Chương 390: Nên Tiêu Tiền Thì Đừng Tiết Kiệm. (1)
Kiết Dữ 2
23/04/2023
Kỳ thực nhìn một cách tổng thể thì Đại Minh vẫn còn yên bình, trừ Kiến Nô họa hại Sơn Đông và Hà Bắc, Lý Hồng Cơ làm loạn Hà Nam thì đại bộ phận các địa phương vẫn yên bình, thậm chí số ít an lạc.
Tất cả thể hiện rõ ràng trên bản đồ lớn của Vân Chiêu.
Nếu có một cái máy vi tính, Vân Chiêu có thể biến bản đồ này thành một trò chơi.
Đáng tiếc đây chẳng phải là trò chơi, con người trong đó không phải là nhân vật ảo, mà là người thật sống sờ sờ, mỗi bọn họ đều có hỉ nộ ái lạc, có bi hoan ly hợp, chết rồi là thực sự không còn gì nữa.
Phùng Anh rốt cuộc đã trở về, trên thân thể nàng còn lưu lại mùi khói lửa và máu, khi gặp lại Vân Chiêu, nàng buông bỏ mọi sự đề phòng, cơ thể luôn cừng đờ cũng mềm ra, giống như cô gái nhỏ ôm Vân Chiêu thật lâu không chịu buông.
Lần này tới lượt Vân Chiêu toàn thân cứng đờ, làm sao mà hai nha đầu này đi một chuyến đều biến thành con người khác vậy, thế này tuổi thọ của lão tử nguy mất.
Tiểu Sở nhìn cảnh đó rất thích, khi tới bếp nàng thấy món thịt hấp quen thuộc càng thích hơn, kiếm một cái bánh lớn, rồi bắt đầu kế hoạch tăng cân của mình.
Có một thân thể cường tráng với Tiểu Sở mà nói rất quan trọng, nàng đi theo Phùng Anh từ nhỏ, lúc nào cũng trong trạng thái đói bụng, chuyện này làm nàng chửi rủa rất lâu rồi.
Ăn hết cái bánh, ăn hết cả bát thịt, vẫn chưa thấy tiểu thư từ trong phòng Vân Chiêu ra, Tiểu Sở nhìn bầu trời đang tối dần, thấy mình có thể ăn thêm một bát nữa, thế là nàng lại mở cái lồng hấp nghi ngút khói, lấy thêm một bát.
Một lão phụ áo vải dùng khăn xanh buộc đầu tới bếp, cũng lấy thịt hấp cho vào cái hộp thức ăn đẹp đẽ, còn lấy thêm hai món ăn nhỏ tinh xảo, quá đáng nhất là bà ta lấy ra một bát cháo trông rất ngon trong chum lớn, thứ trong đó trông rất mềm, rất sánh, rất thơm.
“ Đó là cái gì thế?” Tiểu Sở bê bát thịt tò mò hỏi:
Hà Thường Thị đậy nắp hộp thức ăn lại, bà sợ nha đầu có đôi mắt đói khát kia sẽ xông vào cướp:” Đây là bữa tối của Đa Đa tiểu thư.”
Tiểu Sở lập tức trừng mắt lên:” Thế bữa tối của tiểu thư nhà ta đâu?”
“ Ồ, cô nói tới Phùng Anh tiểu thư sao, bữa tối của cô ấy không phải nên do nha hoàn như cô lo liệu à? “ Hà Thường Thị nhìn Tiểu Sở từ trên xuống dưới, xinh đẹp, đơn thuần, đặc biệt thân hình nở nang, là loại tiểu thiếp giỏi sinh nở mà đại hộ thích nhất, lạnh nhạt nói: “ Tự làm đi.” Nói xong xách hộp thức ăn đi mất.
Tiểu Sở đặt bát thịt xuống, tìm khắp nơi, thức ăn trong nhà bếp Vân thị lúc nào cũng đầy ắp, nhưng nàng không biết báo cháo kia là dùng thứ gì làm ra.
Nếu một bát cháo thì tất nhiên là Tiểu Sở cũng biết làm, dù là cháo kê, cháo gạo hay là cháo ngọc mễ đi chăng nữa thì nàng cũng làm được, nhưng mà nấu ra bát cháo nhìn có vẻ bảy tám thứ phối hợp với nhau kia thì làm khó Tiểu Sở quá.
Nàng không biết bây giờ tiểu thư và Vân Chiêu đang làm gì, lúc nãy nàng thấy họ ôm nhau, sau đó hình như còn ... hôn môi ...
Không hiểu sao nghĩ lại, Tiểu Sở thấy trong người thế nào ấy, hai má đỏ lên, hình như còn nong nóng, cảm giác lạ lắm, nàng nhìn thức ăn đầy phòng, mắt đảo trái đảo phải, quyết định đi nhìn tiểu thư một chút … à không, nàng muốn đi hỏi xem tiểu thư muốn ăn cái gì.
Cái tên mặt rỗ chắp tay sau lưng nhìn sắc núi chìm trong sương tối, bộ dạng đáng ghét lại còn chắn đường đi của nàng, Tiểu Sở quát: “ Tránh ra, ta muốn đi gặp tiểu thư nhà ta.”
Từ Ngũ Tưởng lắc đầu: “ Cô đi không thích hợp đâu.”
“ Vì sao lại không thích hợp, tiểu thư nhà ta có chuyện gì mà không thích hợp chứ?” Tiểu Sở trợn mắt lên:
“ Tóm lại là không thích hợp.” Từ Ngũ Tưởng không thèm nhiều lời:
Tiểu Sở bực mình muốn đẩy Từ Ngũ Tưởng ra, không ngờ tên này người gầy nhom, vậy mà sức lực không nhỏ, hai chân tựa hồ như mọc rễ dưới đất, Tiểu Sở trông thể hình còn hơn hắn mà không đẩy thế nào cũng được.
Từ Ngũ Tưởng điệu bộ khinh miệt mặt vẫn hếch lên nhìn núi xa:” Cô không đ ...”
Lời còn chưa dứt thì Tiểu Sở nâng đầu gối lên, thế là hắn chỉ kịp "ư hử" một tiếng, người thẳng đơ như cán cuốc, mặt tím ngắt, không còn sức ngăn cản Tiểu Sở nữa, làm sao hắn có thể n gờ một nữ tử lại có thể dùng đòn đó chứ.
Tiểu Sở rất lo, không biết trong kia xảy ra chuyện gì, có phải là tên Vân Chiêu đó ức hiếp tiểu thư nhà mình không, chắc chắn là thế rồi, nếu không sao sai người chặn cửa không cho người thân thiết như nàng vào, nghĩ thế Tiểu Sở sắn tay áo lên, sẵn sàng đánh nhau, đẩy sầm cửa một cái:” Tiểu thư! ....”
Sầm! Lần này là tiếng cửa đóng lại, cũng nhanh như lúc cửa mở ra vậy, ngăn cách tiếng hét của Phùng Anh, Tiểu Sở dựa vào cửa, tim đập như trống trận, nàng vừa nhìn thấy cái gì thế, tiểu thư sao lại ngồi lên đùi Vân Chiêu, rồi làm sao áo lại kéo xuống nhiều như thế, mà cái miệng Vân Chiêu đang đang ... không phải trẻ con mới làm thế sao? Tiểu thư cũng đâu có sữa.
“ Xéo vào đây.”
Khi Tiểu Sở lần nữa mở cửa ra thì Vân Chiêu đang vờ như không có chuyện gì mở cuốn sách ra đọc trông như bậc quân tử lỗi lạc. Tiểu Sở mặt chưa hết đỏ, mắt đảo trái đảo phải không biết tìm kiếm cái gì, trí khôn của nàng còn chưa mất, nói theo đúng bài bản: “ Tiểu tỳ không biết nấu cháo …. à, chính là cái loại cháo có hạt tròn tròn trắng trắng vừa bóng vừa thơm, nước cháo lại trong vắt sánh sánh ...”
Vân Chiêu ồ một tiếng: “ Ngươi nói tới cháo hạt sen ngân nhĩ hả? Muốn ăn bảo trù nương làm cho, không khó.”
Tiểu Sở rụt rè hỏi: “ Tiểu thư có biết nấu loại cháo này không?”
Phùng Anh mặt đỏ như táo chín ngồi quay đầu sang bên, cục cằn đáp: “ Không biết.”
Tiểu Sở thấy rất ủy khuất: “ Tiền Đa Đa có loại cháo đó.”
Phùng Anh không ngờ vì một bát cháo làm hỏng chuyện của mình, giận lắm: “ Ta không ăn canh cháo hạt sen ngân nhĩ, ngươi nấu cho ta một bát cháo trắng là được.”
“ Không được, Tiền Đa Đa ăn cháo hạt sen ngân nhĩ, tiểu thư không thể ăn kém hơn. “ Tiểu Sở ở loại chuyện này rất cương quyết, nàng sợ tiểu thư nhượng bộ, địa vị sẽ thua kém hơn:
Phùng Anh còn định mắng Tiểu Sở, nhưng Vân Chiêu đã đứng dậy nắm tay nàng:” Đi nào chúng ta cùng đi nấu cháo.”
Thế là Tiểu Sở há hốc mồm nhìn tiểu thư của mình "ừm" một tiếng, để Vân Chiêu nắm tay kéo đi, bộ dạng như con chim nhỏ, hai người đi qua trước mặt nàng, nàng càng ủy khuất, thấy mình thành người không ai cần nữa.
Nhà bếp của Vân thị rất lớn, cho dù chỉ là nhà bếp tạm thời, xà nhà treo thịt khô, cá khô, gà hong gió, trong chum còn nuôi cá sống, thịt bò thịt lợn đều có, được ướp ở trong đá.
Một bên là các loại đồ khô đếm không xuể, một bên là rau xanh làm người ta nhìn hoa mắt, nếu muốn rau tươi hơn thì ngay sau nhà bếp có vườn rau, vườn rau Vân thị vào tháng năm cơ bản không thiếu thứ gì.
Phùng Anh lần đầu tiên xuống bếp Vân thị, vừa bước qua cửa liền thoáng sững người, sau đó thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.
Vân Chiêu qua đầu nhìn Phùng Anh, tựa hồ đọc được suy nghĩ của nàng: “ Phải chăng có cảm giác cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt không?”
Phùng Anh khẽ lắc đầu, bảo sao Tiểu Sở luôn nói thích nhà bếp Vân thị nhất: “ Muội chỉ cảm thấy như bước vào thế giới khác.”
Vân Chiêu tìm kiếm một hồi lấy hạt sen cùng ngân nhĩ đã ngâm sẵn, cho vào cái chén hấp nho nhỏ, thêm vào đường và nước, nghĩ một lúc lấy nửa quả lê, sau đó cho vào cái chum nước đun suốt ngày, đóng nắp lại nói: “ Chừng một canh giờ là được, Tiểu Sở học được chưa?”
Tiểu Sở gục gặc cái đầu nàng thấy món này té ra chẳng khó khăn gì, chỉ là lúc này thứ nàng ít quan tâm nhất là ăn uống.
Tất cả thể hiện rõ ràng trên bản đồ lớn của Vân Chiêu.
Nếu có một cái máy vi tính, Vân Chiêu có thể biến bản đồ này thành một trò chơi.
Đáng tiếc đây chẳng phải là trò chơi, con người trong đó không phải là nhân vật ảo, mà là người thật sống sờ sờ, mỗi bọn họ đều có hỉ nộ ái lạc, có bi hoan ly hợp, chết rồi là thực sự không còn gì nữa.
Phùng Anh rốt cuộc đã trở về, trên thân thể nàng còn lưu lại mùi khói lửa và máu, khi gặp lại Vân Chiêu, nàng buông bỏ mọi sự đề phòng, cơ thể luôn cừng đờ cũng mềm ra, giống như cô gái nhỏ ôm Vân Chiêu thật lâu không chịu buông.
Lần này tới lượt Vân Chiêu toàn thân cứng đờ, làm sao mà hai nha đầu này đi một chuyến đều biến thành con người khác vậy, thế này tuổi thọ của lão tử nguy mất.
Tiểu Sở nhìn cảnh đó rất thích, khi tới bếp nàng thấy món thịt hấp quen thuộc càng thích hơn, kiếm một cái bánh lớn, rồi bắt đầu kế hoạch tăng cân của mình.
Có một thân thể cường tráng với Tiểu Sở mà nói rất quan trọng, nàng đi theo Phùng Anh từ nhỏ, lúc nào cũng trong trạng thái đói bụng, chuyện này làm nàng chửi rủa rất lâu rồi.
Ăn hết cái bánh, ăn hết cả bát thịt, vẫn chưa thấy tiểu thư từ trong phòng Vân Chiêu ra, Tiểu Sở nhìn bầu trời đang tối dần, thấy mình có thể ăn thêm một bát nữa, thế là nàng lại mở cái lồng hấp nghi ngút khói, lấy thêm một bát.
