Chương 794: Ngày Lành Tháng Tốt.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vân Chiêu rời thư phòng về hậu trạch mà lòng đầy suy tư, Lý Hồng Cơ xưng đế hai ngày đã dẫn quân bắc thượng, lần này mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là kinh thành.
Không biết trong lịch sử Lý Hồng Cơ bức bách Sùng Trinh tự sát xong gây tác động thế nào với Đại Minh, nhìn từ cục diện bây giờ thì thấy, không có chủ chung ... Đại Minh liền biến thành nắm cát rời.
Nhìn thì Sùng Trinh chẳng có tác dụng gì, nhưng chỉ cần ngày nào hắn tồn tại, người Đại Minh ít nhiều còn biết mình là ai, một khi Sùng Trinh không còn, căn cơ Đại Minh không còn nữa.
Giống trên lịch sử, sau khi Sùng Trinh chết, có người kháng cự như Sử Khả Pháp, Lý Định Quốc, có người tự sát như đại học sĩ Phạm Cảnh Văn, Nghê Nguyên Lộ, đa phần đầu hàng Lý Hồng Cơ như thái giám Đỗ Huân, đại học sĩ Lý Kiến Thái ... Hoặc là đầu hàng Mãn Thanh như Ngô Tam Quế.
Năm xưa đọc Tam Quốc, Vân Chiêu không sao hiểu được Tào Tháo cứ cung phụng Hán Hiến Đế thời gian dài như thế, không hiểu vì sao cả đời ông ta không phản bội Hán Thất, thậm chí không hiểu vì sao Tào Tháo chết rồi mới được gọi là thời Tam Quốc.
Khi Tào Tháo còn sống, cuốn sách nào cũng ghi là những năm cuối thời Đông Hán.
Làm vậy để làm gì?
Giờ thì Vân Chiêu hiểu rồi, Tào Tháo kìm chế cám dỗ quyền lực vì một mục tiêu ... Đại nhất thống.
Đó cũng là mục tiêu của Vân Chiêu, từ khi có dã tâm thành hoàng đế y chưa bao giờ nghĩ tới phong hầu, phong vương gì hết, trong tiềm thức của y, Trung Quốc luôn nhất thống, ít nhất bản đồ nên giữ hình con gà trống.
Trung Hoa phải mang hình gà trống mời có thể được gọi là Trung Hoa.
Gà trống chỉ là căn bản, Vân Chiêu không ngại làm con gà trống đó béo lên một chút, dù là béo như voi thì trong mắt Vân Chiêu nó vẫn là con gà trống.
Giống như Hữu Hùng thị thời xa xưa, vật tổ của họ là con rắn, sau đó không ngừng phát triển thêm, con rắn mới biến thành rồng.
Cho nên Vân Chiêu cho rằng lúc này mình nên phát ra tiếng nói, quy tụ lại lòng người tán loạn.
Ngày 18 tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 16, trời quang đãng, không gió.
Vân Chiêu dậy từ rất sớm, đứng trước gương nhìn bản thân rất lâu.
Tiền Đa Đa, Phùng Anh đứng sau lưng y, còn Vân Xuân, Vân Hoa thì bê một bộ thanh sam và đôi giày mới đợi Vân Chiêu thay y phục.
Ở trong gương Vân Chiêu mi như núi xa, vầng trán cao rộng, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sâu như đầm nước, hết sức khó lường.
Tiền Đa Đa cởi búi tóc Vân Chiêu, nhẹ nhàng chải đầu, bùi tóc.
Tóc búi xong Phùng Anh đem chiếc trâm thanh ngọc mà Vân Chiêu thích nhất gài lên đầu, cố định mái tóc của y.
Tiền Đa Đa vốn muốn Vân Chiêu đội kim quan, nhưng y từ chối.
Hôm nay không tiện có bất kỳ đặc thù nào.
Thanh sam do Tiền Đa Đa làm, còn giày do Phùng Anh khâu từng mũi một, Vân Chiêu nhìn bản thân trong gương lần nữa, gật gù hài lòng: “ Các nàng xem, năm tháng không để lại mấy đấu tích trên người ta.”
Tiền Đa Đa cười khúc khích: “ Phu quân năm nay mới hai ba mà.”
