Minh Thiên Hạ

Chương 536: Năm Tháng Giúp Người Ta Trưởng Thành. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Người xinh đẹp tựa hồ luôn luôn biết phải ăn mặc thế nào, phải trang điểm thế nào để mình đẹp hơn.

Tiền Đa Đa thì không phải nói nữa, vừa cho hai đứa bé ngủ trưa, mái tóc dài buông xõa vắt một bên, vạt áo khép hờ lấp ló mảng da ngực nõn nà ẩn hiện dưới yếm lót màu hồng đào, hạnh phúc lười biếng nhìn hai đứa bé ngủ say, hào quang người mẹ tựa hồ xông thẳng lên mái nhà đua tranh với sự rực rỡ của mặt trời.

Tiền Thiểu Thiểu cũng ở trong phòng, mặc dù vòng vàng búi tóc, áo gấm thêu hoa, mi như núi sa, mắt sao như mực, cho dù hắn có ngồi xổm trên mặt đất bóc quít như con khỉ vẫn hút hồn người.

“ Tỷ, đệ bị tỷ phu bán mất rồi.”

“ Đệ ngủ với Trương Oánh chưa? “ Tiền Đa Đa kéo chăn cho hai đứa bé, mắt vẫn nhìn chúng, hoàn toàn lờ đi bộ dạng thê thảm cố tình bày ra của đệ đệ, đòi qua mắt nàng, quá nực cười:

Bị hỏi trực tiếp chuyện nhạy cảm như thế, dù đó là tỷ tỷ, Tiền Thiểu Thiểu vẫn lúng túng: “ Làm gì có ... cùng lắm ... cùng lắm ... chỉ đụng chân đụng tay thôi.”

“ Ồ, nếu đệ đã phá hỏng danh tiết của người ta, vậy phải có câu trả lời cho người ta chứ.”

“ Không thể nào, thư viện Ngọc Sơn làm gì còn danh tiết nữa, như tiết võ thuật, nam nữ vật nhau, chỗ nên chạm, chỗ không nên chạm đều đều chạm hết rồi còn gì, khác gì nhau chứ?”

Tiền Đa Đa chỉnh lý lại mái tóc dài đen nhánh, ngáp một tiếng: “ Đó là lúc tỷ võ, với lại nữ tử mà dám bước vào bước vào lôi đài thì các ngươi cũng chẳng có gan đụng chạm linh tinh vào người các nàng, bất cẩn một chút là mất mạng rồi.”

Tiền Thiểu Thiểu vội xua tay: “ Này, tỷ, đệ đang nói chuyện đệ bị tỷ phu bán mất cơ mà.”

“ Trương Oánh cũng được đấy, Sở Sở tuy dễ sinh đẻ, nhưng mà quá ngốc, kiếm thêm cho đệ một lão bà thông minh cũng không tệ. Điểm này tỷ phu đệ không làm gì sai.”

“ Không làm gì sai ạ? Tỷ có biết nguyên văn lời tỷ phủ là gì không? Một khi Trương Oánh hoàn thành nghiên cứu của nàng ấy, tỷ phu sẽ giao đệ cho Trương Oánh xử trí, tỷ hiểu câu này đại biểu cho cái gì không?”

Tiền Đa Đa trừng mắt lên: “ Đệ nói to vậy làm gì, đánh thức bọn nhỏ bây giờ, Trương Oánh thì làm được gì đệ chứ?”

“ Còn làm được gì ạ? “ Tiền Thiểu Thiểu không biết nghĩ tới cái gì mà mặt vàng như nghệ: “ Đệ nghe được một số tin đồn không hay, là do Trương Oánh truyền ra đấy.”



“ Cùng lắm là đánh gãy chân đệ có gì ghê gớm đâu.”

“ Đánh gãy chân đệ mà còn không có gì ghê gớm à? Tỷ rốt cuộc còn là tỷ của đệ không?”

Tiền Đa Đa nhìn đứa đệ đệ càng lớn càng làm người ta không vừa mắt này, thở dài: “ Theo như tỷ phu đệ nói, nghiên cứu của Trương Oánh cực kỳ quan trọng với huyện Lam Điền, nó sẽ thay đổi hoàn toàn cách tác chiến của quân đội, đừng nói là Trương Oánh muốn đệ, dù muốn tỷ phu đệ thì chàng cũng đồng ý.”

Tiền Thiểu Thiểu có linh cảm không lành, giọng cơ hồ lạc cả đi: “ Không thể nào, lợi hại vậy sao? Sao người quản nội vệ như đệ không biết gì hết? “

“ Thứ đó rốt cuộc lợi hại thế nào thì hiện chỉ có tỷ phu đệ biết thôi, đệ chưa có tư cách biết. “ Tiền Đa Đa thở dài đứng dậy, đi tới vuốt tóc đệ đệ:” Hai chúng ta là tỷ đệ cùng mẹ sinh ra, nhưng ở loại chuyện này tỷ cũng không thể nói cho đệ biết được, hiểu chưa?”

“ Xem ra thứ này quan trọng như thế, đệ bị tỷ phu bán cũng không oan rồi.”

“ Đệ cũng phải tự xem lại mình đi, đệ chẳng coi nữ tử ra gì, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay đấy, đến Sở Sở sinh con cho đệ rồi, đệ đối xử với nó cũng chẳng ra làm sao, may con bé đó sống vô tâm chỉ thích ăn, phải đứa khác còn không tủi thân chết rồi à?”

Tiền Thiểu Thiểu kêu oan: “ Đâu phải lỗi của đệ, trừ tỷ ra, nữ tử thiên hạ chỉ bằng cỏ rác.”

Tiền Đa Đa thở dài, đệ đệ nàng tuấn thú hơn người, lại thông minh, mồm mép cũng khéo, làm việc ấm lòng người, đám nữ nhân ngu xuẩn cứ lao vào như thiêu thân, dù biết phía trước là con đường vong mạng vẫn không tiếc mình, chẳng qua vì mê mỹ sắc của đệ đệ nàng thôi, thế nên từ nhỏ nó đã xem thường nữ nhân.

Chính nàng cũng không biết có bề ngoài quá xuất chúng như thế là may mắn hay bất hạnh của Tiền Thiểu Thiểu: “ Trương Oánh đã cố chấp như thế, lại nguyện dùng tâm huyết để đổi lấy đệ, ta thấy muội ấy thật lòng ...”

Tiền Thiểu Thiểu nhíu mày ngày một chặt, hắn nghe ra mùi vị không tầm thường trong lời tỷ tỷ, xua tay: “ Tỷ đừng nói, đệ nghĩ, Trương Oanh sẽ nói với đệ.”

Tiền Đa Đa cười, thân mật vỗ mạnh lên trán đệ đệ: “ Đúng là thông minh, tốt nhất là đệ nhận lấy công việc hộ vệ thí nghiệm tuyệt mật này, tỹ phu đệ chỉ tin được đệ và Vân Dương thôi, nhưng mà Vân Dương lại quá ngốc ...”

Tiền Thiểu Thiểu tỷ bị tỷ tỷ vỗ cho nổ đom đóm mắt song vẫn dùng hai tay hiến quả quít mới bóc vỏ lên.



Tiền Đa Đa vừa ăn quít vừa nói: “ Đệ hi sinh lớn như thế, ta nghĩ đám tiểu cô tử kia hẳn là sẽ nghe lời.”

Tiền Thiểu Thiểu rùng mình, có chút hối hận vì tới đây tìm tỷ tỷ: “ Tỷ, tỷ lại có ý gì nữa thế?”

Tiền Đa Đa phun hạt quít ra: “ Yên tâm, ta còn hại đệ được nữa sao?”

Tiền Thiểu Thiểu làm bộ mặt đau khổ ôm lấy eo Tiền Đa Đa, vứt bỏ liêm sỉ, dùng chiêu làm nũng đã từ bỏ nhiều năm: “ Người ta nói hoàng gia không nhắc tới tình thân, nhưng tỷ sẽ luôn là thân tỷ tỷ của đệ, thật đấy.”

Tiền Đa Đa đẩy đệ đệ ra, nói nhỏ: “ Đem sổ ghi chép những học sinh giám sát trọng điểm ở thư viện tới cho tỷ.”

Cùng với việc bia địa giới huyện Lam Điền chạy lung tung, kết quả bây giờ huyện Lam Điền giống quốc gia ngoại cảnh, cho dù nó vẫn nằm trong cương vực Đại Minh, người nơi này đã không còn nhớ gì tới Đại Minh nữa rồi.

Thuế vẫn nộp, có điều cuộc sống bách tính ngày một tốt, thuế huyện Lam Điền có vài loại, hạn ngạch cố định, khắc trên bia đá rõ ràng, nếu như quan phủ dám thu nhiều hơn, bách tính sẽ biết, địa phương mình ở có quan tham rồi.

Mấy năm trước lương thực mọi người sản xuất ra còn phải chuyên môn bán cho kho lương của quan phủ, sau đó từ kho lương mua bằng giá bình ổn với số lương thực mình cần. Giờ không cần nữa, kho lương của quan phủ đã đầy, cho phép bách tính bán lương thực ra ngoài, quan phủ không quản nữa.

Bằng vào việc này, toàn bộ bách tính huyện Lam Điền hiểu, huyện đã đủ lương thực cho bách tính trong huyện ăn hai năm rồi, mặc dù chẳng rõ kế hoạch dự trữ lương thực mà huyện hay tuyên truyền là gì, nhưng họ đều biết điều cơ bản nhất chỉ cần toàn bộ kho lương của quan phủ đầy thì hai năm thiên tai không thu được hạt lương thực nào cũng không lo chết đói.

Điều này khiến lòng tin của bách tính tăng mạnh.

Bách tính tự chủ bán lương thực cũng biểu thị chuyện kiến thiết huyện Lam Điền tiến vào tầng cấp mới, lương thực không còn là mục tiêu chấp chính chủ yếu của quan phủ, mà chuyển sang công thương nghiệp.

Bách tính Đại Minh chẳng hứng thú gì với chuyện đi xa, chuyện có người cả đời không ra khỏi thôn cũng chẳng phải hiếm, cùng lắm đi tới thị tập, sau đó nghe thương cổ đi khắp nơi kể chuyện thiên hạ, biết nơi khác bách tính lầm than càng chẳng hứng thú ra ngoài.

Dù sao đó là chuyện phương xa, chẳng liên quan tới huyện Lam Điền.

Tiền Thiểu Thiểu đi qua thị tập, dừng lại ở một cửa hiệu bánh ngọt do phụ nhân phương tây tên là Lâm Tỳ mở, lấy hai cái bánh mà hắn đã đặt trước, một là cho Sở Sở, một thì hắn chuẩn bị đi lấy lòng Trương Oánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook