Chương 714: Người Không Bằng Chuột.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Dương Hùng ngồi trên xe trâu nhìn rất rõ cảnh tượng xung quanh, nhất là khi hắn nâng kính viễn vọng lên thì còn nhìn rõ hơn thế.
Một đám cường đạo quần áo tả tơi như sơ mướp đang rón rén nhặt bông lúa mạch trong ruộng.
Bọn chúng phân công rõ ràng, tên nào tinh mắt thì trông chừng, tên nào tay chân nhanh nhẹn thì đi nhặt bông lúa, còn tên nào khỏe mạnh thì đi đào hang chuột tìm lương thực mà đám chuột tích trữ.
Cưỡi ngựa xuất hiện sẽ rất dễ khiến đám người này kinh hoàng, toàn là những tên gày trơ xương ra, nếu chạy nhanh quá dể kích động quá mạnh mà đột tử.
Nhất là đám trẻ con cởi chuồng, nhặt được bông mạch nào là vò vội nhét vào miệng ăn luôn, xem ra chúng đói lắm rồi, như thế càng không thể đuổi.
Đám cường đạo đó không sợ xe trâu.
Nông gia luôn lương thiện, nhìn thấy người đói bụng sinh ra vài phần thương xót, tối đa không cho bọn họ đào ruộng thủng lỗ chỗ, còn nhặt bông lúa rải rác rơi ngoài ruộng thì không hề gì.
Dương Hùng hiện giờ thân là đại lý trưởng Tương Dương, trước kia cũng được coi là chư hầu một phương chứ chẳng đùa, thường ngày ra ngoài luôn có mười hai hắc y nhân hộ vệ.
Hôm nay hắn không dẫn theo ai hết, mặc áo vải, đội nón lá, tự mình đánh xe trâu, kéo theo một xe rạ lang thang trong khu ruộng gần núi.
Sở dĩ làm thế là vì hắn không tin bộ hạ báo cáo có người thả ở trong núi sống như dã nhân còn hơn là xuống núi làm ruộng nhập hộ tịch.
Dương Hùng truy hỏi bộ hạ có phải là chưa nói rõ chính sách huyện Lam Điền với đám cường đạo, hoặc dã nhân kia, nên không đánh tan được nghi ngờ trong lòng họ hay không?
Bộ hạ nói hết thảy làm theo quy trình, không bớt xén cứu tế bách tính, không dùng vũ lực cưỡng ép bách tính làm chuyện họ không muốn làm.
Còn chuyện chiếm đoạt vợ con người ta thì bọn họ càng chỉ tay lên trời mà thề, đừng nói là có loại chuyện đó, dù là dám nghĩ trong đầu thôi sẽ bị đưa tới nội vụ phủ đang chuẩn bị thành lập của huyện tôn.
Lời thề này đã độc lắm rồi.
Chẳng biết là ở đâu truyền ra tin, quan viên hệ Ngọc Sơn phạm trọng tội muốn sống thì tịnh thân vào nội vụ phủ là lựa chọn cuối cùng.
Đây là đường sống cuối cùng mà huyện tôn để lại cho họ, coi như là chút ân đức trọn tình nghĩa đồng song.
Dương Hùng biết loại tin đồn này hoàn toàn là vớ vẩn, nếu huyện tôn thực sự làm thế trước tiên là không qua nổi ải Giải Trại, hơn nữa trong luật Lam Điền, làm gì có luật nào xẻo thứ đó.
Chuyện đó chẳng qua là huyện tôn bình thường trêu đám Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn mà thôi, ai bảo hai tên khốn đó rất nghị lực trong việc từ chối thành nữ tế Vân thị, làm huyện tôn tức giận nên đem chuyện xẻo của nợ của hai tên đó ra dọa, lâu dần truyền đi thành tin đồn.
Xẻo cái đó mà chuộc được tội à, đùa, thứ đó đâu quý đến thế.
Nhưng mà xét thấy đám bộ hạ có vẻ thực sự phải tới nội vụ phủ làm việc, Dương Hùng tất nhiên là chẳng giải thích tin đồn này.
Nếu như đám bộ hạ không lừa hắn, vậy thì có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi.
Nếu chỉ là một sự kiện đơn lẻ, chẳng cần Dương Hùng đích thân đi kiểm nghiệm.
Nhưng mà ở Tương Dương có rất nhiều người không chịu xuống núi, họ không đánh không cướp, song nhân lúc không ai chú ý là kéo ra ruộng trộm lương thực, nó trở thành một hiện tượng phổ biến, Dương Hùng không thể không coi trọng.
Xe trâu thong thả đi tới bên đám cường đạo, bọn trẻ con như đám thỏ kinh hoàng chỉ thoắt cái đã chạy thật xa, lại không nỡ bỏ số lương thực sót lại trong ruộng, thế là cảnh giác đứng xa xa nhìn Dương Hùng cùng với cái xe trâu của hắn.
Một ông già lưng còng ra hiệu cho những trai tráng khác không manh động, đi tới thi lễ với Dương Hùng:” Xin ngài rộng lòng tha cho, đều là người đói quá rồi mới tới nhặt đồ rơi vãi mà ăn, ngài cứ coi chúng tôi như đám chim sẻ nhặt thóc rơi ngoài ruộng, cho chúng tôi con đường sống.”
Dương Hùng nhìn ông già râu dê đó, tuy trông như ma đói, song từ cách ăn nói lễ nghi chuẩn mực thì không giống một người bình thường: “ Giờ Tương Dương thái bình rồi, các ngươi chỉ cần xuống núi là có người quan phủ tới phân phối chỗ ở, cung cấp hạt giống, nông cụ, gia súc, có cần tới sống không bằng chim sẻ như thế?”
“ Ngài tốt bụng ơi, đó là quốc sách giúp người nghèo thành người giàu, còn chúng tôi trước kia là người giàu, thấy quan phủ là chỉ có chết mà thôi. “ Ông già râu dê cười thảm:
Té ra là vậy, Dương Hùng nhíu mày, quyết định phải làm cho rõ vấn đề này, chỉ cái hang cách xe trâu không xa:” Ở kia có cái hang chuột kia, trông có vẻ chúng phá nhiều lương thực lắm rồi, đào ra xem nào.”
Nói xong nhảy từ trên xe xuống, dùng xẻng sắt đào hàng chuột, tất nhiên nhanh hơn mấy cái cành cây của những người kia rồi.
Đào sâu được hai thước, hang chuột liền rộng hẳn ra, đám trẻ con trốn đằng xa thấy Dương Hùng có vẻ không định giết bọn họ liền chạy nhanh tới, mắt thao láo nhìn Dương Hùng và ông già đào hang chuột.
Đào được cái kho đầu tiên của chuột rồi, Dương Hùng nhìn những bông lúa mạch được xếp chỉnh tề cũng hết sức ngạc nhiên.
Đợi khi toàn bộ hang chuột được đào ra, ông già cảm khái nói:” Con chuột này cũng có linh trí lắm, nhìn xem tiền môn, hậu môn, hành lang, nhà xí, phong ngủ, phòng chuột con, không thiếu cái nào cả. Nếu như lại nhìn địa thế phạm vi một trượng quanh đây sẽ hiểu, con chuột chọn xây hang ổ ở chỗ ngày chắc chắn phải qua xem xét kỹ càng mới quyết định.”
“ Ngài xem, chỗ này địa thế cao, đất đai khô ráo, hiếm có hơn nữa lối ra hang chuột này chính là long huyệt, trước long huyệt có triêu sơn, án sơn, trái có đất quây thành Thanh Long hộ sơn, phải có Bạch Hổ hộ sơn, lưng dựa vào đồi đất làm chủ sơn, nắm giữ vận số của chủ nhân trạch viện. Sau chủ sơn gọi là thiếu tổ sơn, sau thiếu tổ sơn là tổ sơn, đảm bảo gia trạch chủ nhân con cháu đời đời.”
“ Ngài lại xem cái rãnh nước này ...”
Dương Hùng nhìn theo ngón tay ông già, quả nhiên cách đó năm trượng có rãnh nước nhỏ nước chảy đều đều vòng qua đổi đất.
“ Thế này là kim thủy bão sơn, ý không lo cơm áo ... Ài, người chẳng bằng chuột.” Ông già cảm thán:
Dương Hùng nhìn chuột con đỏ hỏn trong tay bọn trẻ, lại nhìn cái hang chuột đã bị lật tung: “ Thế này chính là con cháu đời đời, không lo cơm áo à?”
Ông già buông tiếng thở dài:” Quan gia, ngài tới rồi, bọn chúng tất nhiên là không có đường sống, các ngài là thiên phạt. Bọn chuột chọn nơi có lợi nhất cho mình xây nhà, chọn nơi nhiều thức ăn nhất để sinh con. Nhưng các ngài tới, chúng chỉ còn một đường chết.”
Dương Hùng khịt mũi, không ngạc nhiên chuyện ông ta có thể nhìn ra thân phận mình, ngoại trừ cách ăn mặc, hắn không che giấu gì, đã nhìn ra người ta là người đọc sách, ngươi ta cũng có thể nhìn ra hắn là người làm quan:” Trước kia nhà ông ở đâu?”
Ông già chỉ cái thôn ở đường chân trời:” Cái nhà lớn nhất ở Lưu thôn trước kia chính là nhà của lão.”
“ Nơi đó phong thủy so với hang chuột ra sao?”
“ Tổ tiên tích góp hơn ba trăm mới có quy mô như thế, phong thủy hạng nhất.”
Dương Hùng chắp tay sau lưng: “ Bị ai đoạt mất?”
Ông già chua chát: “ Trước tiên là Trương Bỉnh Trung, sau đó là triều đình, rồi tới Lý Hồng Cơ, bây giờ là các ngài.”
“ Ha ha ha, nếu như khi Trương Bỉnh Trung tới các ngươi chịu dốc sức kháng cự, các ngươi đã không mất đi tất cả, khi triều đình tới, các ngươi lại không chịu toàn lực giúp đỡ, cho nên các ngươi chẳng lấy lại thứ đã mất.” Dương Hùng chẳng thương xót còn mỉa mai:” Lý Hồng Cơ tới, các ngươi lại nghĩ nếu dập đầu với hắn thì thoát kiếp nạn, kết quả ngươi ta lấy đi cả cái quần cuối cùng. Rồi bọn ta tới, các ngươi lại bỏ trốn mất, cho nên bọn ta tất nhiên đem thứ vô chủ trao cho bách tính.”
“ Các ngươi chẳng làm nổi một chuyện đúng, kết cục thế này là xứng đáng. Lưu thị các ngươi phú quý 300 năm ở Tương Dương, thế là đủ rồi.”
Một đám cường đạo quần áo tả tơi như sơ mướp đang rón rén nhặt bông lúa mạch trong ruộng.
Bọn chúng phân công rõ ràng, tên nào tinh mắt thì trông chừng, tên nào tay chân nhanh nhẹn thì đi nhặt bông lúa, còn tên nào khỏe mạnh thì đi đào hang chuột tìm lương thực mà đám chuột tích trữ.
Cưỡi ngựa xuất hiện sẽ rất dễ khiến đám người này kinh hoàng, toàn là những tên gày trơ xương ra, nếu chạy nhanh quá dể kích động quá mạnh mà đột tử.
Nhất là đám trẻ con cởi chuồng, nhặt được bông mạch nào là vò vội nhét vào miệng ăn luôn, xem ra chúng đói lắm rồi, như thế càng không thể đuổi.
Đám cường đạo đó không sợ xe trâu.
Nông gia luôn lương thiện, nhìn thấy người đói bụng sinh ra vài phần thương xót, tối đa không cho bọn họ đào ruộng thủng lỗ chỗ, còn nhặt bông lúa rải rác rơi ngoài ruộng thì không hề gì.
Dương Hùng hiện giờ thân là đại lý trưởng Tương Dương, trước kia cũng được coi là chư hầu một phương chứ chẳng đùa, thường ngày ra ngoài luôn có mười hai hắc y nhân hộ vệ.
Hôm nay hắn không dẫn theo ai hết, mặc áo vải, đội nón lá, tự mình đánh xe trâu, kéo theo một xe rạ lang thang trong khu ruộng gần núi.
Sở dĩ làm thế là vì hắn không tin bộ hạ báo cáo có người thả ở trong núi sống như dã nhân còn hơn là xuống núi làm ruộng nhập hộ tịch.
Dương Hùng truy hỏi bộ hạ có phải là chưa nói rõ chính sách huyện Lam Điền với đám cường đạo, hoặc dã nhân kia, nên không đánh tan được nghi ngờ trong lòng họ hay không?
Bộ hạ nói hết thảy làm theo quy trình, không bớt xén cứu tế bách tính, không dùng vũ lực cưỡng ép bách tính làm chuyện họ không muốn làm.
Còn chuyện chiếm đoạt vợ con người ta thì bọn họ càng chỉ tay lên trời mà thề, đừng nói là có loại chuyện đó, dù là dám nghĩ trong đầu thôi sẽ bị đưa tới nội vụ phủ đang chuẩn bị thành lập của huyện tôn.
Lời thề này đã độc lắm rồi.
Chẳng biết là ở đâu truyền ra tin, quan viên hệ Ngọc Sơn phạm trọng tội muốn sống thì tịnh thân vào nội vụ phủ là lựa chọn cuối cùng.
Đây là đường sống cuối cùng mà huyện tôn để lại cho họ, coi như là chút ân đức trọn tình nghĩa đồng song.
Dương Hùng biết loại tin đồn này hoàn toàn là vớ vẩn, nếu huyện tôn thực sự làm thế trước tiên là không qua nổi ải Giải Trại, hơn nữa trong luật Lam Điền, làm gì có luật nào xẻo thứ đó.
Chuyện đó chẳng qua là huyện tôn bình thường trêu đám Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn mà thôi, ai bảo hai tên khốn đó rất nghị lực trong việc từ chối thành nữ tế Vân thị, làm huyện tôn tức giận nên đem chuyện xẻo của nợ của hai tên đó ra dọa, lâu dần truyền đi thành tin đồn.
Xẻo cái đó mà chuộc được tội à, đùa, thứ đó đâu quý đến thế.
Nhưng mà xét thấy đám bộ hạ có vẻ thực sự phải tới nội vụ phủ làm việc, Dương Hùng tất nhiên là chẳng giải thích tin đồn này.
Nếu như đám bộ hạ không lừa hắn, vậy thì có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi.
Nếu chỉ là một sự kiện đơn lẻ, chẳng cần Dương Hùng đích thân đi kiểm nghiệm.
Nhưng mà ở Tương Dương có rất nhiều người không chịu xuống núi, họ không đánh không cướp, song nhân lúc không ai chú ý là kéo ra ruộng trộm lương thực, nó trở thành một hiện tượng phổ biến, Dương Hùng không thể không coi trọng.
Xe trâu thong thả đi tới bên đám cường đạo, bọn trẻ con như đám thỏ kinh hoàng chỉ thoắt cái đã chạy thật xa, lại không nỡ bỏ số lương thực sót lại trong ruộng, thế là cảnh giác đứng xa xa nhìn Dương Hùng cùng với cái xe trâu của hắn.
Một ông già lưng còng ra hiệu cho những trai tráng khác không manh động, đi tới thi lễ với Dương Hùng:” Xin ngài rộng lòng tha cho, đều là người đói quá rồi mới tới nhặt đồ rơi vãi mà ăn, ngài cứ coi chúng tôi như đám chim sẻ nhặt thóc rơi ngoài ruộng, cho chúng tôi con đường sống.”
Dương Hùng nhìn ông già râu dê đó, tuy trông như ma đói, song từ cách ăn nói lễ nghi chuẩn mực thì không giống một người bình thường: “ Giờ Tương Dương thái bình rồi, các ngươi chỉ cần xuống núi là có người quan phủ tới phân phối chỗ ở, cung cấp hạt giống, nông cụ, gia súc, có cần tới sống không bằng chim sẻ như thế?”
“ Ngài tốt bụng ơi, đó là quốc sách giúp người nghèo thành người giàu, còn chúng tôi trước kia là người giàu, thấy quan phủ là chỉ có chết mà thôi. “ Ông già râu dê cười thảm:
Té ra là vậy, Dương Hùng nhíu mày, quyết định phải làm cho rõ vấn đề này, chỉ cái hang cách xe trâu không xa:” Ở kia có cái hang chuột kia, trông có vẻ chúng phá nhiều lương thực lắm rồi, đào ra xem nào.”
Nói xong nhảy từ trên xe xuống, dùng xẻng sắt đào hàng chuột, tất nhiên nhanh hơn mấy cái cành cây của những người kia rồi.
Đào sâu được hai thước, hang chuột liền rộng hẳn ra, đám trẻ con trốn đằng xa thấy Dương Hùng có vẻ không định giết bọn họ liền chạy nhanh tới, mắt thao láo nhìn Dương Hùng và ông già đào hang chuột.
Đào được cái kho đầu tiên của chuột rồi, Dương Hùng nhìn những bông lúa mạch được xếp chỉnh tề cũng hết sức ngạc nhiên.
Đợi khi toàn bộ hang chuột được đào ra, ông già cảm khái nói:” Con chuột này cũng có linh trí lắm, nhìn xem tiền môn, hậu môn, hành lang, nhà xí, phong ngủ, phòng chuột con, không thiếu cái nào cả. Nếu như lại nhìn địa thế phạm vi một trượng quanh đây sẽ hiểu, con chuột chọn xây hang ổ ở chỗ ngày chắc chắn phải qua xem xét kỹ càng mới quyết định.”
“ Ngài xem, chỗ này địa thế cao, đất đai khô ráo, hiếm có hơn nữa lối ra hang chuột này chính là long huyệt, trước long huyệt có triêu sơn, án sơn, trái có đất quây thành Thanh Long hộ sơn, phải có Bạch Hổ hộ sơn, lưng dựa vào đồi đất làm chủ sơn, nắm giữ vận số của chủ nhân trạch viện. Sau chủ sơn gọi là thiếu tổ sơn, sau thiếu tổ sơn là tổ sơn, đảm bảo gia trạch chủ nhân con cháu đời đời.”
“ Ngài lại xem cái rãnh nước này ...”
Dương Hùng nhìn theo ngón tay ông già, quả nhiên cách đó năm trượng có rãnh nước nhỏ nước chảy đều đều vòng qua đổi đất.
“ Thế này là kim thủy bão sơn, ý không lo cơm áo ... Ài, người chẳng bằng chuột.” Ông già cảm thán:
Dương Hùng nhìn chuột con đỏ hỏn trong tay bọn trẻ, lại nhìn cái hang chuột đã bị lật tung: “ Thế này chính là con cháu đời đời, không lo cơm áo à?”
Ông già buông tiếng thở dài:” Quan gia, ngài tới rồi, bọn chúng tất nhiên là không có đường sống, các ngài là thiên phạt. Bọn chuột chọn nơi có lợi nhất cho mình xây nhà, chọn nơi nhiều thức ăn nhất để sinh con. Nhưng các ngài tới, chúng chỉ còn một đường chết.”
Dương Hùng khịt mũi, không ngạc nhiên chuyện ông ta có thể nhìn ra thân phận mình, ngoại trừ cách ăn mặc, hắn không che giấu gì, đã nhìn ra người ta là người đọc sách, ngươi ta cũng có thể nhìn ra hắn là người làm quan:” Trước kia nhà ông ở đâu?”
Ông già chỉ cái thôn ở đường chân trời:” Cái nhà lớn nhất ở Lưu thôn trước kia chính là nhà của lão.”
“ Nơi đó phong thủy so với hang chuột ra sao?”
“ Tổ tiên tích góp hơn ba trăm mới có quy mô như thế, phong thủy hạng nhất.”
Dương Hùng chắp tay sau lưng: “ Bị ai đoạt mất?”
Ông già chua chát: “ Trước tiên là Trương Bỉnh Trung, sau đó là triều đình, rồi tới Lý Hồng Cơ, bây giờ là các ngài.”
“ Ha ha ha, nếu như khi Trương Bỉnh Trung tới các ngươi chịu dốc sức kháng cự, các ngươi đã không mất đi tất cả, khi triều đình tới, các ngươi lại không chịu toàn lực giúp đỡ, cho nên các ngươi chẳng lấy lại thứ đã mất.” Dương Hùng chẳng thương xót còn mỉa mai:” Lý Hồng Cơ tới, các ngươi lại nghĩ nếu dập đầu với hắn thì thoát kiếp nạn, kết quả ngươi ta lấy đi cả cái quần cuối cùng. Rồi bọn ta tới, các ngươi lại bỏ trốn mất, cho nên bọn ta tất nhiên đem thứ vô chủ trao cho bách tính.”
“ Các ngươi chẳng làm nổi một chuyện đúng, kết cục thế này là xứng đáng. Lưu thị các ngươi phú quý 300 năm ở Tương Dương, thế là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.