“ Đúng vậy nhỉ, sao lắm lúc ta có cảm giác mình sống rất lâu, rất lâu rồi vậy.” Vân Chiêu biết mình lỡ mồm, nói qua loa lấp liếm:
Phùng Anh lại thương xót: “ Đó là vì phu quân từ năm 8 tuổi tới giờ được mấy ngày nhàn rỗi đâu, có cảm giác như vậy cũng không có gì không ổn.”
Vân Chiêu gật đầu, nếu nghĩ theo hướng này thì lại thật nhanh, thấm thoát mà y đã tới Đại Minh này 17 năm rồi.
Tiền Đa Đa, Phùng Anh dẫn Vân Xuân, Vân Hoa, cùng cả Tần bà bà đã già tới chẳng còn răng, Hà bà tử ăn mặc lòe loẹt cùng quỳ xuống cung chúc Vân Chiêu vạn sự đại cát.
Khi Vân Chiêu ra ngoài, tới ba đứa con cũng quỳ dưới đất chúc phụ thân đạt thành tâm nguyện.
Vân Chiêu bẹo má Vân Chương, Vân Hiển, ôm Vân Xước thơm lên má một cái, theo Bùi Trọng tới từ đường Vân thị.
Bên trong từ đường chỉ có một chỗ ngồi đặt bên trái, Vân Nương ngồi trên đó, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu đứng thẳng phía sau. Vân Phúc, Vân Kỳ, Vân Dương thì đứng bên phải.
Bùi Trọng đưa Vân Chiêu tới cửa thì đứng đợi ở ngoài, tụ hội gia tộc Vân thị, tất nhiên là hắn không có tư cách tham gia.
Lần trước mở hội nghị gia tộc nghiêm túc thế này đã là năm năm rồi, lần đó Vân Chiêu nhận quyền thống trị gia tộc từ tay mẹ.
Cũng trong lần đó Vân Chiêu quyết định thành viên gia tộc phải tận lực tránh tham gia vào chính trị Lam Điền.
Bởi thế tên của Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu rất ít khi xuất hiện trên công văn.
Vân Phúc châm ba nén hương giao cho Vân Chiêu, Vân Chiêu cung kính dâng hương lên tổ tiên, sau đó là ba lạy chín dập đầu, quá trình không sai một li. Chỉ là khi y ngẩng đầu lên thì phát hiện bài vị cha mình đã từ tấm bài nho nhỏ biến thành tấm bài lớn đen chữ vàng, to bằng của tổ phụ rồi.
Đó là hậu quả của con cháu giỏi giang, thể hiện cụ thể cha mẹ hiển vinh.
Vân Nương ngồi trên ghế, khuôn mặt tỏ ra vô cùng uy nghiêm, nhưng làm thế nếp nhăn ở khóe mắt sẽ lộ ra, đó là điều thường ngày không xuất hiện. Có điều hôm nay là ngày trọng đại chưa từng có của Vân thị, bà chỉ bận tâm tới uy nghiêm, không để ý tới dung mạo.
Từ hôm nay trở đi, Vân Chiêu chỉ khom lưng thi lễ thỉnh an mẹ, không quỳ bái nữa.
“ Con ta uy vũ.” Vân Nương đứng dậy nắm lấy bả vai nhi tử, kích động tới rơi lệ:
Đám Vân Hổ, Vân Báo thì lại nhìn nhau cười, sảng khoái vô cùng, một đám cường đạo thế mà có ngày này, ai mà ngờ được chứ.
Vân Phúc nước mắt chảy dài, quỳ trước bàn thờ dập đầu liên hồi, khóc không ra tiếng nữa:” Lão gia, hôm nay là ngày tiềm long đăng thiên của Vân thị ta ...”
Vân Chiêu đỡ Vân Phúc lên:” Hôm nay là ngày vui, đừng bi thương.”
Vân Phúc gật đầu lia lịa:” Lão nô biết, lão nô biết, lão nô sẽ kìm nén.”
Vân Nương cũng lấy khăn tay chấm khóe mắt:” Ngươi phải cố nhịn, hôm nay còn mở hội nghị, Chiêu Nhi cần các ngươi chống lưng.”
Vân Hổ vỗ ngực lớn tiếng nói:” Hôm nay chúng ta vào hội trường, xem xem kẻ nào dám phản đối.”
Đám Vân Báo, Vân Giao cùng thề, kẻ nào mà phản đối Vân Chiêu bước lên bậc cửu ngũ chí tôn sẽ là kẻ địch sinh tử của Vân thị, không chết không thôi.
Người Vân thị ai nấy đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, phải thôi, thổ phỉ tới hoàng đế là khoảng cách quá lớn.
“ Lão tử sau này không thể đi thanh lâu nữa rồi ... A Báo, A Giao, các ngươi cũng không được đánh bạc ...” Vân Hổ chưa nói hết đã thấy ánh mắt tức giận của Vân Nương, rối rít sửa lại:” Sau này không thế nữa ... Đệ, đệ xem sách.”
Mọi người cười rộ lên, Vân Dương vừa mới cười được một tiếng thì bị cha hắn, vung tay tát cho một phát liền im ngay.
Trong đám người này Vân Dương chẳng có tí địa vị nào cả.
Tới khi Bùi Trọng mới Vân Chiêu phải lập tức lên đường tới đại hội đường, tộc nhân Vân thị mới dừng thảo luận nhiệt liệt.
Vân Chiêu nhận lấy túi văn kiện Bùi Trọng đưa cho, đột nhiên tinh nghịch nói với mẹ:” Hài nhi phải đi thi rồi.”
Vân Nương không ngờ nhi tử còn nhớ tâm nguyện muốn con đi thi đỗ đạt làm Trạng Nguyên của mình năm xưa, lại cảm động rưng rưng nước mắt:” Hi vọng con ta đoạt ngôi đầu, để Vân thị quang diệu thiên thu.”
Thế là Vân Chiêu dẫn đầu đám đạo tặc lần nữa bái lạy tổ tiên, sau đó rời từ đường, hiên ngang tiến về đại hội đường.
Bước ra khỏi từ đường liền có Cao Kiệt, Vân Thư, Vân Quyển đi theo, rời đại môn có đám Hàn Tú Phân, Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Thường Quốc Ngọc đi cùng, đều là những đứa bé được Vân Chiêu mua năm nào, nay đã là trụ cột quốc gia. Đi qua đại thư phòng các quan viên chính sự đường đi cùng.
Bước vào trang tử, người trong trang đông nghìn nghịt, quan viên đại biểu tộc nhân Vân thị kéo nhau đi theo. Mới ra phố chính đã thấy cả biển người, đại biểu Ngọc Sơn đợi đã lâu, thấy đại đội Vân Chiêu tới, liền yên tĩnh đi cuối cùng.
Lúc này theo sau Vân Chiêu như một con rồng dài.
Không biết trong lịch sử Lý Hồng Cơ bức bách Sùng Trinh tự sát xong gây tác động thế nào với Đại Minh, nhìn từ cục diện bây giờ thì thấy, không có chủ chung ... Đại Minh liền biến thành nắm cát rời.
Nhìn thì Sùng Trinh chẳng có tác dụng gì, nhưng chỉ cần ngày nào hắn tồn tại, người Đại Minh ít nhiều còn biết mình là ai, một khi Sùng Trinh không còn, căn cơ Đại Minh không còn nữa.
Giống trên lịch sử, sau khi Sùng Trinh chết, có người kháng cự như Sử Khả Pháp, Lý Định Quốc, có người tự sát như đại học sĩ Phạm Cảnh Văn, Nghê Nguyên Lộ, đa phần đầu hàng Lý Hồng Cơ như thái giám Đỗ Huân, đại học sĩ Lý Kiến Thái ... Hoặc là đầu hàng Mãn Thanh như Ngô Tam Quế.
Năm xưa đọc Tam Quốc, Vân Chiêu không sao hiểu được Tào Tháo cứ cung phụng Hán Hiến Đế thời gian dài như thế, không hiểu vì sao cả đời ông ta không phản bội Hán Thất, thậm chí không hiểu vì sao Tào Tháo chết rồi mới được gọi là thời Tam Quốc.
Khi Tào Tháo còn sống, cuốn sách nào cũng ghi là những năm cuối thời Đông Hán.
Làm vậy để làm gì?
Giờ thì Vân Chiêu hiểu rồi, Tào Tháo kìm chế cám dỗ quyền lực vì một mục tiêu ... Đại nhất thống.
Đó cũng là mục tiêu của Vân Chiêu, từ khi có dã tâm thành hoàng đế y chưa bao giờ nghĩ tới phong hầu, phong vương gì hết, trong tiềm thức của y, Trung Quốc luôn nhất thống, ít nhất bản đồ nên giữ hình con gà trống.
Trung Hoa phải mang hình gà trống mời có thể được gọi là Trung Hoa.
Gà trống chỉ là căn bản, Vân Chiêu không ngại làm con gà trống đó béo lên một chút, dù là béo như voi thì trong mắt Vân Chiêu nó vẫn là con gà trống.
Giống như Hữu Hùng thị thời xa xưa, vật tổ của họ là con rắn, sau đó không ngừng phát triển thêm, con rắn mới biến thành rồng.
Cho nên Vân Chiêu cho rằng lúc này mình nên phát ra tiếng nói, quy tụ lại lòng người tán loạn.
Ngày 18 tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 16, trời quang đãng, không gió.
Vân Chiêu dậy từ rất sớm, đứng trước gương nhìn bản thân rất lâu.
Tiền Đa Đa, Phùng Anh đứng sau lưng y, còn Vân Xuân, Vân Hoa thì bê một bộ thanh sam và đôi giày mới đợi Vân Chiêu thay y phục.
Ở trong gương Vân Chiêu mi như núi xa, vầng trán cao rộng, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sâu như đầm nước, hết sức khó lường.
Tiền Đa Đa cởi búi tóc Vân Chiêu, nhẹ nhàng chải đầu, bùi tóc.
Tóc búi xong Phùng Anh đem chiếc trâm thanh ngọc mà Vân Chiêu thích nhất gài lên đầu, cố định mái tóc của y.
Tiền Đa Đa vốn muốn Vân Chiêu đội kim quan, nhưng y từ chối.
Hôm nay không tiện có bất kỳ đặc thù nào.
Thanh sam do Tiền Đa Đa làm, còn giày do Phùng Anh khâu từng mũi một, Vân Chiêu nhìn bản thân trong gương lần nữa, gật gù hài lòng: “ Các nàng xem, năm tháng không để lại mấy đấu tích trên người ta.”
Tiền Đa Đa cười khúc khích: “ Phu quân năm nay mới hai ba mà.”
“ Đúng vậy nhỉ, sao lắm lúc ta có cảm giác mình sống rất lâu, rất lâu rồi vậy.” Vân Chiêu biết mình lỡ mồm, nói qua loa lấp liếm:
Phùng Anh lại thương xót: “ Đó là vì phu quân từ năm 8 tuổi tới giờ được mấy ngày nhàn rỗi đâu, có cảm giác như vậy cũng không có gì không ổn.”
Vân Chiêu gật đầu, nếu nghĩ theo hướng này thì lại thật nhanh, thấm thoát mà y đã tới Đại Minh này 17 năm rồi.
Tiền Đa Đa, Phùng Anh dẫn Vân Xuân, Vân Hoa, cùng cả Tần bà bà đã già tới chẳng còn răng, Hà bà tử ăn mặc lòe loẹt cùng quỳ xuống cung chúc Vân Chiêu vạn sự đại cát.
Khi Vân Chiêu ra ngoài, tới ba đứa con cũng quỳ dưới đất chúc phụ thân đạt thành tâm nguyện.
Vân Chiêu bẹo má Vân Chương, Vân Hiển, ôm Vân Xước thơm lên má một cái, theo Bùi Trọng tới từ đường Vân thị.
Bên trong từ đường chỉ có một chỗ ngồi đặt bên trái, Vân Nương ngồi trên đó, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu đứng thẳng phía sau. Vân Phúc, Vân Kỳ, Vân Dương thì đứng bên phải.
Bùi Trọng đưa Vân Chiêu tới cửa thì đứng đợi ở ngoài, tụ hội gia tộc Vân thị, tất nhiên là hắn không có tư cách tham gia.
Lần trước mở hội nghị gia tộc nghiêm túc thế này đã là năm năm rồi, lần đó Vân Chiêu nhận quyền thống trị gia tộc từ tay mẹ.
Cũng trong lần đó Vân Chiêu quyết định thành viên gia tộc phải tận lực tránh tham gia vào chính trị Lam Điền.
Bởi thế tên của Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu rất ít khi xuất hiện trên công văn.
Vân Phúc châm ba nén hương giao cho Vân Chiêu, Vân Chiêu cung kính dâng hương lên tổ tiên, sau đó là ba lạy chín dập đầu, quá trình không sai một li. Chỉ là khi y ngẩng đầu lên thì phát hiện bài vị cha mình đã từ tấm bài nho nhỏ biến thành tấm bài lớn đen chữ vàng, to bằng của tổ phụ rồi.
Đó là hậu quả của con cháu giỏi giang, thể hiện cụ thể cha mẹ hiển vinh.
Vân Nương ngồi trên ghế, khuôn mặt tỏ ra vô cùng uy nghiêm, nhưng làm thế nếp nhăn ở khóe mắt sẽ lộ ra, đó là điều thường ngày không xuất hiện. Có điều hôm nay là ngày trọng đại chưa từng có của Vân thị, bà chỉ bận tâm tới uy nghiêm, không để ý tới dung mạo.
Từ hôm nay trở đi, Vân Chiêu chỉ khom lưng thi lễ thỉnh an mẹ, không quỳ bái nữa.
“ Con ta uy vũ.” Vân Nương đứng dậy nắm lấy bả vai nhi tử, kích động tới rơi lệ:
Đám Vân Hổ, Vân Báo thì lại nhìn nhau cười, sảng khoái vô cùng, một đám cường đạo thế mà có ngày này, ai mà ngờ được chứ.
Vân Phúc nước mắt chảy dài, quỳ trước bàn thờ dập đầu liên hồi, khóc không ra tiếng nữa:” Lão gia, hôm nay là ngày tiềm long đăng thiên của Vân thị ta ...”
Vân Chiêu đỡ Vân Phúc lên:” Hôm nay là ngày vui, đừng bi thương.”
Vân Phúc gật đầu lia lịa:” Lão nô biết, lão nô biết, lão nô sẽ kìm nén.”
Vân Nương cũng lấy khăn tay chấm khóe mắt:” Ngươi phải cố nhịn, hôm nay còn mở hội nghị, Chiêu Nhi cần các ngươi chống lưng.”
Vân Hổ vỗ ngực lớn tiếng nói:” Hôm nay chúng ta vào hội trường, xem xem kẻ nào dám phản đối.”
Đám Vân Báo, Vân Giao cùng thề, kẻ nào mà phản đối Vân Chiêu bước lên bậc cửu ngũ chí tôn sẽ là kẻ địch sinh tử của Vân thị, không chết không thôi.
Người Vân thị ai nấy đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, phải thôi, thổ phỉ tới hoàng đế là khoảng cách quá lớn.
“ Lão tử sau này không thể đi thanh lâu nữa rồi ... A Báo, A Giao, các ngươi cũng không được đánh bạc ...” Vân Hổ chưa nói hết đã thấy ánh mắt tức giận của Vân Nương, rối rít sửa lại:” Sau này không thế nữa ... Đệ, đệ xem sách.”
Mọi người cười rộ lên, Vân Dương vừa mới cười được một tiếng thì bị cha hắn, vung tay tát cho một phát liền im ngay.
Trong đám người này Vân Dương chẳng có tí địa vị nào cả.
Tới khi Bùi Trọng mới Vân Chiêu phải lập tức lên đường tới đại hội đường, tộc nhân Vân thị mới dừng thảo luận nhiệt liệt.
Vân Chiêu nhận lấy túi văn kiện Bùi Trọng đưa cho, đột nhiên tinh nghịch nói với mẹ:” Hài nhi phải đi thi rồi.”
Vân Nương không ngờ nhi tử còn nhớ tâm nguyện muốn con đi thi đỗ đạt làm Trạng Nguyên của mình năm xưa, lại cảm động rưng rưng nước mắt:” Hi vọng con ta đoạt ngôi đầu, để Vân thị quang diệu thiên thu.”
Thế là Vân Chiêu dẫn đầu đám đạo tặc lần nữa bái lạy tổ tiên, sau đó rời từ đường, hiên ngang tiến về đại hội đường.
Bước ra khỏi từ đường liền có Cao Kiệt, Vân Thư, Vân Quyển đi theo, rời đại môn có đám Hàn Tú Phân, Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Thường Quốc Ngọc đi cùng, đều là những đứa bé được Vân Chiêu mua năm nào, nay đã là trụ cột quốc gia. Đi qua đại thư phòng các quan viên chính sự đường đi cùng.
Bước vào trang tử, người trong trang đông nghìn nghịt, quan viên đại biểu tộc nhân Vân thị kéo nhau đi theo. Mới ra phố chính đã thấy cả biển người, đại biểu Ngọc Sơn đợi đã lâu, thấy đại đội Vân Chiêu tới, liền yên tĩnh đi cuối cùng.
Lúc này theo sau Vân Chiêu như một con rồng dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.