Chương 844: Sinh Tử Chỉ Trong Một Ý Niệm. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Trong nửa tháng ngắn ngủi, Mộc Thiên Đào vận dụng hết tài trì tổ chức một tập đoàn tham ô ăn trộm, trên dưới đồng lòng, một trăm vạn lượng bạc biến mất. Nhưng trên sổ sách thì rất rõ ràng, tựa hồ hơn 100 vạn lượng bạc đó căn bản chưa từng tồn tại.
Đó là kết quả trên dưới đều tham ô.
Lưu Tông Mẫn tham ô, Lý Quả tham ô, Lý Mưu tham ô, nhưng bọn chúng vừa tham ô lại vừa cấm người khác tham ô. Làm gì có cái chuyện vô lý như thế được, cho nên mọi người cùng tham ô là tốt nhất.
Tiếng pháo của đại quân Lý Định Quốc mỗi lúc một gần, người trong thành càng lúc càng điên cuồng, Lưu Tông Mẫn ba ngày ba đêm trên giường mặc sức dâm lạc, còn tương tác giám kinh thành thì lò cháy rừng rực suốt ngày đêm.
Lưu Tông Mẫn nằm mơ không ngờ rằng hắn tận mắt nhìn nước bạc đổ vào khuôn, nhưng không biết cái khuôn nhỏ đó một lần đổ vào mấy trăm cân nước bạc.
Hắn không biết rằng vô số khối bạc đã bị thay bằng sắt mạ bạc, đám tượng tác tài nghệ cao siêu được Lam Điền chiêu mộ từ trước, bọn họ ngày đêm gian lận phát huy tài nghệ tới cực điểm.
Lý Quả, Lý Mưu xuất thân nông phu nào biết gì, rất hài lòng với tốc độ đúc bạc do Mộc Thiên Đào chỉ huy.
Giá như Lưu Tông Mẫn có thể bớt trà đạp vài phụ nhân, với xuất thân thiết tượng của hắn sẽ dễ dàng phát hiện ra vấn đề.
Tiếc là đa phần thời gian hắn giành ở trên giường rồi.
Khi đạn pháo của Lý Định Quốc bắn vào tường kinh thành, khói đen cuồn cuộn trong lò biến mất, một bộ phận kỵ binh mang theo khối bạc hoặc là sắt rời kinh thành, mục tiêu Sơn Hải Quan.
Lưu Tông Mẫn nhiều ngày không thấy mặt rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt Mộc Thiên Đào.
Lúc này Mộc Thiên Đào đang xử lý hai sự cố nổ lò, gần ba nghìn cân nước bạc đã hòa vào lò rồi, muốn lấy được số bạc này rất khó khăn.
“ Ngươi để nhiệt độ lò quá cao rồi. “ Lưu Tông Mẫn xem xét lò bị nổ, nhíu mày nói:
Mộc Thiên Đào sợ hãi quỳ xuống chắp tay nói:” Ti chức nhất định lấy hết toàn bộ bạc trong lò trước khi rời đi.”
Thủ lĩnh thân vệ thấy Lưu Tông Mẫn đánh mắt nhìn mình thì hiểu ý ngay:” Thuộc hạ là người cuối cùng rời kinh thành.”
Lưu Tông Mẫn đặt tay lên đầu Mộc Thiên Đào đen xì như cục than, an ủi:” Cố gắng lấy được bao nhiêu thì lấy Lý Cẩm không thể tranh thủ quá nhiều thời gian cho các ngươi đâu.”
Nói rồi rời lò luyện đầy bụi, lần này hắn cũng rút lui.
Tiễn Lưu Tông Mẫn rời đi, thủ lĩnh thân vệ chẳng buồn nhìn đám công tượng đang nỗ lực mọc lò, cứ thế biến mất tích, đời nào hắn đi Liêu Đông để chết.
Lúc này tiếng pháo nổ ngoài thành tựa hồ ở ngay bên tai.