Một lão phụ áo vải dùng khăn xanh buộc đầu tới bếp, cũng lấy thịt hấp cho vào cái hộp thức ăn đẹp đẽ, còn lấy thêm hai món ăn nhỏ tinh xảo, quá đáng nhất là bà ta lấy ra một bát cháo trông rất ngon trong chum lớn, thứ trong đó trông rất mềm, rất sánh, rất thơm.
“ Đó là cái gì thế?” Tiểu Sở bê bát thịt tò mò hỏi:
Hà Thường Thị đậy nắp hộp thức ăn lại, bà sợ nha đầu có đôi mắt đói khát kia sẽ xông vào cướp:” Đây là bữa tối của Đa Đa tiểu thư.”
Tiểu Sở lập tức trừng mắt lên:” Thế bữa tối của tiểu thư nhà ta đâu?”
“ Ồ, cô nói tới Phùng Anh tiểu thư sao, bữa tối của cô ấy không phải nên do nha hoàn như cô lo liệu à? “ Hà Thường Thị nhìn Tiểu Sở từ trên xuống dưới, xinh đẹp, đơn thuần, đặc biệt thân hình nở nang, là loại tiểu thiếp giỏi sinh nở mà đại hộ thích nhất, lạnh nhạt nói: “ Tự làm đi.” Nói xong xách hộp thức ăn đi mất.
Tiểu Sở đặt bát thịt xuống, tìm khắp nơi, thức ăn trong nhà bếp Vân thị lúc nào cũng đầy ắp, nhưng nàng không biết báo cháo kia là dùng thứ gì làm ra.
Nếu một bát cháo thì tất nhiên là Tiểu Sở cũng biết làm, dù là cháo kê, cháo gạo hay là cháo ngọc mễ đi chăng nữa thì nàng cũng làm được, nhưng mà nấu ra bát cháo nhìn có vẻ bảy tám thứ phối hợp với nhau kia thì làm khó Tiểu Sở quá.
Nàng không biết bây giờ tiểu thư và Vân Chiêu đang làm gì, lúc nãy nàng thấy họ ôm nhau, sau đó hình như còn ... hôn môi ...
Không hiểu sao nghĩ lại, Tiểu Sở thấy trong người thế nào ấy, hai má đỏ lên, hình như còn nong nóng, cảm giác lạ lắm, nàng nhìn thức ăn đầy phòng, mắt đảo trái đảo phải, quyết định đi nhìn tiểu thư một chút … à không, nàng muốn đi hỏi xem tiểu thư muốn ăn cái gì.
Cái tên mặt rỗ chắp tay sau lưng nhìn sắc núi chìm trong sương tối, bộ dạng đáng ghét lại còn chắn đường đi của nàng, Tiểu Sở quát: “ Tránh ra, ta muốn đi gặp tiểu thư nhà ta.”
Từ Ngũ Tưởng lắc đầu: “ Cô đi không thích hợp đâu.”
“ Vì sao lại không thích hợp, tiểu thư nhà ta có chuyện gì mà không thích hợp chứ?” Tiểu Sở trợn mắt lên:
“ Tóm lại là không thích hợp.” Từ Ngũ Tưởng không thèm nhiều lời:
Tiểu Sở bực mình muốn đẩy Từ Ngũ Tưởng ra, không ngờ tên này người gầy nhom, vậy mà sức lực không nhỏ, hai chân tựa hồ như mọc rễ dưới đất, Tiểu Sở trông thể hình còn hơn hắn mà không đẩy thế nào cũng được.
Từ Ngũ Tưởng điệu bộ khinh miệt mặt vẫn hếch lên nhìn núi xa:” Cô không đ ...”
Lời còn chưa dứt thì Tiểu Sở nâng đầu gối lên, thế là hắn chỉ kịp "ư hử" một tiếng, người thẳng đơ như cán cuốc, mặt tím ngắt, không còn sức ngăn cản Tiểu Sở nữa, làm sao hắn có thể n gờ một nữ tử lại có thể dùng đòn đó chứ.
Tiểu Sở rất lo, không biết trong kia xảy ra chuyện gì, có phải là tên Vân Chiêu đó ức hiếp tiểu thư nhà mình không, chắc chắn là thế rồi, nếu không sao sai người chặn cửa không cho người thân thiết như nàng vào, nghĩ thế Tiểu Sở sắn tay áo lên, sẵn sàng đánh nhau, đẩy sầm cửa một cái:” Tiểu thư! ....”
Sầm! Lần này là tiếng cửa đóng lại, cũng nhanh như lúc cửa mở ra vậy, ngăn cách tiếng hét của Phùng Anh, Tiểu Sở dựa vào cửa, tim đập như trống trận, nàng vừa nhìn thấy cái gì thế, tiểu thư sao lại ngồi lên đùi Vân Chiêu, rồi làm sao áo lại kéo xuống nhiều như thế, mà cái miệng Vân Chiêu đang đang ... không phải trẻ con mới làm thế sao? Tiểu thư cũng đâu có sữa.
“ Xéo vào đây.”
Khi Tiểu Sở lần nữa mở cửa ra thì Vân Chiêu đang vờ như không có chuyện gì mở cuốn sách ra đọc trông như bậc quân tử lỗi lạc. Tiểu Sở mặt chưa hết đỏ, mắt đảo trái đảo phải không biết tìm kiếm cái gì, trí khôn của nàng còn chưa mất, nói theo đúng bài bản: “ Tiểu tỳ không biết nấu cháo …. à, chính là cái loại cháo có hạt tròn tròn trắng trắng vừa bóng vừa thơm, nước cháo lại trong vắt sánh sánh ...”
Vân Chiêu ồ một tiếng: “ Ngươi nói tới cháo hạt sen ngân nhĩ hả? Muốn ăn bảo trù nương làm cho, không khó.”
Tiểu Sở rụt rè hỏi: “ Tiểu thư có biết nấu loại cháo này không?”
Phùng Anh mặt đỏ như táo chín ngồi quay đầu sang bên, cục cằn đáp: “ Không biết.”
Tiểu Sở thấy rất ủy khuất: “ Tiền Đa Đa có loại cháo đó.”
Phùng Anh không ngờ vì một bát cháo làm hỏng chuyện của mình, giận lắm: “ Ta không ăn canh cháo hạt sen ngân nhĩ, ngươi nấu cho ta một bát cháo trắng là được.”
“ Không được, Tiền Đa Đa ăn cháo hạt sen ngân nhĩ, tiểu thư không thể ăn kém hơn. “ Tiểu Sở ở loại chuyện này rất cương quyết, nàng sợ tiểu thư nhượng bộ, địa vị sẽ thua kém hơn:
Phùng Anh còn định mắng Tiểu Sở, nhưng Vân Chiêu đã đứng dậy nắm tay nàng:” Đi nào chúng ta cùng đi nấu cháo.”
Thế là Tiểu Sở há hốc mồm nhìn tiểu thư của mình "ừm" một tiếng, để Vân Chiêu nắm tay kéo đi, bộ dạng như con chim nhỏ, hai người đi qua trước mặt nàng, nàng càng ủy khuất, thấy mình thành người không ai cần nữa.
Nhà bếp của Vân thị rất lớn, cho dù chỉ là nhà bếp tạm thời, xà nhà treo thịt khô, cá khô, gà hong gió, trong chum còn nuôi cá sống, thịt bò thịt lợn đều có, được ướp ở trong đá.
Một bên là các loại đồ khô đếm không xuể, một bên là rau xanh làm người ta nhìn hoa mắt, nếu muốn rau tươi hơn thì ngay sau nhà bếp có vườn rau, vườn rau Vân thị vào tháng năm cơ bản không thiếu thứ gì.
Phùng Anh lần đầu tiên xuống bếp Vân thị, vừa bước qua cửa liền thoáng sững người, sau đó thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.
Vân Chiêu qua đầu nhìn Phùng Anh, tựa hồ đọc được suy nghĩ của nàng: “ Phải chăng có cảm giác cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt không?”
Phùng Anh khẽ lắc đầu, bảo sao Tiểu Sở luôn nói thích nhà bếp Vân thị nhất: “ Muội chỉ cảm thấy như bước vào thế giới khác.”
Vân Chiêu tìm kiếm một hồi lấy hạt sen cùng ngân nhĩ đã ngâm sẵn, cho vào cái chén hấp nho nhỏ, thêm vào đường và nước, nghĩ một lúc lấy nửa quả lê, sau đó cho vào cái chum nước đun suốt ngày, đóng nắp lại nói: “ Chừng một canh giờ là được, Tiểu Sở học được chưa?”
Tiểu Sở gục gặc cái đầu nàng thấy món này té ra chẳng khó khăn gì, chỉ là lúc này thứ nàng ít quan tâm nhất là ăn uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.