Chương 701: Người Chuẩn Bị Về Nhà.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Vô Sinh Lão Mẫu, quê nhà chân không, mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, cung nghênh Vô Sinh Lão Mẫu giáng thế.”
Một tề đàn gỗ mau chóng được dựng lên, bên trên cắm đầy lụa trắng vừa cướp được, bốn đồng nam nữ toàn thân màu trắng đứng bốn góc tế đàn, một bà lão toàn thân lụa trắng, đầu đội mũ hoa sen lay động như chuông gió trong bão.
Bạo loạn bắt đầu một cái liền nhanh chóng lan khắp thành, tiếng nổ nối nhau vang lên, thành Nam Kinh vừa rồi còn rất náo nhiệt chớp mắt đã thành quỷ thành, tiếng đóng cửa sầm sập thành âm điệu chính.
Một đám bạo đồ mặc áo trắng từ đường lớn ngõ nhỏ tràn ra, chỉ cần thấy nhà đại hộ là dùng thuốc nổ phá cổng, sau đó ùn ùn kéo vào.
Chủ nhà tay cầm vàng bạc, xin những người này tha cho già trẻ trong nhà, nhưng bị người ta đoạt vàng bạc, chém một đao ngã xuống đất, tiếp tục tàn phá hậu trạch.
Đao thấy máu, mắt thấy vàng bạc, người tham gia bạo loạn càng điên cuồng, huống hồ chúng vốn là một lũ điên.
Ngày càng nhiều người nếm được mật ngọt, vậy là lưu manh vô lại cùng với người bang hội tam giáo cửu lưu cũng gia nhập hết.
Từng nhà đại hộ bị không phá, tiếng khóc, tiếng gào, tiếng cầu xin, tiếng la hét tràn ngập khắp thành Nam Kinh.
Một số nhà thông minh, vì tránh bị đám người áo trắng cướp bóc đốt phá, chủ động mặc áo trắng lên, trước khi ác đồ tới phá nát nhà mình, hi vọng qua mặt được chúng.
Quả đúng là như thế đám người áo trắng kia cứ thấy người mặc áo trắng đều cho người mình, không tấn công nữa.
Có nhà thành công liền có nhà học theo, chẳng bao lâu toàn bộ thành Nam Kinh biến thành màu trắng.
Mặc dù Ứng Thiên phủ không quản tới thành phòng Nam Kinh, khi Sử Khả Pháp nghe thấy Bạch Liên giáo gây bạo loạn, cứ như trúng búa lớn.
Sử Đức Uy vừa dẫn binh mã rời Nam Kinh chưa tới hai ngày, trong thành đã xảy ra bạo loạn kinh người như thế.
Tiếng quát tháo của Trương Phong từ ngoài nhà môn truyền vào, xem ra hắn đang tổ chức nha dịch cố thủ nha môn, còn tân pháp tào Diêm Nhĩ Mai thì chỉ biết lải nhải câu vô nghĩa "tất cả là lỗi của ta".
Thư lại, tiểu lại, nha dịch của tri phủ dưới sự dẫn dắt của Trương Phong lấy cung tiễn, đao thương từ kho vũ khí ra, chiến đấu với đám người áo trắng đang ùn ùn kéo tới.
Nhất là Trương Phong, đứng trước đại môn nha môn, bên cạnh cắm trường đao, sau lưng là ống tên, mỗi tiếng bật dây cung là một người áo trắng bị bắn ngã, uy phong lẫm liệt tựa thiên thần.
Lúc này người áo trắng thành phần hỗn tạp, đa phần là kẻ vào hùa để cướp phá, vì thế cũng chùn chân, Trương Phong thấy vậy rút trường đao, dẫn người nha môn kéo lên chém giết.
Mấy tên cuồng tín đồ rất dễ nhận ra, sau khi giết chết đám này, bọn lưu manh giả mạo la hét vứt hết vũ khí hoặc tài vật vừa cướp được, chẳng mấy chốc giải tán.
“ Mau mau triệu tập các lý trưởng, đuổi đám yêu nhân Bạch Liên khỏi thành.”
Trương Phong hét lớn, làm văn lại không thông thạo chém giết tỉnh táo lại, ai nấy điên cuống gõ chiêng la, hô hào lý trưởng xuất hiện đuổi yêu nhân Bạch Liên, nếu không sau này không tha.
Quan phủ đã lên tiếng, một số quan viên còn cực kỳ hung hãn, đám lý trưởng chết nhát nơm nớp lo sợ theo sau người nha môn bắt đầu thanh trừng yêu nhân Bạch Liên trên từng con phố.
Cùng lúc ấy lục bộ Nam Kinh cũng dần ra oai, quan binh trung quân đô đốc phủ diệt trừ xong đám nội ứng, bắt đầu từng bước từ trung tâm thành trì càn quét bốn phía.
Những bách tính vừa mới mặc áo trắng vào để thoát một tai kiếp, giờ bị quan binh xông vào giết chóc không cần hỏi han, sợ hãi thay quần áo bình thường, trốn vào chỗ kín đáo nhất trong nhà, cầu cho tai họa qua mau.
Chu Quốc Bình đứng trên Tê Hà sơn nhìn xuống thành Nam Kinh, lần này mục đích phát động bạo loạn có ba cái, một là thanh trừ Bạch Liên giáo, lần này toàn bộ Bạch Liên giáo ở Nam Kinh đã dốc trọn ổ hành động, kẻ thoát nạn cũng khó tránh được truy sát sau đó.
Thứ hai là thanh trừ huân quý, hào thương, dù không giết được hết thì cũng biến chúng và kẻ thù thành kẻ thù, sau này diệt trừ chúng cũng là thuận dân ý.
Ba là thông qua chuyện này để tôn lên thanh danh của Trương Phong, Đàm Bá Minh, nâng cao sức ảnh hưởng của họ, suy yếu tiếng nói Sử Khả Pháp, để sau này toàn diện tiếp nhận Ứng Thiên phủ.
Cứ nhìn khói mù mịt khắp nơi thì ba mục tiêu này cơ bản hoàn thành.
Phủ của huân quý, diêm thương vốn không dễ bị phá, nhưng khi hắc y nhân của Vân thị trà trộn vào đó, đám gia đinh hộ viện sao có thể là chướng ngại.
Vân Đại ngồi trên tảng đá miệng vẫn ngậm tẩu thuốc, mắt thì luôn chú ý tới Chu Quốc Bình.
Cuộc bạo loạn này mới chỉ bắt đầu thôi.
Trời tối dân, không ngừng có hắc y nhân mặc áo trắng từ các nơi tụ tập ở Tê Hà Sơn, mỗi đội trở về lại đi qua nói nhỏ với Vân Đại vài câu.
Đợi đội cuối cùng về tới nơi, Vân Đại phả ra một làn khói gọi:” Khuê nữ, chúng ta phải đi thôi.”
Chu Quốc Bình không quay đầu, hỏi:” Đạt được mục đích chưa?”
“ Phủ quốc công hai nhà Từ Chu đã bị thiêu cháy.”
“ Đây đúng là cái thế giới sống chẳng có lý do, chết chẳng có chỗ tới.”
Vân Đại cười ha hả:” Đi về thôi, ngươi không có thời gian mà thương tâm đâu, Hán Trung còn có rất nhiều người nghèo khó cần ngươi giúp đỡ đấy.”
…… …..
“ Kế hoạch của Chu Quốc Bình đã thực thi rồi ạ.” Khi Tiền Thiểu Thiểu tìm được Vân Chiêu thì y đang cùng hai nhi tử tuốt lá du tiễn, ba cha con ngồi dưới gốc cây ăn rất vui vẻ:
“ Đã diệt trừ Bạch Liên giáo chưa?” Đó mới là điều Vân Chiêu quan tâm nhất, với y mục đích khác chỉ là tiện thể mà làm thôi, còn đám người tà giáo này phải diệt tận gốc:
“ Chưa ạ, quan binh nơi đó đang nổi điên lùng sục cả thôn quê, có điều dư nghiệt Bạch Liên giáo có vẻ cũng chẳng hề muốn bỏ chạy, một số còn cố thủ trong nhà các đại hộ, một số ở thôn quê thì tổ chức với nhau tiếp tục cướp phá ...” Tiền Thiểu Thiểu đang nói thì Vân Chiêu đưa cho một cành du tiền toàn chiếc lá dầy:
“ Không cần nói cái đó với ta.” Vân Chiêu tiếp tục cùng hai nhi tử tuốt lá ăn tới xanh mồm:
Tiền Thiểu Thiểu hiểu ý, mồm ngậm cành du tiền, lấy đánh lửa ra đốt mật báo:” Chuyện này không liên quan tới chúng ta.”
“ Đưa Chu Quốc Bình tới Hán Trung rồi chứ?”
“ Huyện tôn, cô ấy là mật điệp, có vài việc phải tự đối diện.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Trước khi thành mật điệp thì cô ấy chỉ là một nữ nhân tâm địa thiện lương, chỉ vì không cam lòng cho nên mới ra sức vươn lên, khác hoàn toàn với người như Hàn Tú Phân, Hàn Tú Phân đơn thuần làm là vì thích nên không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Chúng ta lấy người làm gốc, hiểu chứ?”
“ Hiểu ạ.” Tiền Thiểu Thiểu thấy câu này có lý lắm, người của Ứng Thiên phủ đâu đã phải là con dân Lam Điền đâu, cần gì phải chứ ý:
Nói vậy chứ góc độ Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu ngày một giống đế vương, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đáng sợ, khi đối diện với quốc sự chẳng mang mấy sắc thái tình cảm.
Cũng may khi không dính tới quốc sự, Vân Chiêu là một người hết sức bình thường, tình cảm phong phú, thậm chí là một người lương thiện.
Ra đường tình cờ nghe người ta kể chuyện bách tính dưới sự quản lý của mình sống còn khốn đốn, ăn không no bụng thì không vui, lấy tiền túi ra giúp đỡ.
Lên thư viện Ngọc Sơn chơi thấy trẻ con đá bóng cũng sắn tay áo tham gia, bắt nạt bọn nhóc cao tới nách mình mình mà vẫn dương dương đắc ý.
Thi thoảng khi tỷ tỷ hắn làm mấy chuyện ngang ngược vô lý thì phiền lòng, không làm gì được lão bà nên kiếm Vân Dương ăn khoai uống rượu than thở.
Thế nhưng lần này Ứng Thiên phủ bạo loạn, thương vong tới hai vạn người, rất nhiều nhà phú quý gặp nạn, thảm cảnh không đành lòng nhìn, y lại chẳng coi ra gì, thậm chí chẳng buồn nghe.
Giống như lúc này vì y bẻ được rất nhiều cành du tiền, làm đám trẻ con tụ tập tới, y vừa phát du tiền vừa cười như đứa trẻ.
Lúc này nếu Vân Chiêu mà nổi giận, ngay cả Vân Dương cũng không dám nói thừa một câu.
Đây là chuyện hiển nhiên thôi, khi mọi người sáng nghiệp thì tình cảm cao hơn tất cả, khi sự nghiệp lớn lên, quy củ thành tối cao.
Một quả táo thì ai ăn cũng thế, nhưng một quả táo vàng phải phân chia ra sao thì cần tính toán cân nhắc.
Một tề đàn gỗ mau chóng được dựng lên, bên trên cắm đầy lụa trắng vừa cướp được, bốn đồng nam nữ toàn thân màu trắng đứng bốn góc tế đàn, một bà lão toàn thân lụa trắng, đầu đội mũ hoa sen lay động như chuông gió trong bão.
Bạo loạn bắt đầu một cái liền nhanh chóng lan khắp thành, tiếng nổ nối nhau vang lên, thành Nam Kinh vừa rồi còn rất náo nhiệt chớp mắt đã thành quỷ thành, tiếng đóng cửa sầm sập thành âm điệu chính.
Một đám bạo đồ mặc áo trắng từ đường lớn ngõ nhỏ tràn ra, chỉ cần thấy nhà đại hộ là dùng thuốc nổ phá cổng, sau đó ùn ùn kéo vào.
Chủ nhà tay cầm vàng bạc, xin những người này tha cho già trẻ trong nhà, nhưng bị người ta đoạt vàng bạc, chém một đao ngã xuống đất, tiếp tục tàn phá hậu trạch.
Đao thấy máu, mắt thấy vàng bạc, người tham gia bạo loạn càng điên cuồng, huống hồ chúng vốn là một lũ điên.
Ngày càng nhiều người nếm được mật ngọt, vậy là lưu manh vô lại cùng với người bang hội tam giáo cửu lưu cũng gia nhập hết.
Từng nhà đại hộ bị không phá, tiếng khóc, tiếng gào, tiếng cầu xin, tiếng la hét tràn ngập khắp thành Nam Kinh.
Một số nhà thông minh, vì tránh bị đám người áo trắng cướp bóc đốt phá, chủ động mặc áo trắng lên, trước khi ác đồ tới phá nát nhà mình, hi vọng qua mặt được chúng.
Quả đúng là như thế đám người áo trắng kia cứ thấy người mặc áo trắng đều cho người mình, không tấn công nữa.
Có nhà thành công liền có nhà học theo, chẳng bao lâu toàn bộ thành Nam Kinh biến thành màu trắng.
Mặc dù Ứng Thiên phủ không quản tới thành phòng Nam Kinh, khi Sử Khả Pháp nghe thấy Bạch Liên giáo gây bạo loạn, cứ như trúng búa lớn.
Sử Đức Uy vừa dẫn binh mã rời Nam Kinh chưa tới hai ngày, trong thành đã xảy ra bạo loạn kinh người như thế.
Tiếng quát tháo của Trương Phong từ ngoài nhà môn truyền vào, xem ra hắn đang tổ chức nha dịch cố thủ nha môn, còn tân pháp tào Diêm Nhĩ Mai thì chỉ biết lải nhải câu vô nghĩa "tất cả là lỗi của ta".
Thư lại, tiểu lại, nha dịch của tri phủ dưới sự dẫn dắt của Trương Phong lấy cung tiễn, đao thương từ kho vũ khí ra, chiến đấu với đám người áo trắng đang ùn ùn kéo tới.
Nhất là Trương Phong, đứng trước đại môn nha môn, bên cạnh cắm trường đao, sau lưng là ống tên, mỗi tiếng bật dây cung là một người áo trắng bị bắn ngã, uy phong lẫm liệt tựa thiên thần.
Lúc này người áo trắng thành phần hỗn tạp, đa phần là kẻ vào hùa để cướp phá, vì thế cũng chùn chân, Trương Phong thấy vậy rút trường đao, dẫn người nha môn kéo lên chém giết.
Mấy tên cuồng tín đồ rất dễ nhận ra, sau khi giết chết đám này, bọn lưu manh giả mạo la hét vứt hết vũ khí hoặc tài vật vừa cướp được, chẳng mấy chốc giải tán.
“ Mau mau triệu tập các lý trưởng, đuổi đám yêu nhân Bạch Liên khỏi thành.”
Trương Phong hét lớn, làm văn lại không thông thạo chém giết tỉnh táo lại, ai nấy điên cuống gõ chiêng la, hô hào lý trưởng xuất hiện đuổi yêu nhân Bạch Liên, nếu không sau này không tha.
Quan phủ đã lên tiếng, một số quan viên còn cực kỳ hung hãn, đám lý trưởng chết nhát nơm nớp lo sợ theo sau người nha môn bắt đầu thanh trừng yêu nhân Bạch Liên trên từng con phố.
Cùng lúc ấy lục bộ Nam Kinh cũng dần ra oai, quan binh trung quân đô đốc phủ diệt trừ xong đám nội ứng, bắt đầu từng bước từ trung tâm thành trì càn quét bốn phía.
Những bách tính vừa mới mặc áo trắng vào để thoát một tai kiếp, giờ bị quan binh xông vào giết chóc không cần hỏi han, sợ hãi thay quần áo bình thường, trốn vào chỗ kín đáo nhất trong nhà, cầu cho tai họa qua mau.
Chu Quốc Bình đứng trên Tê Hà sơn nhìn xuống thành Nam Kinh, lần này mục đích phát động bạo loạn có ba cái, một là thanh trừ Bạch Liên giáo, lần này toàn bộ Bạch Liên giáo ở Nam Kinh đã dốc trọn ổ hành động, kẻ thoát nạn cũng khó tránh được truy sát sau đó.
Thứ hai là thanh trừ huân quý, hào thương, dù không giết được hết thì cũng biến chúng và kẻ thù thành kẻ thù, sau này diệt trừ chúng cũng là thuận dân ý.
Ba là thông qua chuyện này để tôn lên thanh danh của Trương Phong, Đàm Bá Minh, nâng cao sức ảnh hưởng của họ, suy yếu tiếng nói Sử Khả Pháp, để sau này toàn diện tiếp nhận Ứng Thiên phủ.
Cứ nhìn khói mù mịt khắp nơi thì ba mục tiêu này cơ bản hoàn thành.
Phủ của huân quý, diêm thương vốn không dễ bị phá, nhưng khi hắc y nhân của Vân thị trà trộn vào đó, đám gia đinh hộ viện sao có thể là chướng ngại.
Vân Đại ngồi trên tảng đá miệng vẫn ngậm tẩu thuốc, mắt thì luôn chú ý tới Chu Quốc Bình.
Cuộc bạo loạn này mới chỉ bắt đầu thôi.
Trời tối dân, không ngừng có hắc y nhân mặc áo trắng từ các nơi tụ tập ở Tê Hà Sơn, mỗi đội trở về lại đi qua nói nhỏ với Vân Đại vài câu.
Đợi đội cuối cùng về tới nơi, Vân Đại phả ra một làn khói gọi:” Khuê nữ, chúng ta phải đi thôi.”
Chu Quốc Bình không quay đầu, hỏi:” Đạt được mục đích chưa?”
“ Phủ quốc công hai nhà Từ Chu đã bị thiêu cháy.”
“ Đây đúng là cái thế giới sống chẳng có lý do, chết chẳng có chỗ tới.”
Vân Đại cười ha hả:” Đi về thôi, ngươi không có thời gian mà thương tâm đâu, Hán Trung còn có rất nhiều người nghèo khó cần ngươi giúp đỡ đấy.”
…… …..
“ Kế hoạch của Chu Quốc Bình đã thực thi rồi ạ.” Khi Tiền Thiểu Thiểu tìm được Vân Chiêu thì y đang cùng hai nhi tử tuốt lá du tiễn, ba cha con ngồi dưới gốc cây ăn rất vui vẻ:
“ Đã diệt trừ Bạch Liên giáo chưa?” Đó mới là điều Vân Chiêu quan tâm nhất, với y mục đích khác chỉ là tiện thể mà làm thôi, còn đám người tà giáo này phải diệt tận gốc:
“ Chưa ạ, quan binh nơi đó đang nổi điên lùng sục cả thôn quê, có điều dư nghiệt Bạch Liên giáo có vẻ cũng chẳng hề muốn bỏ chạy, một số còn cố thủ trong nhà các đại hộ, một số ở thôn quê thì tổ chức với nhau tiếp tục cướp phá ...” Tiền Thiểu Thiểu đang nói thì Vân Chiêu đưa cho một cành du tiền toàn chiếc lá dầy:
“ Không cần nói cái đó với ta.” Vân Chiêu tiếp tục cùng hai nhi tử tuốt lá ăn tới xanh mồm:
Tiền Thiểu Thiểu hiểu ý, mồm ngậm cành du tiền, lấy đánh lửa ra đốt mật báo:” Chuyện này không liên quan tới chúng ta.”
“ Đưa Chu Quốc Bình tới Hán Trung rồi chứ?”
“ Huyện tôn, cô ấy là mật điệp, có vài việc phải tự đối diện.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Trước khi thành mật điệp thì cô ấy chỉ là một nữ nhân tâm địa thiện lương, chỉ vì không cam lòng cho nên mới ra sức vươn lên, khác hoàn toàn với người như Hàn Tú Phân, Hàn Tú Phân đơn thuần làm là vì thích nên không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Chúng ta lấy người làm gốc, hiểu chứ?”
“ Hiểu ạ.” Tiền Thiểu Thiểu thấy câu này có lý lắm, người của Ứng Thiên phủ đâu đã phải là con dân Lam Điền đâu, cần gì phải chứ ý:
Nói vậy chứ góc độ Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu ngày một giống đế vương, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đáng sợ, khi đối diện với quốc sự chẳng mang mấy sắc thái tình cảm.
Cũng may khi không dính tới quốc sự, Vân Chiêu là một người hết sức bình thường, tình cảm phong phú, thậm chí là một người lương thiện.
Ra đường tình cờ nghe người ta kể chuyện bách tính dưới sự quản lý của mình sống còn khốn đốn, ăn không no bụng thì không vui, lấy tiền túi ra giúp đỡ.
Lên thư viện Ngọc Sơn chơi thấy trẻ con đá bóng cũng sắn tay áo tham gia, bắt nạt bọn nhóc cao tới nách mình mình mà vẫn dương dương đắc ý.
Thi thoảng khi tỷ tỷ hắn làm mấy chuyện ngang ngược vô lý thì phiền lòng, không làm gì được lão bà nên kiếm Vân Dương ăn khoai uống rượu than thở.
Thế nhưng lần này Ứng Thiên phủ bạo loạn, thương vong tới hai vạn người, rất nhiều nhà phú quý gặp nạn, thảm cảnh không đành lòng nhìn, y lại chẳng coi ra gì, thậm chí chẳng buồn nghe.
Giống như lúc này vì y bẻ được rất nhiều cành du tiền, làm đám trẻ con tụ tập tới, y vừa phát du tiền vừa cười như đứa trẻ.
Lúc này nếu Vân Chiêu mà nổi giận, ngay cả Vân Dương cũng không dám nói thừa một câu.
Đây là chuyện hiển nhiên thôi, khi mọi người sáng nghiệp thì tình cảm cao hơn tất cả, khi sự nghiệp lớn lên, quy củ thành tối cao.
Một quả táo thì ai ăn cũng thế, nhưng một quả táo vàng phải phân chia ra sao thì cần tính toán cân nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.