Hai thiếu niên cùng đen xì xì ngồi sóng vai trên chung cổ lâu, nhìn quân của Lý Cẩm đang tan tác ở Chính Dương môn, nhìn đội ngũ dài vô tận đang bắc thượng.
Còn về kinh thành càng thêm tan nát thê lương.
“ Mười ngày chúng ta không ăn không ngủ cũng chỉ có được chút xíu thành tích như thế.”
“ Hơn 2100 vạn lượng, thế là được.” Hạ Hoàn Thuần lau than đen trên mặt:” Chúng ta tận lực rồi.”
Mộc Thiên Đào vẫn có một điều canh cánh trong lòng, quay sang nghiêm túc hỏi:” Ta thực sự có thể về thư viện sao?”
Hạ Hoàn Thuần lấy trong lòng ra cái bình rượu bèn bẹt tu một ngụm đưa Mộc Thiên Đào:” Trương Hiền Lương tiên sinh vì chuyện của ngươi mà cầu xin bệ hạ ba lần, còn sẵn lòng dùng tính mạng đảm bảo cho ngươi, rốt cuộc bệ hạ đồng ý, việc ngươi làm một năm qua toàn bộ cho vào hổ sơ, không truy cứu.”
Mộc Thiên Đào ngửa cổ tu một ngụm rượu, không biết có phải do uống gấp quá không mà sặc chảy nước mắt, hắn lau khô rất nhanh:” Ta có thể tiếp tục trà trộn trong quân, làm cho Lam Điền thêm chút việc.”
Hạ Hoàn Thuần lắc đầu:” Không được, về sau bọn ta không kịp làm sắt mạ bạc, cứ thế quét sơn đen lên sắt đưa tới, qua hôm nay thế nào Lưu Tông Mẫn cũng phát hiện ra, ngươi ở lại chỉ có chết.”
“ Ta thay thân phận khác tới lão doanh của Lý Hồng Cơ.”
“ Càng không cần, người của chúng ta ở trong lão doanh của hắn nhiều vượt xa cả tưởng tượng của ngươi đấy, ngươi nghĩ chuyện hai chúng ta làm dễ dàng thành công như thế nhờ đâu? Là do rất nhiều người yểm hộ cho chúng ta. Ngoài ra Mộc Thiên Đào đã chiến tử ở kinh thành rồi, tin tức huynh trưởng ngươi biết được là thế.” Hạ Hoàn Thuần cảm thán:” Giờ ngươi có một cái tên rất dễ nghe ... Sồ Hổ ( Hổ Non). Nói thật nhé ngươi nên tự hào, trong số huân quý cũ chỉ mình ngươi là được tham gia vào sự vụ quân sự Lam Điền.”
“ Nếu ngươi đồng ý, từ nay về sau, Sồ Hổ không có bất kỳ liên hệ nào với Mộc vương phủ và Chu Mỹ Sác nữa. Còn không đồng ý, ngươi vẫn là Mộc Thiên Đào, ngươi quay về Trường An sống trong phường nơi bát vương bị giam lỏng thời Đường, làm một người phú quý nhàn tản, tiêu diêu cả đời.”
Mộc Thiên Đào nhìn mặt trời đang lặn dưới hoàng cung thê lương, mặt bần thần, cuối cùng ngửa cổ uông cạn rượu:” Ngày mai mặt trời mọc, trên đời chỉ còn Sồ Hổ, không có Mộc Thiên Đào nữa.”
Hạ Hoàn Thuần thở phào sau đó khẩn cấp lấy ra gói thuốc uống một nửa, sau đó đưa nửa còn lại cho Mộc Thiên Đào, thúc giục:” Mau uống đi, kẻo không kịp.”
Ba ngày sau.
Lại lần nửa từ nhà xí đi ra, Mộc Thiên Đào thề từ giờ trở đi hắn tuyệt giao với Hạ Hoàn Thuần, bất kể sau này Hạ Hoàn Thuần có nói gì, làm gì khiến hắn cảm động, Mộc Thiên Đào đều quyết định không muốn có nửa phần dính dáng gì tới tên khốn đó nữa.
Trong thời gian ba ngày hắn miệng nôn trôn tháo mất đi nửa cái mạng, đại quân quân của Lý Định Quốc đã vào thành.
Công việc đầu tiên của bọn họ không phải gian dâm cướp bóc mà là triển khai tổng vệ sinh.
Trong ba ngày bọn họ dọn dẹp từ trong kinh thành hơn 6000 cỗ thi thể, rưới dầu lên, cho một bó lửa biến ngọn núi xác thành lửa thiêu ra tro.
Rất nhiều năm sau mảnh đất đó vẫn có mỡ trào ra ngoài, thành một trong số vùng đất chết ở kinh thành.
Dọn dẹp thi thể xong, quân tốt đeo khẩu trang bắt đầu đi rải vôi bột toàn thành.
Đợi kinh thành biến thành một màu trắng mù mịt, bọn họ lại hạ lệnh bách tính dọn dẹp giếng nhà mình, nhất là giếng có thi thể.
Chỉ cần phát hiện giếng nào có thi thể, giếng đó bị chôn lấp, không được thi thể.
Chợ tới ngày thứ tư mới mở, đầu tiên là cung ứng lượng lớn lương thực thô, dựa theo đăng ký hộ tịch của kinh thành phát miễn phí. Đám quan quan viên Lam Điền rất kỳ quái, đi hiệu triệu mỗi người lĩnh lương thực miễn phí phải dọn dẹp nhà cửa của mình, trọng điểm nhất là diệt chuột, diệt bọ.
Rất nhiều người giàu có bị đại quân Sấm vương đuổi ra khỏi nhà, những quan viên Lam Điền này không ngờ lấy trạch viện Sấm vương tịch thu trả lại cho họ.
Những thương gia mất đi cửa hiệu cũng phát hiện, bọn họ được phép trở về dựa theo đăng ký.
Thế mà đám phú hộ ngày trước, bách tính ngày nay vẫn chẳng cảm kích quân Lam Điền.
Lần trước bọn họ hoan nghênh đại quân Sấm vương, kết quả mười ngày sau kinh thành biến thành địa ngục trần gian.
Lần này bọn họ muốn xem thế nào đã.
Có điều bọn họ không dám không nghe mệnh lệnh của quan viên Lam Điền, vì thế bắt đầu dọn dẹp nhà cửa của mình.
Còn về phần quan viên Đại Minh vẫn không dám về nhà, cho dù quan viên Lam Điền đã tuyên bố, nhà họ thuộc về họ, họ vẫn không dám về, Lưu Tông Mẫn "trợ lương" tàn khốc đã dọa họ sợ vỡ mật.
Mùa xuân tới, nước ở sông suối kinh thanh dâng lên, bắc vận hà nhiều năm không được nạo vét dưới sự chỉ huy của quan viên Lam Điền, mấy chục vạn người bận rộn nửa tháng đã nạo vét sơ bộ sông ngòi kinh thành.
Bất kể là từ Ngọc Tuyền Sơn ở tây kinh hay từ Tây Trực Môn ở tây bắc, đều có thể thông qua sông hộ thành, tới dòng đông nam, thuyền bè bắt đầu đi lại quanh kinh thành.
Quan viên chỉ huy những việc này chẳng ai khác chính là quan viên kỹ thuật được mật điệp Lam Điền đón đi lánh nạn trước khi tặc khấu tới, giờ họ quay về phát huy sở trường bao năm không được trọng dụng của mình.
Sông trong thành được lưu thông, từng thuyền rác được vận chuyển khỏi kinh thành.
Quan viên Lam Điền còn thuê tất cả hoạn quan còn sót lại, để họ dọn dẹp Tử Cấm Thành.
Đây là công trình lớn, quân Lý Sấm không chỉ phá hoại Tử Cấm Thành, chúng còn để lại vô số ... phân.
Tử Cấm Thành uy nghi tráng lệ như vậy bị đám người đó biến thành chuồng heo lớn.
Cùng lúc đó công tác tu sửa Tử Cấm Thành cũng triển khai, những công tượng không có cái ăn được quan viên Lam Điền thuê hết, bắt đầu sửa chữa lại tòa hoàng thành trải hết tang thương này.
Đó là kết quả trên dưới đều tham ô.
Lưu Tông Mẫn tham ô, Lý Quả tham ô, Lý Mưu tham ô, nhưng bọn chúng vừa tham ô lại vừa cấm người khác tham ô. Làm gì có cái chuyện vô lý như thế được, cho nên mọi người cùng tham ô là tốt nhất.
Tiếng pháo của đại quân Lý Định Quốc mỗi lúc một gần, người trong thành càng lúc càng điên cuồng, Lưu Tông Mẫn ba ngày ba đêm trên giường mặc sức dâm lạc, còn tương tác giám kinh thành thì lò cháy rừng rực suốt ngày đêm.
Lưu Tông Mẫn nằm mơ không ngờ rằng hắn tận mắt nhìn nước bạc đổ vào khuôn, nhưng không biết cái khuôn nhỏ đó một lần đổ vào mấy trăm cân nước bạc.
Hắn không biết rằng vô số khối bạc đã bị thay bằng sắt mạ bạc, đám tượng tác tài nghệ cao siêu được Lam Điền chiêu mộ từ trước, bọn họ ngày đêm gian lận phát huy tài nghệ tới cực điểm.
Lý Quả, Lý Mưu xuất thân nông phu nào biết gì, rất hài lòng với tốc độ đúc bạc do Mộc Thiên Đào chỉ huy.
Giá như Lưu Tông Mẫn có thể bớt trà đạp vài phụ nhân, với xuất thân thiết tượng của hắn sẽ dễ dàng phát hiện ra vấn đề.
Tiếc là đa phần thời gian hắn giành ở trên giường rồi.
Khi đạn pháo của Lý Định Quốc bắn vào tường kinh thành, khói đen cuồn cuộn trong lò biến mất, một bộ phận kỵ binh mang theo khối bạc hoặc là sắt rời kinh thành, mục tiêu Sơn Hải Quan.
Lưu Tông Mẫn nhiều ngày không thấy mặt rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt Mộc Thiên Đào.
Lúc này Mộc Thiên Đào đang xử lý hai sự cố nổ lò, gần ba nghìn cân nước bạc đã hòa vào lò rồi, muốn lấy được số bạc này rất khó khăn.
“ Ngươi để nhiệt độ lò quá cao rồi. “ Lưu Tông Mẫn xem xét lò bị nổ, nhíu mày nói:
Mộc Thiên Đào sợ hãi quỳ xuống chắp tay nói:” Ti chức nhất định lấy hết toàn bộ bạc trong lò trước khi rời đi.”
Thủ lĩnh thân vệ thấy Lưu Tông Mẫn đánh mắt nhìn mình thì hiểu ý ngay:” Thuộc hạ là người cuối cùng rời kinh thành.”
Lưu Tông Mẫn đặt tay lên đầu Mộc Thiên Đào đen xì như cục than, an ủi:” Cố gắng lấy được bao nhiêu thì lấy Lý Cẩm không thể tranh thủ quá nhiều thời gian cho các ngươi đâu.”
Nói rồi rời lò luyện đầy bụi, lần này hắn cũng rút lui.
Tiễn Lưu Tông Mẫn rời đi, thủ lĩnh thân vệ chẳng buồn nhìn đám công tượng đang nỗ lực mọc lò, cứ thế biến mất tích, đời nào hắn đi Liêu Đông để chết.
Lúc này tiếng pháo nổ ngoài thành tựa hồ ở ngay bên tai.
Hai thiếu niên cùng đen xì xì ngồi sóng vai trên chung cổ lâu, nhìn quân của Lý Cẩm đang tan tác ở Chính Dương môn, nhìn đội ngũ dài vô tận đang bắc thượng.
Còn về kinh thành càng thêm tan nát thê lương.
“ Mười ngày chúng ta không ăn không ngủ cũng chỉ có được chút xíu thành tích như thế.”
“ Hơn 2100 vạn lượng, thế là được.” Hạ Hoàn Thuần lau than đen trên mặt:” Chúng ta tận lực rồi.”
Mộc Thiên Đào vẫn có một điều canh cánh trong lòng, quay sang nghiêm túc hỏi:” Ta thực sự có thể về thư viện sao?”
Hạ Hoàn Thuần lấy trong lòng ra cái bình rượu bèn bẹt tu một ngụm đưa Mộc Thiên Đào:” Trương Hiền Lương tiên sinh vì chuyện của ngươi mà cầu xin bệ hạ ba lần, còn sẵn lòng dùng tính mạng đảm bảo cho ngươi, rốt cuộc bệ hạ đồng ý, việc ngươi làm một năm qua toàn bộ cho vào hổ sơ, không truy cứu.”
Mộc Thiên Đào ngửa cổ tu một ngụm rượu, không biết có phải do uống gấp quá không mà sặc chảy nước mắt, hắn lau khô rất nhanh:” Ta có thể tiếp tục trà trộn trong quân, làm cho Lam Điền thêm chút việc.”
Hạ Hoàn Thuần lắc đầu:” Không được, về sau bọn ta không kịp làm sắt mạ bạc, cứ thế quét sơn đen lên sắt đưa tới, qua hôm nay thế nào Lưu Tông Mẫn cũng phát hiện ra, ngươi ở lại chỉ có chết.”
“ Ta thay thân phận khác tới lão doanh của Lý Hồng Cơ.”
“ Càng không cần, người của chúng ta ở trong lão doanh của hắn nhiều vượt xa cả tưởng tượng của ngươi đấy, ngươi nghĩ chuyện hai chúng ta làm dễ dàng thành công như thế nhờ đâu? Là do rất nhiều người yểm hộ cho chúng ta. Ngoài ra Mộc Thiên Đào đã chiến tử ở kinh thành rồi, tin tức huynh trưởng ngươi biết được là thế.” Hạ Hoàn Thuần cảm thán:” Giờ ngươi có một cái tên rất dễ nghe ... Sồ Hổ ( Hổ Non). Nói thật nhé ngươi nên tự hào, trong số huân quý cũ chỉ mình ngươi là được tham gia vào sự vụ quân sự Lam Điền.”
“ Nếu ngươi đồng ý, từ nay về sau, Sồ Hổ không có bất kỳ liên hệ nào với Mộc vương phủ và Chu Mỹ Sác nữa. Còn không đồng ý, ngươi vẫn là Mộc Thiên Đào, ngươi quay về Trường An sống trong phường nơi bát vương bị giam lỏng thời Đường, làm một người phú quý nhàn tản, tiêu diêu cả đời.”
Mộc Thiên Đào nhìn mặt trời đang lặn dưới hoàng cung thê lương, mặt bần thần, cuối cùng ngửa cổ uông cạn rượu:” Ngày mai mặt trời mọc, trên đời chỉ còn Sồ Hổ, không có Mộc Thiên Đào nữa.”
Hạ Hoàn Thuần thở phào sau đó khẩn cấp lấy ra gói thuốc uống một nửa, sau đó đưa nửa còn lại cho Mộc Thiên Đào, thúc giục:” Mau uống đi, kẻo không kịp.”
Ba ngày sau.
Lại lần nửa từ nhà xí đi ra, Mộc Thiên Đào thề từ giờ trở đi hắn tuyệt giao với Hạ Hoàn Thuần, bất kể sau này Hạ Hoàn Thuần có nói gì, làm gì khiến hắn cảm động, Mộc Thiên Đào đều quyết định không muốn có nửa phần dính dáng gì tới tên khốn đó nữa.
Trong thời gian ba ngày hắn miệng nôn trôn tháo mất đi nửa cái mạng, đại quân quân của Lý Định Quốc đã vào thành.
Công việc đầu tiên của bọn họ không phải gian dâm cướp bóc mà là triển khai tổng vệ sinh.
Trong ba ngày bọn họ dọn dẹp từ trong kinh thành hơn 6000 cỗ thi thể, rưới dầu lên, cho một bó lửa biến ngọn núi xác thành lửa thiêu ra tro.
Rất nhiều năm sau mảnh đất đó vẫn có mỡ trào ra ngoài, thành một trong số vùng đất chết ở kinh thành.
Dọn dẹp thi thể xong, quân tốt đeo khẩu trang bắt đầu đi rải vôi bột toàn thành.
Đợi kinh thành biến thành một màu trắng mù mịt, bọn họ lại hạ lệnh bách tính dọn dẹp giếng nhà mình, nhất là giếng có thi thể.
Chỉ cần phát hiện giếng nào có thi thể, giếng đó bị chôn lấp, không được thi thể.
Chợ tới ngày thứ tư mới mở, đầu tiên là cung ứng lượng lớn lương thực thô, dựa theo đăng ký hộ tịch của kinh thành phát miễn phí. Đám quan quan viên Lam Điền rất kỳ quái, đi hiệu triệu mỗi người lĩnh lương thực miễn phí phải dọn dẹp nhà cửa của mình, trọng điểm nhất là diệt chuột, diệt bọ.
Rất nhiều người giàu có bị đại quân Sấm vương đuổi ra khỏi nhà, những quan viên Lam Điền này không ngờ lấy trạch viện Sấm vương tịch thu trả lại cho họ.
Những thương gia mất đi cửa hiệu cũng phát hiện, bọn họ được phép trở về dựa theo đăng ký.
Thế mà đám phú hộ ngày trước, bách tính ngày nay vẫn chẳng cảm kích quân Lam Điền.
Lần trước bọn họ hoan nghênh đại quân Sấm vương, kết quả mười ngày sau kinh thành biến thành địa ngục trần gian.
Lần này bọn họ muốn xem thế nào đã.
Có điều bọn họ không dám không nghe mệnh lệnh của quan viên Lam Điền, vì thế bắt đầu dọn dẹp nhà cửa của mình.
Còn về phần quan viên Đại Minh vẫn không dám về nhà, cho dù quan viên Lam Điền đã tuyên bố, nhà họ thuộc về họ, họ vẫn không dám về, Lưu Tông Mẫn "trợ lương" tàn khốc đã dọa họ sợ vỡ mật.
Mùa xuân tới, nước ở sông suối kinh thanh dâng lên, bắc vận hà nhiều năm không được nạo vét dưới sự chỉ huy của quan viên Lam Điền, mấy chục vạn người bận rộn nửa tháng đã nạo vét sơ bộ sông ngòi kinh thành.
Bất kể là từ Ngọc Tuyền Sơn ở tây kinh hay từ Tây Trực Môn ở tây bắc, đều có thể thông qua sông hộ thành, tới dòng đông nam, thuyền bè bắt đầu đi lại quanh kinh thành.
Quan viên chỉ huy những việc này chẳng ai khác chính là quan viên kỹ thuật được mật điệp Lam Điền đón đi lánh nạn trước khi tặc khấu tới, giờ họ quay về phát huy sở trường bao năm không được trọng dụng của mình.
Sông trong thành được lưu thông, từng thuyền rác được vận chuyển khỏi kinh thành.
Quan viên Lam Điền còn thuê tất cả hoạn quan còn sót lại, để họ dọn dẹp Tử Cấm Thành.
Đây là công trình lớn, quân Lý Sấm không chỉ phá hoại Tử Cấm Thành, chúng còn để lại vô số ... phân.
Tử Cấm Thành uy nghi tráng lệ như vậy bị đám người đó biến thành chuồng heo lớn.
Cùng lúc đó công tác tu sửa Tử Cấm Thành cũng triển khai, những công tượng không có cái ăn được quan viên Lam Điền thuê hết, bắt đầu sửa chữa lại tòa hoàng thành trải hết tang thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.