Chương 312: Phạm Tam Thật Thà. (2)
Kiết Dữ 2
10/01/2023
Lúc này trong phòng còn người nữa, một nam nhân trung niên gày gò ngồi bên bàn uống nước lẩm bẩm: “ Hỏa pháo, hỏa thương, trường mâu, thiên sương xa, đúng là quân Minh rồi.”
Phạm Văn Trình hỏi tiếp: “ Chúng có bao nhiêu?”
“ Tiểu nhân không rõ ... Chỉ nghe tướng quân Đa Lạp Nhĩ hô, hôm nay chiến tử ở đây ...”
Nam nhân trung niên thở dài: “ Vậy là không còn đường thoát, quân địch ở phía trước nhiều nhất, nhưng là đường sống duy nhất, đục thủng quân trận địch mới có đường sống, quân lệnh như thế ở trong quân không hề lạ.”
“ Muốn vây được một nghìn đại quân Kiến Châu ta, địch không đông gấp tám lần trở lên, Đa Lạp Nhĩ không tới mức làm thế.”
Phạm Văn Trình nhìn Phạm Tam chằm chằm:” Sao ngươi không tuân thủ quân lệnh tử chiến.”
Phạm Tam sợ hãi rụt người lại, Phạm Văn Trình thấy hắn sợ hãi quá độ, lúc này dọa dẫm chỉ phản tác dụng, lùi lại.
Quả nhiên lúc sau Phạm Tam ấp úng nói:” Khi đó tướng quân Đa Lạp Nhĩ đã ngã ngựa, đợt tấn công đầu tiên đã thất bại, hỏa thương phía trước bắn như rang đỗ, nhưng người xông lên đều chết cả. Tướng quân Đa Lạp Nhĩ dẫn người sót lại chạy bộ tấn công, rồi bị đạn của người ta bắn trúng, không thể lật được ván của người ta, ngài ấy rút cung bắn một mũi tên, là tên lệnh ... Quân đội phía sau nghe thấy tên lệnh liền giải tán đội hình đã tập kết, tản ra bón phía ...”
“ Tiểu nhân không còn ngựa để chạy, chui vào động hạn thát.”
Trung niên gầy gò mắt quắc lên dữ dội, hỏi:” Tên lệnh kiểu gì?”
Phạm Tam ngơ ngác:” Ngài bảo tiểu nhân nói sao?”
Trung niên nói với phó dịch:” Mang túi tên của ta tới đây.”
Không lâu sau phó dịch mang túi tên vào, người trung niên đó lấy trường cung, chĩa cung lên trời bắn một phát tạo ra tiếng kêu chói tai:” Phải loại này không?”
Phạm Tam lắc đầu: “ Âm thanh dài hơn.”
Người trung niên bắn thêm một phát rồi nhìn Phạm Tam.
“ Chói hơn chút nữa.”
Đến khi người trung niên bắn mũi tên thứ ba Phạm Tam lập tức nói: “ Chính là loại âm thanh này.”
Trung niên gầy gò thở hắt ra nói với Phạm Văn Trình: “ Tên lệnh này bắn ra là báo với bộ thuộc không cần để ý tới sống chết của chủ tướng, tản ra chạy về báo tin ... Chưa tới lúc tuyệt vọng thì không đưa ra quân lệnh như thế, tên cẩu nô tài này không nói dối đâu.”
Mọi người nhất thời im lặng, chẳng ai nghĩ rằng Phạm Tam nói dối cả, ít nhất những ai đã từng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn khi cố gắng bò về nhà đều không tin một người liều mạng tới mức đó còn nói dối làm gì.
Phạm Tam còn chẳng thấy mình đang nói dối, vì hắn đúng là đang nói thật, còn về phần nói là quân Minh cũng chính miệng Đa Lạp Nhĩ nói ra, hắn không nói dối, giả sử hắn không gặp những người kia, bình yên trở về, hắn cũng sẽ nói thế thôi.
Tất nhiên là hắn không nói hết, đừng nói là không ai uy hiếp hắn, cho dù có người uy hiếp, hắn cũng không dại gì mà đi nói quá nhiều, nói cho cùng phải giữ lại ít phòng thân chứ, nói hết ra là ngươi không còn giá trị gì nữa rồi.
“ Quân Minh giành được chiến thắng quy mô như vậy, nhất định có quân báo.” Phạm Văn Trình rời khỏi phòng Phạm Tam, ông ta có được một đáp án rồi cho nên thất bại này không làm ông ta quá khó chịu:
Mã tặc không thể nào đánh thắng hơn nghìn dũng sĩ Kiến Châu, ngay từ đầu ông ta đã phán đoán thế, bây giờ xem ra không hề sai.
Thông qua cái chết của hơn nghìn quân tốt này, Phạm Văn Trình còn chứng minh được một việc, Thạc Duệ thân vương phán đoán không sai, một dài thành Quy Hóa có thế lực thứ ba, chỉ có điều thế lực này kỳ thực là bộ hạ Lô Tượng Thăng cải trang.
Không có gì bất ngờ, Lô Tượng Thăng nhiều lần dâng tấu xin đánh thành Quy Hóa, nhưng bị người ủng hộ hoặc bị mua chuộc Mãn Thanh trên triều đình Đại Minh ngăn cản, binh bộ lệnh Lô Tượng Thăng giữ chặt quan ải không được gây xung đột biên cương, cho nên Lô Tượng Thăng mới lách quân lệnh bằng cách phái người cải trang làm mã tặc Mông Cổ, ý đồ phá hoại chuyện xây dựng thành Quy Hóa, hơn nghìn dũng sĩ kỳ thực đã gánh tai họa cho thành Quy Hóa.
Vậy là toàn bộ bí ẩn đã được giải đáp, chỉ cần có được tiệp báo của Lô Tượng Thăng báo lên triều đình Đại Minh, vậy thì hết thảy chân tướng rõ ràng.
Phạm Văn Trình đi rồi, trung niên cao gầy kia cũng đi, chỉ còn lại Phạm Tiêu Sơn vẫn ở lại trong phòng Phạm Tam.
“ Lão gia ... thiếu gia, thiếu gia ...” Phạm Tam chưa nói hết thì nước mắt đã tuôn ào ào, không nói tiếp được nữa:
Phạm Tiêu Sơn nhớ tới thi thể nát bét của nhi tử, không biết bị tặc nhân chém bao nhiêu nhát đao mới thành ra như thế, khóe mắt cũng có nước mắt chảy ra, mãi hồi lâu mới bình tĩnh được:” Sao ngươi gặp được thiếu gia?”
“ Là mã tặc, mã tặc, lão gia, là mã tặc Mông Cổ, đám mã tặc khốn kiếp, tiểu nhân chạy khỏi Sắc Lặc Xuyên, đi suốt một ngày một đêm ... Khó khăn lắm bới tới gần Tiểu Đỗ Sơn … kiếm được một gian nhà rách, định nghỉ ngơi ở nơi đó, không ngờ ... Lão gia ... Không ngờ tiểu nhân thấy mã tặc đang giết đám người thiếu gia ...”
“ Tiểu nhân kêu lên ... đám mã tặc đuổi tới, tiểu nhân phải bỏ chạy, đáng thương tiểu nhân đã chạy suốt một ngày một đêm rồi, sao chạy thoát được đám mã tặc … liền bị bọn chúng bắt về.”
Phạm Tiêu Sơn lau nước mắt:” Tiếp tục nói đi.”
“ Khi tiểu nhân bị bắt về thì thiếu gia … Còn cả phó nhân của Huy Nhạc tiên sinh nằm trên mặt đất, tiểu nhân ra sức gọi ... thiếu gia, thiếu gia, tình dậy ... Thiếu gia không trả lời, cứ nằm sấp dưới đất, chẳng có chút động tĩnh nào ... E là, e là ... hu hu hu …”
Phạm Tam vừa nói vừa khóc, Phạm Tiêu Sơn cũng không kìm nén nổi nửa, nức nở nghẹn ngào, nước mũi chảy ròng ròng.
“ Lão gia ... Mã tặc treo tiểu nhân lên cốt dùng ròi đánh, dùng lửa đốt, còn xẻo thịt tiểu nhân cho chảy máu, chúng không giết tiểu nhân … chúng cố tình để tiểu nhân sống … nói dụ sói tới giết tiểu nhân rồi cười lớn bỏ đi ... Lão gia, thi thể thiếu gia nằm úp phía trước tiểu nhân ... Bảy tám con sói đang liếm máu thiếu gia ... Thảm lắm ... Tiểu nhân vừa sợ vừa tức giận, vùng vẫy thế nào mà dây thừng rời ra ... Tiểu nhân không dám ở lâu, lấy đá ném chúng, rồi vác thi thể thiếu gia bỏ chạy ... Lão gia, tiểu nhân không chạy được lâu thì kiệt sức … nên làm tạm cái xe … kéo thi thể thiếu gia về, đi không được liền bò, bò không nổi thì lăn ... Lão gia, ông trời thương xót, cho tiểu nhân mang thiếu gia về rồi ... Lão gia ... Tiểu nhân thiếu chút nữa không về được ... Hu hu hu ...”
Mỗi câu nói của Phạm Tam như dao cắt thịt Phạm Tiêu Sơn, nghĩ tới nhi tử xưa nay sợ đau lại bị mã tặc Mông Cổ ngược đãi, lại còn thiếu chút nữa nuôi sói, ông ta đấm giường khóc, khóc chết đi sống lại ...
Tiếng khóc này cuối cùng lan tới cả hậu trạch kìm nén suốt mấy ngày nay, thế là cả trạch viện vang vọng tiếng khóc, ai đi qua nghe thấy cũng mủi lòng.
Mấy phụ nhân bất kể lễ nghi chạy vào phòng Phạm Tam, Chiên thị mẫu thân của Phạm Văn Phương khóc ngất tới hai lần, khi tỉnh lại cởi vòng tay đặt bên gối Phạm Tam, khóc lóc nói là lễ tạ.
“ Dưỡng thương cho tốt, đợi thương thế của ngươi lành rồi, ra ngoại trạch làm quản sự.” Phạm Tiêu Sơn không muốn nhìn thấy tên nô tài khiến ông ta nhớ tới chuyện thương tâm, tất nhiên hắn làm trọn nghĩa với Phạm thị nên cũng không nỡ giết, đành đuổi đi thật xa:
Phạm Văn Trình hỏi tiếp: “ Chúng có bao nhiêu?”
“ Tiểu nhân không rõ ... Chỉ nghe tướng quân Đa Lạp Nhĩ hô, hôm nay chiến tử ở đây ...”
Nam nhân trung niên thở dài: “ Vậy là không còn đường thoát, quân địch ở phía trước nhiều nhất, nhưng là đường sống duy nhất, đục thủng quân trận địch mới có đường sống, quân lệnh như thế ở trong quân không hề lạ.”
“ Muốn vây được một nghìn đại quân Kiến Châu ta, địch không đông gấp tám lần trở lên, Đa Lạp Nhĩ không tới mức làm thế.”
Phạm Văn Trình nhìn Phạm Tam chằm chằm:” Sao ngươi không tuân thủ quân lệnh tử chiến.”
Phạm Tam sợ hãi rụt người lại, Phạm Văn Trình thấy hắn sợ hãi quá độ, lúc này dọa dẫm chỉ phản tác dụng, lùi lại.
Quả nhiên lúc sau Phạm Tam ấp úng nói:” Khi đó tướng quân Đa Lạp Nhĩ đã ngã ngựa, đợt tấn công đầu tiên đã thất bại, hỏa thương phía trước bắn như rang đỗ, nhưng người xông lên đều chết cả. Tướng quân Đa Lạp Nhĩ dẫn người sót lại chạy bộ tấn công, rồi bị đạn của người ta bắn trúng, không thể lật được ván của người ta, ngài ấy rút cung bắn một mũi tên, là tên lệnh ... Quân đội phía sau nghe thấy tên lệnh liền giải tán đội hình đã tập kết, tản ra bón phía ...”
“ Tiểu nhân không còn ngựa để chạy, chui vào động hạn thát.”
Trung niên gầy gò mắt quắc lên dữ dội, hỏi:” Tên lệnh kiểu gì?”
Phạm Tam ngơ ngác:” Ngài bảo tiểu nhân nói sao?”
Trung niên nói với phó dịch:” Mang túi tên của ta tới đây.”
Không lâu sau phó dịch mang túi tên vào, người trung niên đó lấy trường cung, chĩa cung lên trời bắn một phát tạo ra tiếng kêu chói tai:” Phải loại này không?”
Phạm Tam lắc đầu: “ Âm thanh dài hơn.”
Người trung niên bắn thêm một phát rồi nhìn Phạm Tam.
“ Chói hơn chút nữa.”
Đến khi người trung niên bắn mũi tên thứ ba Phạm Tam lập tức nói: “ Chính là loại âm thanh này.”
Trung niên gầy gò thở hắt ra nói với Phạm Văn Trình: “ Tên lệnh này bắn ra là báo với bộ thuộc không cần để ý tới sống chết của chủ tướng, tản ra chạy về báo tin ... Chưa tới lúc tuyệt vọng thì không đưa ra quân lệnh như thế, tên cẩu nô tài này không nói dối đâu.”
Mọi người nhất thời im lặng, chẳng ai nghĩ rằng Phạm Tam nói dối cả, ít nhất những ai đã từng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn khi cố gắng bò về nhà đều không tin một người liều mạng tới mức đó còn nói dối làm gì.
Phạm Tam còn chẳng thấy mình đang nói dối, vì hắn đúng là đang nói thật, còn về phần nói là quân Minh cũng chính miệng Đa Lạp Nhĩ nói ra, hắn không nói dối, giả sử hắn không gặp những người kia, bình yên trở về, hắn cũng sẽ nói thế thôi.
Tất nhiên là hắn không nói hết, đừng nói là không ai uy hiếp hắn, cho dù có người uy hiếp, hắn cũng không dại gì mà đi nói quá nhiều, nói cho cùng phải giữ lại ít phòng thân chứ, nói hết ra là ngươi không còn giá trị gì nữa rồi.
“ Quân Minh giành được chiến thắng quy mô như vậy, nhất định có quân báo.” Phạm Văn Trình rời khỏi phòng Phạm Tam, ông ta có được một đáp án rồi cho nên thất bại này không làm ông ta quá khó chịu:
Mã tặc không thể nào đánh thắng hơn nghìn dũng sĩ Kiến Châu, ngay từ đầu ông ta đã phán đoán thế, bây giờ xem ra không hề sai.
Thông qua cái chết của hơn nghìn quân tốt này, Phạm Văn Trình còn chứng minh được một việc, Thạc Duệ thân vương phán đoán không sai, một dài thành Quy Hóa có thế lực thứ ba, chỉ có điều thế lực này kỳ thực là bộ hạ Lô Tượng Thăng cải trang.
Không có gì bất ngờ, Lô Tượng Thăng nhiều lần dâng tấu xin đánh thành Quy Hóa, nhưng bị người ủng hộ hoặc bị mua chuộc Mãn Thanh trên triều đình Đại Minh ngăn cản, binh bộ lệnh Lô Tượng Thăng giữ chặt quan ải không được gây xung đột biên cương, cho nên Lô Tượng Thăng mới lách quân lệnh bằng cách phái người cải trang làm mã tặc Mông Cổ, ý đồ phá hoại chuyện xây dựng thành Quy Hóa, hơn nghìn dũng sĩ kỳ thực đã gánh tai họa cho thành Quy Hóa.
Vậy là toàn bộ bí ẩn đã được giải đáp, chỉ cần có được tiệp báo của Lô Tượng Thăng báo lên triều đình Đại Minh, vậy thì hết thảy chân tướng rõ ràng.
Phạm Văn Trình đi rồi, trung niên cao gầy kia cũng đi, chỉ còn lại Phạm Tiêu Sơn vẫn ở lại trong phòng Phạm Tam.
“ Lão gia ... thiếu gia, thiếu gia ...” Phạm Tam chưa nói hết thì nước mắt đã tuôn ào ào, không nói tiếp được nữa:
Phạm Tiêu Sơn nhớ tới thi thể nát bét của nhi tử, không biết bị tặc nhân chém bao nhiêu nhát đao mới thành ra như thế, khóe mắt cũng có nước mắt chảy ra, mãi hồi lâu mới bình tĩnh được:” Sao ngươi gặp được thiếu gia?”
“ Là mã tặc, mã tặc, lão gia, là mã tặc Mông Cổ, đám mã tặc khốn kiếp, tiểu nhân chạy khỏi Sắc Lặc Xuyên, đi suốt một ngày một đêm ... Khó khăn lắm bới tới gần Tiểu Đỗ Sơn … kiếm được một gian nhà rách, định nghỉ ngơi ở nơi đó, không ngờ ... Lão gia ... Không ngờ tiểu nhân thấy mã tặc đang giết đám người thiếu gia ...”
“ Tiểu nhân kêu lên ... đám mã tặc đuổi tới, tiểu nhân phải bỏ chạy, đáng thương tiểu nhân đã chạy suốt một ngày một đêm rồi, sao chạy thoát được đám mã tặc … liền bị bọn chúng bắt về.”
Phạm Tiêu Sơn lau nước mắt:” Tiếp tục nói đi.”
“ Khi tiểu nhân bị bắt về thì thiếu gia … Còn cả phó nhân của Huy Nhạc tiên sinh nằm trên mặt đất, tiểu nhân ra sức gọi ... thiếu gia, thiếu gia, tình dậy ... Thiếu gia không trả lời, cứ nằm sấp dưới đất, chẳng có chút động tĩnh nào ... E là, e là ... hu hu hu …”
Phạm Tam vừa nói vừa khóc, Phạm Tiêu Sơn cũng không kìm nén nổi nửa, nức nở nghẹn ngào, nước mũi chảy ròng ròng.
“ Lão gia ... Mã tặc treo tiểu nhân lên cốt dùng ròi đánh, dùng lửa đốt, còn xẻo thịt tiểu nhân cho chảy máu, chúng không giết tiểu nhân … chúng cố tình để tiểu nhân sống … nói dụ sói tới giết tiểu nhân rồi cười lớn bỏ đi ... Lão gia, thi thể thiếu gia nằm úp phía trước tiểu nhân ... Bảy tám con sói đang liếm máu thiếu gia ... Thảm lắm ... Tiểu nhân vừa sợ vừa tức giận, vùng vẫy thế nào mà dây thừng rời ra ... Tiểu nhân không dám ở lâu, lấy đá ném chúng, rồi vác thi thể thiếu gia bỏ chạy ... Lão gia, tiểu nhân không chạy được lâu thì kiệt sức … nên làm tạm cái xe … kéo thi thể thiếu gia về, đi không được liền bò, bò không nổi thì lăn ... Lão gia, ông trời thương xót, cho tiểu nhân mang thiếu gia về rồi ... Lão gia ... Tiểu nhân thiếu chút nữa không về được ... Hu hu hu ...”
Mỗi câu nói của Phạm Tam như dao cắt thịt Phạm Tiêu Sơn, nghĩ tới nhi tử xưa nay sợ đau lại bị mã tặc Mông Cổ ngược đãi, lại còn thiếu chút nữa nuôi sói, ông ta đấm giường khóc, khóc chết đi sống lại ...
Tiếng khóc này cuối cùng lan tới cả hậu trạch kìm nén suốt mấy ngày nay, thế là cả trạch viện vang vọng tiếng khóc, ai đi qua nghe thấy cũng mủi lòng.
Mấy phụ nhân bất kể lễ nghi chạy vào phòng Phạm Tam, Chiên thị mẫu thân của Phạm Văn Phương khóc ngất tới hai lần, khi tỉnh lại cởi vòng tay đặt bên gối Phạm Tam, khóc lóc nói là lễ tạ.
“ Dưỡng thương cho tốt, đợi thương thế của ngươi lành rồi, ra ngoại trạch làm quản sự.” Phạm Tiêu Sơn không muốn nhìn thấy tên nô tài khiến ông ta nhớ tới chuyện thương tâm, tất nhiên hắn làm trọn nghĩa với Phạm thị nên cũng không nỡ giết, đành đuổi đi thật xa:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.