Minh Thiên Hạ

Chương 1000: Sắt Rỉ Cũng Phải Luyện Thành Đinh.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Ở Nam Dương có một hình phạt gọi là phơi cá, chính là trói một người vào cột, hất nước biển lên sau đó đem phơi nắng.

Ngư dân làm cá muối như vậy đấy, rất đơn giản, ai cũng làm được cả.

Hàn Tú Phân cho rằng Vân Văn là con cá muối vừa khắm vừa cứng, nên chuẩn bị hình phạt này, đám quan quân của hắn tham gia vào trận chiến đảo Vi Tư Đặc cũng được đãi ngộ tương tự, binh sĩ lại được tán dương.

Đây là đội quân đặc biệt, quan chức càng cao cho thấy lòng trung thành của họ với hoàng đế càng lớn, nhưng địa vị không quyết định năng lực.

Để những kẻ vụng nắm quyền lực cao trong quân đội là sự vô trách nhiệm lớn nhất.

Hàn Tú Phân từ sau khi rời Ngọc Sơn luôn cầm quân, quan quân nàng đề bạt lên nhiều vô số kể, có thể nói sáu thành quan quân hải quân là do một tay nàng đề bạt.

Bởi thế nàng có cái nhìn riêng về tổ chức quân đội.

Chuyện người khác lo lắng nàng sẽ lớn mạnh, ba năm trước nàng giải quyết rồi, khi về Ngọc Sơn nàng chính thức thề trước mọi người, cả đời không kết hôn, sinh con, vì nàng đả gả mình cho Đại Minh.

Chính vì thế mà Hàn Tú Phân có thể đảm nhận quan tối cao ở Nam Dương lâu như thế, cả kế hoạch hạm đội một và hạm đội hai luân phiên trú phòng cũng không cần.

Có thể nói ở Nam Dương này, Hàn Tú Phân là vua không ngai, cho nên nàng ra lệnh thì dù đó có là nhi tử của Vân Dương chăng nữa cũng không ai dám làm trái.

Tổng cổng có mười tám quan quân thuộc Vân thị bị lôi ra ngoài bờ biển, lột hết quần áo, chỉ để lại mỗi cái quần cộc, sau đó trói vào những chiếc cột lớn, một đám quân tốt đi múc nước biển dội ào ào lên người bọn họ.

Khi nước biển vừa mới rưới lên người thì mát mẻ dễ chịu, đợi nắng làm nó bốc hơi, để lại lớp muối trắng trên người, da phơi nắng tới phồng rộp, không nói tới đụng chạm vào, ngay cả gió biển thổi qua thôi cũng khiến người ta đau đớn vô cùng.

Ánh nắng giữa trưa thiêu đốt, Vân Văn cảm giác toàn thân mình cũng đang bốc cháy, lúc đầu hắn nghĩ Hàn Tú Phân chỉ dọa mình, khi biết là thật, bị cơn đau không cách nào diễn tả dày vò, hắn lớn tiếng nhận sai. Lúc này đây khi từng huynh đệ trong tộc lả dần trong tiếng kêu la thảm thiết, Vân Văn cho rằng Hàn Tú Phân thực sự muốn giết mình, cho nên hắn không cầu xin nữa, cầu xin một kẻ muốn giết mình, hắn không làm được.

Hắn cắn chặt răng, không kêu lấy dù một tiếng, cho tới khi mắt tối sầm, không biết gì nữa.

Sau khi bọn họ phơi nắng tới hôn mê, quân y đợi một bên đưa tới bóng râm, dùng nước sạch rửa muối trên người, sau đó chữa trị thương tích trên da thịt.

Vân Văn trong hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy hộ sĩ khá xinh đẹp, mắt vừa mở ra đã nhìn chằm chằm vào ngực người ta, không ngờ câu đầu tiên là: “ Ta muốn uống sữa.”

Hộ sĩ gặp chuyện như vậy nhiều rồi, lạnh nhạt nói: “ Chín lần rưới chín lần phơi mới thành thủy thủ hợp cách.”



Vân Văn tựa chẳng nghe thấy lời nàng, vẫn nói: “ Ta muốn uống sữa.”

Hội sĩ nhìn kỹ lại, phát hiện tên này vẫn còn ở trạng thái nữa hôn mê, chứ không phải có ý trêu chọc mình, dùng quạt quạt làn da đỏ rực của hắn, mong sớm đóng vảy.

Vân Trấn rõ ràng là đỡ hơn nhiều, hắn đã có thể ngồi dậy dù toàn thân vẫn đau đớn tới méo mặt, khi hắn cũng học Vân Văn đòi sữa, kết quả bị hộ sĩ vỗ một phát lên mông, thế là hắn phát ra một tiếng gào thê thảm tột độ có lẽ nhân loại chưa từng nghe thấy.

Hàn Tú Phân tới, sau khi đích thân kiểm tra vết thương Vân Văn, nói với quân y: “ Chữa trị cho tốt, bệ hạ đã giao chim non vào tay ta, ta phải trả lại đại bàng cho bệ hạ.”

Quân y vâng một tiếng, năm xưa Hàn Tú Phân còn trải qua chín lần phơi nắng, giờ đây dù nàng có ngâm mình trong nước biển hai ngày chăng nữa thì da vẫn nguyên vẹn.

Vân Văn nào biết, ánh mắt vô thần thều thào: “ Hàn di, tha cho tiểu chất, tiểu chất không có năng lực đó.”

Hàn Tú Phân nhạt giọng: “ Ta biết tên vô dụng ngươi không có, nhưng sắt vụn vào tay ta cũng sẽ bị rèn thành thép.”

Vân Văn thống khổ dùng đầu húc vào giường, nhưng giường bện bằng xơ dừa, húc không chết.

“ Tiểu tử, ngươi có được địa vị, có được mọi thứ quá dễ dàng, chưa từng chịu khổ mà đã là thượng tá thực quyền trong quân, điều đó là không đúng. Quân đội Đại Minh không thể có phế vật, không nghĩ cha ngươi nghĩ gì, ta có quyền tước quân hàm của ngươi, nhưng ta nhất định phải rèn luyện ngươi thành thượng tá hợp cách. Để ngươi không thể thành sỉ nhục của quân đội.”

Chỉ nghe tới đó Vân Văn tiếp tục ngất xỉu.

Quân đội là đoàn thể vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, khi quan quân bị phơi nắng lột da, binh sĩ được ưu đãi cũng rời bóng răm, tự rưới nước lên người.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng bãi biển, Hàn Tú Phân lại nở nụ cười hiếm có.

“ Tướng quân, thực sự không để ý tới Vân Dương tướng quân sao?” Tôn Truyền Đình biết chuyện, có chút ái ngại tới tìm Hàn Tú Phân hỏi khéo, Vân Văn chết trên chiến trường không sao, chết trong huấn luyện thì hậu quả không dám tưởng tượng:

Hàn Tú Phân trầm tư: “ Tiên sinh có nghe chuyện bệ hạ ngã bệnh không?”

“ Có, nhưng sau đó bệ hạ khỏe rồi mà.”

“ Tâm bệnh đâu dễ lành, hắc y nhân cũ bị các loại nhân tố kéo sụp rồi, nếu đám Vân Văn mà chưa trưởng thành, ta chỉ sợ bệ hạ dùng thủ đoạn khác tăng cường cảm giác an toàn cho bản thân. Thế nên nếu không huấn luyện đám người này ra, hậu quả rất nghiêm trọng, kẻ khác không dám làm ác nhân, vậy để ta làm.”



Tôn Truyền đình hít sâu một hơi, nói vậy là ông ta hiểu rồi, hoàng đế Chu Minh chính vì cảm thấy không an toàn nên mới sinh ra Cẩm Y Vệ, đến Cẩm Y Vệ còn cảm giác chưa đủ, lại lần lượt sinh ra Đông Xưởng rồi Tây Xưởng, thậm chí Nội Xưởng, chỉ cần là người Đại Minh đều từng khiếp sợ những cái tên đó.

Vì thế ông ta trịnh trọng vái Hàn Tú Phân một cái thật sâu.

Vân Văn lần đầu tiên bị phơi nắng hai canh giờ, thiếu chút nữa không còn mạng, năm ngày sau, lần thứ hai buộc lên cột vào sáng sớm, kiên trì tới tận khi mặt trời lặn mới hôn mê.

Lần này thân thể hắn khôi phục rất nhanh, ba ngày thôi đã lại bị buộc lên cột, hắn không đòi tự sát hay chửi bới nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ làm sao mới có thể cầm cự được lâu hơn.

Lần thứ 3 hắn kiên trì được 2 ngày mới ngất xỉu, không phải do phơi nắng, mà là do mệt.

Sau khi được dùng nước sạch rửa, thân thể hắn xuất hiện lớp màng trắng mỏng, dùng tay kéo, có thể kéo rất dài.

Lần thư 4 thì hắn không bị trói nữa, mà phải cầm súng phơi nắng, đầu súng buộc đá, phải luyện tập ngắm bắn trong hoàn cảnh đó.

Cùng với số lần huấn luyện tăng lên, bài học cũng nhiều hơn, đến lần thứ 9 thì Vân Văn nhận ra, mình vừa mới ôn lại toàn bộ bài học ở Phượng Hoàng Sơn một lần.

Chỉ có điều so với ở đây thì huấn luyện ở Phượng Hoàng Sơn giống như dạo chơi.

Hôm đó kết thúc huấn luyện kịch liệt, Vân Văn ôm súng lục dựa vào cây dừa, vừa hút thuốc vừa nói với Vân Trấn: “ Biết thế này khi ở Phượng Hoàng Sơn đã huấn luyện cho tử tế.”

Trời tối om om, Vân Văn chỉ nhìn thấy hàm răng trắng của Vân Trấn.

“ Mụ nội nó, lão tử vốn là bạch diện tiểu lang quân ở Trường An, giờ biến thành cục than, ngay cả lão nhị cũng đen xì, lão tử về Trường An, mặt mũi nào đi gặp các tiểu nương tử đây?”

Vân Văn phả ra một làn khói: “ Khỏi phải nghỉ tới tiểu nương tử ở Trường An nữa, chúng ta được xác định nơi tiếp theo rồi.”

“ Đi đâu?”

“ Lâm Ấp, rừng rậm nguyên thủy.”

Vân Trấn nhảy dựng lên: “ Đi tới đó nuôi muỗi à?”

Vân Văn hừ một tiếng: “ Vào rừng bắt Trương Bỉnh Trung.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook