làm gì, loại người như Lô Tượng Thăng dù có bị hoàng đế chặt đầu cũng không oán thán nửa câu, càng đừng nói chuyện đối đầu với triều đình.”

Vân Chiêu làm ra vẻ ấm ức lắm:” Sao ông cứ luôn cho rằng là ta muốn đối đầu với Đại Minh, nói một câu lương tâm đi, từ khi chúng ta biết nhau tới giờ, ta làm chuyện gì mà không nghĩ cho Đại Minh chứ?”

Hồng Thừa Trù dừng bước quay đầu lại:” Ngươi có thể lợi dụng ngự sử Nam Kinh đàn hặc hoạn quan tận phủ Tây An, chỉ bằng điều này đã khiến ta quá mức giật mình, rốt cuộc ngươi vươn tay tới tận đâu rồi?”

Vân Chiêu xua tay liên hồi:” Làm gì ghê gớm như ông nói, Tào Hóa Thuần tới Nam Kinh, giữa đường qua Dương Châu xét nhà tri phủ Phan Đạt, thu hoạch lượng lớn vàng bạc mang về quốc khố, hoàng đế vui mừng, đúng lúc ấy có người đàn hặc Trương Vân Hán tham ô, lại có chứng cứ xác đáng, hoàng đế nhìn trúng gia tài kếch xù của Trương Vân Hán nên mới đẩy hắn vào cảnh chết không đất chôn.”

“ Đại nhân này, gia tài của ông giờ cũng không ít, cẩn thận chút, đừng để hoàng đế nhìn trúng, nếu không kết cục của ông cũng không tốt đâu.”

Hồng Thừa Trù cười ha hả: “ Nếu như bệ hạ thực sự có thể xét hết nhà tham quan thiên hạ, ta nhất định là người đầu tiên xét nhà mình, nếu có thể đem toàn bộ số bạc đó dùng vào nơi nên dùng, mỗ không sợ ngũ mã phân thây.”

“ Thế nên khi có kẻ cổ súy rút khỏi Giang Bắc, toàn tâm toàn ý gây dựng vùng Giang Nam, ta khó chịu nói vài câu, rút cái gì, Kiến nô chưa đánh tới, tặc khấu sắp bị diệt, rút gì mà rút, thế là cho về nhà.”

Vân Chiêu đột ngột xúi: “ Rút đi, sao không rút chứ, ta đợi ngày này dài cổ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook