Chương 861: Rào Không Chặt Sẽ Có Chó Chui Vào. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vân Chiêu xử lý xong văn thư trong ngày, đứng dậy làm vài động tác đỡ mỏi cổ, mới hai mấy đã có dấu hiệu bệnh văn phòng, y không khỏi lo cho tuổi già của minh, vừa làm động tác thể dục vừa nói với Bùi Trọng: “ An bài đi , mấy ngày tới ta sẽ lần lượt nói chuyện với các vị tiên sinh Hàn Độ, Phùng Kỳ, Lưu chương, Âu Dương Chí.”
Bùi Trọng cẩn thận hỏi lại:” Thứ tự như bệ hạ vừa nói ạ?”
“ Ừ, cứ thế mà an bài.”
“ Có cần chuẩn bị đề tài thảo luận không ạ?”
“ Không cần, chỉ uống trà tán gẫu thôi.”
Lúc này trăng non vừa nhú đầu lên rặng núi phía đông, Vân Chiêu khẽ thở dài rời đại thư phòng, hôm nay y lại cùng Từ Nguyên Thọ tranh luận một trận lớn, ông già ương ngạnh đó không chịu trả máy điện báo cho y, lại còn lấy một đống lời lẽ thánh hiền từ đời nào ra để khuyên bảo y làm một thánh quân.
Mấy ngày qua thành Ngọc Sơn nóng bức khó chịu, mới rời khỏi đại thư phòng có núi băng làm mát, Vân Chiêu đã cảm tưởng mình bước vào một cái lồng hấp cực lớn, chẳng mấy chốc người ướt đẫm, y phục dính vào da hết sức không thoải mái.
Nhưng khó chịu phần lớn là tới từ tâm cảnh, Vân Chiêu đứng giữa bầu trời, thả lỏng tâm tình để mặc mồ hôi chảy xuống, bao năm trôi qua y có một thành tựu đáng kể trong việc điều tiết cảm xúc của mình. Cũng là bị ép mà ra, nếu không bị đống chuyện ép phát điên rồi.
Mùa hè không có mồ hôi sao gọi là mùa hè.
Giống như mùa xuân không cày cấy, mùa thu không thu hoạch, đều là không thể chấp nhận.
Kết quả là khi về nhà, Vân Chiêu trông thê thảm vô cùng.
Y vốn sợ nóng, vì thể hiện uy nghi đế vương, y phục trên người mặc vừa nhiều vừa dầy, đứng giữa trời lâu thế, suýt chết ngốt, tâm cảnh có thể điều chỉnh cơ mà thứ khác thì không.
“ Ông trời ơi, phu quân làm gì thế? “ Tiền Đa Đa cũng là người cực kỳ sợ nóng, cho nên tới mùa hè là nàng rất ít khi rời hậu trạch, giờ hai đứa nhi tử đã đưa tới thư viện, bảy ngày về nhà một lần, cho nên người mặc y phục mỏng manh, yếm lót ẩn ẩn hiện hiện nhìn thấy chỉ muốn sờ:
Vân Chiêu vừa mới đặt tay lên mông Tiền Đa Đa, nàng đã như chạm phải sắt nóng, lách người tránh đi, lườm trượng phu: “ Không chơi với chàng, nóng lắm.”
“ Vậy thì cùng đi tắm đi.”
“ Thiếp vừa tắm rồi, còn sức nước hoa, phu quân ngửi xem.”
Tiền Đa Đa thích mùi hoa lan, loại hương này nhạt, nhưng lưu lại rất lâu. Ngửi qua một cái, Vân Chiêu thấy người ngứa ngáy, nhéo hông Tiền Đa Đa một cái: “ Nàng là đồ yêu tinh.”
Rồi vội vàng chạy đi.
Trời qua nóng lại tắm nước nóng, lúc ngâm nước nóng thì khó chịu, nhưng từ trong thùng tắm đi ra, cả thế giới trở nên mát mẻ, gió tối thổi qua, như ở tiên cảnh.
Hút hơi thuốc lá, uống thêm ngụm rượu nho, Vân Chiêu nói với Tiền Đa Đa ngồi chơi xích đu ở đối diện, đột nhiên nói:” Nếu có một ngày ta muốn giết Từ tiên sinh, nàng nhớ khuyên ta vài lần.”
Tiền Đa Đa đu đưa người trên ghế đu: “ Thiếp nghĩ khi đó chàng hẳn là đã có lý do không thể không giết.”
“ Chưa chắc, quyền lực quá lớn, khó tránh khỏi lúc không hại lòng muốn hủy diệt người ta.” Vân Chiêu ngửa cổ uống cạn ly rượu nho mát lạnh: “ Giống Sùng Trinh, mỗi lần giết một trung thần là sau đó lại hối hận, ta phải kháng cự lại sự dụ hoặc này, tránh làm việc để rồi hối hận. Quyền lực đúng là xuân dược với nam nhân, nó khiến người ta có ảo giác, thiên hạ này là của mình, có thể làm bất kỳ chuyện gì.”
Tiền Đa Đa tới gần Vân Chiêu giận dỗi: “ Nếu chàng uống xuân dược thì thiếp đã mừng, gần đây chàng rất qua loa.”
“ Nàng biết mà, ta không nói xuân dược đó. “ Vân Chiêu hắng giọng:
Tiền Đa Đa cười khúc khích: “ Giống nhau cả thôi.”
Nếu không phải quá nóng, Vân Chiêu sẽ cho con yêu tinh đó biết, mình không cần xuân dược vẫn có thể khiến nàng ngoan ngoãn quy hàng.
Nhưng mà thực sự nóng quá.
Nóng không phải là chỉ toàn chuyện xấu, chính nhờ tháng 5 mà lúa mạch Quan Trung nối nhau chín vàng ngoài đồng, báo hiệu đã tới lúc thu hoạch.
Vân Chiêu như thông lệ, xuất hiện ở ruộng lúa Lam Điền.
Giờ người huyện Lam Điền trồng lúa mạch trồng ra cả khí thế, loại khí thế này không đơn giản là thật nhiều ruộng lúa mạch gộp lại mới nhau là thành, mà nhờ cả cánh đồng lúa mạch chỉnh tề đều tăm tắp, giống như quân trận vậy.
Mọi năm lúa mạch Lam Điền không mọc đều tăm tắp như thế này, vì trình độ người trồng tốt xấu lẫn lộn, phân bón cũng mỗi nhà một kiểu, thêm vào đất đai màu mỡ khác nhau nên lúa mọc cũng khác nhau rất lớn.
Năm nay kỳ tích xuất hiện.
Vân Chiêu hái một bông lúa mạch, cầm trong tay vò mạnh, thổi vỏ đi, còn lạt hạt lúa chắc mẩy trong lòng bàn tay.
Y đếm thật kỹ, ba mươi mốt hạt.
Vân Chiêu ném cả ba mươi một hạt lúa mạch vào mồm, nói với Trương Quốc Trụ cũng đội mũ cỏ đi thăm ruộng: “ Nông quan này nên thăng chức.”
Trương Quốc Trụ mỉm cười: “ Nếu bình quân một bông lúa có 31 hạt thì thưởng cũng không hề quá, nhưng mà thần vẫn muốn đợi sản lượng cả mẫu đưa ra rồi hẵng tính.”
“ Chả lẽ có vấn đề?” Vân Chiểu hơi ngẩn người:
“ Bệ hạ nhìn ruộng lúa mạch này, được người ta chăm sóc chỉnh tề như vậy, liệu có cần thiết không? Nông gia mà, đâu phải nơi cầu kỳ như vậy. Bây giờ ruộng lúa mạch này chỉnh tề như một, đầu tư nhân lực vật lực không phải là ít, thần hoài nghi phải chăng bọn họ có mục đích nào đó mới không tiếc tốn chi phí đầu tư như vậy. “ Trương Quốc trụ cau mày: “ Ví như vừa rồi bệ hạ vừa nhắc tới ... Thăng quan tiến chức. Nay bệ hạ mang trọng trách thiên hạ trên người, một câu nói ra có thể khiến người ta một tấc lên trời, khó tránh khỏi có kẻ lợi dụng khao khát thiên hạ đại trị mà làm ra thứ giống điềm lành lấy lòng bệ hạ.”
Vân Chiêu mặt co giật hừ lạnh: “ Nếu thực sự có loại chuyện này, ta lột cái da chó của lão già Lưu chủ bạ đó.”
Trương Quốc Trụ cười khổ:” Tốn kém không nhỏ, ắt không phải là do huyện Lam Điền bỏ ra, con chó già Lưu chủ bạ trung thành với bệ hạ không cần nghi ngờ, bất kể là ai làm chuyện này thì bệ hạ cũng thu được lúa mạch tốt, không hề thiệt thòi.”
Vân Chiêu nhìn lại ruộng lúa mạch mỹ lệ lần nữa, giờ thì chẳng thấy đẹp đẽ gì cả, y còn rất tức giận, sao tất cả mọi người lại muốn lừa y như thế, bách tính thuần phác ngày xưa đi đâu mất rồi.
Tới huyện Lam Điền, Vân Chiêu luôn ở trong huyện nha.
Bởi vì y đã làm huyện lệnh Lam Điền rất nhiều năm, cho nên dù thành hoàng đế rồi, huyện Lam Điền vẫn không có huyện lệnh.
Lưu chủ bạ cứ hai năm sẽ từ chủ bạ biến thành huyện thừa, hai năm sau lại từ huyện thừa biến thành chủ bạ, tóm lại là chuyện lớn chuyện nhỏ trong huyện kỳ thực do cái lão già này làm.
Có câu huyện lệnh kinh thành chẳng bằng chó, nhưng mà không bao gồm Lưu chủ bạ, lão già này năm nay đã sáu mươi lăm rồi, nhưng không hề có chút tự giác của người già, suốt ngày tinh thần ngời ngời xuất hiện ở khắp nơi.
Mỗi lần Vân Chiêu tới huyện Lam Điền, ông ta liền hóa thành hoạn quan già, hầu hạ y không bới móc vào đâu được.
Yêu cầu của Vân Chiêu với huyện Lam Điền tất nhiên là sẽ cao hơn nơi khác, nhưng mà nhiều năm qua Lưu chủ bạ không làm Vân Chiêu thất vọng.
Buổi tối Vân Chiêu một mình ngồi ở huyện nha trống không xử lý công văn, Lưu chủ bạ bê nước ô mai ướp đá về, nhẹ nhàng đặt ở chỗ thuận lợi cho Vân Chiêu, sau đó ngồi xuống ở vị trí làm việc của chủ bạ, làm việc cùng Vân Chiêu.
Ông ta xử lý công vụ rất nhanh, tay chân liên hồi, nhưng mắt không rời Vân Chiêu, thấy Vân Chiêu cầm bát nước ô mai lên uống liền dừng công việc, đợi bệ hạ sai bảo.
“ Lão Lưu nói thật đi, cái mảnh ruộng hôm nay ta đi xem là sao?”
Bùi Trọng cẩn thận hỏi lại:” Thứ tự như bệ hạ vừa nói ạ?”
“ Ừ, cứ thế mà an bài.”
“ Có cần chuẩn bị đề tài thảo luận không ạ?”
“ Không cần, chỉ uống trà tán gẫu thôi.”
Lúc này trăng non vừa nhú đầu lên rặng núi phía đông, Vân Chiêu khẽ thở dài rời đại thư phòng, hôm nay y lại cùng Từ Nguyên Thọ tranh luận một trận lớn, ông già ương ngạnh đó không chịu trả máy điện báo cho y, lại còn lấy một đống lời lẽ thánh hiền từ đời nào ra để khuyên bảo y làm một thánh quân.
Mấy ngày qua thành Ngọc Sơn nóng bức khó chịu, mới rời khỏi đại thư phòng có núi băng làm mát, Vân Chiêu đã cảm tưởng mình bước vào một cái lồng hấp cực lớn, chẳng mấy chốc người ướt đẫm, y phục dính vào da hết sức không thoải mái.
Nhưng khó chịu phần lớn là tới từ tâm cảnh, Vân Chiêu đứng giữa bầu trời, thả lỏng tâm tình để mặc mồ hôi chảy xuống, bao năm trôi qua y có một thành tựu đáng kể trong việc điều tiết cảm xúc của mình. Cũng là bị ép mà ra, nếu không bị đống chuyện ép phát điên rồi.
Mùa hè không có mồ hôi sao gọi là mùa hè.
Giống như mùa xuân không cày cấy, mùa thu không thu hoạch, đều là không thể chấp nhận.
Kết quả là khi về nhà, Vân Chiêu trông thê thảm vô cùng.
Y vốn sợ nóng, vì thể hiện uy nghi đế vương, y phục trên người mặc vừa nhiều vừa dầy, đứng giữa trời lâu thế, suýt chết ngốt, tâm cảnh có thể điều chỉnh cơ mà thứ khác thì không.
“ Ông trời ơi, phu quân làm gì thế? “ Tiền Đa Đa cũng là người cực kỳ sợ nóng, cho nên tới mùa hè là nàng rất ít khi rời hậu trạch, giờ hai đứa nhi tử đã đưa tới thư viện, bảy ngày về nhà một lần, cho nên người mặc y phục mỏng manh, yếm lót ẩn ẩn hiện hiện nhìn thấy chỉ muốn sờ:
Vân Chiêu vừa mới đặt tay lên mông Tiền Đa Đa, nàng đã như chạm phải sắt nóng, lách người tránh đi, lườm trượng phu: “ Không chơi với chàng, nóng lắm.”
“ Vậy thì cùng đi tắm đi.”
“ Thiếp vừa tắm rồi, còn sức nước hoa, phu quân ngửi xem.”
Tiền Đa Đa thích mùi hoa lan, loại hương này nhạt, nhưng lưu lại rất lâu. Ngửi qua một cái, Vân Chiêu thấy người ngứa ngáy, nhéo hông Tiền Đa Đa một cái: “ Nàng là đồ yêu tinh.”
Rồi vội vàng chạy đi.
Trời qua nóng lại tắm nước nóng, lúc ngâm nước nóng thì khó chịu, nhưng từ trong thùng tắm đi ra, cả thế giới trở nên mát mẻ, gió tối thổi qua, như ở tiên cảnh.
Hút hơi thuốc lá, uống thêm ngụm rượu nho, Vân Chiêu nói với Tiền Đa Đa ngồi chơi xích đu ở đối diện, đột nhiên nói:” Nếu có một ngày ta muốn giết Từ tiên sinh, nàng nhớ khuyên ta vài lần.”
Tiền Đa Đa đu đưa người trên ghế đu: “ Thiếp nghĩ khi đó chàng hẳn là đã có lý do không thể không giết.”
“ Chưa chắc, quyền lực quá lớn, khó tránh khỏi lúc không hại lòng muốn hủy diệt người ta.” Vân Chiêu ngửa cổ uống cạn ly rượu nho mát lạnh: “ Giống Sùng Trinh, mỗi lần giết một trung thần là sau đó lại hối hận, ta phải kháng cự lại sự dụ hoặc này, tránh làm việc để rồi hối hận. Quyền lực đúng là xuân dược với nam nhân, nó khiến người ta có ảo giác, thiên hạ này là của mình, có thể làm bất kỳ chuyện gì.”
Tiền Đa Đa tới gần Vân Chiêu giận dỗi: “ Nếu chàng uống xuân dược thì thiếp đã mừng, gần đây chàng rất qua loa.”
“ Nàng biết mà, ta không nói xuân dược đó. “ Vân Chiêu hắng giọng:
Tiền Đa Đa cười khúc khích: “ Giống nhau cả thôi.”
Nếu không phải quá nóng, Vân Chiêu sẽ cho con yêu tinh đó biết, mình không cần xuân dược vẫn có thể khiến nàng ngoan ngoãn quy hàng.
Nhưng mà thực sự nóng quá.
Nóng không phải là chỉ toàn chuyện xấu, chính nhờ tháng 5 mà lúa mạch Quan Trung nối nhau chín vàng ngoài đồng, báo hiệu đã tới lúc thu hoạch.
Vân Chiêu như thông lệ, xuất hiện ở ruộng lúa Lam Điền.
Giờ người huyện Lam Điền trồng lúa mạch trồng ra cả khí thế, loại khí thế này không đơn giản là thật nhiều ruộng lúa mạch gộp lại mới nhau là thành, mà nhờ cả cánh đồng lúa mạch chỉnh tề đều tăm tắp, giống như quân trận vậy.
Mọi năm lúa mạch Lam Điền không mọc đều tăm tắp như thế này, vì trình độ người trồng tốt xấu lẫn lộn, phân bón cũng mỗi nhà một kiểu, thêm vào đất đai màu mỡ khác nhau nên lúa mọc cũng khác nhau rất lớn.
Năm nay kỳ tích xuất hiện.
Vân Chiêu hái một bông lúa mạch, cầm trong tay vò mạnh, thổi vỏ đi, còn lạt hạt lúa chắc mẩy trong lòng bàn tay.
Y đếm thật kỹ, ba mươi mốt hạt.
Vân Chiêu ném cả ba mươi một hạt lúa mạch vào mồm, nói với Trương Quốc Trụ cũng đội mũ cỏ đi thăm ruộng: “ Nông quan này nên thăng chức.”
Trương Quốc Trụ mỉm cười: “ Nếu bình quân một bông lúa có 31 hạt thì thưởng cũng không hề quá, nhưng mà thần vẫn muốn đợi sản lượng cả mẫu đưa ra rồi hẵng tính.”
“ Chả lẽ có vấn đề?” Vân Chiểu hơi ngẩn người:
“ Bệ hạ nhìn ruộng lúa mạch này, được người ta chăm sóc chỉnh tề như vậy, liệu có cần thiết không? Nông gia mà, đâu phải nơi cầu kỳ như vậy. Bây giờ ruộng lúa mạch này chỉnh tề như một, đầu tư nhân lực vật lực không phải là ít, thần hoài nghi phải chăng bọn họ có mục đích nào đó mới không tiếc tốn chi phí đầu tư như vậy. “ Trương Quốc trụ cau mày: “ Ví như vừa rồi bệ hạ vừa nhắc tới ... Thăng quan tiến chức. Nay bệ hạ mang trọng trách thiên hạ trên người, một câu nói ra có thể khiến người ta một tấc lên trời, khó tránh khỏi có kẻ lợi dụng khao khát thiên hạ đại trị mà làm ra thứ giống điềm lành lấy lòng bệ hạ.”
Vân Chiêu mặt co giật hừ lạnh: “ Nếu thực sự có loại chuyện này, ta lột cái da chó của lão già Lưu chủ bạ đó.”
Trương Quốc Trụ cười khổ:” Tốn kém không nhỏ, ắt không phải là do huyện Lam Điền bỏ ra, con chó già Lưu chủ bạ trung thành với bệ hạ không cần nghi ngờ, bất kể là ai làm chuyện này thì bệ hạ cũng thu được lúa mạch tốt, không hề thiệt thòi.”
Vân Chiêu nhìn lại ruộng lúa mạch mỹ lệ lần nữa, giờ thì chẳng thấy đẹp đẽ gì cả, y còn rất tức giận, sao tất cả mọi người lại muốn lừa y như thế, bách tính thuần phác ngày xưa đi đâu mất rồi.
Tới huyện Lam Điền, Vân Chiêu luôn ở trong huyện nha.
Bởi vì y đã làm huyện lệnh Lam Điền rất nhiều năm, cho nên dù thành hoàng đế rồi, huyện Lam Điền vẫn không có huyện lệnh.
Lưu chủ bạ cứ hai năm sẽ từ chủ bạ biến thành huyện thừa, hai năm sau lại từ huyện thừa biến thành chủ bạ, tóm lại là chuyện lớn chuyện nhỏ trong huyện kỳ thực do cái lão già này làm.
Có câu huyện lệnh kinh thành chẳng bằng chó, nhưng mà không bao gồm Lưu chủ bạ, lão già này năm nay đã sáu mươi lăm rồi, nhưng không hề có chút tự giác của người già, suốt ngày tinh thần ngời ngời xuất hiện ở khắp nơi.
Mỗi lần Vân Chiêu tới huyện Lam Điền, ông ta liền hóa thành hoạn quan già, hầu hạ y không bới móc vào đâu được.
Yêu cầu của Vân Chiêu với huyện Lam Điền tất nhiên là sẽ cao hơn nơi khác, nhưng mà nhiều năm qua Lưu chủ bạ không làm Vân Chiêu thất vọng.
Buổi tối Vân Chiêu một mình ngồi ở huyện nha trống không xử lý công văn, Lưu chủ bạ bê nước ô mai ướp đá về, nhẹ nhàng đặt ở chỗ thuận lợi cho Vân Chiêu, sau đó ngồi xuống ở vị trí làm việc của chủ bạ, làm việc cùng Vân Chiêu.
Ông ta xử lý công vụ rất nhanh, tay chân liên hồi, nhưng mắt không rời Vân Chiêu, thấy Vân Chiêu cầm bát nước ô mai lên uống liền dừng công việc, đợi bệ hạ sai bảo.
“ Lão Lưu nói thật đi, cái mảnh ruộng hôm nay ta đi xem là sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.