Minh Thiên Hạ

Chương 698: Mùa Xuân Tới Lạc Dương.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Khai Phong thất thủ đã gõ tiếng chuông vong quốc của Đại Minh.

Năm Sùng Trinh thứ 14 dài dằng dặc qua đi, năm Sùng Trinh thứ 15 mới tới chẳng có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt nào.

Nếu như nói năm ngoái là tầng địa ngục thứ 14, thì năm nay là tầng địa ngục thứ 15, vậy thôi, chẳng khác gì.

Tặc khấu thì chẳng giám đi lại còn sinh ra vô số bọn trộm vặt, cướp đường.

Làm người ta thất vọng nhất là cương thổ Đại Minh đã xuất hiện làn sóng quan viên địa phương tự phát quy thuận Lý Hồng Cơ, làn sóng này lan sang cả Trương Bỉnh Trung giúp Ngả Năng Kỳ và Lưu Văn Tú trong thời gian ngắn tới được Giang Tây.

Lý Hồng Cơ phái người thương lượng vấn đề sở hữu Lạc Dương với Vân Chiêu, sứ giả là người vô danh tiểu tốt, Vân Chiêu coi đây là minh chứng Lý Hồng Cơ khinh thường mình, nên giết sứ giả.

Thế là cái danh thích giết sứ giả của y truyền đi khắp thiên hạ, nên không ai lải nhải lời thừa thãi "hai quân giao chiến không giết sứ giả" với Vân Chiêu nữa.

Y phải thừa nhận, làm kẻ phản diện rất thuận tiện.

Ngưu Kim Tinh thông qua hành vi giết sứ giả này lại suy đoán Vân Chiêu cực kỳ bất mãn với Lý Hồng Cơ.

Lạc Dương không giữ nổi, chẳng lẽ Khai Phong giữ được chắc? Hà Nam thì giữ được chắc?

Vì thế Lý Hồng Cơ quyết đoán bỏ tấn công Ứng Thiên phủ, chĩa mũi giáo về phía Lưu Trạch Thanh.

Lưu Trạch Thanh hay tin Trần Vĩnh Phúc và Đinh Khải Duệ chiến tử thì hồn phi phách tán, vội vàng hợp binh với mãnh tướng mới quật khởi Hoàng Đắc Công, chuẩn bị ngăn đại quân Lý Hồng Cơ tới Sơn Đông.

Vân Chiêu vì thế dâng thư lên triều nói Lạc Dương không còn tặc binh nữa, triều đình có thể phái quan viên tới quản lý, triều đình im lặng tới khi Vân Chiêu mất kiên nhẫn mới hạ lệnh dùng Chu Tồn Cực đã bị phế truất vương tước làm tri phủ Lạc Dương.

Chu Tồn Cực ý chỉ sợ tới ba hồn bảy vía bay luôn một nửa, ngay trong đêm chạy tới tìm Vân Chiêu, muốn tự sát tỏ lòng mình.

“ Đó là hoàng đế muốn giết hạ quan.”

“ Rất tốt.” Vân Chiêu đáp rất hời hợt:

May là Chu Tồn Cực biết Vân Chiêu không phải là người thích nói ngược, yên tâm phần nào.

Vân Chiêu ngay trước mặt Chu Tồn Cực gọi người chính vụ ti, bí thư giám, lệnh bọn họ chuẩn bị cho Chu Tồn Cực một tổ công tác có năng lực tới Lạc Dương, mọi việc lấy ý kiến Chu Tồn Cực làm đầu.

Đồng thời lệnh Vân Thư phó tướng của Vân Dương dẫn một vạn binh mã đóng ở Lạc Dương.

Tân nhiệm tri phủ Lạc Dương Chu Tồn Cực nhanh chóng tới thành Lạc Dương, tuyên bố Lạc Dương thuộc quyền cai trị huyện Lam Điền.

Tin tức này vừa truyền đi đám tặc khấu lớn nhỏ xung quanh Lạc Dương liền thu dọn tế nhuyễn bỏ chạy, đáng tiếc chúng vẫn chậm chân.

Trước khi Chu Tồn Cực tới Lạc Dương thì, hắc y nhân, mật điệp ti, giám sát ti đã khóa mục tiêu rồi, đợi Chu Tồn Cực đưa ra công bố, những người này như sói đói xông vào đám tặc khấu.

Chẳng tên nào chạy thoát cả.

Ngoài thành Lạc Dương cỏ hoang rậm rạp, xương trắng phơi ngoài đồng, vạn dặm không tiếng gà gáy.



Đám tặc khấu bị bắt sống bị đeo xích đi dọn dẹp xương trắng trong ngoài thành Lạc Dương, trong quá trình đó chúng thành thức ăn cho đám chó hoang giờ kết thành bầy đàn lớn.

Tháng hai là lúc gieo trồng vụ xuân, ngoại thành Lạc Dương khắp nơi khói đen cuồn cuộn, đó là do nông phu đang đốt cỏ khai hoang.

Lạc Dương rốt cuộc cũng yên ổn trồng lương thực rồi.

Có lẽ là ông trời còn thương bách tính nơi này, khi hoa hạnh chưa nở một trận mưa xuân rả rích đã tưới ướt đất hoang, đến tối mưa nhỏ biến thành tuyết lớn như lông ngỗng.

Tuyết trắng rơi xuống đất tan chảy, tuyết rơi ngày một nhiều, dần dần bao phủ toàn bộ bi thương của Lạc Dương.

Lạc Dương từ lâu biến thành vùng đất rộng người thưa, bỗng dưng có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng kéo tới, nhất là ở Mang Sơn, không ngờ có tới mười vạn bách tính đi ra.

Chu Tồn Cực nhìn đoàn người đông nghìn nghịt bên ngoài thành, không khỏi hơi run:” Không phải là lưu khấu đấy chứ.”

Dương Hùng vừa mới được điều từ Hán Trung về chủ trì đại cục nhìn cảnh này hết sức vui mừng, bách tính chủ động rời núi chứng tỏ rằng cái đại nghĩa mà huyện Lam Điền kiên trì nhiều năm qua đã có tác dụng rồi, chí ít xung quanh vùng Quan Trung là thế:” Lưu dân thôi mà.”

Chu Tồn Cực làm gì có chút kinh nghiệm nào ở việc an dân thấy "lưu dân" không thể nói với ngữ khí nhẹ nhàng vậy được:” Phải làm sao bây giờ?”

“ Đã có chuẩn bị rồi, mở cổng thành cho họ vào đi, trời lạnh như thế, bọn họ phải có chỗ ấm áp qua đêm chứ.”

“ Nếu họ không chịu yên phận thì sao?”

“ Có lương thực là họ sẽ yên ổn ngay.”

“ À, à, ta mang theo nhiều lương thực lắm.”

“ Cho bách tính mượn.”

“ Mượn á, họ lấy cái gì mà trả chứ?”

“ Phân chia ruộng đất cho bọn họ cầy cấy, hẹn ba năm sau phải trả lại ...” Dương Hùng kiên nhẫn giải thích:” Đem 100 hộ lưu dân gộp thành một lý, lấy nông cụ, gia súc, hạt giống, tiền lương cho lý trưởng mượn, để lý trưởng thống nhất phân phối, dẫn 100 hộ này đi canh tác. Mỗi năm họ trả lợi tức nhất định cho tới khi thu hoạch của họ vượt qua giá trị những thứ kia, chúng sẽ thuộc về họ. Yên tâm, chưa tới ba năm, nơi này sẽ khôi phục lại sức sống.”

Chu Tồn Cực rốt cuộc trải qua một cuộc cải cách ruộng đất hoàn chỉnh, từ giờ trở đi, trừ bách tính chưa rời Lạc Dương giữ gìn ruộng đất của mình thì số đất đai còn lại thành của huyện Lam Điền.

Huyện Lam Điền sau khi có được số đất này dựa theo danh sách nhân khẩu biên soạn lại tiến hành tái phân phối ruộng đất, không cần biết đất đai này trước kia thuộc về ai, giờ tất cả do quan phủ định đoạt.

Nhà không đủ đất sẽ được bù thêm, còn nhà nhiều đất không đào vong thì bị lưu khấu giết rồi.

Cho nên mỗi một lưu dân được phân chia ruộng đất đều coi đây như mạng sống, lúc này dù lưu khấu có tới họ cũng liều mạng giữ đất.

Trước kia không chiến đấu là vì chẳng có lý do gì.

Giờ lão tử có bốn mẫu ruộng rồi.

Văn thư viết rõ ràng cất kỹ trong lòng, bên trên còn có dấu tay lão tử.

Chuyện phân phối ruộng đất diễn ra rất nhanh, nhân thủ đưa từ Lam Điền tới bận không ngơi tay chút nào, người mượn tạm từ Thằng Trì cũng làm suốt ngày đêm.

Đối với những người này mà nói, họ vô cùng thuần thục chuyện phân phối ruộng đất rồi, cách làm việc cũng thô bạo, gặp phải tranh chấp thì bắt thăm, vận may không tốt thì phải chịu.



Nói từ góc độ khác thì đây là biện pháp tương đối công bằng, thủ pháp này đã giải quyết vô số tranh chấp.

Khi trâu cày bắt đầu ra đồng thì hoa hạnh ruốt cuộc cũng nở, trên đường Lạc Dương thiếu đi cảnh sĩ tử cầm ô du xuân nhưng lại thêm vào vô số thương gia.

Lam Điền phồn hoa tới mức không thể phát triển thêm nữa rồi, lần này lấy được Lạc Dương, đám thương cổ còn hưng phấn hơn Vân Chiêu.

Có điều thành Lạc Dương lúc này vẫn trống vắng.

Cửa hiệu, phòng ốc trong thành đã bị lưu khấu phá hoại không còn ra bộ dạng gì nữa, có điều dù là đống đổ nát thì cũng có thương cổ vác rương tiền tới mua, không chỉ thương cổ Lam Điền, thậm chí diêm thương Giang Nam cũng tới, đặt cược lớn vào nơi này.

Bạch Mã Tự đổ nát không biết từ lúc nào xuất hiện mấy lão tăng mặt mày hiền từ, bọn họ mừng khấp khởi dọn dẹp chùa miếu đã hoang vu, đồng thời đưa độ điệp của mình lên quan phủ, nói là tăng lữ Bạch Mã Tự bỏ chạy trước kia.

Các đạo quán, am ni cô, chùa triền đông đảo ở Lạc Dương cũng dần có đạo sĩ, ni cô trở về, bọn họ hi vọng Lạc Dương lại lần nữa hưng thịnh, để hương hỏa ở chúa miếu cũng hưng thịnh theo.

Người thư viện Ngọc Sơn cũng tới khảo sát Phúc vương phủ, bọn họ cho rằng nơi này rất thích hợp làm trường học. Tới cả Minh Nguyệt lâu cũng không chậm chân, phái người tới chọn chỗ tốt để mở hiệu đón khách.

Tóm lại cái gì của quan phủ thuộc về quan phủ, của bách tính thuộc về bách tính, của đạo sĩ thuộc về đạo sĩ ... Thành Lạc Dương vẫn đổ nát, nhưng tiếng người tiếng ngựa xe đã vang vọng khắp nơi.

Một tháng sau hạt giống đã gieo hết, dương liễu nhú trồi, bách tính vất vả ngoài đồng ruộng, thương cổ bôn ba khắp nơi, quan viên càng bận rộn tới huyện xung quanh Lạc Dương hoạt động.

Lò gạch Lạc Dương phun ra cột khói đen đầu tiên báo hiệu sự hưng thịnh của Lạc Dương đang quay về.

Lúc này cảnh tượng trong phòng ngủ Vân thị giống như yêu tinh đang dụ dỗ Đường Tăng.

“ Thiếp có bố trí mười mấy tiểu viện ở Lạc Dương.” Tiền Đa Đa dán người lên lưng Vân Chiêu, thấy trượng phu nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nói một đống lời vô nghĩa, mới gài câu này ở trong:

Vân Chiêu tỉnh táo hỏi lại:” Là mười mấy là mười một hay mười chín thế?”

“ Được rồi, thiếp nhận, là ba mươi bảy cái.” Tiền Đa Đa coi như trước đó chưa nói gì:” Còn không phải vì chàng sao, thiếp giữ sau này chàng thưởng cho người có công.”

“ Bọn họ không cần ta thưởng, luật pháp quy công lao thế nào được ban thưởng gì, chính vụ ti sẽ lo liệu.”

| Cho dù thần tử của chàng không cần thì cũng có lúc chàng cần mua chuộc lòng người chứ, chẳng may có một số người cao ngạo không muốn làm quan mà chàng lại cần hắn, thế thì lấy một viện tử ra mua chuộc.”

“ Người có cốt khí không chiến tử thì chết đói rồi, kẻ còn sống không mấy người có cốt khí đâu, không cần ta lấy lòng.”

“ Nhỡ có thì sao?”

Vân Chiêu giọng đều đều:” Thì cũng tới xin ta cho một chức quan để làm, nàng cẩn thận với đám bộ hạ của Giải Trại, bọn họ đang đi khắp Lạc Dương kiểm kê, rơi vào tay họ không có kết cục tốt đâu.”

Tiền Đa Đa xì một tiếng giễu cợt:” Mỗi viện tử thiếp mua đều có pháp ti xác nhận là vật vô chủ, tiền đã vào tài vụ ti, thiếp không thiếu tiền nhé.”

Sau khi huyện Lam Điền xây dựng lên chế độ, vụ án hủ bại tàn khốc nhất xảy ra ở Lạc Dương, vì chuyện này Hàn Lăng Sơn còn đại khai sát giới giết sạch không chừa một ai.

Bởi thế Vân Chiêu không quá lo nơi đó xảy ra nhiễu loạn gì quá lớn, vì lần này Hàn Lăng Sơn lại đi Lạc Dương.

Lấy được Lạc Dương, Vân Chiêu rốt cuộc có thể không gian để xoay trở một chút rồi, đồng thời hi vọng ngày đó tới thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook