Minh Thiên Hạ

Chương 557: Phiền Toái Do Hàn Tú Phân Mang Lại.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Vân Chiêu và Dương Hùng vừa nói chuyện vừa đi ra đại thư phòng, lúc này Giải Trại, Từ Ngũ Tưởng, Tiền Thiểu Thiểu đã đợi sẵn, Tiền Đa Đa cũng hiếu sự chạy theo xem trò vui.

Vân Chiêu đưa thư báo của Hàn Tú Phân cho người khác xem, sau đó uống trà đợi người khác đọc xong phát biểu ý kiến.

“ Kết đồng minh với Trịnh Chi Long. “ Giải Trại là người đầu tiên phát biểu ý kiến, muốn kết giao gần tấn công xa:

“ Tốt nhất là kết thông gia. “ Tiền Đa Đa bổ xung, không biết có phải gần đây nàng làm mai thành nghiện rồi không?

Ở đây toàn người thông minh, nhìn một cái là ra, giờ trọng điểm không phải là đám Hàn Tú Phân, mà là nếu có thể thiết lập tuyến vận chuyển cố định từ Đại Minh tới Nam Dương, vậy chỗ Hàn Tú Phân không phải là vấn đề nữa, nàng không cần liều mình cô quân tác chiến, mà có được hỗ trợ từ lục địa. Tất nhiên theo chiều ngược lại, chiến lợi phẩm của nàng mới có thể hữu ích cho Lam Điền, còn trước nay trong huyện vẫn đang tốn tiền cho nàng.

“ Trịnh Chi Long coi biển khơi như hậu viện nhà mình, làm sao có chuyện để Hàn Tú Phân lớn mạnh ở Nam Dương, cho dù kết làm đồng minh cũng không thể chắc chắn, nói không chừng thành họa sát sườn.” Tiền Thiểu Thiểu chém tay xuống, theo lối tư duy nhất quán của hắn tất nhiên là diệt cho gọn nhẹ:

“Không được, Trịnh Chi Long danh vọng lớn ở vùng biển, nếu tùy tiện khởi sự, e là còn chặn luôn đường lui của Hàn Tú Phân.”

“ Trịnh Chi Long phải diệt trừ, chỉ là hiện giờ hắn còn có lợi cho chúng ta, cứ giao hảo trước, ổn định tuyến được tiếp tế cho Hàn Tú Phân, sau đó từ từ tính kế lâu dài.”

“ Chúng ta vừa giao hảo lại vừa mưu hại đồng minh, lão phu thấy làm như vậy không hay.”

Vân Chiêu nghe bọn họ nghị luận chứ chưa bình luận gì vội, về cơ bản thì y cũng tán đồng với Tiền Thiểu Thiểu, kẻ đó cần diệt trừ nhưng cũng cần giao hảo, chuyện này tương đói khó, liếc Tiền Thiểu Thiểu một cái.

“ Dù làm gì thì chúng ta cũng phải trải đường trước, đệ đi thu thập thêm tin tức.” Tiền Thiểu Thiểu hiểu ý chắp tay đứng dậy đi luôn:

Chuyện này không chỉ liên quan tới ngoại giao, tiếp tế cùng kế hoạch chi viện lâu dài còn cả chỉnh biên sáu vạn người, không hề đơn giản, cả bí thư giám chạy mọi chân cả sáng, đến trưa Vân Chiêu mới mệt mỏi lê bước về ngủ bù.

Thế nhưng đến khi nằm trên giường rồi, mắt Vân Chiêu cứ mở thao láo nhìn trần nhà.

Tiền Đa Đa ngồi bên nghịch tóc y:” Có phải là Hàn Tú Phân làm loạn kế hoạch của chàng không?”

Vân Chiêu thở dài:” Không chỉ một lần, ta vốn biết nha đầu đó tính hoang dại, nó và Hàn Lăng Sơn là hai đứa xuất sắc nhất thư viện, cũng khó kiểm soát nhất, không ngờ ra biển cái tính đó bộc phát mạnh như thế.”



“ Nhưng lần nào chàng vẫn luôn ủng hộ muội ấy mà, không vứt bỏ hay trừng phạt.”

“ Đó là vì ta còn trẻ, lòng dạ rộng rãi, chẳng sợ cái gọi là công cao át chủ, đợi ta chừng 40 tuổi mà xem, ta gọi nha đầu đó về giam lỏng trong thành Ngọc Sơn đã là xử phạt nhẹ nhàng rồi, nếu ta 60, ta phái một đội quân đi diệt ngay mà không cần hỏi nguyên cớ. Ài nha đầu đó đúng là phiền mà.”

Tiền Đa Đa có chút bất an:” Vậy lần này ít nhất chàng cũng phải cảnh cáo muội ấy, nếu không để thành thói quen rồi lại hại thân.”

“ Ta không làm, chuyện này cứ để Giải Trại cùng người chính vụ ti thảo luận là được rồi, ta mong mỗi việc đều là kết quả của tập thể chứ không phải là dựa vào ảnh hưởng của một mình ta. Nếu không tạo thành thói quen độc đoán lại chính là ta ...”

Vân Chiêu lẩm bẩm một lúc rồi thiếp đi, Tiền Đa Đa cũng nằm xuống bên cạnh, khẽ thở dài.

Nàng chẳng thà Vân Chiêu nổi trận lôi đình chửi mắng Hàn Tú Phân làm bừa làm bậy còn hơn là bình tĩnh lý trí như thế này, rõ ràng người nằm bên cạnh nàng đang chuyển biến từ một cường đạo kiêu ngạo thành một đế vương ân uy trải khắp thiên hạ.

Có chút hụt hẫng, cũng có chút đắc ý, nhớ lần đầu hai người gặp nhau, nàng nhìn một cái trong đám cường đạo hung thần ác sát mặt mày thô bỉ, chỉ có Vân Chiêu thấp lùn béo tròn trắng trẻo, hẳn là người quan trọng nhất trong đó.

Cho nên nàng không chút do dự quyến rũ tên béo này, kết quả đúng là rất tốt.

Tối hôm qua nửa đầu phu thê vất vả cày cấy, nửa sau thì xem công văn, cả buổi sáng cùng một đám người thương lượng làm sao giết chết Trịnh Chi Long mà không bị phát hiện. Giờ lại ngủ như đứa trẻ con vô tội.

Nghĩ tới trẻ con, Tiền Đa Đa vội ngồi dậy, bảo Hà Thường Thị bế nhi tử tới, bày mỗi đứa một bên Vân Chiêu, nàng rất muốn so sánh ba cha con.

Vân Chiêu bây giờ so với hồi bé thì gầy hơn nhiều lắm, chẳng thấy bóng dáng thời đó, nàng lục bức tranh vẽ Vân Chiêu hồi nhỏ ra dán lên mặt y, tức thì ba cha con giống nhau hơn rất nhiều.

“ Lợn ba đầu.” Tiền Đa Đa nói một câu xong ôm bụng cười đau hết hông:

Vân Chương lớn hơn một chút đang tới tuổi thích hoạt động, cánh tay nhỏ mũm mĩm tóm bừa bãi lên mặt Vân Chiêu, Vân Chiêu vốn bị đánh thức lửa giận muôn trượng, tìm thấy hung thủ cơn giận xẹp luôn, vươn tay ra kéo Vân Chương vào lòng ngủ tiếp.

Vân Hiển biết ghen tỵ rồi, thấy ca ca được cha ôm thế là nằm bên kia ngoạc miệng khóc toáng lên, Vân Chiêu phải vươn tay nữa ra thế là căn phòng mới yên.

Tất cả đều là phản ứng tiềm thức của Vân Chiêu, mắt y vẫn nhắm tịt, thế nên nhìn ba cái đầu thò ra ngoài chăn, Tiền Đa Đa rất hài lòng.

Dù là đế vương thì sao nào?



Xác định ba người trên giường đều là của mình, Tiền Đa Đa nằm lại giường, vươn chân vươn tay hết cỡ nàng mới có thể ôm lấy cả ba.

Lúc này Tiền Đa Đa cảm giác mình đã ôm cả thế giới.

............ ...............

Mario cởi giày da khỏi chân, cái mùi hôi hôi chua chua truyền đi rất xa.

Hắn làm thế không phải vì giải phóng đôi chân, mà muốn ngửi mùi chân thối để át đi cái mùi xác chết bên ngoài.

Khí hậu trên đảo không tốt, ẩm thấp oi bức, chỉ nửa ngày thôi mà mùi xác chết đã bao phủ cả chiến trường, đám nô lệ buộc vài trên mặt đang vận chuyển thi thể, phương thức xử lý rất đơn giản, chỉ cần ném xuống biển là xong.

Trước nay Mario luôn cho rằng mình là người dũng cảm, sau khi chứng kiến những kẻ mặc áo đen giết người hắn liền không dám làm người dũng cảm nữa, vì trước mặt những kẻ đó, dũng cảm tương đương với chết sớm.

Lần đầu tiên gặp Hàn Tú Phân, nữ nhân đó còn đeo cái kính một mắt, kính dùng xích vàng nối với ngực áo, tóc bù xù, lòng ôm chồng sách dầy, hắn cho rằng đó là nữ nhân đã hiến tất cả cho nữ thần trí tuệ Athena rồi.

Bây giờ hắn mới nhận ra, nữ nhân này hiến tế cho thần chiến tranh Ares.

Khiến hắn nhìn nhầm còn có Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ, hai người phương đông trí tuệ nhất mà hắn từng biết, bọn họ cử chỉ ưu nhã lịch sự, nói chuyện ưu mỹ như đọc thơ, người như vậy tới Uy Ni Tư chăng nữa cũng là vị khách được các quý phụ tranh giành.

Trước kia ba người bọn họ từng ngồi uống trà, câu cá, đàm đạo cả ngày không biết chán, vậy mà giờ hai người đó mở miệng ra chỉ bàn bạc cách giết người cướp bóc.

Nếu nói là vì hắn chưa hiểu người Hán, vậy vì sao tiểu thư Lôi Áo Ny mỹ lệ sao cũng biến thành như thế.

Trời ơi, nàng ấy không chỉ cắt đi mái tóc vàng óng ả như dòng suối, còn mặt khải giáp đánh nhau với đám quỷ đen Nam Dương bẩn như lợn.

Quá đáng nhất là nàng còn hợp mưu với kẻ thù lừa chính cha mình, trộm hai cái thuyền buồm, trời ơi, giờ nàng đã thành nhân vật số bốn trong nhóm hải tặc này.

Hắn không hiểu, từ bao giờ mắt nhìn người của mình kém như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook