Minh Thiên Hạ

Chương 226: Rắc Rối Do Nữ Nhân Mang Tới.

Kiết Dữ 2

09/01/2023

Vân Chiêu đang chạy thục mạng, con lợn rừng béo núc cũng không chậm hơn chỉ là kêu eng éc váng đầu.

Từ tiên sinh râu tóc dựng ngược, tay giơ gậy lớn đuổi sát phía sau, liên tục quát tháo bảo Vân Chiêu đứng lại.

Khoảnh sân trước đại đường thư viện Ngọc Sơn náo nhiệt, các tiên sinh gần như tụ tập đầy đủ, nhưng mỗi người một thái độ, ví như lúc này Trương Hiền Lượng đút tay vào ống tay áo nhìn trời đất.

Hàn Độ cười hả hả khuyên giải:” Nguyên Thọ chớ nóng.”

Phùng Kỳ cười chảy cả nước mắt, tay vỗ đùi khen hay liên hồi.

Lưu Chương ngạc nhiên:” Nam lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đứa bé này nói có gì sai đâu chứ?”

Cát Xuân Huy nghe thấy tiếng náo loạt, nách vẫn kẹo cuốn sách, vội vàng chạy tới, thấy mỗi người một kiểu mặt kỳ quái thì không hiểu ra sao:” Nguyên Thọ huynh vì sao lại đuổi đánh Vân Chiêu như thế?

Triệu Nguyên Kỳ vừa cười vừa đáp:” Có gì đâu, Tây An tri phủ Lao Như Ý có một thê muội nhan sắc xinh đẹp, nguyện cùng Nguyên Thọ huynh kết thành khang lệ thôi mà.”

“ Ồ, thế thì đúng là hôn sự tốt, sao Nguyên Thọ huynh lại tức giận?”

Trương Hiền Lượng rút tay trong ống tay áo ra, vung nửa đoạn gậy gỗ:” Thời điểm tốt thế này không nói chính sự, lại đi bàn chuyện phong nguyệt, thật không hiểu ra làm sao.”

Lưu Chương giận mắng:” Ngươi là hán tử no không biết lòng người đói, ngươi nhi nữ song toàn, chẳng lẽ muốn nhìn Nguyên Thọ cô độc cả đời?”

Trương Hiền Lượng chỉ đám học sinh nhấp nhô xem náo nhiệt đằng xa:” Lúc trăm tuổi chẳng lẽ còn thiếu người để tang nữa hay sao?”

“ Nói cho cùng vẫn cần có nói nối dõi của mình, nếu không là bất hiếu.”

Đang lúc các vị tiên sinh tranh cãi với nhau thì Từ tiên sinh thở hồng hộc quay về.

Hàn Độ tặc lưỡi:” Vậy mà huynh không đuổi kịp.”

Từ tiên sinh đấm lưng nghiến răng kèn kẹt:” Con lợn đó khinh lão phu tuổi già sức yếu.”

Phùng Kỳ khó khăn lắm mới ngừng cười được, cầm bức tranh trải ra cho Từ tiên sinh xem:” Xem đi này, nhìn từ tranh thì dung mạo thực sự không tệ đâu.”

Từ tiên sinh giật bức tranh xé tan nát:” Ta đã già rồi.”

Triệu Nguyên Kỳ tỏ ra thông cảm: “ Lực bất tòng tâm rồi sao?”

Nam nhân không cần biết bao tuổi, ở loại chuyện này tuyệt đối không nhận mình kém, Từ tiên sinh cũng không thoát tục: “ Ta đang nói tới tuổi.”

“ Thập bát tân nương bát thập lang là chuyện đẹp mà, huống hồ huynh vẫn độ tráng niên, tuổi chưa quá 50, cưới vợ sinh con có gì không phải.”



Đối diện với sự trêu chọc của đám bạn già, Từ tiên sinh hậm hực nói:” Đối tượng cầu thân của người ta là tên tiểu tử y, y không chịu, nên đẩy cho ta, có loại học sinh nào như thế không, mà lại không phải lần đầu.”

Âu Dương Chí cười ngạt thở, lau nước mắt hỏi:” Không biết lần trước là những giai lệ nhà nào?”

“ Đại hộ Lưu thị của Đông Hương Lam Điền, tiếp đó nữa là huyện chủ bạ, còn có tiểu khuê nữ của huyện lệnh Trường An, còn có nhà tuyên bố hồi môn một vạn lượng.”

Phùng Kỳ tấm tắc khen:” Toàn là nhân duyên không tệ.”

Từ tiên sinh ném gậy gỗ đi, chỉ đám bạn già:” Các ngươi đều muốn xem trò cười của lão phu chứ gì?”

Âu Dương Chí huých vai Từ tiên sinh, háy mắt cực gian:” Kỳ thực động lòng rồi phải không?”

Từ tiên sinh thở dài xua tay không đáp.

Vậy là đã rõ rồi, Trương Hiền Lượng cười nhạt:” Nếu đã động lòng, vậy thì nên động thủ, làm người thật tình thật tính còn hơn đi làm kẻ tiểu nhân, ngươi không tiện ra mặt, vậy để lão phu đi tìm Vân Chiêu, cùng y ban bài thỏa đáng chuyện này.”

Nói xong phất ống tay áo đi về phía Vân Chiêu bỏ chạy.

“ Hiền Lượng huynh ...”

Từ tiên sinh vừa vươn tay ra định ngăn cản thì bị mấy tiên sinh khác cười ha hả kéo đi rồi, nói là chuẩn bị đồ cho tân lang.

Giờ Vân Chiêu cứ ngửi thấy mùi khoai lang nướng là lại ợ chua.

Không may là Vân Dương ăn thứ này không biết chán, ngày nào cũng ăn, thiếu điều nhốt mình luôn trong hầm khoai lang.

“ Nhiều mỹ nhân như thế, sao không để phần ta?” Vân Dương vừa nhai khoai lang nướng, vừa hỏi Vân Chiêu đang ngồi bên cạnh dựa lưng vào con lợn rừng thở hồng hộc:

Nhìn củ khoai lang vàng khè trong tay Vân Dương, dạ dạy Vân Chiêu lại ợ một tiếng, cố nén cảm giác buồn nôn nói:” Nếu ngươi bớt đi Minh Nguyệt lâu vài lần, nói không chừng có khuê nữ nhà tử tế muốn gả cho ngươi.”

Vân Dương gân cổ cãi:” Ta đi Minh Nguyệt lâu là muốn xem có cơ hội làm ăn không?”

“ Kết quả là lần nào cũng cho tiền lão bảo tử chứ gì?” Vân Chiêu mỉa mai:

“ Thì cô nương trong đó đều người đáng thương mà .”

“ Xéo!”

“ Biết ngay mà, ngươi coi thường ta.”

Vân Dương nói xong giận dỗi bê rổ khoai lang bỏ đi, chân bước lạch bạch như vịt về nhà.



Vân Chiêu dựa người vào chân tường, lẩm bẩm, không kẻ nào chịu nghe lời, mình toàn muốn tốt cho họ, sao không chịu nghe chứ?

Sống hai đời Vân Chiêu chưa bao giờ trải qua chuyện như thế.

Trong vòng một ngày có sáu bà mai ăn mặc lòe loẹt tô song trát phấn trông thấy gớm tới bái phỏng mẹ y, hi vọng có thể đem khuê nữ tốt nhất trong tay đưa vào Vân gia đại trạch.

Đúng thế, là đưa vào, bọn họ đại biểu cho nhà nữ tựa hồ không để ý khuê nữ của mình vào Vân thị có địa vị gì, chỉ cần đưa khuê nữ vào cái đại trạch chẳng hề xa hoa gì của Vân thị là được rồi.

Những khuê nữ đó đại đa số là con nhà có tiền, trong đó có vài người thực sự rất xinh đẹp.

Cho tới lúc này Vân Chiêu mới hiểu được vài chuyện mà y từng đọc được trên sử sách, ví như nhà Thái Kinh có nha hoàn chuyên thái hành, ví như nhà Nghiêm Thế Phiên dùng miệng nha hoàn làm ống nhổ.

Quá kinh tởm! Nhất là Nghiêm Thế Phiên.

Đương nhiên kinh tởm hơn nữa là đám phụ huynh của những khuê nữ đó..

Vân Nương không nghĩ như vậy, Vân thị đã có 11 khuê nữ đang đợi gả, mỗi khuê nữ đều được nàng dạy bảo rất tốt.

Trừ Vân Tú để Cao Kiệt vớ bở, dưới sự kiên trì của Vân Chiêu, đến nay đám tỷ muội của y vẫn ở nhà hạnh phúc làm khuê nữ vô lo vô nghĩ.

Các tiểu cô nương ngày xưa ở trại thổ phỉ đi ra mang theo đủ loại tật này tật nọ biến mất rồi, bây giờ biến thành 11 đại gia khuê tú.

Đúng thế đấy, Vân Nương dạy khuê nữ trong nhà như vậy đấy, toàn là dựa theo tưởng tượng của nàng thôi, dù sao nhà mẹ đẻ của nàng ở Tây An cũng chẳng phải là đại thế gia gì, kiến thức nàng không nhiều, chỉ đành dựa vào tưởng tượng, cùng nghe đồn.

Mà trong chuyện này Tiền Đa Đa không nghi ngờ gì nữa, chính là quân sư đầu chó của Vân Nương ... Sau đó Vân Chiêu liền có thêm 11 tỷ muội biết văn biết thơ, biết tính sổ sách, biết cưỡi ngựa, thậm chí còn biết bắn súng.

Đương nhiên Tiền Đa Đa cực lực muốn nhấn mạnh vào sự quyến rũ bị Vân Nương nghiêm khắc từ chối.

Nữ nhân rất phiền phức, nhất là sau khi đọc sách, có kiến thức, thêm vào Vân thị không cấm loại sách dạy hư nữ nhân như Tây Sương Ký, cho nên tự tin của họ bành trướng cực điểm.

Làm như thế hậu quả nghiêm trọng là .... Nông gia hán chất phác, cường đạo thô lỗ đã không còn là giai tế trong mắt các nàng nữa, các nàng thích nam nhân anh tuấn, sạch sẽ, thích chưa nói đã cười ... Tức là loại tra nam ấy.

Tấm gương tuyển phu tế cho nữ tử Vân thị có sẵn rồi, Cao Kiệt, cái tên tướng mạo đoan chính anh khí bừng bừng, chân tay dài, biết nói câu chuyện dí dỏm ... Kẻ từng ngủ với lão bà người ta, bị người ta vác dao truy sát.

Hay Tiền Thiểu Thiểu còn tuấn tú hơn các nàng ... Tên âm hiểm đến Vân Chiêu còn rợn người.

Còn về phần Vân Chiêu, không anh vũ như Cao Kiệt, không đẹp đẽ như Tiền Thiểu Thiểu, xưa nay không được coi là giai tế được bọn họ công nhận.

Điều này khiến Vân Chiêu bị tổn thương nhiều lắm, Cao Kiệt là cái tên dụ dỗ lão bà của cấp trên, tiền án đầy rẫy, thế mà là đối tượng tốt à?

Tiền Thiểu Thiểu ấy à, Vân Chiêu tưởng tượng nữ tử chả cho hắn, nữ nhân đó phải đáng thương lắm, tới tối chui vào chăn phát hiện ra một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả mình, nữ nhân đó phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook