Chương 672: Người Làm Có Trời Nhìn. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Mạo Tích Cương nghe thấy một điều làm hắn thiếu chút nữa bật dậy đánh người, giọng cao hơn vài phần: “ Vương sư? Ngươi gọi quân Lam Điền là vương sư à?”
Tráng hán thoáng bất ngờ về phàn ứng của người này: “ Đại quân Lam Điền ta không phải vương sư thì ai là vương sư? À ... Ngươi nói đám chó má Đại Minh sao? Cút mẹ nó đi, bọn chúng mà dám tới, lão tử cầm cuốc liều mạng với chúng.”
Mạo Tích Cương nén giận: “ Các ngươi về Tương Dương là vì người Quan Trung không tiếp nhận các ngươi nữa phải không?”
“ Nói vớ nói vẩn, lão tử giao tình với Hồ lý trưởng tốt lắm, mấy năm qua nhờ các hương thân chiếu cố nên mới có chỗ mà nương thân, dựng được nhà, không phải lo cơm áo, sống vài năm yên lành, đều nhờ hương thân cả.”
“ Vậy vì sao các ngươi lại về, chẳng phải là thiệt thòi à?”
Trang hán nhìn lại Mạo Tích Cương, xác nhận hắn mặc đồng phục thư viện mới kiên nhẫn giải thích:” Ngươi ở thư viện mà chưa được học à, huyện Lam Điền ta có cái thói quen, đánh được nơi nào thì gây dựng nơi đó. Nếu đã gây dựng thì phải đầu tư tiền bạc. Người Tương Dương hoặc chạy nạn, hoặc bị giết, hoặc bị lưu khấu bắt đi, giờ huyện tôn muốn quản lý nơi đó, không có người thì quản lý cái gì?”
“ Giờ Tương Dương thiếu gì nhất nào? Chính là người, đám người bọn ta về sẽ có nhiều lợi ích, ví như trợ cấp hạt giống, nông cụ, gia súc lớn, thêm vào người nơi đó ít đất lại nhiều, về được chia nhiều đất một chút.”
“ Trong nhà ta có bốn tiểu tử, để lại đại tiểu tử ở Lam Điền, dẫn ba đứa về, chỉ cần chịu khổ vài năm là có thêm một phần gia nghiệp, nói không chừng có thể chia ra cho nhị tiểu tử, tam tiểu tử, thế là gia nghiệp có bốn phần, tội gì ta không đi.”
Câu trả lời không như ý muốn, Mạo Tích Cương vẫn chắp tay với tráng hán:” Đa tạ.”
Đúng lúc này chân trời truyền tới tiếng sấm ù ù.
Tráng hán đứng dậy:” Ái chà, đi thôi, cơn mưa này coi chừng to đấy.”
Mạo Tích Cương rút ô từ sau lưng ra, dùng chân thay xe đi về phía Trường An.
Tráng hán vừa rồi không phải là người đầu tiên hắn hỏi chuyện, mà là người thứ ba rồi, những lời họ nói đa phần giống nhau, bọn họ đều tin tưởng huyện Lam Điền sửa sang lại Tương Dương.
Tới giờ quan phủ của huyện Lam Điền thậm chí còn chưa công bố tin tức, bọn họ đã mang con mang cái, không quản ngại xa xôi vất vả, kết thành từng đội về Tương Dương.
Vương sư! Quân đội Lam Điền nay đã thành vương sư trong lòng họ.
Mạo Tích Cương muốn hét thật to, nhưng sấm đinh tai nổ trên đầu hắn, tiếp ngay đó là cơn mưa như trút.
Mưa cực kỳ dữ dội.
Mạo Tích Cương chỉ đành nấp vào dưới cổng thành.
Hạt mưa to như đỗ tương rơi xuống nền đá xanh bắn lên thành hơi nước mát mẻ.
Một cơn gió loạn xạ thổi qua, hơi nước lan tỏa khắp cổng thành, nơi này tức thì trở nên mát lạnh.
Người trú mưa dưới cổng thành rất nhiều.
Nhiều nhất là người bán hàng róng, người Quan Trung nóng tính, tên bán đồ ăn vặt nhìn quanh không thấy ai có ý định mua hàng, thế là mở mồm chửi ông trời.
Một tia sét rạch ngang trời xuất hiện ngay trước mặt, sấm uỳnh uỳnh nổ trên đầu, tên bán đồ ăn ngậm miệng ngay lại, lí nhí cầu xin ông trời.
“ Vừa rồi bọn ta đều nghe thấy ngươi mắng chửi ông trời, đợi mưa tạnh ta sẽ tới miếu thành hoàng cáo trạng.” Một tên tai dơi mặt chuột nhìn người bán rong với ánh mắt không tốt lành:
“ Ta đã xin lỗi ông trời rồi, ông trời đại nhân đại lượng sẽ không chấp ta.”
“ Vừa rồi ngươi chửi ông trời là chó má, nếu là người khác chửi ta như thế, ta sẽ không nhịn đâu. Giống như thế, ông trời cũng không nhịn, ta nghe Vương đạo sĩ nói, muốn ông trời tha cho thì phải làm việc tốt. Hạ Lão Lục ở Trương Gia Xuyên vì uống say chửi ông trời nên bị sẽ đánh, thảm lắm.”
Người bán rong định mạnh miệng thì có tia sét đánh tới, soi cả cổng thành sáng rực, thế là hắn quỳ sụp xuống, dập đầu như giã tỏi.
Cái tên tai dơi mặt chuột tiếp tục nói:” Giờ cầu xin ích gì, không làm việc tốt thì sau này trời mưa chớ ra đường, ngày tuyết cũng đừng đi đâu, nếu không bất kể lúc nào cũng có sét đánh chết ngươi.”
Người bán rong mặt như đưa đám:” Ta phải làm sao đây?”
Tên tai dơi mặt chuột nuốt nước bọt:” Đến giờ ăn tối rồi, mọi người ở đây đều đói, nếu ngươi mang thức ăn ra cứu tế mọi người, mọi người sẽ cùng nhau cầu xin ông trời giúp ngươi, nói không chừng sẽ qua được.”
“ Không được, ta thà bị sét đánh còn hơn.” Người bán rong đang lo ngay ngáy, nghe tới chia đồ ăn cho mọi người thì đổi thái độ tức thì:
Tên kia tiếc đứt ruột, vẫn vớt vát:” Nhìn tuổi ngươi thì mẹ ngươi chắc là vẫn còn trên đời nhỉ.”
“ Còn sống, hơn nữa khỏe lắm.”
“ Xem cách ăn mặc của ngươi, chắc là có người giúp ngươi giặt giũ, thê tử của ngươi hẳn phải cần cù lắm.”
Người bán rong đắc ý:” Dung mạo không bằng người nhưng bà con chòm xóm đều nói ta nhặt được bảo bối.”
Tên kia than thở: “ Nói vậy thì thê tử của ngươi phải sinh nhi tử cho ngươi rồi.”
Người bán rong xòe ba ngón tay ra: “ Ba, hai nam một nữ, đứa bé nhất đã biết đi.”
“ Ôi đáng tiếc, thật là đáng tiếc, ài.”
“ Tiếc cái gì?”
“ Tiếc cho mẹ ngươi sắp không còn con, nương tử ngươi sắp cải giá, ba đứa con ngươi phải đổi họ. “ Tên kia làm ra vẻ thương cảm vô cùng:
“ Vì sao chứ?”
“ Còn vì sao, vừa rồi ngươi chửi ông trời, nếu ngươi bị sét đánh chẳng phải tan nhà nát cửa, thê ly tử tán à? Thế rồi mà ngươi còn tiếc tiền.”
Người bán rong kêu như bị giết vậy, vội vàng lấy trong hũ ra một con gà hầm, run run đưa cho tên kia:” Xin đại ca giúp ta nói đỡ với ông trời, để ông trời tha cho ta, con ta không thể không có cha.”
Tên kia sợ đêm dài lắm mộng, ngoạm một phát vào phao câu gà nhai nhồm nhoàm, chỉ thoáng chốc nửa con gà không thấy đâu nữa, vừa ăn vừa vỗ đầu người bán rong, ý bảo mỗi người một con gà mới được.
Người bán rong vô cùng thống khổ, tặng hết gà hầm trong hũ cho người xung quanh, sau đó ngồi bệt xuống đất khóc, một đại nam nhân mà khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng, thật đáng thương.
Mạo Tích Cương bàng quan chứng kiến tất cả, nhìn tên tai dơi mặt chuột lừa gạt người bán rong, hắn không can dự, cứ đứng đó ôm ô trong tay, nhìn mọi chuyện diễn ra.
Người nhìn ra tên kia lừa gạt không ít, nhưng tên đó rất khôn, hắn kéo tất cả mọi người vào cùng chung lợi ích, nên không ai lên tiếng, thế mà một mình người bán rong thiệt thòi.
Mạo Tích Cương là người duy nhất không ăn gà, tên tai dơi mặt chuột kia đưa con gà tới, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn liền rụt đầu lại, sau đó quay đi ăn tiếp.
Đây mới là thói đời đích thực.
Mạo Tích Cương gào thét trong lòng.
Đây là cái thói đời người ăn thịt người, chỉ vì một chút lợi ích mà hãm hại người ta, bất chấp sinh tử.
Thói đời này hết rồi, người nghèo bóc lột lẫn nhau, người giàu công kích tính kế nhau, chỉ vì một con gà thôi mà bày đủ trò gian ác, chứng tỏ nhân tính băng hoại rồi.
Thói đời này không cứu được nữa rồi.
Nhưng mình có thể làm được gì?
Mình chỉ có một thân một mình thì làm gì được chứ.
Phương Dĩ Trí đã ôm chân Vân Chiêu, Trần Trinh Tuệ thì đắm chìm trong đồ thư quán của thư viện Ngọc Sơn không thiết tới chuyện khác.
Hầu Phương Vực là tên ngụy quân tử đang ở Giang Nam ra sức vu khống hắn.
Vân Chiêu là cái thá gì, dù y có được thiên hạ thì sao? Lòng người hỏng rồi, thế gian chỉ còn ô uế, làm hoàng đế trong hố phân cũng thối hoắc thôi.
Ha ha ha, hoàng đế hố phân thì chỉ là cục phân.
Gào thét trong lòng một hồi, Mạo Tích Cương bất lực ngồi bệt xuống đất, thành đôi đồng bệnh tương lân với người bán rong.
Bọn họ đều là người bi thương.
Tráng hán thoáng bất ngờ về phàn ứng của người này: “ Đại quân Lam Điền ta không phải vương sư thì ai là vương sư? À ... Ngươi nói đám chó má Đại Minh sao? Cút mẹ nó đi, bọn chúng mà dám tới, lão tử cầm cuốc liều mạng với chúng.”
Mạo Tích Cương nén giận: “ Các ngươi về Tương Dương là vì người Quan Trung không tiếp nhận các ngươi nữa phải không?”
“ Nói vớ nói vẩn, lão tử giao tình với Hồ lý trưởng tốt lắm, mấy năm qua nhờ các hương thân chiếu cố nên mới có chỗ mà nương thân, dựng được nhà, không phải lo cơm áo, sống vài năm yên lành, đều nhờ hương thân cả.”
“ Vậy vì sao các ngươi lại về, chẳng phải là thiệt thòi à?”
Trang hán nhìn lại Mạo Tích Cương, xác nhận hắn mặc đồng phục thư viện mới kiên nhẫn giải thích:” Ngươi ở thư viện mà chưa được học à, huyện Lam Điền ta có cái thói quen, đánh được nơi nào thì gây dựng nơi đó. Nếu đã gây dựng thì phải đầu tư tiền bạc. Người Tương Dương hoặc chạy nạn, hoặc bị giết, hoặc bị lưu khấu bắt đi, giờ huyện tôn muốn quản lý nơi đó, không có người thì quản lý cái gì?”
“ Giờ Tương Dương thiếu gì nhất nào? Chính là người, đám người bọn ta về sẽ có nhiều lợi ích, ví như trợ cấp hạt giống, nông cụ, gia súc lớn, thêm vào người nơi đó ít đất lại nhiều, về được chia nhiều đất một chút.”
“ Trong nhà ta có bốn tiểu tử, để lại đại tiểu tử ở Lam Điền, dẫn ba đứa về, chỉ cần chịu khổ vài năm là có thêm một phần gia nghiệp, nói không chừng có thể chia ra cho nhị tiểu tử, tam tiểu tử, thế là gia nghiệp có bốn phần, tội gì ta không đi.”
Câu trả lời không như ý muốn, Mạo Tích Cương vẫn chắp tay với tráng hán:” Đa tạ.”
Đúng lúc này chân trời truyền tới tiếng sấm ù ù.
Tráng hán đứng dậy:” Ái chà, đi thôi, cơn mưa này coi chừng to đấy.”
Mạo Tích Cương rút ô từ sau lưng ra, dùng chân thay xe đi về phía Trường An.
Tráng hán vừa rồi không phải là người đầu tiên hắn hỏi chuyện, mà là người thứ ba rồi, những lời họ nói đa phần giống nhau, bọn họ đều tin tưởng huyện Lam Điền sửa sang lại Tương Dương.
Tới giờ quan phủ của huyện Lam Điền thậm chí còn chưa công bố tin tức, bọn họ đã mang con mang cái, không quản ngại xa xôi vất vả, kết thành từng đội về Tương Dương.
Vương sư! Quân đội Lam Điền nay đã thành vương sư trong lòng họ.
Mạo Tích Cương muốn hét thật to, nhưng sấm đinh tai nổ trên đầu hắn, tiếp ngay đó là cơn mưa như trút.
Mưa cực kỳ dữ dội.
Mạo Tích Cương chỉ đành nấp vào dưới cổng thành.
Hạt mưa to như đỗ tương rơi xuống nền đá xanh bắn lên thành hơi nước mát mẻ.
Một cơn gió loạn xạ thổi qua, hơi nước lan tỏa khắp cổng thành, nơi này tức thì trở nên mát lạnh.
Người trú mưa dưới cổng thành rất nhiều.
Nhiều nhất là người bán hàng róng, người Quan Trung nóng tính, tên bán đồ ăn vặt nhìn quanh không thấy ai có ý định mua hàng, thế là mở mồm chửi ông trời.
Một tia sét rạch ngang trời xuất hiện ngay trước mặt, sấm uỳnh uỳnh nổ trên đầu, tên bán đồ ăn ngậm miệng ngay lại, lí nhí cầu xin ông trời.
“ Vừa rồi bọn ta đều nghe thấy ngươi mắng chửi ông trời, đợi mưa tạnh ta sẽ tới miếu thành hoàng cáo trạng.” Một tên tai dơi mặt chuột nhìn người bán rong với ánh mắt không tốt lành:
“ Ta đã xin lỗi ông trời rồi, ông trời đại nhân đại lượng sẽ không chấp ta.”
“ Vừa rồi ngươi chửi ông trời là chó má, nếu là người khác chửi ta như thế, ta sẽ không nhịn đâu. Giống như thế, ông trời cũng không nhịn, ta nghe Vương đạo sĩ nói, muốn ông trời tha cho thì phải làm việc tốt. Hạ Lão Lục ở Trương Gia Xuyên vì uống say chửi ông trời nên bị sẽ đánh, thảm lắm.”
Người bán rong định mạnh miệng thì có tia sét đánh tới, soi cả cổng thành sáng rực, thế là hắn quỳ sụp xuống, dập đầu như giã tỏi.
Cái tên tai dơi mặt chuột tiếp tục nói:” Giờ cầu xin ích gì, không làm việc tốt thì sau này trời mưa chớ ra đường, ngày tuyết cũng đừng đi đâu, nếu không bất kể lúc nào cũng có sét đánh chết ngươi.”
Người bán rong mặt như đưa đám:” Ta phải làm sao đây?”
Tên tai dơi mặt chuột nuốt nước bọt:” Đến giờ ăn tối rồi, mọi người ở đây đều đói, nếu ngươi mang thức ăn ra cứu tế mọi người, mọi người sẽ cùng nhau cầu xin ông trời giúp ngươi, nói không chừng sẽ qua được.”
“ Không được, ta thà bị sét đánh còn hơn.” Người bán rong đang lo ngay ngáy, nghe tới chia đồ ăn cho mọi người thì đổi thái độ tức thì:
Tên kia tiếc đứt ruột, vẫn vớt vát:” Nhìn tuổi ngươi thì mẹ ngươi chắc là vẫn còn trên đời nhỉ.”
“ Còn sống, hơn nữa khỏe lắm.”
“ Xem cách ăn mặc của ngươi, chắc là có người giúp ngươi giặt giũ, thê tử của ngươi hẳn phải cần cù lắm.”
Người bán rong đắc ý:” Dung mạo không bằng người nhưng bà con chòm xóm đều nói ta nhặt được bảo bối.”
Tên kia than thở: “ Nói vậy thì thê tử của ngươi phải sinh nhi tử cho ngươi rồi.”
Người bán rong xòe ba ngón tay ra: “ Ba, hai nam một nữ, đứa bé nhất đã biết đi.”
“ Ôi đáng tiếc, thật là đáng tiếc, ài.”
“ Tiếc cái gì?”
“ Tiếc cho mẹ ngươi sắp không còn con, nương tử ngươi sắp cải giá, ba đứa con ngươi phải đổi họ. “ Tên kia làm ra vẻ thương cảm vô cùng:
“ Vì sao chứ?”
“ Còn vì sao, vừa rồi ngươi chửi ông trời, nếu ngươi bị sét đánh chẳng phải tan nhà nát cửa, thê ly tử tán à? Thế rồi mà ngươi còn tiếc tiền.”
Người bán rong kêu như bị giết vậy, vội vàng lấy trong hũ ra một con gà hầm, run run đưa cho tên kia:” Xin đại ca giúp ta nói đỡ với ông trời, để ông trời tha cho ta, con ta không thể không có cha.”
Tên kia sợ đêm dài lắm mộng, ngoạm một phát vào phao câu gà nhai nhồm nhoàm, chỉ thoáng chốc nửa con gà không thấy đâu nữa, vừa ăn vừa vỗ đầu người bán rong, ý bảo mỗi người một con gà mới được.
Người bán rong vô cùng thống khổ, tặng hết gà hầm trong hũ cho người xung quanh, sau đó ngồi bệt xuống đất khóc, một đại nam nhân mà khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng, thật đáng thương.
Mạo Tích Cương bàng quan chứng kiến tất cả, nhìn tên tai dơi mặt chuột lừa gạt người bán rong, hắn không can dự, cứ đứng đó ôm ô trong tay, nhìn mọi chuyện diễn ra.
Người nhìn ra tên kia lừa gạt không ít, nhưng tên đó rất khôn, hắn kéo tất cả mọi người vào cùng chung lợi ích, nên không ai lên tiếng, thế mà một mình người bán rong thiệt thòi.
Mạo Tích Cương là người duy nhất không ăn gà, tên tai dơi mặt chuột kia đưa con gà tới, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn liền rụt đầu lại, sau đó quay đi ăn tiếp.
Đây mới là thói đời đích thực.
Mạo Tích Cương gào thét trong lòng.
Đây là cái thói đời người ăn thịt người, chỉ vì một chút lợi ích mà hãm hại người ta, bất chấp sinh tử.
Thói đời này hết rồi, người nghèo bóc lột lẫn nhau, người giàu công kích tính kế nhau, chỉ vì một con gà thôi mà bày đủ trò gian ác, chứng tỏ nhân tính băng hoại rồi.
Thói đời này không cứu được nữa rồi.
Nhưng mình có thể làm được gì?
Mình chỉ có một thân một mình thì làm gì được chứ.
Phương Dĩ Trí đã ôm chân Vân Chiêu, Trần Trinh Tuệ thì đắm chìm trong đồ thư quán của thư viện Ngọc Sơn không thiết tới chuyện khác.
Hầu Phương Vực là tên ngụy quân tử đang ở Giang Nam ra sức vu khống hắn.
Vân Chiêu là cái thá gì, dù y có được thiên hạ thì sao? Lòng người hỏng rồi, thế gian chỉ còn ô uế, làm hoàng đế trong hố phân cũng thối hoắc thôi.
Ha ha ha, hoàng đế hố phân thì chỉ là cục phân.
Gào thét trong lòng một hồi, Mạo Tích Cương bất lực ngồi bệt xuống đất, thành đôi đồng bệnh tương lân với người bán rong.
Bọn họ đều là người bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.