Chương 1051: Quân Khốn Kiếp Của Thư Viện Ngọc Sơn.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Trương lão đại, lần này dụ ngươi ra là vì muốn nói với ngươi một tiếng, ngươi làm gì ở Gia Dục Quan là chuyện của ngươi, chớ vươn tay quá dài, làm hỏng chuyện ở Tửu Tuyền bọn ta. Chỉ cần ngươi hứa, nữ nhân sẽ trả cho ngươi, còn dâng lên 2000 đồng tệ, thế nào, đó là do ta và Lưu Tam kính ngươi là hảo hán quân ngũ rồi, có tiền mọi người cùng kiếm.” Một giọng nói như cái kèn hỏng từ trong nhà truyền ra, khó nghe vô cùng:
Chưa đợi Trương Kiến Lương trả lời, Bành Ngọc đã vung vẩy súng nói lớn:” Giao người ra đây, bọn ta đi ngay.”
Trương Kiến Lương liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.
Trong thổ lâu im lặng hồi lâu, sau đó một nữ nhân đầu tóc tán loạn, y phục xộc xệch chạy ra, Bành Ngọc nhận ra ngay đó là nữ nhân mở quán canh thịt dê ngay đường chính Gia Dục Quan.
Nữ nhân chẳng phải xinh đẹp, nhưng mà vóc dáng có ít vốn liếng, tính tình đanh đá, kệ bản thân mặt mỗi cái yếm với áo khoác hờ làm non nửa bầu ngực hơ hớ khoe ra ngoài, vừa chạy ra đã chỉ thổ lâu chửi xa xả, là phương ngữ Tửu Tuyền, rất khó nghe.
Người đã an toàn, Trương Kiến Lương nghẹo đầu bẻ cổ tay rút trường đao nói với Bành Ngọc:” Tới giờ làm việc rồi.”
Bành Ngọc thì mở túi bên yên ngựa, rút thủ lôi, châm lửa, ném vào thổ lâu, sau đó dẫn ngựa kéo nữ nhân kia chạy, Trương Kiến Lương tích tắc nghĩ ra cái gì, hết hồn vía, vung đao chém đứt dây buộc ngựa, nhảy lên ngựa chạy vội.
Không chạy không được.
Phải chạy, nhất định phải chạy cho nhanh.
Quả nhiên mới chạy được mấy chục bước, sau lưng truyền tới tiếng giống như xé vải, lại tựa như xé giấy, lại có chút giống nỏ công thành, rồi một làn sóng nhiệt đuổi theo sau lưng, hất hắn bay lên, chiến mã hí dài ngã xuống đất.
Trương Kiến Lương ôm ngay lấy đầu ngựa, đè nó không cho nó đứng dậy, hơi nóng cuốn qua đầu hắn, đợi khi qua rồi mới cẩn thận quay đầu nhìn.
Thổ lâu không bị nổ tung, nhưng tất cả khe hở đều vươn ra những cái lưỡi lửa rừng rực, đám người xem náo nhiệt vừa rồi còn đang cười nhạo hai bọn họ, tuy đứng khá xa không ít kẻ máu me đầy người, thương tích không phải nhẹ.
Bành Ngọc mặt trắng bệch, hắn không ngờ thứ này có uy lực lớn như vậy.
Thấy lửa tắt dần, Trương Kiến Lương định chửi Bành Ngọc thì uỳnh một cái, thổ lâu nổ tan tành, vô số đốm lửa bị sóng chấn động hất lên không, lác đác rơi xuống cách trăm bước.
Một số căn nhà cỏ không may bắt đầu bốc chảy, ta la hét náo loạn truyền đi.
Trương Kiến Lương kinh nghiệm vung đao gạt đốm lửa, quả nhiên đốm lửa dính vào đao vẫn cháy, nhưng không phải là lân hỏa đạn, điểm này hắn vẫn nhận ra được, vì không có khói vàng và hơi độc:” Đây là thứ gì?”
Bành Ngọc mặt dại đi vì sợ:” Cháu không biết, biểu ca cháu lo cháu không sống nổi ở đây nên lén đem cho cháu phòng thân. À, biểu ca cháu ở viện nghiên cứu vũ khí.”
Trương Kiến Lương suýt vung đao chém quân khốn kiếp này: “ Trọng khí quốc gia mà ngươi dám lấy ra à?”
“ Đồ, đồ thí nghiệm, đồ thí nghiệm thôi ...”
Lúc này ngọn lửa ác độc mượn gió sa mạc lan đi rất nhanh, nhà xung quanh cháy cả, đám người vốn chờ xem náo nhiệt nhặt nhạnh kiếm chắc lập tức sợ hãi chạy trối chết.
Cừu Hải chết chắc rồi, Lưu Tám chắc cũng xong luôn, vì thổ lâu ngoại trừ con chó sắp bị nướng chín chạy ra thì không còn ai khác.
“ Mới đầu lửa cháy rất mạnh, nếu trong phòng kín sẽ không ai thoát được, chỉ có một con chó chạy ra, nhưng bỏng nặng, không có khả năng sống được, sau đó phát nổ, đốm lửa bay trăm bước, người đứng trong phạm vi một trượng ...” Bành Ngọc lấy sổ tay ra chép nhanh, hắn vốn là nhân viên thử nghiệm, muốn kiếm cơ hội thử thứ này lâu rồi:
Đám đông điên cuồng cứu hỏa, Trương Kiến Lương liếc mắt nhìn cái thùng gỗ gần đó rồi thôi, lửa này không dập nổi, đá Bành Ngọc một cái:” Ngươi làm bao nhiêu người không nhà để về rồi đấy.”
Bành Ngọc sợ hãi né sang bên:” Không phải thúc muốn Gia Dục Quan phồn vinh à?”
Trương Kiến Lương rống vào mặt:” Nhưng cũng không cần hủy Tửu Tuyền chứ.”
Bành Ngọc liên tục tránh nước bọt, mắt đảo một cái liền có kế:” Trương thúc, nếu còn Tửu Tuyền, sau này đường sắt đi qua Tửu Tuyền không qua Gia Dục Quan thì sao, Gia Dục Quan chỉ có 2000 nhân khẩu, ít người thế làm sao mà phồn vinh được, tài nguyên phải tụ tập chứ không thể phân tán ...”
Tiếng người gào khóc dậy đất làm Trương Kiến Lương không đành lòng, chẳng nghe nối mấy lý luận nhức đầu đó.
Bành Ngọc tiếp tục tỉ tê: “ Trương thúc, tập trung hết vào Gia Dục Quan chẳng phải tốt sao, ở đó có thúc, bọn họ sẽ sống tốt hơn ...”
Trương Kiến Lương lòng rối loạn, lương tri nói với hắn, phải chặt đầu thứ súc sinh này, đây là thứ tai họa nhân gian, nhưng trong lòng cũng nhen lên hi vọng, có khi thằng tiểu tử này nói đúng.
Hôm nay hắn tới Tửu Tuyền chỉ muốn giết Cừu Hải, Lưu Tam để người ở đây có cuộc sống bình an, ai ngờ kết quả là hủy cả tòa thành này.
Trương Kiến Lương nắm chặt đao chỉ Bành Ngọc:” Giờ làm sao đây?”
Bành Ngọc thấy hắn chịu hỏi chuyện bình rồi liền không quá sợ nữa, cười nịnh:” Giờ là lúc thúc ra tay, chiêu lãm toàn bộ tới Gia Dục Quan.”
“ Gia Dục Quan làm sao nuôi được hơn 3000 người.”
“ Dịch trạm, ngân hàng có thể bỏ tiền, sau đó lấy thành quan Gia Dục Quan thế chấp, vay khoản tiền lớn, thời hạn càng lâu thì lãi suất càng thấp. Có tiền rồi thì mua lương thực, ở Trương Dịch có nhiều lương thực lắm, chúng ta đào giếng ngầm, dẫn nước, trồng nho, hạch dào, trồng cây, trồng cỏ ...”
“ Tiền ngân hàng vay là phải trả, ngươi biết không trả tiền ngân hàng là tội gì không?”
“ Trương thúc, nợ tiền ngân hàng là Gia Dục Quan, liên quan gì tới chúng ta, không trả được thì ngân hàng lấy thành, chúng ta vẫn tiếp tục làm quan, chẳng qua trước nghe triều đình, không trả được thì nghe ngân hàng. Mà ngân hàng của ai, của triều đình, cho nên thúc vay mạnh vào, vay được một xu thì vay một vạn, vay nhiều thật nhiều, người ta không cho vay lần hai đâu.”
Chuyện này với kẻ chỉ biết vung đao rút súng quá phiền rồi, Trương Kiến Lương nghe mà như hiểu như không, nghĩ một lúc lấy yêu bài đồng của quan trị an đưa Bành Ngọc:” Chuyện này ngươi làm, làm tốt thì chúng ta ăn no uống đủ, làm không tốt thì cả hai chặt đầu.”
Bành Ngọc không ngờ lão già trông vậy mà khôn, cơ mà lời nói ra rồi, sao nuốt lại được, khốn kiếp, nơi này là yết hầu từ hành lang Hà Tây vào Tây Vực, dù là sa mạc, lão tử cũng phải đái ra tiền.
Trương Kiến Lương xong việc rồi, nâng nữ nhân nhìn hắn đắm đuối lên ngựa, vỗ mông một cái, để chiến mã theo Bành Ngọc về Gia dục Quan, ho một tiếng, đối diện với đám cư dân mất nhà đầy thù hận, quát lớn:” Con mẹ nó, kẻ nào còn muốn sống thì đi theo lão tử, lão tử ở đây, có giết cũng không đủ cho các ngươi ăn một ngày đâu ...”
Thế thôi, có quái gì mà nói nữa, nhà bị đốt rồi, mọi người đành theo Trương Kiến Lương về Gia Dục Quan, may là quân khốn kiếp này cho mồi lửa đốt nhà, nhưng không chết ai, cùng lắm mất vài bộ quần áo, vài thứ vật dụng không đáng kể, tài phú của bọn họ là gia súc, ban ngày cho đi ăn cỏ rồi ....
Thế là Trương Kiến Lương dùng tận ba ngày mới có thể đếm xong người ở quận thành Tửu Tuyền, mang theo tâm tình thấp thỏm về Gia Dục Quan.
Hắn về cùng đợt người cuối cùng.
Náo loạn hắn lo lắng không xuất hiện, đám người bản địa khoanh tay nhìn đoàn người vào thành như xua đàn dê, không chỉ thế, còn có rất nhiều người nhiệt tình, chỉ dẫn những người đó tới chỗ nên tới, thu dọn chuồng dê, an cư ở đây.
Trương Kiến Lương không rảnh để ý tới những người này, vội vội vàng vàng về tới quan phòng của mình, phát hiện tên khốn kiếp Bành Ngọc mặc bộ áo bào thiên thanh nhìn một cái biết ngay chất lượng thượng thừa, giá cả không thấp, tay cầm bút lông đang lười nhác ghi tên người Tửu Tuyền mới tới Gia Dục Quan cư trú.
Viết một cái tên, lão bản nương bán canh thịt lại lấy từ rương ra hai ngân tệ đưa cho người ta.
Rất nhiều người run run nhận tiền, mắt còn ướt, hiển nhiên là mới khóc.
Chưa đợi Trương Kiến Lương trả lời, Bành Ngọc đã vung vẩy súng nói lớn:” Giao người ra đây, bọn ta đi ngay.”
Trương Kiến Lương liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.
Trong thổ lâu im lặng hồi lâu, sau đó một nữ nhân đầu tóc tán loạn, y phục xộc xệch chạy ra, Bành Ngọc nhận ra ngay đó là nữ nhân mở quán canh thịt dê ngay đường chính Gia Dục Quan.
Nữ nhân chẳng phải xinh đẹp, nhưng mà vóc dáng có ít vốn liếng, tính tình đanh đá, kệ bản thân mặt mỗi cái yếm với áo khoác hờ làm non nửa bầu ngực hơ hớ khoe ra ngoài, vừa chạy ra đã chỉ thổ lâu chửi xa xả, là phương ngữ Tửu Tuyền, rất khó nghe.
Người đã an toàn, Trương Kiến Lương nghẹo đầu bẻ cổ tay rút trường đao nói với Bành Ngọc:” Tới giờ làm việc rồi.”
Bành Ngọc thì mở túi bên yên ngựa, rút thủ lôi, châm lửa, ném vào thổ lâu, sau đó dẫn ngựa kéo nữ nhân kia chạy, Trương Kiến Lương tích tắc nghĩ ra cái gì, hết hồn vía, vung đao chém đứt dây buộc ngựa, nhảy lên ngựa chạy vội.
Không chạy không được.
Phải chạy, nhất định phải chạy cho nhanh.
Quả nhiên mới chạy được mấy chục bước, sau lưng truyền tới tiếng giống như xé vải, lại tựa như xé giấy, lại có chút giống nỏ công thành, rồi một làn sóng nhiệt đuổi theo sau lưng, hất hắn bay lên, chiến mã hí dài ngã xuống đất.
