Chương 442: Quay Về Quỹ Đạo Bình Thường. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Dù khó chịu tới mấy, Vân Chiêu cũng chỉ có thể bỏ lên núi chơi một ngày, ở thư phòng luôn có vô số văn thư đợi y phê duyệt.
“ Trương Bỉnh Trung vì sao lại tới Tùy Châu Vũ Xương, hắn phải vào Thục mới đúng.” Vân Chiêu nghe báo cáo mới nhất, đặt bút lông trong tay xuống, day huyệt mi tâm, đám tặc khấu này chẳng chịu làm theo con đường đã vạch sẵn gì cả:
Từ Ngũ Tưởng suy đoán:” Theo ti chức thấy chẳng qua là kế hư hư thực thực, cuối cùng thì hắn vẫn vào Thục thôi, chẳng qua bây giờ đang tích góp thêm lương thảo.”
“ Lý Hồng Cơ bị mười lộ quân bao vây ở Hà Nam, tuy đã thoát vây, nhưng không muốn vào khu vực bị nạn châu chấu, loanh quanh bên ngoài thu hút được hơn 30 vạn nhân mã rồi quay về Nam Dương. Tiến về phía đám La Nhữ Tài, Mã Thủ Ứng, mục đích là thu nạp chúng tạo thế lực lớn hơn. Trương Bình Trung có vẻ rất đề phòng Lý Hồng Cơ nên rút quân khỏi Nam Dương rồi, rõ ràng không muốn bị Lý Hồng Sơ thôn tính.”
Vân Chiêu lảm động tác vặn mình:” Đây đều là chuyện hiển nhiên thôi, ngươi không định tốn thời gian nói điều vô nghĩa chứ.”
Từ Ngũ Tưởng có chút xấu hổ nói:” Chuyện chúng ta giao dịch với Trương Bỉnh Trung đã bị lộ rồi.”
“ Thế thì sao, chuyện chuyện này vốn chẳng giấu được ai.” Vân Chiêu nhún vai, Trương Bỉnh Trung cướp bóc vô số thứ tốt, trong đó có thứ huyện Lam Điền cần, hắn cũng cần nhiều tài nguyên, nên hai bên liền có giao dịch:
Từ Ngũ Tưởng cười khổ:” Tên này sau khi tới Cốc Thành, đánh tan quan quân thủ thành, giết huyện lệnh, cướp bóc mọc phen, sau đó tiến quân về Tùy Châu ... Đem danh sách quan viên lớn nhỏ đòi hắn hối lộ dán lên tường thành, tên của huyện tôn xếp thứ ba.”
Vân Chiêu nhếch môi cười nhạt:” Xem ra lần này hắn quyết tâm cắt đứt với chúng ta rồi.”
“ Đám Lưu Đại Thọ bắt chẹt hắn quá đáng rồi.”
“ Chưa quá, ngươi không thấy tên ta mới xếp thứ ba à? À phải, hai người đứng đầu là ai?”
Từ Ngũ Tưởng báo ra hai cái tên quen thuộc:” Là Dương Tự Xương, Vương Quốc Trinh, bây giờ thanh danh của chúng ta đã thối hoắc rồi, vô số ngự sử đàn hặc chúng ta, nói do chúng ta chèn ép quá mức, cho nên khiến Trương Bình Trung tạo phản. Còn có một vài tiếng nói yêu cầu ai sai người đó sửa, chĩa mũi giáo về phía chúng ta, ý đồ rõ ràng muốn chúng ta xuất binh.”
Vân Chiêu nghe tới đó càng ngửa mặt cười dài hết sức vui vẻ:” Được được, ta sai ta sửa, ta dám xuất binh, vấn đề là họ dám để ta xuất binh hay không thôi, ha ha ha ...”
Khoa khảo mấy năm qua, đất Thiểm Tây đã không còn ai trúng tiến sĩ nữa, điều này cho thấy rõ thái độ của người Quan Trung với triều đình thế nào.
Hệ thống quan viên của huyện Lam Điền nay đã vận hành hết sức ổn định trơn tru, có cơ cấu tuyển chọn trọng dụng rõ ràng, ai muốn rời mảnh đất yên bình này đi làm quan ở vùng hỗn loạn ngoài kia, nơm nớp lo sợ sống nay chết mai nữa.
Giờ khắp nơi Đại Minh đều chìm trong loạn lạc, châu chấu từ thảo nguyên đã bay tới tận kinh sư rồi.
Tới tháng 10 hoàng đế tế trời ở Kỳ Niên Điện cầu xin trời cao đừng giáng tội Đại Minh nữa, ti thiên giám viết câu trả lời của trời là: Thiện!
Ai ngờ 15 ngày sau châu chấu hoàn toàn biến mất.
Điều này làm hoàng đế có tự tin rất lớn.
Vân Chiêu cho rằng chẳng phải ông trời tha cho Đại Minh, mà là mùa đông sắp tới rồi, châu chấu cũng nên chết rồi, đó là quy luật tự nhiên.
Song nếu hoàng đế đã cho rằng đây là thể hiện của thiên nhân hợp nhất, quan viên toàn thể Đại Minh tất nhiên phải dâng thư chúc mừng hoàng đế, Vân Chiêu cũng không phải ngoại lệ, sai Từ Ngũ Tưởng viết bài văn tán tụng rồi gửi lên kinh sư.
Từ mùa thu tới trận tuyết đầu tiên, Vân Chiêu cũng chẳng đợi được quân lệnh của triều đình phái y xuất chinh, ngược lại, Dương Tự Xương nhận được mệnh lệnh mới, hắn tới vùng Đại Hồ, tọa trấn Nam Kinh, chỉ huy đại quân tiêu diệt Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, La Nhữ Tài, Mã Thủ Ứng.
Vân Chiêu tiếp tục đợi, đợi nửa tháng cũng không thấy hoàng đế xử trí những quan viên khuyên hắn chiêu an Trương Bình Trung, kẻ đào mồ tổ của Chu thị ...
Nếu như hoàng đế quên được cả thù hận đó, Vân Chiêu thấy mình trong mắt hoàng đế phải là người tốt, còn về phần lại bộ ra lệnh cho y tiến kinh báo cáo công tác, y coi như không tồn tại.
Thân là thần tử hai lòng, tất nhiên không cần mạo hiểm tiền kinh biểu thị tâm ý.
Trên lịch sử có rất nhiều người làm thế, tỉ lệ thành công chưa tới một thành, Hồng Môn Yến vì sao nổi tiếng, được đời đời tán tụng, vì nó là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Tuyệt đại đa số vừa tiến kinh một cái là bị người ta chặt đầu, không còn cơ hội về cố hương nữa.
Vì biểu đạt lòng sùng kính với hoàng đế, Vân thị gửi cho kinh sư một rương đồng bạc mới đúc, đồng thời Vân Chiêu cũng kiến nghị hoàng đế thống nhất cách sử dụng bạc trong toàn quốc, dùng đồng bạc thay thể cho mẩu bạc đủ thứ hình dạng.
Đây là kế hoạch phát tài lớn, không biết hoàng đế có nắm bắt được không, nếu để phí đúc đồng bạc lớn hơn giá trị của đồng bạc thì không liên quan tới Vân Chiêu.
Thành Lam Điền vẫn cô độc đứng trên thảo nguyên tái thượng, chu vi ba trăm dặm xung quanh không có người sống, thảo nguyên sa mạc xa hơn cũng tuyệt tích bóng người, cho dù là dưới chân Âm Sơn cỏ cây tốt tươi cũng yên ắng.
Kế vườn không nhà trống mà Đa Nhĩ Cổn làm với thành Lam Điền vô cùng hiệu quả.
Cũng may có hậu thuẫn mạnh mẽ từ huyện Lam Điền, được cung cấp vật tư sung túc, thành Lam Điền trải qua giai đoạn đầu chật vật đã trở thành một tiểu quốc có khả năng tự cung tự cấp.
Không còn phải chi viện cho thảo nguyên nữa huyện Lam Điền phát triển càng phồn thịnh, nơi này có nhân tài, có kỹ thuật, có nhân khẩu, có tiền tài cùng lượng lớn vật tư bốn phương tám hướng đổ tới, khiến tài chính huyện Lam Điền lần nữa phát triển nhảy vọt.
Đã có rất nhiều thương cổ tích cực góp ý với huyện Lam Điền, hi vọng mọi người hợp lực khai thông Đại Vận Hà tới Tây An, nối liền đông nam với Quan Trung.
Kẻ đưa ra kiến nghị này không tốt đẹp gì.
Rõ ràng là muốn dùng lại kế sách nước Hàn thời chiến quốc, giật dây nước Tần đào kênh Trịnh Quốc, dùng Đại Vận Hà này để kéo sụp tài chính của huyện Lam Điền.
Kiến nghị này rất kích động lòng người, có một số học tử Quan Trung bị kế hoạch khổng lồ này làm chấn kinh, sau đó là phát cuồng, bọn họ cho rằng, chỉ cần khai thông Đại Vận Hà này, thành Tây An khôi phục lại cảnh thịnh vường thời Đường thương cổ nườm nượp, thuyền che kín sông.
Nhưng bọn họ quên mất thực tế con đường tơ lụa đã biến mất rồi.
Tháng 11, bụng Phùng Anh không có động tĩnh gì, trong bụng Tiền Đa Đa trừ giấu thêm vài quá quít thì cũng chẳng có tin tức gì về con cái.
Cho nên có thể yên tâm đón năm mới rồi.
Năm nay Vân Nương lại tổ chức ngày thu hoạch mỗi năm có một lần.
Đây là ngày được nàng cực kỳ coi trọng, từ mười ngày trước đã sai quản gia Vân Kỳ bắc lều, lán ở sân phơi lớn trước đại trạch viện, bánh thịt chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn đợi tuyết xuống.
Vân Nương cố chấp cho rằng, tuyết rơi là dấu hiệu tốt để thu tô, nếu cuối năm mà không có tuyết rơi, nàng sẵn sàng đợi tới sang năm khi nào có tuyết mới nhận hoa hồng.
Ông trời chiều lòng nàng tới 26 tháng Chạp, trời đổ tuyết lớn.
Hai năm trước chỉ tùy tiện bắc cái lán cỏ, chuẩn bị ít bánh nướng, canh thịt cừu, thế coi như là chiêu đãi tốt lắm rồi.
Năm nay rõ ràng không thể như thế, cái lán cỏ đơn giản bốn mặt gió lùa đã thành phòng ấm, ngoài sân còn có hơn 30 chiếc lều da trâu, đều do Vân Chiêu mang từ tái thượng về, thuộc loại tốt nhất.
Vân Nương lòng ôm con ly miêu trắng như tuyết, được Phùng Anh và Tiền Đa Đa bầu bạn đi thị sát nô phó của mình.
Mặc dù nói thế là không đúng, bọn họ là thương nhân tự do, song Vân Nương vẫn cố chấp coi họ là điền hộ nhà mình, chẳng qua là bọn họ không làm ruộng thôi.
“ Trương Bỉnh Trung vì sao lại tới Tùy Châu Vũ Xương, hắn phải vào Thục mới đúng.” Vân Chiêu nghe báo cáo mới nhất, đặt bút lông trong tay xuống, day huyệt mi tâm, đám tặc khấu này chẳng chịu làm theo con đường đã vạch sẵn gì cả:
Từ Ngũ Tưởng suy đoán:” Theo ti chức thấy chẳng qua là kế hư hư thực thực, cuối cùng thì hắn vẫn vào Thục thôi, chẳng qua bây giờ đang tích góp thêm lương thảo.”
“ Lý Hồng Cơ bị mười lộ quân bao vây ở Hà Nam, tuy đã thoát vây, nhưng không muốn vào khu vực bị nạn châu chấu, loanh quanh bên ngoài thu hút được hơn 30 vạn nhân mã rồi quay về Nam Dương. Tiến về phía đám La Nhữ Tài, Mã Thủ Ứng, mục đích là thu nạp chúng tạo thế lực lớn hơn. Trương Bình Trung có vẻ rất đề phòng Lý Hồng Cơ nên rút quân khỏi Nam Dương rồi, rõ ràng không muốn bị Lý Hồng Sơ thôn tính.”
Vân Chiêu lảm động tác vặn mình:” Đây đều là chuyện hiển nhiên thôi, ngươi không định tốn thời gian nói điều vô nghĩa chứ.”
Từ Ngũ Tưởng có chút xấu hổ nói:” Chuyện chúng ta giao dịch với Trương Bỉnh Trung đã bị lộ rồi.”
“ Thế thì sao, chuyện chuyện này vốn chẳng giấu được ai.” Vân Chiêu nhún vai, Trương Bỉnh Trung cướp bóc vô số thứ tốt, trong đó có thứ huyện Lam Điền cần, hắn cũng cần nhiều tài nguyên, nên hai bên liền có giao dịch:
Từ Ngũ Tưởng cười khổ:” Tên này sau khi tới Cốc Thành, đánh tan quan quân thủ thành, giết huyện lệnh, cướp bóc mọc phen, sau đó tiến quân về Tùy Châu ... Đem danh sách quan viên lớn nhỏ đòi hắn hối lộ dán lên tường thành, tên của huyện tôn xếp thứ ba.”
Vân Chiêu nhếch môi cười nhạt:” Xem ra lần này hắn quyết tâm cắt đứt với chúng ta rồi.”
“ Đám Lưu Đại Thọ bắt chẹt hắn quá đáng rồi.”
“ Chưa quá, ngươi không thấy tên ta mới xếp thứ ba à? À phải, hai người đứng đầu là ai?”
Từ Ngũ Tưởng báo ra hai cái tên quen thuộc:” Là Dương Tự Xương, Vương Quốc Trinh, bây giờ thanh danh của chúng ta đã thối hoắc rồi, vô số ngự sử đàn hặc chúng ta, nói do chúng ta chèn ép quá mức, cho nên khiến Trương Bình Trung tạo phản. Còn có một vài tiếng nói yêu cầu ai sai người đó sửa, chĩa mũi giáo về phía chúng ta, ý đồ rõ ràng muốn chúng ta xuất binh.”
Vân Chiêu nghe tới đó càng ngửa mặt cười dài hết sức vui vẻ:” Được được, ta sai ta sửa, ta dám xuất binh, vấn đề là họ dám để ta xuất binh hay không thôi, ha ha ha ...”
Khoa khảo mấy năm qua, đất Thiểm Tây đã không còn ai trúng tiến sĩ nữa, điều này cho thấy rõ thái độ của người Quan Trung với triều đình thế nào.
Hệ thống quan viên của huyện Lam Điền nay đã vận hành hết sức ổn định trơn tru, có cơ cấu tuyển chọn trọng dụng rõ ràng, ai muốn rời mảnh đất yên bình này đi làm quan ở vùng hỗn loạn ngoài kia, nơm nớp lo sợ sống nay chết mai nữa.
Giờ khắp nơi Đại Minh đều chìm trong loạn lạc, châu chấu từ thảo nguyên đã bay tới tận kinh sư rồi.
Tới tháng 10 hoàng đế tế trời ở Kỳ Niên Điện cầu xin trời cao đừng giáng tội Đại Minh nữa, ti thiên giám viết câu trả lời của trời là: Thiện!
Ai ngờ 15 ngày sau châu chấu hoàn toàn biến mất.
Điều này làm hoàng đế có tự tin rất lớn.
Vân Chiêu cho rằng chẳng phải ông trời tha cho Đại Minh, mà là mùa đông sắp tới rồi, châu chấu cũng nên chết rồi, đó là quy luật tự nhiên.
Song nếu hoàng đế đã cho rằng đây là thể hiện của thiên nhân hợp nhất, quan viên toàn thể Đại Minh tất nhiên phải dâng thư chúc mừng hoàng đế, Vân Chiêu cũng không phải ngoại lệ, sai Từ Ngũ Tưởng viết bài văn tán tụng rồi gửi lên kinh sư.
Từ mùa thu tới trận tuyết đầu tiên, Vân Chiêu cũng chẳng đợi được quân lệnh của triều đình phái y xuất chinh, ngược lại, Dương Tự Xương nhận được mệnh lệnh mới, hắn tới vùng Đại Hồ, tọa trấn Nam Kinh, chỉ huy đại quân tiêu diệt Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, La Nhữ Tài, Mã Thủ Ứng.
Vân Chiêu tiếp tục đợi, đợi nửa tháng cũng không thấy hoàng đế xử trí những quan viên khuyên hắn chiêu an Trương Bình Trung, kẻ đào mồ tổ của Chu thị ...
Nếu như hoàng đế quên được cả thù hận đó, Vân Chiêu thấy mình trong mắt hoàng đế phải là người tốt, còn về phần lại bộ ra lệnh cho y tiến kinh báo cáo công tác, y coi như không tồn tại.
Thân là thần tử hai lòng, tất nhiên không cần mạo hiểm tiền kinh biểu thị tâm ý.
Trên lịch sử có rất nhiều người làm thế, tỉ lệ thành công chưa tới một thành, Hồng Môn Yến vì sao nổi tiếng, được đời đời tán tụng, vì nó là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Tuyệt đại đa số vừa tiến kinh một cái là bị người ta chặt đầu, không còn cơ hội về cố hương nữa.
Vì biểu đạt lòng sùng kính với hoàng đế, Vân thị gửi cho kinh sư một rương đồng bạc mới đúc, đồng thời Vân Chiêu cũng kiến nghị hoàng đế thống nhất cách sử dụng bạc trong toàn quốc, dùng đồng bạc thay thể cho mẩu bạc đủ thứ hình dạng.
Đây là kế hoạch phát tài lớn, không biết hoàng đế có nắm bắt được không, nếu để phí đúc đồng bạc lớn hơn giá trị của đồng bạc thì không liên quan tới Vân Chiêu.
Thành Lam Điền vẫn cô độc đứng trên thảo nguyên tái thượng, chu vi ba trăm dặm xung quanh không có người sống, thảo nguyên sa mạc xa hơn cũng tuyệt tích bóng người, cho dù là dưới chân Âm Sơn cỏ cây tốt tươi cũng yên ắng.
Kế vườn không nhà trống mà Đa Nhĩ Cổn làm với thành Lam Điền vô cùng hiệu quả.
Cũng may có hậu thuẫn mạnh mẽ từ huyện Lam Điền, được cung cấp vật tư sung túc, thành Lam Điền trải qua giai đoạn đầu chật vật đã trở thành một tiểu quốc có khả năng tự cung tự cấp.
Không còn phải chi viện cho thảo nguyên nữa huyện Lam Điền phát triển càng phồn thịnh, nơi này có nhân tài, có kỹ thuật, có nhân khẩu, có tiền tài cùng lượng lớn vật tư bốn phương tám hướng đổ tới, khiến tài chính huyện Lam Điền lần nữa phát triển nhảy vọt.
Đã có rất nhiều thương cổ tích cực góp ý với huyện Lam Điền, hi vọng mọi người hợp lực khai thông Đại Vận Hà tới Tây An, nối liền đông nam với Quan Trung.
Kẻ đưa ra kiến nghị này không tốt đẹp gì.
Rõ ràng là muốn dùng lại kế sách nước Hàn thời chiến quốc, giật dây nước Tần đào kênh Trịnh Quốc, dùng Đại Vận Hà này để kéo sụp tài chính của huyện Lam Điền.
Kiến nghị này rất kích động lòng người, có một số học tử Quan Trung bị kế hoạch khổng lồ này làm chấn kinh, sau đó là phát cuồng, bọn họ cho rằng, chỉ cần khai thông Đại Vận Hà này, thành Tây An khôi phục lại cảnh thịnh vường thời Đường thương cổ nườm nượp, thuyền che kín sông.
Nhưng bọn họ quên mất thực tế con đường tơ lụa đã biến mất rồi.
Tháng 11, bụng Phùng Anh không có động tĩnh gì, trong bụng Tiền Đa Đa trừ giấu thêm vài quá quít thì cũng chẳng có tin tức gì về con cái.
Cho nên có thể yên tâm đón năm mới rồi.
Năm nay Vân Nương lại tổ chức ngày thu hoạch mỗi năm có một lần.
Đây là ngày được nàng cực kỳ coi trọng, từ mười ngày trước đã sai quản gia Vân Kỳ bắc lều, lán ở sân phơi lớn trước đại trạch viện, bánh thịt chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn đợi tuyết xuống.
Vân Nương cố chấp cho rằng, tuyết rơi là dấu hiệu tốt để thu tô, nếu cuối năm mà không có tuyết rơi, nàng sẵn sàng đợi tới sang năm khi nào có tuyết mới nhận hoa hồng.
Ông trời chiều lòng nàng tới 26 tháng Chạp, trời đổ tuyết lớn.
Hai năm trước chỉ tùy tiện bắc cái lán cỏ, chuẩn bị ít bánh nướng, canh thịt cừu, thế coi như là chiêu đãi tốt lắm rồi.
Năm nay rõ ràng không thể như thế, cái lán cỏ đơn giản bốn mặt gió lùa đã thành phòng ấm, ngoài sân còn có hơn 30 chiếc lều da trâu, đều do Vân Chiêu mang từ tái thượng về, thuộc loại tốt nhất.
Vân Nương lòng ôm con ly miêu trắng như tuyết, được Phùng Anh và Tiền Đa Đa bầu bạn đi thị sát nô phó của mình.
Mặc dù nói thế là không đúng, bọn họ là thương nhân tự do, song Vân Nương vẫn cố chấp coi họ là điền hộ nhà mình, chẳng qua là bọn họ không làm ruộng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.