Chương 747: Nồi Da Nấu Thịt!
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Hạnh Sơn bảo, cách Tùng Sơn 80 dặm về phía nam, nơi này tuy cũng đối diện với sự quấy nhiễu liên miên của Kiến Nô, nhưng hiển nhiên không là gì so với áp lực kinh khủng ở Tùng Sơn bảo, khi hơn hai vạn quân Minh đối diện với mười vạn địch.
Đại Minh binh bộ lang trung Trương Nhược Lân nay đảm nhận vị trí khâm sai đại thần, ngồi đường bệ trên đại đường nhìn Tào Biến Giao mặt mày tím tái, thủng thẳng nói: “ Hồng Thừa Trù chạy khỏi Tùng Sơn, Tào tướng quân hẳn là hiểu lần bỏ chạy này của ông ta sẽ mang tội gì chứ?”
Tào Biến Giao cắn răng nói: “ Tùng Sơn đã bị Kiến Nô bao vây bốn phía, nếu như đốc soái không đột vây, e là toàn quân bị diệt.”
Trương Nhược Lân cười nhạt: “ Nếu như ông ta nghe lời ta, sớm ngày quyết chiến với Kiến Nô ở dưới thành Cẩm Châu thì đâu có cục diện khó khăn như bây giờ.”
Tào Biến Giao sửa lời: “ Nếu chẳng phải đốc soái rút sớm một bước, sẽ bị Tổ Đại Thọ cắn sau lưng.”
“ Hừ, nếu Hồng Thừa Trù không rút lui, Tổ Đại Thọ sao lại đầu hàng?” Trương Nhược Lâm chướng mắt với Hồng Thừa Trù đã lâu, nay có cơ hội làm gì có chuyện không gom hết tội lớn tội nhỏ đổ lên đầu, là khâm sai giám quân, Hồng Thừa Trù binh bại thì hắn cũng có phần trách nhiệm nên phải rũ cho sạch:
Tào Biến Giao không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy: “ Lang trung cứ an tọa, Tào mỗ xuất binh nghênh đón đốc soái.”
Trương Nhược Lân quát: “ Tào tổng binh chẳng lẽ không biết nghĩ cho già trẻ lớn bé trong nhà?”
Tào Biến Giao đùng đùng nổi giận: “ Tào mỗ một lòng vì nước, chẳng lẽ cũng không giữ nổi già trẻ trong nhà?”
Đối diện với đôi mắt phun lửa của Tào Biến Giao, Trương Nhược Lân chẳng sợ hãi, lạnh nhạt uy hiếp:” Nếu Tào tổng binh ở yên trong đại doanh Hạnh Sơn, già trẻ trong nhà tất nhiên không sao, nếu ngài đi đón Hồng Thừa Trù, ắt chuốc họa vào thân.”
Tào Biến Giao sững sờ, nay đám tặc khấu Vân Chiêu, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung tàn phá thiên hạ, Kiến Nô liên tục phá biên ải, Đại Minh hôm nay mất một thành mai mất một huyện, nguy trong sớm tối, vậy mà thứ súc sinh này không lo quốc gia, vì lòng riêng muốn hãm hại trung thần nữa hay sao?
Bỗng nhiên Tào Biến Giao mệt mỏi vô cùng, trong triều nhung nhúc loại người thế này thì cuộc chiến này đã chẳng còn hi vọng nữa, trước kia giám quân là đám thái giám ngu xuẩn chỉ biết ăn hối lộ còn đỡ, cho tiền rồi chúng im để cho tướng lĩnh bọn họ đánh trận.
Hận nhất là đám quan văn này, chẳng biết gì cả những lại nghĩ rằng chuyện gì cũng biết, tùy tiện can thiệp khắp nơi, giành được ít chiến tích thì chúng nghĩ nhờ mình, thất bại chúng cho rằng tướng quân vô dụng, binh sĩ hèn nhát, chỉ có chúng mãi mãi cao quý không sai.
Hắn chán nản, quá tuyệt vọng, Đại Minh hết rồi, cũng không đáng cho hắn phải liều mình nữa, để đám sâu mọt muốn làm gì thì làm đi, chắp tay qua loa một câu:” Mỗ chỉ mong sau trận này có thể cáo lão hoàng hương mà thôi.”
Trương Nhược Lân thấy khuất phục được người này thì cực kỳ đắc ý:” Nếu ông nghe theo lời bản quan sẽ bình an vô sự.”
“ Dân chém giết bọn mỗ mạng rẻ lắm, lang trung cứ tùy tiện.”
Tào Biến Giao nói xong bỏ đi, vóc dáng vốn cao lớn lúc này lom khom già nua, chẳng có tí sinh khí nào.
Trương Nhược Lân nói với theo:” Chớ trách ta, Hồng Thừa Trù đã chết chắc rồi, chúng ta không thể chết cùng ông ta.”
Đúng lúc này một thám báo toàn thân bẩn thỉu chạy vào:” Báo, đại quân Hồng Thừa Trù đã tới gần Hạnh Sơn, tiên phong Ngô Tam Quế yêu cầu nhập doanh.”
“ Chuẩn.” Trương Nhược Lân đáp một tiếng, lệnh:” Sau khi Ngô Tam Quế nhập doanh, lệnh hắn tới chỗ ta.”
Đối với Ngô Tam Quế mà nói, khoảng cách xa nhất thiên hạ là 80 km từ Tùng Sơn tới Hạnh Sơn, vừa mới vào doanh trại trại thì được tin khâm sai cho gọi, hắn không quan tâm nhìn quanh không thấy Tào Biến Giao đâu, lớn tiếng nói:” Tào tổng binh đâu? Mau mau tới tiếp ứng đốc soái.”
Hô liền mấy tiếng mà không có ai đáp, đang định hô tiếp thì thấy Trương Nhược Lân từ trong căn phòng gỗ đi ra, chắp tay sau lưng nhìn thiết kỵ Quan Ninh đã mệt mỏi tới cùng cực.
“ Tướng quân còn có thể tái chiến không?”
Nghe Trương Nhược Lân hỏi thế, con ngươi Ngô Tam Quế chớp mắt to ra mấy lần, nhìn mình từ trên xuống dưới, toàn thân tàn tạ:” Trương lang trung nghĩ ta có thể đánh được nữa à?”
Trương Nhược Lân là người coi trọng quan uy vốn định ngồi đợi Ngô Tam Quế, nhưng theo chiến báo, người này là viên mãnh tướng đáng mua chuộc, nên hạ mình ra gặp, vẫn giữ thái độ ngạo mạn của văn nhân đối diện với võ tướng, đủng đỉnh nói:” Ngô tướng quân dũng mãnh vô song nay cũng sức cùng lực kiệt, không biết Hồng đốc soái có còn sức tái chiến không?”
Ngô Tam Quế cau mày:” Trương lang trung, Ngô mỗ là võ nhân thô thiển, có lời gì muốn nói, xin cứ nói thẳng đi.”
“ Cẩm Châu, Thiết Tràng, Đại Lăng Hà, Cẩm An, Hữu Truân Vệ, Đoàn Sơn, Trấn Ninh, Trấn Viễn, Trấn An, Trấn Tĩnh, Trấn Biên, Đại Thanh Bảo, Đại Khang Bảo, Trấn Vũ Bảo, Tráng Trấn Bảo, Lư Dương Dịch, Thập Tam Sơn Dịch, Tiểu Lăng Hà, Tùng Sơn ... Tổng cộng đã mất 19 bảo lũy rồi.” Trương Nhược Lân gập ngón tay tính:” Hồng đốc soái có đoạt về được không?”
Ngô Tam Quế mắt trợn trừng:” Trương lang trung cớ gì nói lời ấy, trước kia chẳng phải ngài bức bách Hồng soái cứu viện Cẩm Châu à?”
Trương Nhược Lân cũng phẫn nộ:” Ta hi vọng cứu viện Cẩm Châu chứ không phải muốn các ngươi đánh mất Cẩm Châu, càng không bảo các ngươi mất thêm 300 dặm cương thổ.”
“ Đốc soái tới ngay thôi, Trương lang trung cứ đem những lời này nói với đốc soái, không cần nói với kẻ chỉ biết chém giết như Ngô mỗ.”
“ Được, bản soái tất nhiên tranh luận rõ trắng đen với Hồng đốc soái, chỉ là khi bọn ta tranh chấp, mong Ngô tướng quân nhớ tới long ân của bệ hạ với Ngô thị.”
Ngô Tam Quế nhìn kẻ không biết trời cao đất dày này như nhìn người chết rồi, nhìn tới mức làm Trương Nhược Lân chột dạ mới nhếch môi:” Được, ta đợi xem náo nhiệt.”
“ Càn rỡ.” Trương Nhược Lân giận sôi gan, hắn ghét nhất bị coi thường:
“ Hẹp hòi, ta không xem nữa là được.” Ngô Tam Quế đi đá đám bộ hạ nằm lăn lóc khắp nơi, quát tháo bọn họ kiếm chỗ tử tế rồi hẵng ngủ, sau đó dìu Hạnh Sơn thủ tướng Vương Hân lên, đỡ hắn tới quân doanh, gọi quân y tới trị thương:
Vương Hân bị thương hơn mười chỗ, không trí mạng, nhưng mất máu và kiệt sức, tạm thời hôn mê, sau khi băng bó xong, nghỉ ngơi uống ít nước, dần có chút sức lực, mở mắt ra đã hỏi:” Tình hình sao rồi?”
Ngô Tam Quế ngồi dựa lưng vào cột doanh trướng:” Khỏi lo, mọi chuyện vẫn ổn, muốn sống thì đừng có nghe lời bọn hủ nho, dùng Tùng Sơn đổi lấy tính mạng vạn tên Kiến Nô, vụ mua bán này chúng ta lãi lớn rồi.”
“ Còn Hạnh Sơn thì sao?”
“ Hạnh Sơn cũng như thế thôi, đốc soái định dẫn chúng ta về Sơn Hải Quan, đi tới đâu đánh tới đó, đợi chúng ta tới nơi thì binh lực Kiến Nô cũng tiêu hao gần hết rồi. Tới khi đó chúng ta tập kết đại quân trong quan đánh ngược trở lại, chiếm về vùng đất đã mất, thắng bại một trận thì có gì to tát đâu.”
Vương Hân thở phào:” Giữ đất mất người, mất cả người lẫn đất, giữ người mất đất, còn cả đất lẫn người.”
“ Chính là đạo lý đó, con lợn như Trương Nhược Lân thì hiểu cái gì, dù sao người chết là đám đại đầu binh chúng ta, chẳng phải đám hủ nho ngồi không khoác lác như chúng, chúng chỉ muốn giữ thể diện, đâu có bận tâm tới chúng ta sống chết ra sao.”
“ Phải cẩn thận, kẻ này làm ra vẻ thanh cao, kỳ thực là loại tiểu nhân thích thể diện luôn để bụng chuyện nhỏ nhặt, đợi nhân mã của đốc soái tới Hạnh Sơn, hắn sẽ rời đi tới Bút Giá sơn, có khi lúc đó bắt ngươi đi đầu đấy.”
Ngô Tam Quế mệt mọi khép mắt lại:” Trước tiên cứ trị thương rồi tính ...”
Đại Minh binh bộ lang trung Trương Nhược Lân nay đảm nhận vị trí khâm sai đại thần, ngồi đường bệ trên đại đường nhìn Tào Biến Giao mặt mày tím tái, thủng thẳng nói: “ Hồng Thừa Trù chạy khỏi Tùng Sơn, Tào tướng quân hẳn là hiểu lần bỏ chạy này của ông ta sẽ mang tội gì chứ?”
Tào Biến Giao cắn răng nói: “ Tùng Sơn đã bị Kiến Nô bao vây bốn phía, nếu như đốc soái không đột vây, e là toàn quân bị diệt.”
Trương Nhược Lân cười nhạt: “ Nếu như ông ta nghe lời ta, sớm ngày quyết chiến với Kiến Nô ở dưới thành Cẩm Châu thì đâu có cục diện khó khăn như bây giờ.”
Tào Biến Giao sửa lời: “ Nếu chẳng phải đốc soái rút sớm một bước, sẽ bị Tổ Đại Thọ cắn sau lưng.”
“ Hừ, nếu Hồng Thừa Trù không rút lui, Tổ Đại Thọ sao lại đầu hàng?” Trương Nhược Lâm chướng mắt với Hồng Thừa Trù đã lâu, nay có cơ hội làm gì có chuyện không gom hết tội lớn tội nhỏ đổ lên đầu, là khâm sai giám quân, Hồng Thừa Trù binh bại thì hắn cũng có phần trách nhiệm nên phải rũ cho sạch:
Tào Biến Giao không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy: “ Lang trung cứ an tọa, Tào mỗ xuất binh nghênh đón đốc soái.”
Trương Nhược Lân quát: “ Tào tổng binh chẳng lẽ không biết nghĩ cho già trẻ lớn bé trong nhà?”
Tào Biến Giao đùng đùng nổi giận: “ Tào mỗ một lòng vì nước, chẳng lẽ cũng không giữ nổi già trẻ trong nhà?”
Đối diện với đôi mắt phun lửa của Tào Biến Giao, Trương Nhược Lân chẳng sợ hãi, lạnh nhạt uy hiếp:” Nếu Tào tổng binh ở yên trong đại doanh Hạnh Sơn, già trẻ trong nhà tất nhiên không sao, nếu ngài đi đón Hồng Thừa Trù, ắt chuốc họa vào thân.”
Tào Biến Giao sững sờ, nay đám tặc khấu Vân Chiêu, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung tàn phá thiên hạ, Kiến Nô liên tục phá biên ải, Đại Minh hôm nay mất một thành mai mất một huyện, nguy trong sớm tối, vậy mà thứ súc sinh này không lo quốc gia, vì lòng riêng muốn hãm hại trung thần nữa hay sao?
Bỗng nhiên Tào Biến Giao mệt mỏi vô cùng, trong triều nhung nhúc loại người thế này thì cuộc chiến này đã chẳng còn hi vọng nữa, trước kia giám quân là đám thái giám ngu xuẩn chỉ biết ăn hối lộ còn đỡ, cho tiền rồi chúng im để cho tướng lĩnh bọn họ đánh trận.
Hận nhất là đám quan văn này, chẳng biết gì cả những lại nghĩ rằng chuyện gì cũng biết, tùy tiện can thiệp khắp nơi, giành được ít chiến tích thì chúng nghĩ nhờ mình, thất bại chúng cho rằng tướng quân vô dụng, binh sĩ hèn nhát, chỉ có chúng mãi mãi cao quý không sai.
Hắn chán nản, quá tuyệt vọng, Đại Minh hết rồi, cũng không đáng cho hắn phải liều mình nữa, để đám sâu mọt muốn làm gì thì làm đi, chắp tay qua loa một câu:” Mỗ chỉ mong sau trận này có thể cáo lão hoàng hương mà thôi.”
Trương Nhược Lân thấy khuất phục được người này thì cực kỳ đắc ý:” Nếu ông nghe theo lời bản quan sẽ bình an vô sự.”
“ Dân chém giết bọn mỗ mạng rẻ lắm, lang trung cứ tùy tiện.”
Tào Biến Giao nói xong bỏ đi, vóc dáng vốn cao lớn lúc này lom khom già nua, chẳng có tí sinh khí nào.
Trương Nhược Lân nói với theo:” Chớ trách ta, Hồng Thừa Trù đã chết chắc rồi, chúng ta không thể chết cùng ông ta.”
Đúng lúc này một thám báo toàn thân bẩn thỉu chạy vào:” Báo, đại quân Hồng Thừa Trù đã tới gần Hạnh Sơn, tiên phong Ngô Tam Quế yêu cầu nhập doanh.”
“ Chuẩn.” Trương Nhược Lân đáp một tiếng, lệnh:” Sau khi Ngô Tam Quế nhập doanh, lệnh hắn tới chỗ ta.”
Đối với Ngô Tam Quế mà nói, khoảng cách xa nhất thiên hạ là 80 km từ Tùng Sơn tới Hạnh Sơn, vừa mới vào doanh trại trại thì được tin khâm sai cho gọi, hắn không quan tâm nhìn quanh không thấy Tào Biến Giao đâu, lớn tiếng nói:” Tào tổng binh đâu? Mau mau tới tiếp ứng đốc soái.”
Hô liền mấy tiếng mà không có ai đáp, đang định hô tiếp thì thấy Trương Nhược Lân từ trong căn phòng gỗ đi ra, chắp tay sau lưng nhìn thiết kỵ Quan Ninh đã mệt mỏi tới cùng cực.
“ Tướng quân còn có thể tái chiến không?”
Nghe Trương Nhược Lân hỏi thế, con ngươi Ngô Tam Quế chớp mắt to ra mấy lần, nhìn mình từ trên xuống dưới, toàn thân tàn tạ:” Trương lang trung nghĩ ta có thể đánh được nữa à?”
Trương Nhược Lân là người coi trọng quan uy vốn định ngồi đợi Ngô Tam Quế, nhưng theo chiến báo, người này là viên mãnh tướng đáng mua chuộc, nên hạ mình ra gặp, vẫn giữ thái độ ngạo mạn của văn nhân đối diện với võ tướng, đủng đỉnh nói:” Ngô tướng quân dũng mãnh vô song nay cũng sức cùng lực kiệt, không biết Hồng đốc soái có còn sức tái chiến không?”
Ngô Tam Quế cau mày:” Trương lang trung, Ngô mỗ là võ nhân thô thiển, có lời gì muốn nói, xin cứ nói thẳng đi.”
“ Cẩm Châu, Thiết Tràng, Đại Lăng Hà, Cẩm An, Hữu Truân Vệ, Đoàn Sơn, Trấn Ninh, Trấn Viễn, Trấn An, Trấn Tĩnh, Trấn Biên, Đại Thanh Bảo, Đại Khang Bảo, Trấn Vũ Bảo, Tráng Trấn Bảo, Lư Dương Dịch, Thập Tam Sơn Dịch, Tiểu Lăng Hà, Tùng Sơn ... Tổng cộng đã mất 19 bảo lũy rồi.” Trương Nhược Lân gập ngón tay tính:” Hồng đốc soái có đoạt về được không?”
Ngô Tam Quế mắt trợn trừng:” Trương lang trung cớ gì nói lời ấy, trước kia chẳng phải ngài bức bách Hồng soái cứu viện Cẩm Châu à?”
Trương Nhược Lân cũng phẫn nộ:” Ta hi vọng cứu viện Cẩm Châu chứ không phải muốn các ngươi đánh mất Cẩm Châu, càng không bảo các ngươi mất thêm 300 dặm cương thổ.”
“ Đốc soái tới ngay thôi, Trương lang trung cứ đem những lời này nói với đốc soái, không cần nói với kẻ chỉ biết chém giết như Ngô mỗ.”
“ Được, bản soái tất nhiên tranh luận rõ trắng đen với Hồng đốc soái, chỉ là khi bọn ta tranh chấp, mong Ngô tướng quân nhớ tới long ân của bệ hạ với Ngô thị.”
Ngô Tam Quế nhìn kẻ không biết trời cao đất dày này như nhìn người chết rồi, nhìn tới mức làm Trương Nhược Lân chột dạ mới nhếch môi:” Được, ta đợi xem náo nhiệt.”
“ Càn rỡ.” Trương Nhược Lân giận sôi gan, hắn ghét nhất bị coi thường:
“ Hẹp hòi, ta không xem nữa là được.” Ngô Tam Quế đi đá đám bộ hạ nằm lăn lóc khắp nơi, quát tháo bọn họ kiếm chỗ tử tế rồi hẵng ngủ, sau đó dìu Hạnh Sơn thủ tướng Vương Hân lên, đỡ hắn tới quân doanh, gọi quân y tới trị thương:
Vương Hân bị thương hơn mười chỗ, không trí mạng, nhưng mất máu và kiệt sức, tạm thời hôn mê, sau khi băng bó xong, nghỉ ngơi uống ít nước, dần có chút sức lực, mở mắt ra đã hỏi:” Tình hình sao rồi?”
Ngô Tam Quế ngồi dựa lưng vào cột doanh trướng:” Khỏi lo, mọi chuyện vẫn ổn, muốn sống thì đừng có nghe lời bọn hủ nho, dùng Tùng Sơn đổi lấy tính mạng vạn tên Kiến Nô, vụ mua bán này chúng ta lãi lớn rồi.”
“ Còn Hạnh Sơn thì sao?”
“ Hạnh Sơn cũng như thế thôi, đốc soái định dẫn chúng ta về Sơn Hải Quan, đi tới đâu đánh tới đó, đợi chúng ta tới nơi thì binh lực Kiến Nô cũng tiêu hao gần hết rồi. Tới khi đó chúng ta tập kết đại quân trong quan đánh ngược trở lại, chiếm về vùng đất đã mất, thắng bại một trận thì có gì to tát đâu.”
Vương Hân thở phào:” Giữ đất mất người, mất cả người lẫn đất, giữ người mất đất, còn cả đất lẫn người.”
“ Chính là đạo lý đó, con lợn như Trương Nhược Lân thì hiểu cái gì, dù sao người chết là đám đại đầu binh chúng ta, chẳng phải đám hủ nho ngồi không khoác lác như chúng, chúng chỉ muốn giữ thể diện, đâu có bận tâm tới chúng ta sống chết ra sao.”
“ Phải cẩn thận, kẻ này làm ra vẻ thanh cao, kỳ thực là loại tiểu nhân thích thể diện luôn để bụng chuyện nhỏ nhặt, đợi nhân mã của đốc soái tới Hạnh Sơn, hắn sẽ rời đi tới Bút Giá sơn, có khi lúc đó bắt ngươi đi đầu đấy.”
Ngô Tam Quế mệt mọi khép mắt lại:” Trước tiên cứ trị thương rồi tính ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.