Trương Kiến Lương ôm ngay lấy đầu ngựa, đè nó không cho nó đứng dậy, hơi nóng cuốn qua đầu hắn, đợi khi qua rồi mới cẩn thận quay đầu nhìn.
Thổ lâu không bị nổ tung, nhưng tất cả khe hở đều vươn ra những cái lưỡi lửa rừng rực, đám người xem náo nhiệt vừa rồi còn đang cười nhạo hai bọn họ, tuy đứng khá xa không ít kẻ máu me đầy người, thương tích không phải nhẹ.
Bành Ngọc mặt trắng bệch, hắn không ngờ thứ này có uy lực lớn như vậy.
Thấy lửa tắt dần, Trương Kiến Lương định chửi Bành Ngọc thì uỳnh một cái, thổ lâu nổ tan tành, vô số đốm lửa bị sóng chấn động hất lên không, lác đác rơi xuống cách trăm bước.
Một số căn nhà cỏ không may bắt đầu bốc chảy, ta la hét náo loạn truyền đi.
Trương Kiến Lương kinh nghiệm vung đao gạt đốm lửa, quả nhiên đốm lửa dính vào đao vẫn cháy, nhưng không phải là lân hỏa đạn, điểm này hắn vẫn nhận ra được, vì không có khói vàng và hơi độc:” Đây là thứ gì?”
Bành Ngọc mặt dại đi vì sợ:” Cháu không biết, biểu ca cháu lo cháu không sống nổi ở đây nên lén đem cho cháu phòng thân. À, biểu ca cháu ở viện nghiên cứu vũ khí.”
Trương Kiến Lương suýt vung đao chém quân khốn kiếp này: “ Trọng khí quốc gia mà ngươi dám lấy ra à?”
“ Đồ, đồ thí nghiệm, đồ thí nghiệm thôi ...”
Lúc này ngọn lửa ác độc mượn gió sa mạc lan đi rất nhanh, nhà xung quanh cháy cả, đám người vốn chờ xem náo nhiệt nhặt nhạnh kiếm chắc lập tức sợ hãi chạy trối chết.
Cừu Hải chết chắc rồi, Lưu Tám chắc cũng xong luôn, vì thổ lâu ngoại trừ con chó sắp bị nướng chín chạy ra thì không còn ai khác.
“ Mới đầu lửa cháy rất mạnh, nếu trong phòng kín sẽ không ai thoát được, chỉ có một con chó chạy ra, nhưng bỏng nặng, không có khả năng sống được, sau đó phát nổ, đốm lửa bay trăm bước, người đứng trong phạm vi một trượng ...” Bành Ngọc lấy sổ tay ra chép nhanh, hắn vốn là nhân viên thử nghiệm, muốn kiếm cơ hội thử thứ này lâu rồi:
Đám đông điên cuồng cứu hỏa, Trương Kiến Lương liếc mắt nhìn cái thùng gỗ gần đó rồi thôi, lửa này không dập nổi, đá Bành Ngọc một cái:” Ngươi làm bao nhiêu người không nhà để về rồi đấy.”
Bành Ngọc sợ hãi né sang bên:” Không phải thúc muốn Gia Dục Quan phồn vinh à?”
Trương Kiến Lương rống vào mặt:” Nhưng cũng không cần hủy Tửu Tuyền chứ.”
Bành Ngọc liên tục tránh nước bọt, mắt đảo một cái liền có kế:” Trương thúc, nếu còn Tửu Tuyền, sau này đường sắt đi qua Tửu Tuyền không qua Gia Dục Quan thì sao, Gia Dục Quan chỉ có 2000 nhân khẩu, ít người thế làm sao mà phồn vinh được, tài nguyên phải tụ tập chứ không thể phân tán ...”
Tiếng người gào khóc dậy đất làm Trương Kiến Lương không đành lòng, chẳng nghe nối mấy lý luận nhức đầu đó.
Bành Ngọc tiếp tục tỉ tê: “ Trương thúc, tập trung hết vào Gia Dục Quan chẳng phải tốt sao, ở đó có thúc, bọn họ sẽ sống tốt hơn ...”
Trương Kiến Lương lòng rối loạn, lương tri nói với hắn, phải chặt đầu thứ súc sinh này, đây là thứ tai họa nhân gian, nhưng trong lòng cũng nhen lên hi vọng, có khi thằng tiểu tử này nói đúng.
Hôm nay hắn tới Tửu Tuyền chỉ muốn giết Cừu Hải, Lưu Tam để người ở đây có cuộc sống bình an, ai ngờ kết quả là hủy cả tòa thành này.
Trương Kiến Lương nắm chặt đao chỉ Bành Ngọc:” Giờ làm sao đây?”
Bành Ngọc thấy hắn chịu hỏi chuyện bình rồi liền không quá sợ nữa, cười nịnh:” Giờ là lúc thúc ra tay, chiêu lãm toàn bộ tới Gia Dục Quan.”
“ Gia Dục Quan làm sao nuôi được hơn 3000 người.”
“ Dịch trạm, ngân hàng có thể bỏ tiền, sau đó lấy thành quan Gia Dục Quan thế chấp, vay khoản tiền lớn, thời hạn càng lâu thì lãi suất càng thấp. Có tiền rồi thì mua lương thực, ở Trương Dịch có nhiều lương thực lắm, chúng ta đào giếng ngầm, dẫn nước, trồng nho, hạch dào, trồng cây, trồng cỏ ...”
“ Tiền ngân hàng vay là phải trả, ngươi biết không trả tiền ngân hàng là tội gì không?”
“ Trương thúc, nợ tiền ngân hàng là Gia Dục Quan, liên quan gì tới chúng ta, không trả được thì ngân hàng lấy thành, chúng ta vẫn tiếp tục làm quan, chẳng qua trước nghe triều đình, không trả được thì nghe ngân hàng. Mà ngân hàng của ai, của triều đình, cho nên thúc vay mạnh vào, vay được một xu thì vay một vạn, vay nhiều thật nhiều, người ta không cho vay lần hai đâu.”
Chuyện này với kẻ chỉ biết vung đao rút súng quá phiền rồi, Trương Kiến Lương nghe mà như hiểu như không, nghĩ một lúc lấy yêu bài đồng của quan trị an đưa Bành Ngọc:” Chuyện này ngươi làm, làm tốt thì chúng ta ăn no uống đủ, làm không tốt thì cả hai chặt đầu.”
Bành Ngọc không ngờ lão già trông vậy mà khôn, cơ mà lời nói ra rồi, sao nuốt lại được, khốn kiếp, nơi này là yết hầu từ hành lang Hà Tây vào Tây Vực, dù là sa mạc, lão tử cũng phải đái ra tiền.
Trương Kiến Lương xong việc rồi, nâng nữ nhân nhìn hắn đắm đuối lên ngựa, vỗ mông một cái, để chiến mã theo Bành Ngọc về Gia dục Quan, ho một tiếng, đối diện với đám cư dân mất nhà đầy thù hận, quát lớn:” Con mẹ nó, kẻ nào còn muốn sống thì đi theo lão tử, lão tử ở đây, có giết cũng không đủ cho các ngươi ăn một ngày đâu ...”
Thế thôi, có quái gì mà nói nữa, nhà bị đốt rồi, mọi người đành theo Trương Kiến Lương về Gia Dục Quan, may là quân khốn kiếp này cho mồi lửa đốt nhà, nhưng không chết ai, cùng lắm mất vài bộ quần áo, vài thứ vật dụng không đáng kể, tài phú của bọn họ là gia súc, ban ngày cho đi ăn cỏ rồi ....
Thế là Trương Kiến Lương dùng tận ba ngày mới có thể đếm xong người ở quận thành Tửu Tuyền, mang theo tâm tình thấp thỏm về Gia Dục Quan.
Hắn về cùng đợt người cuối cùng.
Náo loạn hắn lo lắng không xuất hiện, đám người bản địa khoanh tay nhìn đoàn người vào thành như xua đàn dê, không chỉ thế, còn có rất nhiều người nhiệt tình, chỉ dẫn những người đó tới chỗ nên tới, thu dọn chuồng dê, an cư ở đây.
Trương Kiến Lương không rảnh để ý tới những người này, vội vội vàng vàng về tới quan phòng của mình, phát hiện tên khốn kiếp Bành Ngọc mặc bộ áo bào thiên thanh nhìn một cái biết ngay chất lượng thượng thừa, giá cả không thấp, tay cầm bút lông đang lười nhác ghi tên người Tửu Tuyền mới tới Gia Dục Quan cư trú.
Viết một cái tên, lão bản nương bán canh thịt lại lấy từ rương ra hai ngân tệ đưa cho người ta.
Rất nhiều người run run nhận tiền, mắt còn ướt, hiển nhiên là mới khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.