Minh Thiên Hạ

Chương 602: Phùng Anh Can Gián. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Trong thời gian chờ Tiền Thiểu Thiểu, Vân Chiêu đi gặp sữ giả Trịnh Chi Báo.

Sứ giả cũng họ Trịnh, tên Nguyên Sinh, có thể nhìn ra hắn là người rất cẩn thận, hắn nói rất nhiều lời nịnh bợ, Vân Chiêu chẳng để tâm nghe, sở dĩ đi gặp là tỏ thái độ nể mặt Trịnh Chi Báo.

“ Nói với Trịnh Chi Báo, bọn ta muốn một cửa biển, chỉ cần có thể cho thuyền lớn nghìn liệu đi qua là được, ở đâu ta không quan tâm, càng gần càng tốt.” Vân Chiêu trực tiếp đưa ra yêu cầu:

Trịnh Nguyên Sinh vội chắp tay nói: “ Huyện tôn, ý chủ nhân nhà ta là có thể giúp huyện Lam Điền vận chuyện hàng hóa.”

“ Vậy thì Triều Châu đi.” Vân Chiêu lạnh lùng nói xong đứng dậy đi ngay, không muốn tốn thời gian vô nghĩa, y không thương lượng:

Trịnh Nguyên Sinh còn rất nhiều lời chưa kịp nói, mặt đỏ bừng bừng, nhưng hộ vệ bốn xung quanh nhìn hắn gườm gườm, chỉ đành thở dài rời đi.

Thời gian gặp mặt rất ngắn, Vân Chiêu về phòng làm việc của mình thì Tiền Thiểu Thiểu đã tới rồi, vẫn bộ dạng ấy ngồi vắt vẻo trên cửa sổ.

“ Chúa công.” Tiền Thiểu Thiểu rõ ràng chưa quen cách xưng hộ này, gọi rất ngượng nghịu, đầu tiên hắn gọi Vân Chiêu là thiếu gia, sau đó là tỷ phu rồi huyện tôn, giờ lại thay đổi lần nữa, mà rất có thể chưa phải lần cuối:

Vân Chiêu thoải mái phẩy tay: “ Khi không có ai thì ngươi muốn gọi ta là gì cũng được, có người thì đừng bừa bãi, càng đừng nói lung tung, đừng để người ta nói ngươi ỷ vào tỷ tỷ mình mà kiêu ngạo, hiểu chưa?”

“ Vâng, chúa công. “ Tiền Thiểu Thiểu ngoan ngay, chỉ cần là chuyện ảnh hưởng tới tỷ tỷ là hắn tuyệt đối không dám làm càn:

Vân Chiêu đưa mật thư của Tôn Quốc Tín cho hắn: “ Đi an bài đi, đại lại ma Mạc Nhật Căn xuất hành, sao có thể thiếu pháp giá:”

Tiền Thiểu Thiểu xem thật nhanh, có chút hưng phấn: “ 1000 kỵ binh Mông Cổ được không ạ.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Tôn giáo là tôn giáo, không được phép cầm quân, vì tôn giáo là thứ khiến người ta cuồng nhiệt, cố chấp, nếu họ có binh quyền trong tay sẽ là tai họa của thiên hạ.”

“ Nhưng phải có hộ vệ chứ ạ.”

“ Vậy thì chiêu mộ trong số lạt ma, bình thường làm tăng, nguy hiểm làm binh.”

“ Học võ tăng Thiếu Lâm ạ, 500 được chưa ạ, có cần trang bị súng ...” Tiền Thiểu Thiểu đang nói tía lia bị Vân Chiêu lườm một cái liền thay đổi ngay:” Ti chức hiểu rồi, cần lấy đức phục người, vậy nên phái ít y giả, công tượng, với người mồm mép lanh lợi cho hắn?”

“ Ừm, cứ thế đi, trong mười năm tới, bước chân của đại lạt ma Mạt Nhật Căn sẽ phải trải khắp thảo nguyên sa mạc, đây là sự nghiệp cả đời của hắn.”



“ Nghe Hàn Lăng Sơn truyền tin về, Tôn Quốc Tín tựa hồ đã chìm đắm trong Phật pháp rồi, liệu có ...”

Vân Chiêu không để hắn nói hết, nói một câu chấm dứt thảo luận:” Ta tin tưởng tuyệt đối vào hắn, ta tin hắn vượt qua được phẩm vị dung tục rồi.”

Tiền Thiểu Thiểu nhận lệnh đi rồi, còn Vân Chiêu vẫn ở nguyên trong thành Ngọc Sơn không đi đâu.

Thế nhưng bia địa giới của huyện Lam Điền vẫn đang bận rộn đi khắp đông tây nam bắc, hơn nữa bước tiến càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn.

Vân Chiêu thì cứ ru rú ở thành Ngọc Sơn, dường như y chẳng làm gì cả.

Nhưng móng vuốt y đã ở khắp nơi, giống con tằm béo múp đang ra sức gặm cái lá Đại Minh, bước tiến của y hết sức vững vàng.

Bia địa giới đi tới đâu, nơi đó thành lập quan phủ, đoàn luyện tự bảo vệ mình, có quan viên lương thiện ôn hòa quan tâm tới khó khăn bách tính, càng có thương nhân lương thiện bỏ rất tiền thuê những người không cơm áo làm việc.

Đương nhiên quan phủ mà, đôi khi khó tránh khỏi ngang ngược, còn thương nhân à, từ xưa tới nay là kẻ xấu, tuy trả tiền công thật, nhưng mà đủ người ta không chết đói mà thôi.

Bách tính thì kỳ vọng vào quan phủ không cao, quan không hại dân đã là quan tốt.

Bây giờ xuất hiện quan phủ dẫn dắt mọi người cùng làm việc có lợi cho tất cả, không đòi tiền còn có trợ cấp, dù ăn vài roi mọi người cũng chẳng ý kiến gì.

Đất đai thuộc quản hạt của huyện Lam Điền, càng gần thành Ngọc Sơn càng công bằng.

Ví như trong thành Ngọc Sơn cơ bản không tồn tại chuyện áp bức bách tính, mọi người nói cười vui vẻ, sống như người một nhà.

Bản địa huyện Lam Điền cũng rất tốt, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực là có báo đáp, tiền công ở đây cũng rất cao, làm hỏa kế chẳng những đảm bảo mình không chết đói, còn nuôi được cả gia đình.

Địa khu thuộc phủ Tây An kém hơn chút, quan chủ chỉ đảm bảo nếu ngươi xảy ra chuyện sẽ có người quản, không chết đói, không chết rét, càng không có chuyện người cô quả không ai hỏi tới.

Rời phủ Tây An, mọi người vẫn có thể ăn no, mặc ấm, chỉ là phải nghe lời quan phủ, tự lực cánh sinh, nỗ lực làm việc.

Còn ở nơi xa hơn, bách tính càng nhìn quan phủ càng thấy họ giống cường đạo, khác biệt duy nhất là không đi cướp bóc mà thôi.

Vậy cũng là quá tốt với với nơi khác rồi.

Cải cách đất đai ở huyện Lam Điền đã hoàn thành toàn bộ vào ngày 25 tháng 10, đồng thời không khơi lên sóng gió gì lớn, hoặc có thể nói chính vụ ti đã áp chế không để chuyện phát sinh thành sóng cả ngợp trời.



Năm Sùng Trinh thứ 14 bất tri bất giác tới cùng một trận tuyết lớn.

Tháng 12, mai vàng ở Quan Trung chưa nở, hồng ở trên cây vẫn còn ít quả đỏ rừng rực, nay bị tuyết làm đống cứng, gió thổi qua thi thoảng rơi xuống một hai quả, trúng đầu một cái là sưng tỏ như quả cà.

Bởi thế Vân Chiêu không tới dưới cây hồng lên cơn nữa, cả nhà vây quanh cái chậu đồng to tướng ăn thịt cừu.

Thịt cừu đông lạnh phải dùng bào bào thành lát thịt mỏng, Tiền Đa Đa và Phùng Anh không ngừng chấm vừng xâu thịt, dù thế không đủ cho ba con lợn ăn.

Thịt cừu vận chuyển từ ao muối đất Lũng tới, cừu ở nơi đó ăn một miếng là thơm miệng, không hôi chút nào, là nguyên liệu cực phẩm làm một thịt xiên nướng.

Vân Chiêu ngoạm miếng lớn phả ra hơi trắng xuýt xoa vì nóng, cầm chén rượu lên xuỵt một cái uống hết sạch, nhai cùng thịt nuốt xuống, ợ rõ to, cuộc đời đến thế là cùng.

Nhìn hai nhi tử ngồi hai bên, lại nhìn hai lão bà chăm chỉ lại xinh đẹp như hoa, Vân Chiêu xoa đầu Vân Chương:” Ăn no chưa?”

Vân Chương phồng má giận dỗi không thèm để ý tới y, giống Vân Hiển, đang hau háu đợi mẹ xâu thịt cho, vừa rồi chúng không tranh nổi với cha, cho nên chẳng ăn được là bao.

Chịu thôi, Vân Chiêu cũng muốn để nhi tử ăn trước, Tiền Đa Đa vốn sao cũng được, Phùng Anh không cho phép, thứ ngon để trượng phu ăn trước, thi thoảng đút cho con vài miếng, đợi trượng phu ăn nó mới tới nhi tử.

Tuy đây là tàn dư phong kiến, nhưng mà như thế làm cha rất sảng khoái, nên Vân Chiêu cũng chẳng muốn thay đổi.

Tiền Thiểu Thiểu có cái mũi rất thính, ngửi thấy mùi thịt thơm, thế là mò tới ăn chực.

Hắn không cầu kỳ như Vân Chiêu cần xâu thịt lại thành xâu mới ăn, hắn cầm bát đổ cả đĩa thịt vào nồi, đợi thịt xèo xèo là lấy muôi vớt đầy một đĩa, đổ nửa bát vừng, sau đó là ăn thống khoái.

Hai đứa bé hâm mộ nhìn cữu cữu ăn, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn cha, thấy mình bị lừa rồi.

Vân Chiêu vừa xỉa răng vừa mắng: “ Ăn thứ này phải thong thả mới thấy được tư vị của nó, ăn như ngươi phí của.”

Tiền Thiểu Thiểu như báo thù, lại đổ cả một đĩa thịt nữa vào nồi, hai đứa bé reo hò.

“ Huynh thấy không, mọi người đều thích thống khoái, ăn như huynh là ăn kiểu nhà nghèo, ăn rón rén, người phú quý là ăn cho thỏa.” Tiền Thiểu Thiểu lấy lý do méo mó của hắn, sau đó thịt chín rồi chẳng những múc cho hai đứa ngoại sinh, còn cho cả Tiền Đa Đa và Phùng Anh, cuối cùng còn bao nhiêu hắn đổ cả nồi vào đĩa mình.

Đúng là khốn nạn, nhìn hắn ăn mà Vân Chiêu no bụng rồi lại thòm thèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook