Chương 202: Mùa Thu Đã Tới.
Kiết Dữ 2
17/11/2022
Thảo nguyên đầu thu là bức tranh tuyệt mỹ.
Khi cỏ chưa chuyển qua mùa úa vàng, trận mưa làm những hổ nước lớn nhỏ đầy ắp thành hạt minh châu lấp lánh điểm xuyết lên tấm thảm xanh bao la. Đám mây trắng như bông lững lờ trôi trên bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chiếu xuống biến con sông thành những dải bạc lấp lánh uốn lượn, bên sông là hàng đàn gia súc nô đùa chạy nhảy trên mục trường màu mỡ. Đủ các loại hoa dại rực rỡ đua nhau khoe sắc, làm sinh độc thêm thảm thực vật đồng nội.
Bất kể bầu trời, hoa cỏ mùa thu hay gia súc hoặc là con người đều là nội dung trong bức đó.
Nếu như có thể, Vân Chiêu rất muốn xóa bỏ mục dân mặc những chiếc áo da rách nát ra khỏi bức tranh này.
Đó chẳng phải là lỗi của bọn họ, cũng không phải là Vân Chiêu có thành kiến, mà là bọn họ chẳng ăn nhập với bức tranh, trên người họ Vân Chiêu không nhìn thấy tinh thần diện mạo tích cực tiến lên, y chỉ thấy hai chữ "bần cùng".
Nếu chỉ có thế thì không sao, làm người nghèo trở nên sung túc là sở trường của Vân Chiêu, không phải vấn đề lớn, nhưng mà thậm chí bọn họ còn chẳng có niềm vui thu hoạch, vậy thì thành vấn đề lớn rồi, nhân tố tạo nên mỹ học cũng chẳng có.
Bọn họ như đám xác sống vất vưỡng trên thảo nguyên, ngay cả sức sống của thảo nguyên cũng bị bọn họ tước đoạt.
Bần cùng ở cái thế giới này là bức tranh chung.
Ở nơi này chắc có cảnh mục dân ca mua bế rượu sữa ngựa cười niềm nở mời khách tới từ phương xa, nơi này chẳng có hán tử dũng mãnh cởi trần đấu vật với nhau trong tiếng hò reo cổ vũ, nơi này chẳng có cảnh các thiếu niên phóng ngựa qua đồng cỏ bao la như con gió rồi nghiêng mình hái bông hoa cách tang đẹp nhất ném cho cô nương đẹp nhất trong đám đông.
Cảnh tượng này nói lên cái gì?
Vân Chiêu biết, điều này biểu thị người ta chẳng có hi vọng gì vào tương lai, chẳng qua là cùng đường hết cách mới tạm nương nhờ Đóa Nhan bộ.
Vân Chiêu ghét cảnh này, cực kỳ căm ghét, cho dù nó xảy ra ở đâu.
“ Làm những người này sống lại cho ta. “ Phải đi rất xa mới kiếm được hai cây nấm, Vân Chiêu cũng không vui vẻ gì, khẩu khí có chút khô khan:
Tiền Thiểu Thiểu cực kỳ hiểu ý thiếu gia: “ Thiếu gia, biện pháp nhanh nhất khiến họ sống lại là bảo Vân chưởng quầy lập tức nâng cao giá mua nấm, còn về lâu dài, tiểu nhân cho rằng cách để họ sống lại là dẫn bọn họ đi cướp bóc.”
“ Bộ dạng như thế, bọn họ có muốn đi cướp không?”
“ Có chứ ạ, nếu thiếu gia không dẫn họ đi cướp thì họ mới thất vọng.”
Nếu thế thì đơn giản rồi, Vân Chiêu phất tay: “ Vậy thì nhanh lên, ai nên đi hái nấm thì hái nấm, ai nên đi cướp thì đi cướp, sắp tới thời gian thương nhân Trương Gia Khẩu xuất quan rồi, nhất định phải chiếu cố đám người đó, hiện giờ chúng ta rất thiếu vật tư, nếu không cướp được, e chỗ Vân chưởng quầy phải dừng giao dịch.”
Tiền Thiểu Thiểu vò đầu bứt tóc: “ Thiếu gia, bây giờ thương nhân Trương Gia Khẩu không ra ngoài khẩu một ngày đơn lẻ nữa, nghe nói bọn họ chuẩn bị tập hợp lại với nhau, chuẩn bị tổ chức thương đội cực lớn để rời khẩu.”
“ Vậy thì nói với quản gia của Hồng gia, chúng ta cần một đợt hàng hóa, để đối lấy những vật tư mục dân cần để vượt qua mùa đông. Ta muốn đổi lấy lượng lớn nấm Khẩu Bắc, để thương đội mang tới đông nam, mở thị trường đông nam.”
“ Thiếu gia, người cho rằng hàng phương bắc bán tới phương nam được sao?”
“ Chỉ cần là thứ phương nam không có thì họ sẽ cần, nhất là áo lông. “ Vân Chiêu đáp hết sức hiển nhiên:
Tiền Thiểu Thiểu có chút băn khoăn:” Thiếu gia, phương nam không lạnh đâu.”
“ Khi ngươi sống ở Dương Châu, chẳng lẽ không cảm thấy lạnh à, ngươi thực sự cho rằng mùa đông ở một dải Tô Hàng không cần áo lông?”
“ Thiếu gia, nếu cướp của Trương Gia Khẩu, sau này chúng ta không còn thương đội để cướp nữa, nếu cướp của vương công xung quanh, bọn họ sẽ nấp ở mục trường Âm Sơn, lâu dần xung quanh Đóa Nhan bộ sẽ không có một ai.”
Vân Chiêu bực mình phất tay:” Thiểu Thiểu, ngươi quên mất rồi, Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm rốt cuộc là một tên lưu khấu, một tên mã tặc, thảo nguyên rộng lớn như thế, mã tặc tựa như đàn sói, gia súc đi tới đâu nơi đó là bãi săn của mã tặc.”
“ Thừa lúc Kiến nô còn chưa có lực lượng đối phó với chúng ta, khoảng thời gian này chúng ta tranh thủ ăn nhiều cho béo, có thể lôi kéo được bao nhiêu mục dân thì lôi kéo bấy nhiêu, ta muốn cả thảo nguyên này phải sôi động lên, chúng ta mới có cơ hội lớn.”
Tiền Thiểu Thiểu vâng một tiếng rồi tiếp tục đi hai nấm, hoạt đồng này bất kể đối với hắn hay là với Vân Chiêu mà nói đều là thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
Phá hủy mục trường của người khác, giết sạch ga súc của người khác, đoạn tuyệt đường sống của người khác, đưa chiến lợi phẩm tới huyện Lam Điền xa xôi.
Sau đó lại dẫn những mục dân không còn đường sống tiếp tục đi cướp bóc của người khác, đó là lý giải của Tiền Thiểu Thiểu cho những điều Vân Chiêu nói, chẳng phải đám tặc khấu ở Đại Minh cũng đang làm như thế sao? Càng đi cướp chúng càng đông hơn, khi phía tây không còn gì để cướp nữa thì tất nhiên sẽ tới phía đông giàu có hơn.
Còn với Vân Chiêu y có cách nói văn minh hơn nhiều, đường hoàng hơn, đó là chia đều thảo nguyên, để mỗi một mục dân có mục trường của mình.
Hái nấm trên thảo nguyên chẳng nhẹ nhàng như Vân Chiêu nghĩ, kỳ thực chỉ cần làm việc chẳng bao giờ có thể nói tới nhẹ nhàng, cả công việc rất có chất thơ vẫn làm Vân Chiêu cạn sức.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra thuận lợi như Vân Chiêu muốn.
Vừa mới nhập thu, các vương công xung quanh Đóa Nhan bộ đã lũ lượt dẫn bộ tộc di chuyển tới mục trường mùa thu.
Bọn họ có thể đi, chỉ có Đóa Nhan bộ chẳng thể tới dưới Âm Sơn, chẳng thể tới Sắc Lặc Xuyên.
Ở nơi này Đóa Nhan bộ còn hùng mạnh, ở Âm Sơn, Đóa Nhan bộ sẽ bị các bộ tộc khác coi là kẻ địch bao vây giết chết.
Vân Chiêu cưỡi ngựa đứng trên thảo nguyên, gió từ phương xa thỏi tới đã mang chút se se lạnh, chỉ chưa tới một tháng nữa thôi, cỏ cây ở nơi này sẽ héo úa.
Mà Đóa Nhan bộ thiếu sự che chở của Âm Sơn sẽ phải đối diện với một mùa đông khắc nghiệt.
Mùa đông ở thảo nguyên không hề dễ vượt qua, nhất là những nơi có địa thế quá mức bằng phẳng, mùa đông tới, gió tuyết ở nơi đó càng lớn.
Tuyết trắng dày hai thước sẽ chôn vùi cỏ gia súc, ở dưới hoàn cảnh đó, cho dù là gia sức cường tráng nhất cũng không thể ăn được cỏ dưới lớp tuyết dày.
Vì phá vỡ băng tuyết, sẽ làm rách miệng gia súc, sau đó sẽ bị cái lạnh kinh khủng sẽ làm tổn thương vết thương, cuối cùng là mất mạng.
Thức ăn của người Mông Cổ đa phần tới từ gia súc, nhưng so với thịt gia súc, bọn họ càng coi trọng thức ăn do gia súc làm ra, ví dụ như sữa.
Cho nên không có gia súc thì người Mông Cổ không có cái ăn.
Chăn thả gia súc kỳ thực là phương thức sinh sống có độ nguy hiểm cao, cao hơn hẳn trồng trọt.
Vì thế mà bao nhiêu năm qua người chăn thả không giàu có bằng người trồng trọt.
Kỳ thực cũng chẳng cần phải lo cho họ, những người đã sinh sống trên thảo nguyên này cả ngàn năm, chục ngàn năm bọn họ tất nhiên có đạo sinh tồn của mình.
Hiện giờ điều Vân Chiêu lo là Cao Kiệt sắp xuất phát từ huyện Lam Điền.
Lô Tượng Thăng đã thay thế Hồng Thừa Trù, chính thức đảm nhiệm tổng đốc Tuyên Đại, Cao Kiệt muốn đi qua Hà Nam tới Sơn Tây cuối cùng mượn đường Trương Gia Khẩu tiến vào Mông Cổ là không thể nữa rồi.
Bố trí của y ở thảo nguyên lại lần nữa phải điều chỉnh.
Khi cỏ chưa chuyển qua mùa úa vàng, trận mưa làm những hổ nước lớn nhỏ đầy ắp thành hạt minh châu lấp lánh điểm xuyết lên tấm thảm xanh bao la. Đám mây trắng như bông lững lờ trôi trên bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chiếu xuống biến con sông thành những dải bạc lấp lánh uốn lượn, bên sông là hàng đàn gia súc nô đùa chạy nhảy trên mục trường màu mỡ. Đủ các loại hoa dại rực rỡ đua nhau khoe sắc, làm sinh độc thêm thảm thực vật đồng nội.
Bất kể bầu trời, hoa cỏ mùa thu hay gia súc hoặc là con người đều là nội dung trong bức đó.
Nếu như có thể, Vân Chiêu rất muốn xóa bỏ mục dân mặc những chiếc áo da rách nát ra khỏi bức tranh này.
Đó chẳng phải là lỗi của bọn họ, cũng không phải là Vân Chiêu có thành kiến, mà là bọn họ chẳng ăn nhập với bức tranh, trên người họ Vân Chiêu không nhìn thấy tinh thần diện mạo tích cực tiến lên, y chỉ thấy hai chữ "bần cùng".
Nếu chỉ có thế thì không sao, làm người nghèo trở nên sung túc là sở trường của Vân Chiêu, không phải vấn đề lớn, nhưng mà thậm chí bọn họ còn chẳng có niềm vui thu hoạch, vậy thì thành vấn đề lớn rồi, nhân tố tạo nên mỹ học cũng chẳng có.
Bọn họ như đám xác sống vất vưỡng trên thảo nguyên, ngay cả sức sống của thảo nguyên cũng bị bọn họ tước đoạt.
Bần cùng ở cái thế giới này là bức tranh chung.
Ở nơi này chắc có cảnh mục dân ca mua bế rượu sữa ngựa cười niềm nở mời khách tới từ phương xa, nơi này chẳng có hán tử dũng mãnh cởi trần đấu vật với nhau trong tiếng hò reo cổ vũ, nơi này chẳng có cảnh các thiếu niên phóng ngựa qua đồng cỏ bao la như con gió rồi nghiêng mình hái bông hoa cách tang đẹp nhất ném cho cô nương đẹp nhất trong đám đông.
Cảnh tượng này nói lên cái gì?
Vân Chiêu biết, điều này biểu thị người ta chẳng có hi vọng gì vào tương lai, chẳng qua là cùng đường hết cách mới tạm nương nhờ Đóa Nhan bộ.
Vân Chiêu ghét cảnh này, cực kỳ căm ghét, cho dù nó xảy ra ở đâu.
“ Làm những người này sống lại cho ta. “ Phải đi rất xa mới kiếm được hai cây nấm, Vân Chiêu cũng không vui vẻ gì, khẩu khí có chút khô khan:
Tiền Thiểu Thiểu cực kỳ hiểu ý thiếu gia: “ Thiếu gia, biện pháp nhanh nhất khiến họ sống lại là bảo Vân chưởng quầy lập tức nâng cao giá mua nấm, còn về lâu dài, tiểu nhân cho rằng cách để họ sống lại là dẫn bọn họ đi cướp bóc.”
“ Bộ dạng như thế, bọn họ có muốn đi cướp không?”
“ Có chứ ạ, nếu thiếu gia không dẫn họ đi cướp thì họ mới thất vọng.”
Nếu thế thì đơn giản rồi, Vân Chiêu phất tay: “ Vậy thì nhanh lên, ai nên đi hái nấm thì hái nấm, ai nên đi cướp thì đi cướp, sắp tới thời gian thương nhân Trương Gia Khẩu xuất quan rồi, nhất định phải chiếu cố đám người đó, hiện giờ chúng ta rất thiếu vật tư, nếu không cướp được, e chỗ Vân chưởng quầy phải dừng giao dịch.”
Tiền Thiểu Thiểu vò đầu bứt tóc: “ Thiếu gia, bây giờ thương nhân Trương Gia Khẩu không ra ngoài khẩu một ngày đơn lẻ nữa, nghe nói bọn họ chuẩn bị tập hợp lại với nhau, chuẩn bị tổ chức thương đội cực lớn để rời khẩu.”
“ Vậy thì nói với quản gia của Hồng gia, chúng ta cần một đợt hàng hóa, để đối lấy những vật tư mục dân cần để vượt qua mùa đông. Ta muốn đổi lấy lượng lớn nấm Khẩu Bắc, để thương đội mang tới đông nam, mở thị trường đông nam.”
“ Thiếu gia, người cho rằng hàng phương bắc bán tới phương nam được sao?”
“ Chỉ cần là thứ phương nam không có thì họ sẽ cần, nhất là áo lông. “ Vân Chiêu đáp hết sức hiển nhiên:
Tiền Thiểu Thiểu có chút băn khoăn:” Thiếu gia, phương nam không lạnh đâu.”
“ Khi ngươi sống ở Dương Châu, chẳng lẽ không cảm thấy lạnh à, ngươi thực sự cho rằng mùa đông ở một dải Tô Hàng không cần áo lông?”
“ Thiếu gia, nếu cướp của Trương Gia Khẩu, sau này chúng ta không còn thương đội để cướp nữa, nếu cướp của vương công xung quanh, bọn họ sẽ nấp ở mục trường Âm Sơn, lâu dần xung quanh Đóa Nhan bộ sẽ không có một ai.”
Vân Chiêu bực mình phất tay:” Thiểu Thiểu, ngươi quên mất rồi, Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm rốt cuộc là một tên lưu khấu, một tên mã tặc, thảo nguyên rộng lớn như thế, mã tặc tựa như đàn sói, gia súc đi tới đâu nơi đó là bãi săn của mã tặc.”
“ Thừa lúc Kiến nô còn chưa có lực lượng đối phó với chúng ta, khoảng thời gian này chúng ta tranh thủ ăn nhiều cho béo, có thể lôi kéo được bao nhiêu mục dân thì lôi kéo bấy nhiêu, ta muốn cả thảo nguyên này phải sôi động lên, chúng ta mới có cơ hội lớn.”
Tiền Thiểu Thiểu vâng một tiếng rồi tiếp tục đi hai nấm, hoạt đồng này bất kể đối với hắn hay là với Vân Chiêu mà nói đều là thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
Phá hủy mục trường của người khác, giết sạch ga súc của người khác, đoạn tuyệt đường sống của người khác, đưa chiến lợi phẩm tới huyện Lam Điền xa xôi.
Sau đó lại dẫn những mục dân không còn đường sống tiếp tục đi cướp bóc của người khác, đó là lý giải của Tiền Thiểu Thiểu cho những điều Vân Chiêu nói, chẳng phải đám tặc khấu ở Đại Minh cũng đang làm như thế sao? Càng đi cướp chúng càng đông hơn, khi phía tây không còn gì để cướp nữa thì tất nhiên sẽ tới phía đông giàu có hơn.
Còn với Vân Chiêu y có cách nói văn minh hơn nhiều, đường hoàng hơn, đó là chia đều thảo nguyên, để mỗi một mục dân có mục trường của mình.
Hái nấm trên thảo nguyên chẳng nhẹ nhàng như Vân Chiêu nghĩ, kỳ thực chỉ cần làm việc chẳng bao giờ có thể nói tới nhẹ nhàng, cả công việc rất có chất thơ vẫn làm Vân Chiêu cạn sức.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra thuận lợi như Vân Chiêu muốn.
Vừa mới nhập thu, các vương công xung quanh Đóa Nhan bộ đã lũ lượt dẫn bộ tộc di chuyển tới mục trường mùa thu.
Bọn họ có thể đi, chỉ có Đóa Nhan bộ chẳng thể tới dưới Âm Sơn, chẳng thể tới Sắc Lặc Xuyên.
Ở nơi này Đóa Nhan bộ còn hùng mạnh, ở Âm Sơn, Đóa Nhan bộ sẽ bị các bộ tộc khác coi là kẻ địch bao vây giết chết.
Vân Chiêu cưỡi ngựa đứng trên thảo nguyên, gió từ phương xa thỏi tới đã mang chút se se lạnh, chỉ chưa tới một tháng nữa thôi, cỏ cây ở nơi này sẽ héo úa.
Mà Đóa Nhan bộ thiếu sự che chở của Âm Sơn sẽ phải đối diện với một mùa đông khắc nghiệt.
Mùa đông ở thảo nguyên không hề dễ vượt qua, nhất là những nơi có địa thế quá mức bằng phẳng, mùa đông tới, gió tuyết ở nơi đó càng lớn.
Tuyết trắng dày hai thước sẽ chôn vùi cỏ gia súc, ở dưới hoàn cảnh đó, cho dù là gia sức cường tráng nhất cũng không thể ăn được cỏ dưới lớp tuyết dày.
Vì phá vỡ băng tuyết, sẽ làm rách miệng gia súc, sau đó sẽ bị cái lạnh kinh khủng sẽ làm tổn thương vết thương, cuối cùng là mất mạng.
Thức ăn của người Mông Cổ đa phần tới từ gia súc, nhưng so với thịt gia súc, bọn họ càng coi trọng thức ăn do gia súc làm ra, ví dụ như sữa.
Cho nên không có gia súc thì người Mông Cổ không có cái ăn.
Chăn thả gia súc kỳ thực là phương thức sinh sống có độ nguy hiểm cao, cao hơn hẳn trồng trọt.
Vì thế mà bao nhiêu năm qua người chăn thả không giàu có bằng người trồng trọt.
Kỳ thực cũng chẳng cần phải lo cho họ, những người đã sinh sống trên thảo nguyên này cả ngàn năm, chục ngàn năm bọn họ tất nhiên có đạo sinh tồn của mình.
Hiện giờ điều Vân Chiêu lo là Cao Kiệt sắp xuất phát từ huyện Lam Điền.
Lô Tượng Thăng đã thay thế Hồng Thừa Trù, chính thức đảm nhiệm tổng đốc Tuyên Đại, Cao Kiệt muốn đi qua Hà Nam tới Sơn Tây cuối cùng mượn đường Trương Gia Khẩu tiến vào Mông Cổ là không thể nữa rồi.
Bố trí của y ở thảo nguyên lại lần nữa phải điều chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.