Minh Thiên Hạ

Chương 1046: Người Ăn Bát Cơm Hoàng Đế.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Từ thành Ngọc Sơn tới thư viện Ngọc Sơn vẫn dùng tàu hỏa, đây là tuyến tàu hỏa đầu tiên của Đại Minh, vốn từ một cái ấm nước chạy lên chạy xuống kéo chở không nổi người, bị học sinh ngồi xe lừa đi lên núi coi như trò cười, bây giờ học sinh ngồi tàu hỏa cười những người cưỡi lừa lên núi.

Mùa xuân đường núi, hoa dại nở rộ, chim hót líu lo.

Khi tàu hỏa dừng ở thư viện Ngọc Sơn, Từ Nguyên Thọ còn chưa xuống, ông ngồi trên tàu rất lâu, khi còi tàu kêu, chuẩn bị quay về Ngọc Sơn, ông mới xuống tàu.

Bước chân vào trường học gắn với cả sinh mạng của ông.

Thư viện Ngọc Sơn lớn hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ, cũng đông hơn bất kỳ lúc nào.

Nhưng Từ Nguyên Thọ vẫn hoài niệm dáng vẻ thư viện Ngọc Sơn lúc thành lập khi chỉ có tám tiên sinh, mấy trăm đứa bé, ăn không đủ no nửa ngày đi học nửa ngày ra ruộng.

Khi đó mộng tưởng thực sự là mộng tưởng, mỗi lời nói ra đều là thật. Khi đó chim nhỏ bay qua trên không cũng có thể sẽ thành món ăn ngon lành.

Khi đó mọi người ca múa trong gió xuân, đàm đạo dưới ánh trăng mùa hè, tỷ võ trong là rụng mùa thu, leo núi vào mùa đông.

Đương nhiên bây giờ ca múa trong gió xuân càng mỹ lệ, đàm đạo dưới ánh trăng mùa hè càng hoa lệ, mùa thu tỷ võ sắp thành vũ đạo, còn hoạt động leo núi mùa đông thì không ai muốn tham gia nữa.

Vì quá nguy hiểm.

Đồng phục màu thiên thanh sau mưa càng đẹp, màu sắc ngày càng thuần, chất liệu ngày càng tốt, càng vừa người, ngay cả trâm gài tóc trên đầu cũng từ gỗ biến thành thanh ngọc.

Vết chai trên tay học sinh ngày một ít, dung mạo ngày một đường đường, bọn họ không còn khảng khái kích động mà bắt đầu nói lý lẽ trong thư viện rồi.

Từ Nguyên Thọ không nhớ thư viện Ngọc Sơn cũng là nơi có thể nói lý lẽ từ bao giờ, ông chỉ nhớ ở nơi này người võ công cao cường chỉ cần trong giới hạn nội quy, nói cái gì cũng đúng.

Dù có làm ác bá trong thư viện thì Từ Nguyên Thọ cũng mặc, chỉ cần ngươi chịu được người khác khiêu chiến.

Trước kia dù cường hãn như Song Hàn, muốn bình an rời khỏi lôi đài cũng không phải chuyện dễ dàng.

Bây giờ chỉ cần có một đứa học sinh vươn lên thành bá chủ, học sinh khác không dám khiêu chiến nữa, chúng dễ dàng phục tùng kẻ mạnh, thế là không đúng.

Một thư viện Ngọc Sơn như thế, Từ Nguyên Thọ không cần, cho nên trong một năm qua, ông khai trừ không dưới 100 học sinh.

Đám học sinh này không phải học không tốt, mà là hèn nhát như gà vậy.

Bất kể khích lệ thế nào, bức bách thế nào, chúng cũng không học được kiên cường, vì thanh danh thư viện, ông khai trừ toàn bộ, bất kể nam nữ.

Vì để mỗi một học sinh trở nên có dũng khí, có kiên trì, thư viện chế định lại rất nhiều quy định, không ngờ quy củ đưa ra, không kích thích được học sinh sinh ra dũng khí, mà sinh ra rất nhiều mưu kế.

Kẻ nào kẻ nấy chỉ muốn dùng mưu mô giải quyết vấn đề chứ không muốn chịu khổ, không muốn đối diện với khiêu chiến.



Vân Chiêu nói, những kẻ này đã thành người theo chủ nghĩ ích kỷ, không thể dùng vào việc lớn.

Đó là nguyên nhân mà tỉ lệ tốt nghiệp sinh được cấp chức vụ ngày càng ít, bọn họ không có trải nghiệm xã hội khi học ở thư viện, nên Vân Chiêu giúp họ bổ xung.

Phàm người tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, đi biên thủy giáo hóa bách tính ba năm.

Vì nguyên nhân này, hai năm sáu tháng, tốt nghiệp sinh thư viện chết 137 người.

Từ Nguyên Thọ vẫn còn nhờ rất nhiều đứa học sinh của mình đã chết trong thời kỳ khai quốc, thậm chí nói ra được thành tích học tập, trò phá phách của chúng ở thư viện ... Nhưng học sinh chết hai năm qua, cả tên lẫn dung mạo chúng cũng không nhớ.

Năm xưa mỗi đứa học sinh chết đều làm Từ Nguyên Thọ thông khổ vô cùng.

Giờ ông không xem danh sách đó nữa, phái người khắc tên lên đá, để hậu nhân nhìn vào mà cảnh cáo bản thân. Nhưng đám học sinh lại cho rằng, đó là những kẻ thất bại, mình sẽ không chết, còn phương thức giáo dục của Từ Nguyên Thọ bị coi là "lấy roi đánh xác".

Ông không giải thích, đứa nào hiểu được sẽ hiểu, không hiểu thì năm nay chỉ bảo cũng không hiểu.

Không phải ông tàn nhẫn, trong mắt ông những chuyện mà đám học sinh vừa chết gặp phải so với những đứa ở lứa đầu ngay cả tính là khó khăn cũng chưa đáng.

Gặp dân biến không biết dẹp, gặp cường đạo không biết diệt, vì bọn chúng chỉ thích làm chuyện khó, càng khó càng có thành tựu.

Để rồi chết vì việc nhỏ nhặt nhất, không đáng chút nào.

Bây giờ ....

Từ Nguyên Thọ thở dài, chắp tay sau lưng mặt lạnh lùng đi qua đám học sinh mặt mày như họa, chua xót trong lòng chỉ ông mới rõ.

Trước kia bọn chúng xấu một chút, thực sự không có gì chê trách cả.

Khi về phòng mình, Vân Chương đang yên tĩnh một mình pha trà, thấy tiên sinh về, đặt trà vừa pha trước mặt tiên sinh.

Từ Nguyên Thọ uống một ngụm trà nóng, tâm tình từ trong nặng nề sống lại, ông và các tiên sinh thư viện trút không biết bao tâm huyết vào con rồng non này.

“ Từ khi ngươi làm đường sắt tới giờ chết bị thương bao nhiêu người?”

Vân Chương đặt chén trà xuống: “ Báo cáo nói ở một dài Bàn Sơn Lĩnh chết hơn 300.”

“ Thực tế?”

“ Thực tế thì đệ tử không biết, người phía dưới có vẻ không muốn để đệ tử biết những chuyện này, nhưng mà hai tháng qua thiếu 2900 nô lệ.”



“ Ngươi có truy cứu trách nhiệm không?”

: Truy cứu thế nào ạ, điều kiện bày ra đó, mở đường trên vách núi, sinh mệnh chỉ dựa vào một sợi dây thừng, thêm vào thời tiết, bệnh tật, dã thú, côn trùng, chết người khó tránh được. Người dưới đã cố gắng hết sức rồi.”

Từ Nguyên Thọ nhìn gương mặt đã dần có đường nét của nam tử hán, rốt cuộc cũng có một chuyện không làm ông thất vọng:” Không tệ, tuy không bằng cha ngươi khi ở tuổi này, nhưng xem như đã trưởng thành rồi.”

Vân Chương cười gượng:” Phụ hoang là kiêu hùng một đời, đệ tử không bì kịp.”

Tử Nguyên Thọ lại nói:” Hoàng tộc Vân thị nhân khẩu đơn giản, đệ tử đích hệ chỉ có ba người, Vân Hiển tựa hồ không có ý tranh đoạt với ngươi, phụ thân và mẫu thân ngươi tựa hồ không có ý bồi dưỡng Vân Hiển thành người nối nghiệp đó là may mắn của ngươi.”

Vân Hiển lắc đầu: “ Không phải là may mắn, bất kể A Hiển có từ Ninh Hạ chạy về không, đệ tử đều là người kế thừa được phụ hoàng lựa chọn.”

“ Vì sao?”

“ Không vì sao cả, đệ tử biết.”

Bộ dạng tự tin đó khiến Từ Nguyên Thọ gật gù: “ Phụ thân ngươi nhìn nhận việc ngươi qua lại với tôn nữ Cát tiên sinh thế nào?”

“ Trong thư phụ hoàng nói rất rõ ràng, đó là đệ tử kiếm lão bà, không phải người kiếm lão bà, tốt xấu thì đệ tử tự chịu.”

“ Vậy là không có trở ngại gì nữa rồi?”

“ Không, có trở ngại.”

“ Từ mẫu thân ngươi à? Yên tâm, ta có cách.”

Vân Chương ngồi thẳng lên:” Không phải, nguyên nhân tới từ đệ tử, sau khi phụ hoàng trao quyền kiếm lão bà cho đệ tử, đệ tử đột nhiên phát hiện ra mình không thích Cát Thanh nữa.”

“ Hả, vì sao thế?” Từ Nguyên Thọ kinh ngạc:

“ Vì nếu phụ hoàng đã không ngăn cản, vì sao đệ tử phải sớm buộc mình vào một nữ nhân như thế, thời gian còn dài, thong thả là được. “ Vân Chương thong thả nói:

Từ Nguyên Thọ không ngờ tới một câu trả lời như vậy, tốt xấu thế nào, bây giờ khó nói, dù thế nào ông cũng phải nhìn lại thiếu niên này rồi: “ Trước kia ngươi không như thế.”

Vân Chương điểm nhiên mỉm cười: “ Tất nhiên ạ, trước kia đệ tử chỉ là học sinh thư viện, giờ đệ tử là hoàng trữ rồi.”

Từ Nguyên Thọ gật đầu: “ Nên như thế, có điều không cần nói rõ với ta như vậy, làm người ta thương tâm.”

Vân Chương chắp tay:” Đệ tử mà không nói ra rõ ràng, người ta càng thương tâm.”

Từ Nguyên Thọ ngửa mặt lên trời thở dài, thằng tiểu tử này đúng là người sinh ra để ăn bát cơm hoàng đế, điểm này, nói không chừng, con còn hơn cha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook