Minh Thiên Hạ

Chương 833: Ngày Tàn Của Hoàng Đế. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Hai người đi qua Trung Cực Điện vắng tanh, tới Kiến Cực Điện, cũng chẳng thấy bóng người, cung điện cao lớn uy nghiêm lúc này chỉ tăng thêm phần tang thương vắng vẻ.

Thấy Hàn Lăng Sơn chủ động dừng chân ngắm cảnh, Vương Chi Tâm cũng chẳng có gì phải vội vàng, giới thiệu: “ Đây là nơi bệ hạ đón tiếp sứ thần phiên bang, nhớ năm xưa sứ thần phiên bang triều cống nhiều lắm, quỳ tới tận Trung Cực Điện, không kể siết. Giờ một tên chân đất như ngươi cũng có thể sai khiến bình bút thái giám kể chuyện.”

“ Cũng nơi này anh kiệt Đại Minh được bệ hạ khâm điển, sau đó mới có trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa cưỡi ngựa men theo ngự đạo rời cung, đón nhận vạn dân tung hô, sau đó giúp sức cho Đại Minh.”

Hàn Lăng Sơn chắp tay cảm tạ: “ Ngươi nên lấy làm may mắn, nếu Lý Hồng Cơ tới, ta nghĩ hắn sẽ có cách khác khiến ngươi phải giới thiệu cảnh trí trong cung.”

Vương Chi Tâm gật đầu, nói một câu triết lý: “ Tặc nhân văn nhã khác tặc thô bỉ ở chỗ đó, có điều tặc nhân thô bỉ lại dễ đối phó hơn.”

Hàn Lăng Sơn mỉm cười không bình luận, vẫn như chìm đắm trong cảnh đẹp nơi này.

Đi qua Kiến Cực Điện liền thấy một bức tường cung lớn màu đỏ sậm.

Vương Chi Tâm dừng lại: “ Ta là ngoại thần, tướng quân muốn vào nội cung phải cần người khác dẫn đường.”

“ Nhưng mà cửa đóng, chắc là ta không gọi cửa được rồi.”

“ Lão phu cũng thế.”

“ Vậy phải trèo vào thôi, chỗ này thì văn nhã cũng giống thô bỉ rồi.”

Hàn Lăng Sơn cười lớn chạy lấy đà, tốc độ mỗi lúc một nhanh, đến khi chân đạp lên tường cung, chẳng ngờ có thể nghiêng người chạy ba bước trên tường, sau đó vươn tay tóm lấy ngói lưu ly nhô ra, mượn sức tung người lên tường.

Cuối cùng biến mất.

Gương mặt xác chết của Vương Chi Tâm co giật, lẩm bẩm: “ Năm Thiên Khải ta từng dâng thư hi vọng bệ hạ nâng cao tường nội cung, bệ hạ không nghe, cho rằng làm gì có kẻ địch nào tới được tận chỗ này, ài ...”

Cách tường nội cung chừng 500 bước chính là Càn Thanh Cung.

Trong này đông đúc hơn hẳn, vì thế mà phiền toái cũng bắt đầu xuất hiện.



Sự xuất hiện đột ngột của Hàn Lăng Sơn khiến vô số hoạn quan cung nga kinh hoàng la hét, một số hoạn quan lớn gan thấy hắn chỉ có một mình liền lấy gậy gộc, thanh gài cửa xông lên tấn công.

Hàn Lăng Sơn coi những người này như không tồn tại, vẫn ưỡn ngực đi về phía trước.

Đám hoàn quan bao vây xung quanh, thấy hắn khí vũ hiên ngang, lại tỏ ra không hề sợ hãi, thì không dám tùy tiện xông tới, cứ thế di chuyển quanh hắn như đèn kéo quân.

Hàn Lăng Sơn đi tới dưới bậc thềm của Càn Thanh Cung lại chỉnh trang lần nữa chắp tay hô lớn: “ Lam Điền mật điệp ti thủ lĩnh Hàn Lăng Sơn phụng lệnh chủ nhân Lam Điền cầu kiến bệ hạ.”

Âm thanh truyền khắp Càn Thanh Cung nhưng hồi lâu không ai trả lời.

Hàn Lăng Sơn không gấp, chắp tay sau lưng yên lặng đứng trong vòng vây của hoạn quan chờ đợi.

Một lúc sau trong tiếng két dài làm người ta e răng, đại môn Càn Thanh Cung mở ra, ngay lập tức Hàn Lăng Sơn nhìn thấy Sùng Trinh ngồi trên long ỷ.

Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, vương viện trên đầu cũng đội ngay ngắn, mép áo cũng được cung nga dày công điều chỉnh, lưng hắn rất thẳng, ngồi không nhúc nhích trông cũng có chút uy nghi, chỉ là giống pho tượng hơn người sống.

Một khuôn mặt không xa lạ với Hàn Lăng Sơn xuất hiện, đề đốc hoạn quan Vương Thừa Ân, người này từng tới Ngọc Sơn những ba lần, trong đó một lần Vân Chiêu chiêu đãi lẩu dê được Hàn Lăng Sơn ở bên thái thịt hầu hạ, chỉ là giờ hắn không còn vẻ cao quý như trước, trông già nua lọm khọm.

“ Bệ hạ triệu Lam Điền đặc sứ Hàn Lăng Sơn cận kiến. “ Vương Thừa Ân giữ đúng quy củ rướn cổ hô một tiếng dài, thấy Hàn Lăng Sơn vừa định bước vào, nghiêm mặt đưa tay ra: “ Hàn tướng quân, bội đao của ngài.”

Hàn Lăng Sơn mỉm cười, tùy ý vung tay một cái, trường đao bay đi như mũi tên, cắm vào khe hở trên cây tùng cực lớn.

Vương Thừa Ân gật đầu: “ Mời tướng quân theo ta.”

Hàn Lăng Sơn đi từng bước lên thềm, tới trước mặt hoàng đế chắp tay: “ Hàn Lăng Sơn bái kiến bệ hạ.”

Sùng Trinh liếc mắt một cái, giọng từ trên cao truyền xuống: “ Vì sao thấy trẫm không quỳ?”

“ Theo như pháp chế Lam Điền, trừ trời cao, đất dày, cha mẹ và tổ tông, không được phép quỳ với bất kỳ ai.”

“ Ngươi gặp Vân Chiêu cũng không quỳ sao?”

“ Mạt tướng gặp chủ mình, nếu như dám quỳ xuống sẽ bị ngồi lên đầu, cho nên không quỳ nữa. “ Hàn Lăng Sơn được Vân Chiêu dặn phải giữ tôn trọng với Sùng Trinh, vì thế hắn không gọi Vân Chiêu là bệ hạ, dùng danh xưng chung chung hơn:



Sùng Trinh khẽ gật đầu, giọng đều đều: “ Không quỳ thì thôi, dù sao lễ pháp băng hoại, kỳ cương hỗn loạn, trật tự tôn ti trên dưới không còn nữa rồi. Thế gian này âm không ra âm, dương chẳng ra dương, chim chóc hoành hành, dã thú tàn phá, quỷ quái khắp nơi, làm gì còn chỗ cho chính đạo nhân gian.”

Hàn Lăng Sơn không tiếp lời, coi như đang nghe huấn thị, dù sao Sùng Trinh chẳng còn cơ hội này nữa rồi, chẳng cần so đo với một người sắp mất đi tất cả.

“ Vân thị an nhân có khỏe không? “ Sùng Trinh cầm chén trà lên nhấp một ngụm, chắc vì trà quá nóng, chu miệng thổi phù phù:

Nghe hỏi tới Vân Nương, Hàn Lăng Sơn cung kính khom người thi lễ: “ Đa tạ bệ hạ hỏi thăm, lão phu nhân vẫn an khang ạ.”

Sùng Trinh chỉ chén trà: “ Binh hoang mã loạn, cũng chỉ có Vân thị an nhân còn nhớ không biết trẫm có trà để uống không, cho nên đều đặn gửi trà tới cho trẫm. Ngươi trở về nói với an nhân, trà đặc sản Lam Điền không tệ, bà ấy từng xin trẫm ban tên, trẫm nghĩ kỹ rồi, gọi là Hải Đường Xuân đi.”

Hàn Lăng Sơn lại thi lễ: “ Mạt tướng nhớ rồi.”

Sùng Trinh thấy Hàn Lăng Sơn lễ nghĩa chu đáo thì gương mặt cứng đờ như tượng giãn ra đôi phần: “ Vân Chiêu bảo ngươi tới cười nhạo trẫm sao?”

Hàn Lăng Sơn lắc đầu: “ Không ạ, chủ nhân Lam Điền thấy thiên hạ sụp đổ, lòng đau như cắt, chưa bao giờ có ý vui mừng.”

“ Điều này hẳn là thật, dù sao thì trẫm nghe nói rằng Vân Chiêu đối đãi với bách tính cũng không tệ. Có điều y đối đãi với trẫm lại chẳng tốt, bao nhiêu năm qua trẫm luôn chờ Vân Chiêu tới kinh tham bái trẫm, sau đó hiệp lực bình thiên hạ, dẹp yên phản tặc, trùng hưng Đại Minh. Trẫm đợi mãi, đợi mãi, thấm thoắt đợi 15 năm rồi, rốt cuộc y vẫn không tới.”

“ Bệ hạ, căn cơ Đại Minh đã mục rỗng cả rồi, không cách nào cứu được, dù chủ mạt tướng có tài chống trời thì cũng chỉ cứu được Đại Minh nhất thời, chẳng thể cứu được cả đời, kết cục không thể tránh được.”

“ Chẳng qua là hoàng tộc, thế tộc, đảng tranh, tham quan ô lại, tướng hèn binh nhát cùng với thôn tính đất đai sao? Hoàng tộc không biết giữ mình, trừ danh là được, thế tộc không nghe, đồ đao có thể trị, đảng tranh hại nước, danh sĩ thay thế, tướng hèn binh nhát thì chân chỉnh quân kỷ, ban thưởng phong hầu.” Sùng Trinh phất tay đầy bất cam: “ Ngươi xem đi, đến trẫm cũng biết phải làm gì, nhưng trẫm không có nhân tài để dùng, cho nên trẫm đành nhịn bọn chúng ... Nhịn 17 năm, nhịn tới mất luôn giang sơn tổ tiên để lại rồi.”

Hàn Lăng Sơn ngạc nhiên vô cùng: “ Bệ hạ, Hồng Thừa Trù, Lô Tượng Thăng, Tôn Truyền Đình đều là bậc quốc sĩ vô song, nhưng bệ hạ không dùng tốt.”

Sùng Trinh bi thương nói: “ Sau khi họ chết rồi trẫm mới hiểu họ là quốc sĩ ...”

Nói thế thì chịu rồi, Hàn Lăng Sơn lần nữa im lặng.

Sùng Trinh thở dài: “ Trên triều đường lắm kẻ gian ngoan xảo quyệt, giỏi che mắt trẫm khiến trẫm nhìn nhầm, cho nên kẻ chết vì nước mới thấy được lòng trung, đó là chuyện cuối cùng trẫm có thể khẳng định.”

Hàn Lăng Sơn không nhịn được hỏi: “ Vậy bệ hạ không cách nào xác nhận được họ là trung thần khi còn sống sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook