Chương 1099: Sự Kết Hợp Giữa Hai Kẻ Mạnh.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Dương Hùng báo cáo cái gì đó, Vân Chiêu chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ nghe tiếng khuê nữ khóc là chạy mất rồi.
Không sao cả, đã có bí thư Lê Quốc Thành nhớ cho y.
Đám thần tử không biết nên vui hay buồn, hoàng đế tích cực quá bọn họ sợ, hoàng đế đãi chính bọn họ lo, dù sao thì hoàng đế chẳng để ý người khác nghĩ cái gì, suốt ngày làm “mấy chuyện vớ vẩn” chẳng ngó ngàng tới triều chính nữa rồi.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng chẳng làm gì cả.
Chỉ khác là nay nó đang ở thư viện Nam Dương, Mã Lục Giáp.
Trên người mặc trường bào vải mỏng nhẹ, gió biển thối qua đáy trường bào, toàn thân mát mẻ.
Ngả Mễ Lệ cưỡi trên một cây dừa đổ, đang nỗ lực hái dừa, nó chẳng có chút sức đề kháng nào với thứ nước ngọt trong đó.
Khó khăn lắm nó mới dùng dao nhỏ cắt được một quả dừa xanh, rất hào phóng ném cho đứa bé chơi cùng với nó.
Chỉ tiếc rằng bọn trẻ con kia chẳng chút hứng thú nào với quả dừa mà Ngả Mễ Lệ trải qua muôn vàn gian khổ mới có được, ôm quả dừa ném đi ném lại chơi, chơi chán rồi ném vào sông nhỏ.
Chỉ có chuối tiêu được bọn trẻ con ăn vui vẻ.
Ánh mắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ không nhìn vào sách, nó cứ nhìn những đứa bé hoạt ban kia dùng thức ăn làm trò chơi.
Trương Lương từ xa đi tới bế Ngả Mễ Lệ từ trên cây xuống, bẻ cho nó hai quả dừa xanh, nhìn một cái lại vứt đi, đánh miệng với một đứa bé đen xì.
Đứa bé đó bị nắng chiếu đen như than, nhe hàm răng trắng ra cười, nhanh như cắt leo lên cây ném dừa xuống rào rào, Trương Lương lựa chọn một phen, bổ quả dừa ưng mắt nhất đưa cho Tiểu Ngả Mễ Lệ.
Thấy Tiểu Địch Tạp Nhĩ cứ nhìn những quả dừa bị vứt đi, Trương Lương cười với nó:” Mấy quả đó không ngon.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ nuối tiếc:” Trong ký ức của cháu, cái gì ăn được đều ngon.”
Trương Lương muốn xoa đầu nó, nó tránh đi, nó thấy mình lớn rồi, không thích nhận động tác đó của lão sư nữa.
“ Lão sư, bản địa Đại Minh cũng như thế à, ý cháu nói là, dù là ai cũng có thức ăn ấy, như vậy nơi đó có ăn mày phải không?”
Trương Lương lắc đầu:” Vẫn có ăn mày, nhưng đám ăn mày đó rất đáng ghét, chúng không xin thức ăn mà là xin tiền.”
“ Vì sao xin tiền chứ không xin thức ăn?”
“ Vì ăn mày ở Đại Minh là một công việc, đi ăn mày thu được lợi ích nhiều hơn đi làm việc, thường mà nói, ở khắp Đại Minh có viện thu lưu, có thể tới đó ăn cơm, chỉ là bọn họ chê không đi.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ rõ ràng đã tức giận:” Vì sao họ không đi?”
“ Chẳng qua là vì họ có nguồn thức ăn tốt hơn.”
“ Loại người như vậy vì sao không để họ chết đi.”
Câu này quá khích rồi, thằng bé này không cách nào bước ra khỏi bóng ma quá khứ, Trương Lương ngồi xuống, từ tốn nói:” Bây giờ cuộc sống phần đông khấm khá rồi, cháu phải để cho người khác thể hiện ra rằng họ là người lương thiện, cao hơn người một bậc chứ?”
“ Nếu cháu tới Đại Minh gặp những kẻ này thì sao, có được giết không?”
“ Không được, về bản địa Đại Minh, không ai có quyền tùy ý giết người, dù là bệ hạ cũng không có quyền đó, chỉ luật pháp mới được giết người.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ rõ ràng không tin, nó nhìn em gái cùng đám trẻ con đuổi nhau trên bãi cỏ, gật đầu nói:” Thật sao, vậy cháu sẽ tận mắt xem.”
So với Tiểu Địch Tạp Nhĩ không quen được với cuộc sống mới, ngài Địch Tạp Nhĩ tỏ ra ôn hòa hơn nhiều.
Nắng ấm của Mã Lục Giáp chiếu lên thân thể rỉ sét của ông làm ông vô cùng thoải mái, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn trước, cứ thế này ông nghĩ có thể sống tới khi hai đứa cháu trưởng thành lập gia đình.
Ông thích một loại hồng trà, nhất là thêm vào sữa bò và đường cát, loại trà này thêm rất nhiều biến hóa, nguấy đều lên, êm êm trong miệng làm người ta mê say.
Thời tiết Châu Âu rất không tốt cho sức khỏe của ông, Mã Lục Giáp hoàn toàn khác, ông muốn tan chảy trong ánh nắng ấm áp ở nơi này.
Nhất là sau khi trò chuyện với các vị tiên sinh di dân thời Tống của thư viện Nam Dương, tâm tình ông càng tốt.
Vì ông nhận ra, tư tưởng của người Đại Minh còn ở giai đoạn hỗn độn, bọn họ tôn sùng tư tưởng Nho gia hoàn toàn khác với duy tâm luận và duy vật luận thịnh hành ở Châu Âu.
Duy tâm và duy vật trong triết học phương tây bổ xung cho nhau, xác minh cho nhau để tìm ra đáp án chính xác, thấy được bản chất thế giới.
Còn trong tư tưởng nho gia, căn bản không có "bản chất thế giới", tư duy của bọn họ trống rỗng, điểm tựa là nhân tính, trọng điểm ở trị, yếu điểm ở trung dung, không giúp ích gì cho nhận thức thế giới.
Còn đạo gia nhận thức với thế giới quá phù phiếm, lý luận Thái Cực nghe có vẻ rất thần bí, mọi người dùng "khí" lý giải quá huyền ảo, bất kể ở vĩ mô hay vi mô đều có minh chứng.
Một người khi học vấn cao tới mức nhất định sẽ có năng lực nhìn thấu đạo lý, ngài Địch Tạp Nhĩ là người như thế.
Từ tái độ tôn kính của chính quyền với thư viện Nam Dương, ông cho rằng, giới học thuật Đại Minh chỉ đến thế, ở hai mặt cầu chân, cầu thực kém xa tân học Châu Âu.
Vì thế ông tỏ ra rất thích thư viện Nam Dương, tôn kính các tiên sinh, còn phát biểu những lời đầy nhiệt tình biểu thị thư viện Nam Dương ở nhiều lĩnh vực đi đầu nhân loại.
Hàn Tú Phân nghe vậy rất vui, Hàn Lăng Sơn thì lỗ mũi xì khói.
Đều là người thông minh, ngài Địch Tạp Nhĩ vả mặt trắng trợn như thế không quân tử.
À, mà giờ Hàn Lăng Sơn và Hàn Tú Phân chẳng biết làm sao lại ở với nhau.
Theo như lời Lưu Truyền Lễ nói thì có thể khiến hổ cái mang thai chỉ có hổ đực, đương nhiên sư tử đực cũng được, nhìn từ phương diện nào thì Hàn Lăng Sơn đủ tư cách.
Thế nhưng hai người trong cuộc vô cùng rõ ràng, bọn họ kết hợp với nhau không vì tình cảm, không vì tình nghĩa, càng không vì tình dục, hai người mang thái độ hợp tác thuần khiết, xem kẻ mạnh kết hợp với kẻ mạnh rốt cuộc cho ra sản vật gì?
Có sinh ra đứa bé kinh tài tuyệt diễm không?
Thời tiết Mã Lục Giáp nóng bức, nhất là sau khi trải qua hoạt động tình dục kịch liệt, cường hãn như Hàn Lăng Sơn cũng suy kiệt.
Hai người mồ hôi đầm đìa nhìn thân thể trần truồng của đối phương, đồng loạt xoay người đi mặc quần áo.
“ Ta thấy tình cảnh của hai chúng ta bây giờ rất kỳ quái.” Hàn Lăng Sơn uống ngụm rượu nho ướp lạnh:
Hàn Tú Phẫn rũ mái tóc dài:” Có gì mà lạ, ta muốn có một đứa con, ngươi cũng muốn có một đứa con cường hãn, nhu cầu thôi.”
Hàn Lăng Sơn nhìn vòng eo tràn ngập sức mạnh của Hàn Tú Phân:” Thân thể nữ nhân mạnh mẽ tới trình độ của cô thì đạt tới đỉnh cao rồi nhỉ.”
Hàn Tú Phân khinh bỉ:” Ngươi chỉ ở tầm trung thôi, mới đánh một trận đã không được rồi.”
Hàn Lăng Sơn nghiến răng ken két:” Nam tử hán đại trượng phu, không thể nói không được.”
Thế là trong phòng lại truyền ra tiếng rầm rầm.
Nghe âm thanh trời long đất lở trong phòng, Lôi Áo Ny nấp dưới cửa sổ hỏi Lưu Truyền Lễ:” Không thể ôn nhu một chút à?”
Lưu Truyền Lễ nói một câu chi lý:” Họ là dã thú không phải người.”
Trương Minh Lượng tán thành:” Ta thực sự muốn biết họ kết hợp với nhau sẽ sinh ra thứ quái vật gì?”
Lôi Áo Ny nói: “ Nếu Hàn lão đại có đứa con thì rất nhiều vấn đề được giải quyết, chúng ta có thủ lĩnh mới, hơn nữa còn là thủ lĩnh bối cảnh rất sâu.”
Bọn họ không quan tâm xem hai người này sinh nam hay nữ, vì chỉ cần là con của hai người này, nam nữ đều chỉ có một kết quả.
Hàn Lăng Sơn lần này tới Mã Lục Giáp với mục đích duy nhất là muốn kiếm vài lãnh địa ở hải ngoại, hắn đông con, chỉ có đứa con lấy thân phẩn cẩm y vệ sinh ra có thể thành tài, ba đứa con do Vân Hà sinh ra thì sắp thành phế vật, chẳng hi vọng gì.
Có điều với năng lực của hắn, kiếm chỗ hưởng phúc cho con mình ở hải ngoại vẫn làm được, để Vân Hà tiếp tục nuông chiều chúng sớm muộn cũng bị đưa lên đoạn đầu đài.
Hàn Lăng Sơn chưa bao giờ nghĩ tới cùng Hàn Tú Phân sinh ra quan hệ quá tình hữu nghị, nhưng ở Mã Lục Giáp nghe nàng phân tích, thấy rất đúng.
Con người luôn muốn vươn cao hơn, xa hơn, mạnh hơn, Hàn Tú Phân muốn biết họ kết hợp sinh con sẽ thành thế nào, Hàn Lăng Sơn về sau cũng muốn biết.
Còn Lôi Áo Ny, Lưu Truyền Lễ, Trương Minh Lượng dùng một loại tâm tình khó nói thành lời nấp dưới cửa sổ đợi sinh mạng cường hãn ra đời.
Không sao cả, đã có bí thư Lê Quốc Thành nhớ cho y.
Đám thần tử không biết nên vui hay buồn, hoàng đế tích cực quá bọn họ sợ, hoàng đế đãi chính bọn họ lo, dù sao thì hoàng đế chẳng để ý người khác nghĩ cái gì, suốt ngày làm “mấy chuyện vớ vẩn” chẳng ngó ngàng tới triều chính nữa rồi.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng chẳng làm gì cả.
Chỉ khác là nay nó đang ở thư viện Nam Dương, Mã Lục Giáp.
Trên người mặc trường bào vải mỏng nhẹ, gió biển thối qua đáy trường bào, toàn thân mát mẻ.
Ngả Mễ Lệ cưỡi trên một cây dừa đổ, đang nỗ lực hái dừa, nó chẳng có chút sức đề kháng nào với thứ nước ngọt trong đó.
Khó khăn lắm nó mới dùng dao nhỏ cắt được một quả dừa xanh, rất hào phóng ném cho đứa bé chơi cùng với nó.
Chỉ tiếc rằng bọn trẻ con kia chẳng chút hứng thú nào với quả dừa mà Ngả Mễ Lệ trải qua muôn vàn gian khổ mới có được, ôm quả dừa ném đi ném lại chơi, chơi chán rồi ném vào sông nhỏ.
Chỉ có chuối tiêu được bọn trẻ con ăn vui vẻ.
Ánh mắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ không nhìn vào sách, nó cứ nhìn những đứa bé hoạt ban kia dùng thức ăn làm trò chơi.
Trương Lương từ xa đi tới bế Ngả Mễ Lệ từ trên cây xuống, bẻ cho nó hai quả dừa xanh, nhìn một cái lại vứt đi, đánh miệng với một đứa bé đen xì.
Đứa bé đó bị nắng chiếu đen như than, nhe hàm răng trắng ra cười, nhanh như cắt leo lên cây ném dừa xuống rào rào, Trương Lương lựa chọn một phen, bổ quả dừa ưng mắt nhất đưa cho Tiểu Ngả Mễ Lệ.
Thấy Tiểu Địch Tạp Nhĩ cứ nhìn những quả dừa bị vứt đi, Trương Lương cười với nó:” Mấy quả đó không ngon.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ nuối tiếc:” Trong ký ức của cháu, cái gì ăn được đều ngon.”
Trương Lương muốn xoa đầu nó, nó tránh đi, nó thấy mình lớn rồi, không thích nhận động tác đó của lão sư nữa.
“ Lão sư, bản địa Đại Minh cũng như thế à, ý cháu nói là, dù là ai cũng có thức ăn ấy, như vậy nơi đó có ăn mày phải không?”
Trương Lương lắc đầu:” Vẫn có ăn mày, nhưng đám ăn mày đó rất đáng ghét, chúng không xin thức ăn mà là xin tiền.”
“ Vì sao xin tiền chứ không xin thức ăn?”
“ Vì ăn mày ở Đại Minh là một công việc, đi ăn mày thu được lợi ích nhiều hơn đi làm việc, thường mà nói, ở khắp Đại Minh có viện thu lưu, có thể tới đó ăn cơm, chỉ là bọn họ chê không đi.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ rõ ràng đã tức giận:” Vì sao họ không đi?”
“ Chẳng qua là vì họ có nguồn thức ăn tốt hơn.”
“ Loại người như vậy vì sao không để họ chết đi.”
Câu này quá khích rồi, thằng bé này không cách nào bước ra khỏi bóng ma quá khứ, Trương Lương ngồi xuống, từ tốn nói:” Bây giờ cuộc sống phần đông khấm khá rồi, cháu phải để cho người khác thể hiện ra rằng họ là người lương thiện, cao hơn người một bậc chứ?”
“ Nếu cháu tới Đại Minh gặp những kẻ này thì sao, có được giết không?”
“ Không được, về bản địa Đại Minh, không ai có quyền tùy ý giết người, dù là bệ hạ cũng không có quyền đó, chỉ luật pháp mới được giết người.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ rõ ràng không tin, nó nhìn em gái cùng đám trẻ con đuổi nhau trên bãi cỏ, gật đầu nói:” Thật sao, vậy cháu sẽ tận mắt xem.”
So với Tiểu Địch Tạp Nhĩ không quen được với cuộc sống mới, ngài Địch Tạp Nhĩ tỏ ra ôn hòa hơn nhiều.
Nắng ấm của Mã Lục Giáp chiếu lên thân thể rỉ sét của ông làm ông vô cùng thoải mái, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn trước, cứ thế này ông nghĩ có thể sống tới khi hai đứa cháu trưởng thành lập gia đình.
Ông thích một loại hồng trà, nhất là thêm vào sữa bò và đường cát, loại trà này thêm rất nhiều biến hóa, nguấy đều lên, êm êm trong miệng làm người ta mê say.
Thời tiết Châu Âu rất không tốt cho sức khỏe của ông, Mã Lục Giáp hoàn toàn khác, ông muốn tan chảy trong ánh nắng ấm áp ở nơi này.
Nhất là sau khi trò chuyện với các vị tiên sinh di dân thời Tống của thư viện Nam Dương, tâm tình ông càng tốt.
Vì ông nhận ra, tư tưởng của người Đại Minh còn ở giai đoạn hỗn độn, bọn họ tôn sùng tư tưởng Nho gia hoàn toàn khác với duy tâm luận và duy vật luận thịnh hành ở Châu Âu.
Duy tâm và duy vật trong triết học phương tây bổ xung cho nhau, xác minh cho nhau để tìm ra đáp án chính xác, thấy được bản chất thế giới.
Còn trong tư tưởng nho gia, căn bản không có "bản chất thế giới", tư duy của bọn họ trống rỗng, điểm tựa là nhân tính, trọng điểm ở trị, yếu điểm ở trung dung, không giúp ích gì cho nhận thức thế giới.
Còn đạo gia nhận thức với thế giới quá phù phiếm, lý luận Thái Cực nghe có vẻ rất thần bí, mọi người dùng "khí" lý giải quá huyền ảo, bất kể ở vĩ mô hay vi mô đều có minh chứng.
Một người khi học vấn cao tới mức nhất định sẽ có năng lực nhìn thấu đạo lý, ngài Địch Tạp Nhĩ là người như thế.
Từ tái độ tôn kính của chính quyền với thư viện Nam Dương, ông cho rằng, giới học thuật Đại Minh chỉ đến thế, ở hai mặt cầu chân, cầu thực kém xa tân học Châu Âu.
Vì thế ông tỏ ra rất thích thư viện Nam Dương, tôn kính các tiên sinh, còn phát biểu những lời đầy nhiệt tình biểu thị thư viện Nam Dương ở nhiều lĩnh vực đi đầu nhân loại.
Hàn Tú Phân nghe vậy rất vui, Hàn Lăng Sơn thì lỗ mũi xì khói.
Đều là người thông minh, ngài Địch Tạp Nhĩ vả mặt trắng trợn như thế không quân tử.
À, mà giờ Hàn Lăng Sơn và Hàn Tú Phân chẳng biết làm sao lại ở với nhau.
Theo như lời Lưu Truyền Lễ nói thì có thể khiến hổ cái mang thai chỉ có hổ đực, đương nhiên sư tử đực cũng được, nhìn từ phương diện nào thì Hàn Lăng Sơn đủ tư cách.
Thế nhưng hai người trong cuộc vô cùng rõ ràng, bọn họ kết hợp với nhau không vì tình cảm, không vì tình nghĩa, càng không vì tình dục, hai người mang thái độ hợp tác thuần khiết, xem kẻ mạnh kết hợp với kẻ mạnh rốt cuộc cho ra sản vật gì?
Có sinh ra đứa bé kinh tài tuyệt diễm không?
Thời tiết Mã Lục Giáp nóng bức, nhất là sau khi trải qua hoạt động tình dục kịch liệt, cường hãn như Hàn Lăng Sơn cũng suy kiệt.
Hai người mồ hôi đầm đìa nhìn thân thể trần truồng của đối phương, đồng loạt xoay người đi mặc quần áo.
“ Ta thấy tình cảnh của hai chúng ta bây giờ rất kỳ quái.” Hàn Lăng Sơn uống ngụm rượu nho ướp lạnh:
Hàn Tú Phẫn rũ mái tóc dài:” Có gì mà lạ, ta muốn có một đứa con, ngươi cũng muốn có một đứa con cường hãn, nhu cầu thôi.”
Hàn Lăng Sơn nhìn vòng eo tràn ngập sức mạnh của Hàn Tú Phân:” Thân thể nữ nhân mạnh mẽ tới trình độ của cô thì đạt tới đỉnh cao rồi nhỉ.”
Hàn Tú Phân khinh bỉ:” Ngươi chỉ ở tầm trung thôi, mới đánh một trận đã không được rồi.”
Hàn Lăng Sơn nghiến răng ken két:” Nam tử hán đại trượng phu, không thể nói không được.”
Thế là trong phòng lại truyền ra tiếng rầm rầm.
Nghe âm thanh trời long đất lở trong phòng, Lôi Áo Ny nấp dưới cửa sổ hỏi Lưu Truyền Lễ:” Không thể ôn nhu một chút à?”
Lưu Truyền Lễ nói một câu chi lý:” Họ là dã thú không phải người.”
Trương Minh Lượng tán thành:” Ta thực sự muốn biết họ kết hợp với nhau sẽ sinh ra thứ quái vật gì?”
Lôi Áo Ny nói: “ Nếu Hàn lão đại có đứa con thì rất nhiều vấn đề được giải quyết, chúng ta có thủ lĩnh mới, hơn nữa còn là thủ lĩnh bối cảnh rất sâu.”
Bọn họ không quan tâm xem hai người này sinh nam hay nữ, vì chỉ cần là con của hai người này, nam nữ đều chỉ có một kết quả.
Hàn Lăng Sơn lần này tới Mã Lục Giáp với mục đích duy nhất là muốn kiếm vài lãnh địa ở hải ngoại, hắn đông con, chỉ có đứa con lấy thân phẩn cẩm y vệ sinh ra có thể thành tài, ba đứa con do Vân Hà sinh ra thì sắp thành phế vật, chẳng hi vọng gì.
Có điều với năng lực của hắn, kiếm chỗ hưởng phúc cho con mình ở hải ngoại vẫn làm được, để Vân Hà tiếp tục nuông chiều chúng sớm muộn cũng bị đưa lên đoạn đầu đài.
Hàn Lăng Sơn chưa bao giờ nghĩ tới cùng Hàn Tú Phân sinh ra quan hệ quá tình hữu nghị, nhưng ở Mã Lục Giáp nghe nàng phân tích, thấy rất đúng.
Con người luôn muốn vươn cao hơn, xa hơn, mạnh hơn, Hàn Tú Phân muốn biết họ kết hợp sinh con sẽ thành thế nào, Hàn Lăng Sơn về sau cũng muốn biết.
Còn Lôi Áo Ny, Lưu Truyền Lễ, Trương Minh Lượng dùng một loại tâm tình khó nói thành lời nấp dưới cửa sổ đợi sinh mạng cường hãn ra đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.