Chương 841: Sống Tạm Đi.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Tiên phong của Lôi Hằng tướng quân đã tới Nam Xương, hắn bắt đầu chia quân rồi, chuẩn bị một đội nhân mã men theo hướng đại quân Trương Bình Trung rời đi để truy kích, một đội khác chuẩn bị vượt hồ Bà Dương tới Giang Chiết.” Giọng nói của Bùi Trọng mang theo âm nam trầm rất dễ nghe:
Từ khi Vân Chiêu cải tổ bí thư giám, Bùi Trọng trở thành bí thư cơ yếu của Vân Chiêu, không còn quản lý chung của bí thư giám, chỉ phục vụ cho một mình Vân Chiêu thôi.
“ Mục đích ban đầu của bọn họ là đánh xuyên Giang Tây, nối liền Lưỡng Hồ, nay kế hoạch này đã hoàn thành, Lôi Hằng tướng quân chuẩn bị kinh lược Giang Nam, trong quân báo yêu cầu được kết nối với mật điệp ti Giang Nam.”
Vân Chiêu gật đầu:” Đất đai Lam Điền muốn phải dùng đôi chân của đại quân đo ra, vũ lực mở đường, văn trị theo sau, đây là trình tự căn bản, không cho có sai lệch.”
“ Nói với Lôi Hằng, quân đội vào tây nam, một khi thoát ly bản bộ của hắn, phải nghe sự chỉ huy của Thanh Long, ta đồng ý cho hắn tiếp xúc với mật điệp ti Giang Nam. Nhưng địa vị mật điệp ti đặc thù, ta không cho phép hắn trao đổi quyền chỉ huy tây nam với Giang Nam.”
Bùi Trọng nhanh chóng ghi chép, Vân Chiêu dứt lời thì hắn cũng ghi chép xong, mở văn thư thứ hai: “ Hàn Lăng Sơn báo, Lý Hồng Cơ ở kinh thành vơ vét hơn 7000 vạn lượng bạc, hơn nữa đang đúc đĩnh bạc thành tấm bạc để tiện cho lừa ngựa vận chuyển. Số bạc này là xương máu của bách tính Đại Minh, không cho Lý Hồng Cơ đụng vào, mong bệ hạ đồng ý.”
“ Vùng Thuận Thiên Phủ là nơi Chu Minh để lại nhiều thói xấu nhất, quốc tướng sau khi phối hợp ý kiến các bộ cho rằng, phải phá mới lập được, Thuận Thiên Phủ sau này sẽ thành bắc đô của Lam Điền ta, nên trì hoãn tấn công kinh thành.”
Vân Chiêu không đồng ý: “ Lý Hồng Cơ phát tác bản tính tặc khấu của hắn rồi, ta nghĩ giờ này kinh thành đã thành địa ngục nhân gian, tiếp tục để nơi đó thối nát cũng không phải có lợi cho kiến thiết sau này.”
“ Nếu quốc tướng phủ đã hình thành nghị quyết, vậy ta cho thời hạn, 10 ngày tính từ bây giờ, Vân Dương, Lý Định Quốc phải có hành động quân sự với Thuận Thiên Phủ. Nhớ, nếu kẻ địch chống trả không quá dữ dội thì hạn chế dùng trọng pháo.”
Hai văn thư có đẳng cấp tối cao đã được phê duyệt, Bùi Trọng lại lấy ra văn thư đánh dấu đỏ đọc lớn: “ Ba trăm cung nga, trân châu năm đấu, ngọc bích mười đôi, hoàng kim hai mươi vạn, bạc trắng trăm vạn, đó là cái giá Lý Hồng Cơ đưa ra để mua thủ tướng Sơn Hải Quan Ngô Tam Quế.”
Hai kẻ này rốt cuộc cũng tiếp xúc với nhau rồi, khóe miệng Vân Chiêu khẽ giật một cái: “ Ngô Tam Quế có động tĩnh gì không?”
“ Sứ giả của Lý Hồng Cơ là Ngô Tương, phụ thân của Ngô Tam Quế, hiện giờ đã đạt thành giao dịch sơ bộ.”
Vân Chiêu gõ ngón tay lên bàn: “ Lý Hồng Cơ đúng là bản tính kiêu hùng, biết rõ đạo tặng quà đấy, nước nhỏ thấm dần, sao bằng nước lớn cuốn phăng, cái giá hắn đưa ra đủ sức nặng, e Ngô Tam Quế khó cự tuyệt. Vậy có giá của đám Tào Biến Giao không?”
Bùi Trọng xem văn thư lắc đầu: “ Văn thư không nói ạ.”
Vân Chiêu dựa người vào lưng ghế: “ Không nói là không có rồi, xem ra Lý Hồng Cơ vẫn dùng thủ đoạn, Ngô Tam Quế muốn lấy khoản tiền này thì phải lấy đầu Tào Biến Giao làm lễ vật ra mắt. Mà Lý Hồng Cơ muốn Sơn Hải Quan làm gì, đầu này là chúng ta, sau lưng là Kiến Nô, làm đệm thịt cho người ta thích lắm à? Lệnh Mật điệp ti đi tra, ta cho rằng khả năng Lý Hồng Cơ có mật ước với Kiến Nô.”
Bùi Trọng gật đầu, lập tức ghi chép lại.
Số văn thư còn lại do quốc tướng phủ cùng với chủ tịch đại hội đại biểu đưa lên, cần Vân Chiêu đóng dấu, đại bộ phận là văn kiện thực thi pháp luật, có số ít văn thư qua lại với phiên bang.
Số văn thư này đã được thương lượng xong, chỉ báo lên, đợi Vân Chiêu đọc qua không tỏ ý phản đối. Bùi Trọng dùng Lam Điền ấn tỷ đóng lên.
Lam Điền ấn tỷ được khắc từ ngọc Lam Điền từ thời thượng cổ để lại, trên mang chữ ... Vạn dân khâm mệnh, hoàng đế chi ấn.
17 chiếc hoàng đế ngọc tỷ do Hàn Lăng Sơn kiếm được từ hoàng cung Đại Minh bày trong Cung nhân dân Ngọc Sơn, dùng kính pha lê bảo vệ, mỗi tháng mở cửa ba lần cho bách tính xem.
Vân Chiêu không lấy bất kỳ thứ bảo vật nào của Chu Minh, thứ tượng trưng cho quyền lực thì toàn bộ đưa vào Cung Nhân dân, thứ liên quan tới lịch sử thì đưa vào Viện bảo tàng Ao Sen Trường An.
Vĩnh Lạc đại điển đang ngày đêm in ấn, Vân Chiêu định in ra mười bản, sau đó toàn bộ đem niêm phong.
Công tác của Hàn Lăng Sơn, Hạ Hoàn Thuần ở kinh sư tiến triển rất tốt, những công tượng và quan viên kỹ thuật tới hoàn cảnh mới bộc phát nhiệt tình làm việc cực lớn, đây là điều Vân Chiêu không ngờ tới.
Năm ngày trước, Chu Mỹ Sác dẫn cả nhà đi ngày đi đêm tới Lam Điền, Chu Mỹ Sác tóc buông xõa đi chân đất dẫn theo ba đứa đệ đệ một muội muội được đại hồng lư Chu Tồn Cực dẫn đường mang di chỉ Sùng Trinh, đi bộ ba dặm tới Cung Nhân dân, dâng lên chiếu thư do chính Sùng Trinh viết ... Dân là nước, vua là thuyền, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, cùng Lam Điền Vân Chiêu chung sức.
Chiếu thư này cũng được cung nhân dân lưu giữ, đồng thời sẽ khắc bằng chữ vàng dưới mái hiên cung nhân dân để người cách cả dặm cũng nhìn thấy.
Vì có chiếu thư này, đại hội đại biểu nhân dân cho phép Chu Mỹ Sác dẫn cả nhà nhập tịch Trường An.
Tước đoạt toàn bộ đặc quyền và danh hiệu của hoàng thất Chu Minh, cho pháp họ giữ lại tiền bạc mang theo, cho phép họ có toàn bộ quyền lực của bách tính Lam Điền.
Đảm bảo an toàn tài sản và nhân thân cho hoàng thất Chu Minh.
Chu Mỹ Sác sau khi có được đảm bảo này liền bỏ tiền mua một tòa phủ cực lớn của phú thương Trường An, đồng thời được Chu Tồn Cực giúp đỡ, mua sắm vài cửa hiệu.
Huyện Trường An cũng theo thông lệ, dựa vào nhân khẩu Chu Mỹ Sác báo lên, phân phối 760 mẫu ruộng ở dưới Chung Nam Sơn.
Phía Lam Điền không cố ý tuyên truyền chuyện này, báo Lam Điền không đăng tin, cho nên không ai quấy rầy họ, đội ngũ của Chu Mỹ Sác cứ thế giống rất nhiều người chạy nạn khác lặng lẽ bố trí cả nhà mình.
Có nơi ăn chốn ở, có đồng ruộng hộ tịch rồi, Chu Mỹ Sắc chẳng thể nhẹ nhõm được, nhà nàng có 17 khẩu thì giờ 8 người đổ bệnh, nhất là Chu hoàng hậu bệnh rất nặng.
Suốt chặng đường từ kinh thành hoảng hốt chạy tới Trường An, không ai dám tin tưởng vào tương lai, thậm chí bọn họ còn oán trách Chu Mỹ Sác, cho rằng cả nhà nên che dấu hành tung, mai danh ẩn tính tìm nơi không người mà ở.
Sao có thể rời miệng sói của Lý Hồng Cơ lại nhảy vào miệng hổ của Vân Chiêu.
Cả nhà cứ vậy nơm nớp lo sợ đóng chặt cửa đợi người ta tới nhà gây khó dễ, bắt chẹt tiền tài của họ, thế nhưng trừ viên lại một lần tới nhà điều phối hộ khẩu ra thì chẳng ai quấy nhiễu.
Đám hoạn quan run run ra ngoài mua bán bị bách tính vây quanh ngó nghiêng chỉ trỏ, nhưng mà chỉ ngày đầu thôi vì Lam Điền quá lâu rồi không xuất hiện hoạn quan, đoán chừng lâu dần mọi người quen dần sẽ đối đãi như người thường.
Đến ngày thứ sáu Chu Mỹ Sác lớn gan treo phướn chiêu hồn ở trong phủ, hi vọng âm hồn phụ hoàng nàng được phướn chiêu hồn này dẫn tới Trường An, tiếp nhận đám con bất hiếu các nàng thờ cúng.
Treo phướn ba ngày không ai tới quấy phá, vì thế toàn bộ Chu phủ để tang.
Chu Mỹ Sác không biết rằng quan lại Trường An cực kỳ phản cảm chuyện hoàng thất Chu Minh dựng phướn chiêu hồn, tri phủ Trường An từng báo lên quốc tưởng phủ, cho phép họ ngăn cản hành vi này.
Quốc tướng phủ phê :" Người sống còn không sợ, há lại sợ người chết."
Chính vì có công văn này quan phủ ở thành Trường An mới cố ý tỏ thái độ lạnh nhạt với động thái của người Chu thị.
Chu Mỹ Sác rất thông minh, sau khi ổn định ở Trường An, đóng cửa từ khách, chỉ mời đại phu tới nhà chữa bệnh, không quan tâm chuyện ngoài kia.
Đôi khi giữa đêm khuya nàng ôm chặt chăn cắn gối mà khóc, nhưng chỉ cần trời sáng, Chu Mỹ Sác lại thành gia chủ bình tĩnh tỉnh táo.
Từ khi Vân Chiêu cải tổ bí thư giám, Bùi Trọng trở thành bí thư cơ yếu của Vân Chiêu, không còn quản lý chung của bí thư giám, chỉ phục vụ cho một mình Vân Chiêu thôi.
“ Mục đích ban đầu của bọn họ là đánh xuyên Giang Tây, nối liền Lưỡng Hồ, nay kế hoạch này đã hoàn thành, Lôi Hằng tướng quân chuẩn bị kinh lược Giang Nam, trong quân báo yêu cầu được kết nối với mật điệp ti Giang Nam.”
Vân Chiêu gật đầu:” Đất đai Lam Điền muốn phải dùng đôi chân của đại quân đo ra, vũ lực mở đường, văn trị theo sau, đây là trình tự căn bản, không cho có sai lệch.”
“ Nói với Lôi Hằng, quân đội vào tây nam, một khi thoát ly bản bộ của hắn, phải nghe sự chỉ huy của Thanh Long, ta đồng ý cho hắn tiếp xúc với mật điệp ti Giang Nam. Nhưng địa vị mật điệp ti đặc thù, ta không cho phép hắn trao đổi quyền chỉ huy tây nam với Giang Nam.”
Bùi Trọng nhanh chóng ghi chép, Vân Chiêu dứt lời thì hắn cũng ghi chép xong, mở văn thư thứ hai: “ Hàn Lăng Sơn báo, Lý Hồng Cơ ở kinh thành vơ vét hơn 7000 vạn lượng bạc, hơn nữa đang đúc đĩnh bạc thành tấm bạc để tiện cho lừa ngựa vận chuyển. Số bạc này là xương máu của bách tính Đại Minh, không cho Lý Hồng Cơ đụng vào, mong bệ hạ đồng ý.”
“ Vùng Thuận Thiên Phủ là nơi Chu Minh để lại nhiều thói xấu nhất, quốc tướng sau khi phối hợp ý kiến các bộ cho rằng, phải phá mới lập được, Thuận Thiên Phủ sau này sẽ thành bắc đô của Lam Điền ta, nên trì hoãn tấn công kinh thành.”
Vân Chiêu không đồng ý: “ Lý Hồng Cơ phát tác bản tính tặc khấu của hắn rồi, ta nghĩ giờ này kinh thành đã thành địa ngục nhân gian, tiếp tục để nơi đó thối nát cũng không phải có lợi cho kiến thiết sau này.”
“ Nếu quốc tướng phủ đã hình thành nghị quyết, vậy ta cho thời hạn, 10 ngày tính từ bây giờ, Vân Dương, Lý Định Quốc phải có hành động quân sự với Thuận Thiên Phủ. Nhớ, nếu kẻ địch chống trả không quá dữ dội thì hạn chế dùng trọng pháo.”
Hai văn thư có đẳng cấp tối cao đã được phê duyệt, Bùi Trọng lại lấy ra văn thư đánh dấu đỏ đọc lớn: “ Ba trăm cung nga, trân châu năm đấu, ngọc bích mười đôi, hoàng kim hai mươi vạn, bạc trắng trăm vạn, đó là cái giá Lý Hồng Cơ đưa ra để mua thủ tướng Sơn Hải Quan Ngô Tam Quế.”
Hai kẻ này rốt cuộc cũng tiếp xúc với nhau rồi, khóe miệng Vân Chiêu khẽ giật một cái: “ Ngô Tam Quế có động tĩnh gì không?”
“ Sứ giả của Lý Hồng Cơ là Ngô Tương, phụ thân của Ngô Tam Quế, hiện giờ đã đạt thành giao dịch sơ bộ.”
Vân Chiêu gõ ngón tay lên bàn: “ Lý Hồng Cơ đúng là bản tính kiêu hùng, biết rõ đạo tặng quà đấy, nước nhỏ thấm dần, sao bằng nước lớn cuốn phăng, cái giá hắn đưa ra đủ sức nặng, e Ngô Tam Quế khó cự tuyệt. Vậy có giá của đám Tào Biến Giao không?”
Bùi Trọng xem văn thư lắc đầu: “ Văn thư không nói ạ.”
Vân Chiêu dựa người vào lưng ghế: “ Không nói là không có rồi, xem ra Lý Hồng Cơ vẫn dùng thủ đoạn, Ngô Tam Quế muốn lấy khoản tiền này thì phải lấy đầu Tào Biến Giao làm lễ vật ra mắt. Mà Lý Hồng Cơ muốn Sơn Hải Quan làm gì, đầu này là chúng ta, sau lưng là Kiến Nô, làm đệm thịt cho người ta thích lắm à? Lệnh Mật điệp ti đi tra, ta cho rằng khả năng Lý Hồng Cơ có mật ước với Kiến Nô.”
Bùi Trọng gật đầu, lập tức ghi chép lại.
Số văn thư còn lại do quốc tướng phủ cùng với chủ tịch đại hội đại biểu đưa lên, cần Vân Chiêu đóng dấu, đại bộ phận là văn kiện thực thi pháp luật, có số ít văn thư qua lại với phiên bang.
Số văn thư này đã được thương lượng xong, chỉ báo lên, đợi Vân Chiêu đọc qua không tỏ ý phản đối. Bùi Trọng dùng Lam Điền ấn tỷ đóng lên.
Lam Điền ấn tỷ được khắc từ ngọc Lam Điền từ thời thượng cổ để lại, trên mang chữ ... Vạn dân khâm mệnh, hoàng đế chi ấn.
17 chiếc hoàng đế ngọc tỷ do Hàn Lăng Sơn kiếm được từ hoàng cung Đại Minh bày trong Cung nhân dân Ngọc Sơn, dùng kính pha lê bảo vệ, mỗi tháng mở cửa ba lần cho bách tính xem.
Vân Chiêu không lấy bất kỳ thứ bảo vật nào của Chu Minh, thứ tượng trưng cho quyền lực thì toàn bộ đưa vào Cung Nhân dân, thứ liên quan tới lịch sử thì đưa vào Viện bảo tàng Ao Sen Trường An.
Vĩnh Lạc đại điển đang ngày đêm in ấn, Vân Chiêu định in ra mười bản, sau đó toàn bộ đem niêm phong.
Công tác của Hàn Lăng Sơn, Hạ Hoàn Thuần ở kinh sư tiến triển rất tốt, những công tượng và quan viên kỹ thuật tới hoàn cảnh mới bộc phát nhiệt tình làm việc cực lớn, đây là điều Vân Chiêu không ngờ tới.
Năm ngày trước, Chu Mỹ Sác dẫn cả nhà đi ngày đi đêm tới Lam Điền, Chu Mỹ Sác tóc buông xõa đi chân đất dẫn theo ba đứa đệ đệ một muội muội được đại hồng lư Chu Tồn Cực dẫn đường mang di chỉ Sùng Trinh, đi bộ ba dặm tới Cung Nhân dân, dâng lên chiếu thư do chính Sùng Trinh viết ... Dân là nước, vua là thuyền, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, cùng Lam Điền Vân Chiêu chung sức.
Chiếu thư này cũng được cung nhân dân lưu giữ, đồng thời sẽ khắc bằng chữ vàng dưới mái hiên cung nhân dân để người cách cả dặm cũng nhìn thấy.
Vì có chiếu thư này, đại hội đại biểu nhân dân cho phép Chu Mỹ Sác dẫn cả nhà nhập tịch Trường An.
Tước đoạt toàn bộ đặc quyền và danh hiệu của hoàng thất Chu Minh, cho pháp họ giữ lại tiền bạc mang theo, cho phép họ có toàn bộ quyền lực của bách tính Lam Điền.
Đảm bảo an toàn tài sản và nhân thân cho hoàng thất Chu Minh.
Chu Mỹ Sác sau khi có được đảm bảo này liền bỏ tiền mua một tòa phủ cực lớn của phú thương Trường An, đồng thời được Chu Tồn Cực giúp đỡ, mua sắm vài cửa hiệu.
Huyện Trường An cũng theo thông lệ, dựa vào nhân khẩu Chu Mỹ Sác báo lên, phân phối 760 mẫu ruộng ở dưới Chung Nam Sơn.
Phía Lam Điền không cố ý tuyên truyền chuyện này, báo Lam Điền không đăng tin, cho nên không ai quấy rầy họ, đội ngũ của Chu Mỹ Sác cứ thế giống rất nhiều người chạy nạn khác lặng lẽ bố trí cả nhà mình.
Có nơi ăn chốn ở, có đồng ruộng hộ tịch rồi, Chu Mỹ Sắc chẳng thể nhẹ nhõm được, nhà nàng có 17 khẩu thì giờ 8 người đổ bệnh, nhất là Chu hoàng hậu bệnh rất nặng.
Suốt chặng đường từ kinh thành hoảng hốt chạy tới Trường An, không ai dám tin tưởng vào tương lai, thậm chí bọn họ còn oán trách Chu Mỹ Sác, cho rằng cả nhà nên che dấu hành tung, mai danh ẩn tính tìm nơi không người mà ở.
Sao có thể rời miệng sói của Lý Hồng Cơ lại nhảy vào miệng hổ của Vân Chiêu.
Cả nhà cứ vậy nơm nớp lo sợ đóng chặt cửa đợi người ta tới nhà gây khó dễ, bắt chẹt tiền tài của họ, thế nhưng trừ viên lại một lần tới nhà điều phối hộ khẩu ra thì chẳng ai quấy nhiễu.
Đám hoạn quan run run ra ngoài mua bán bị bách tính vây quanh ngó nghiêng chỉ trỏ, nhưng mà chỉ ngày đầu thôi vì Lam Điền quá lâu rồi không xuất hiện hoạn quan, đoán chừng lâu dần mọi người quen dần sẽ đối đãi như người thường.
Đến ngày thứ sáu Chu Mỹ Sác lớn gan treo phướn chiêu hồn ở trong phủ, hi vọng âm hồn phụ hoàng nàng được phướn chiêu hồn này dẫn tới Trường An, tiếp nhận đám con bất hiếu các nàng thờ cúng.
Treo phướn ba ngày không ai tới quấy phá, vì thế toàn bộ Chu phủ để tang.
Chu Mỹ Sác không biết rằng quan lại Trường An cực kỳ phản cảm chuyện hoàng thất Chu Minh dựng phướn chiêu hồn, tri phủ Trường An từng báo lên quốc tưởng phủ, cho phép họ ngăn cản hành vi này.
Quốc tướng phủ phê :" Người sống còn không sợ, há lại sợ người chết."
Chính vì có công văn này quan phủ ở thành Trường An mới cố ý tỏ thái độ lạnh nhạt với động thái của người Chu thị.
Chu Mỹ Sác rất thông minh, sau khi ổn định ở Trường An, đóng cửa từ khách, chỉ mời đại phu tới nhà chữa bệnh, không quan tâm chuyện ngoài kia.
Đôi khi giữa đêm khuya nàng ôm chặt chăn cắn gối mà khóc, nhưng chỉ cần trời sáng, Chu Mỹ Sác lại thành gia chủ bình tĩnh tỉnh táo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.