Minh Thiên Hạ

Chương 192: Người Thứ Tám Trong Bát Đại Khấu . (2)

Kiết Dữ 2

17/11/2022

“ Đại nhân, xin băng bó vết thương cho tiểu nhân, tiểu nhân mất máu chết mất ...” Hoàng Truyền Phú thấy thiếu niên dao động vội nói, chỉ cần sống được, cho dù là 100 vạn lượng bạc hắn cũng dám hứa:

“ Ngươi không có một vạn lượng, chỗ Thuận Nghĩa vương cũng chẳng cho ngươi mượn một vạn lượng, Hoàng thị Trương Gia Khẩu ngươi từ khi cha ngươi liên tục bị người ta cướp hai lần, còn chặt đầu bán cho chính nhà ngươi thì Hoàng gia cơ bản là hết rồi, ai cho ngươi mượn tiền chứ?” Thanh y thiếu niên miệng ngoe nguẩy cọng cọ, môi cứ cong lên như muốn cười lắm:

“ Sao ngươi biết?” Hoàng Truyền Phú tích tắc quên cả đau:

“ Hai lần mua lương thực đó đều do ta bán cho nhà ngươi, làm sao ta không biết?”

“ Ngươi … Ngươi là người của Vân thị Lam Điền?” Giọng Hoàng Truyền Phú như từ trong cổ họng bộc phát ra:

“ Làm quen chút, ta là gia chủ Vân thị ...Vân Chiêu.” Thiếu niên chắp tay một cái, giới thiệu hết sức trịnh trọng cứ như hai người đang ngồi trong đại sảnh hoa lệ nói chuyện với nhau:

“ Ngươi ... Ngươi cướp của cha ta hai lần, còn đòi nhà ta chuộc lại đầu ông với giá 5000 lượng bạc ... Ngươi, ngươi có còn là người không?”

“ Oan quá, không phải ta, ta không làm, ta không liên quan, ta chỉ bán lương thực cho cha ngươi, kiếm chút lãi vất vả thôi. Chuyện bán đầu người cũng không phải ta làm, mà là một kẻ thua tiền cược, muốn gỡ gạc lại làm, thật đấy, không liên quan tới ta.”

Hoàng Truyền Phú rít lên:” Ai?”

Vân Chiêu chép miệng:” Tiếc quá, không nói được, nói ra nhà các ngươi sẽ bị chém cả nhà, vì mẹ già và thê nhi ngươi, ngươi không nên biết là hơn. Nói thật đấy, nhà ngươi thực sự hết tiền rồi à? Ta muốn bán đầu ngươi một lần, ngươi nghĩ mẹ ngươi có chấp nhận giá 5000 lượng bạc không?”

“ Súc sinh ...” Hoàng Truyền Phú gào ghét lao người đâm đầu vào Vân Chiêu đang nói đó nói luôn mồm:

“ Đây là báo ứng đấy.” Vân Chiêu dễ dàng dùng một tay giữ đầu hắn, lấy trong lòng ra một cuốn sổ cũ, giọng trở nên lạnh lùng:” Thứ này do người bạn kia của ta lục được trên xác cha ngươi, trời mới biết được Hoàng thị ngươi lại có thói quen tốt giết người ghi vào sổ.”

“ Xem này từ gia gia ngươi, tới khi cha ngươi bị xé xác, Hoàng thị ngươi giết hơn 2400 người ngoài khẩu .. Vụ mua bán lớn nhất kiểm được 6420 lượng, nhỏ nhất kiếm được 9 đồng tiền.”

“ Người bạn kia của ta vốn chẳng phải loại thích bán đầu người, nhưng mà từ cuốn sổ của nhà ngươi phát hiện, không ngờ các ngươi lấy muối ướp thi thể thương cổ bị giết, mang về khấu bán cho thân quyến ... Chó má thật, loại mua bán lãi thế này người thông minh tuyệt thế như ta cũng không nghĩ ra được.”

“ Hôm nay lão tử không mang đầu ngươi bán cho mẹ ngươi thì có lỗi với những tiểu thương bị các ngươi giết quá. Vân thị ở Quan Trung làm cường đạo mấy trăm năm mà không giàu có bằng Hoàng thị các ngươi tích góp hai đời, uổng cho nhà ta mang tiếng cường đạo mấy trăm năm.”

“ Giờ thì mỗi hạt lương thực, mỗi đồng tiền trước kia nuốt vào thế nào thì bây giờ nhà ra cho lão tử.” Vân Chiêu đẩy mạnh một cái, Hoàng Truyền Phú ngã lăn ra đất.

Hoàng Truyền Phú như bị những lời của Vân Chiêu rút mất xương sống, đến nổi giận cũng không dám:” Cầu xin ngươi, xin ngươi nể mặt chúng ta cùng một mạch lục lâm, cho ta chết thật nhanh, để thi thể ta ở đây một đêm, sói hoang giúp ngươi xóa dấu vết.”



“ Phì.” Vân Chiêu nhổ bãi nước bọt vào mặt Hoàng Truyền Phú: “ Gia gia đúng là người trong giới lục lâm, nhưng gia gia không giúp Kiến nô giết người mình, dù gia gia cũng ghét quan viên Đại Minh, hoàng đế Đại Minh, nhưng ngươi bảo gia gia giúp Kiến nô đánh họ, gia gia không ra tay được.”

“ Bằng vào thứ cẩu tặc cam tâm đi làm nô tài như ngươi mà dám nhắc tới hảo hán lục lâm trước mặt gia gia à? Mau chảy hết máu đi, nếu không đầu ngươi không dễ ướp.”

Hoàng Truyền Phú gào lớn dùng hết sức bình sinh đạp mạnh đất lao đầu vào đầm nước.

Đúng lúc ấy có cái chân thò ra, một cú đá khiến cho thân thể Hoàng Truyền Phú vừa bay lên giống cái túi da bay ngược lại, ngã xuống bãi có không nhúc nhích nữa.

Vân Chiêu bực bội nhìn Vân Dương vẫn cao hơn mình một cái đầu, thân hình hùng tráng, tứ chi cơ cắp rắn chắc càng lúc càng phát triển theo xu hướng gia súc hơn là người, quát:” Ngươi che ta tắm nắng đấy.”

Vân Dương khịt mũi:” Người này vốn là của ta, hắn thật gian xảo, để một tên hỏa kế mặc quần áo của mình thu hút sự chú ý của bọn ta, sau đó chạy mất.”

Đúng lúc này mặt đất rung chuyển, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm rền, thấp thoáng qua khe hở hàng cây, từng đội kỵ binh chạy xoay tròn bao vây ốc đảo nhỏ, cát bốc lên mù mịt bay tới tận đầm nước, Vân Chiêu chán nản phủi quần áo, kỳ nghỉ của mình kết thúc rồi:” Thích thì cứ lấy.”

“ Đầu hắn thực sự bán được 5000 lượng à?” Vân Dương hứng thú dùng chân đá cái xác của Hoàng Truyền Phú:

“ Chắc được, bọn chúng rất coi trọng thi thể hoàn hương mà.”

“ Được, lát để tên Thát Đát kia tới làm chuyện này.”

“ Vậy thì mau nhanh lên, lần này phá hỏng đại kế truân điền của Kiến Nô, lại vì mục dân giữ lại trảng có này, có người Mông Cổ nào sẵn lòng theo chúng ta làm mã tặc không?”

“ Có, giờ ai ai cũng muốn theo Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm đánh bại vương gia, phân chia mục trường.”

Vân Chiêu hai tay chống đầu gối đứng dậy nhìn khu vực nửa thảo nguyên nửa sa mạc này:” Chúng ta phải mang tới hạnh phúc cho nhân dân thảo nguyên, đây chính là ý nghĩa của việc chúng ta tới đây mà.”

Một màu xanh trải dài vô tận tạo thành một tấm thảm khổng lồ màu xanh thẫm.

Nơi này chính là thảo nguyên.

- Chim hồng nhạn bay từ phương nam tới ơi ...



Đừng rơi xuống Trường Giang nhé

Hãy kể chuyện Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm tạo phản

Là vì đất đai của người Mông Cổ

Chim hồng nhạn từ phương bắc bay tới ơi

Hãy bay thật cao đi nhé

Đem chuyện Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm kể mọi người

Tạo phản là vì nhân dân Mông Cổ ...

Vân Chiêu ngồi trên lưng ngựa đi trong đội ngũ mấy nghìn người, sau lưng y còn có đội xe hơn trăm chiếc chở đầy chiến lợi phẩm, vừa khẽ quất roi, vừa lắc lư dùng giọng ca thâm tình hát khúc cao dao Mông Cổ, ngữ điệu du dưỡng dễ nghe, làm người ta khó quên:

“ Thiếu gia, bài hát này thật hay, hay là bảo Tốc Lý Đài dùng tiếng Mông Cổ hát một lần.” Tiền Thiểu Thiểu vừa nghe Vân Chiêu hát một cái liền tới gần góp ý:

“ Ý kiến hay đấy, làm đi.”

“ Hay là lại tìm thêm một nhóm cầm sư, bảo Tốc Lý Đài dạy họ hát bài này, sau đó tới những nơi tụ cư của ngươi Mông Cổ hát, nếu được tới cả đại hội Na Đạt Mộ để hát.”

Vân Chiêu gật gù:” Ừm, không tệ, cứ làm như thế, tốt nhất kiếm cơ hội để đám vương gia đánh đập đám cầm sư hát bài này”.

“ Thiếu gia, tiểu nhân thấy cũng nên soạn cho cầm sư một câu chuyện, liên quan tới vương gia ức hiếp bách tính mới hiệu quả.” Tiền Thiểu Thiệu đầy bụng xấu xa, không cần nghĩ nhiều có ngay một chuyện:” Ví như có một mục dân cùng khổ có được con ngựa nhỏ gầy gò mà người khác không cần, sau đó mục dân hết mực yêu thương chăm sóc con ngựa gầy yếu, rồi khi lớn lên, không ngờ con ngựa đó trưởng thành là thiên lý mã.”

“ Khi mục dân đó tham gia đại hội Na Đạt Mộ bị vương gia nhìn trúng con ngựa, vương gia đánh mục dân cùng khổ, cướp đi con ngựa, mục dân ngoại trừ đau khổ thì không biết làm gì khác.”

“ Thế rồi một ngày, con ngựa đó chạy về, nhưng trên người trúng vô số mũi tên, nó cố gượng tới khi nhìn thấy mục dân rồi mới chết. Mục dân lần dùng gân cốt của nó, đuôi nó làm ra đàn đầu ngựa, thế là mục dân và ngựa mãi mãi ở bên nhau, mỗi ngày chỉ cần kéo đàn đầu ngựa, con ngựa sẽ phát ra tiếng hí vui sướng.”

Tiểu tử khốn nạn, làm mình nghe cũng cảm động, cái giọng truyền cảm của Tiền Thiểu Thiểu làm Vân Chiêu thấy sống mũi cay cay:” Quá hay, sửa chút, biến tên vương gia càng đọc ác, càng ngu xuẩn càng tốt.”

“ Tiểu nhân làm ngay.” Tiền Thiểu Thiểu ra roi, con ngựa lao vút đi:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook