Chương 413: Sức Mạnh Của Thứ Dân ! (1)
Kiết Dữ 2
23/04/2023
Đúng nhhư Lô Tượng Thăng dự liệu, họ liều chết đánh nhau với người Kiến Châu cứu về bách tính Đại Minh chẳng có kết cục tốt, theo như công văn triều đình, Lô Tượng Thăng ở Sơn Đông sợ địch như hổ, chưa đánh đã lui quân, mặc cho Kiến Nô cướp bóc đốt phá ở Sơn Đông như không thấy.
Đến lúc Kiến Nô rút lui mang theo bách tính mới sợ tội đuổi theo, không lập được chút công lao nào còn hao binh tổn tướng, may có huyện Lam Điền tham dự tranh đấu với Kiến Nô mới thừa loạn cướp về ít bách tính, nhưng công không đủ bù tội.
4000 Thiên Hùng quân được giao cho Bảo Định tổng đốc, Bảo Định tổng giám trông coi, đợi triều đình xử tội huynh đệ Lô thị xong sẽ giải tán, tất cả bị đi đầy cửu biên sung quân.
Thế là xe tù đi tới đâu, Lô Tượng Thăng bị vạn người thóa mạ tới đó.
“ Huynh trưởng, vì sao?” Ngũ đệ Lô Tượng Đồng ở bên xe tù của Lô Tượng Thăng, gỡ một miếng bùn bị ném vào mặt, gầm lên giận dữ với huynh trưởng của mình:
Lô Tượng Thăng cũng đang cắn răng chịu đựng bách tính hai bên đường chửi bới phỉ nhổ, khẽ nói:” Lô thị ta một lòng vì Đại Minh, thứ khác không đáng luận tới.”
Tiếng chửi rủa càng lúc càng khó nghe, bách tính chịu nhiều khổ nạn, thiếu chỗ phát tiết, thế nên còn chỗ phát tiết nào hơn “đám quan viên sâu mọt” này, Lô Tượng Đồng bị một ông già xông tới bên xe tù khác đờm nhổ vào mặt, uất tới muốn trào nước mắt:” Nếu như chiến tử, đệ nhận, nhưng bị sĩ nhục thế này ... Lại còn bao nhiêu huynh đệ Thiên Hùng quân cùng chúng ta vào sinh ra tử, trải qua trăm trận, không ban thưởng, không vinh diệu, còn bị đầy tới cửu biên làm nô ... Huynh trưởng, bọn họ oan uổng quá.”
Lô Tượng Thăng vẫn bình thản lắc đầu:” Không oan uổng.”
“ Còn không oan, thế nào mới là oan nữa?” Lô Tượng Đồng nếu không phải bị giam, có lẽ hắn tới xốc cổ áo huynh trưởng của mình lên rồi.
“ Đại Minh vứt bỏ họ như chổi nát, như mụn mủ, nhưng có người thèm khát họ như gan rồng tủy phượng, bọn họ chịu khổ nạn dưới trướng của ta sẽ được báo đáp thôi.” Lô Tượng Thăng lòng đau khổ vô cùng:” Lão Ngũ, đừng lo, chỉ một tháng nữa thôi bọn họ sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
“ Thật sao, ai lại coi trọng họ như thế ... Chẳng lẽ?” Lô Tượng Đồng kinh ngạc thu lại nước mắt, sau đó hắn nhanh chóng liên tưởng tới một người, thấy huynh trưởng gật đầu, lẩm bẩm:” Nếu thế thì tốt, không uổng cho huynh đệ theo chúng ta bao năm, ít nhất, ít nhất chúng ta không cần có lỗi với họ ... Lại thêm Lão Bát được đưa tới huyện Lam Điền dưỡng thương , Lô gia không đến nỗi tuyệt hậu.”
Thấy ngũ đệ còn chưa cam lòng, Lô Tượng Thăng ôn hòa nói:” Chỉ mình ta chết thôi, các đệ không sao đâu, ta đã dâng tấu lên, lấy tội vô năng làm liên lụy ba quân rồi, ta nghĩ Dương Tự Xương, Cao Khởi Tiềm sẽ đều hài lòng với kết quả này.”
Lô Tượng Đồng nghe huynh trưởng nói thế cũng chẳng có gì vui vẻ, mắt nhìn chăm chăm vào đám đông hai bên đường liên tục ném bùn đất gạch đá về phía họ, lòng dâng lên sự cay đắng lẫn căm ghét: “ Chết thì chết đi, cuộc đời này còn gì đáng để sống nữa đâu.”
Lời này Lô Tượng Thăng từng nói với Vân Chiêu, y lại bảo hãy sống nhìn thế giới mới, nhưng ông ta là người cổ hủ, thế giới mới chỉ khắc sâu nỗi đau trong lòng ông ta thôi: “ Ngũ đệ, phấn chấn lên, đệ giúp ta xem xem huyện Lam Điền liệu có phải thực sự tốt như bọn họ nói không, xem xem người nơi đó có phải sống như con người không, xem xem đó có phải là chỗ để linh hồn ta an cư không, nếu được, hãy mang xương cốt ta tới đó ...”
Đám huynh đệ nghe tới đó cùng bật khóc trong xe tù, phiên tử Cẩm Y Vệ áp giải nhìn cảnh đó thì cười khẩy không thôi.
Ngày hôm sau đoàn xe rời thành, trên đường đi không có người, đám huynh đệ Lô thị rốt cuộc cũng được yên thân, dọc đường đi tất cả cúi đầu lặng lẽ, không khí càng thêm nặng nề.
Xe đi tới trước ngọn núi nhỏ, bỗng nhiên Lô Tượng Thăng mở mắt nhìn về phía tây, phát hiện đám huynh đệ Lô Tượng Đồng, Lô Tượng Khôn cùng nhìn về hướng đó giống mình.
Đám Cẩm Y Vệ áp giải không hề hay biết, có tên vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Lô Tượng Thăng ra sức đập mạnh chấn song xe tù thu hút chút ý, hô lên: “ Có địch, ở hướng tây hai dặm, là kỵ binh.”
Tên thiên hộ Cẩm Y Vệ bực tức quát: “ Im đi, ngươi cho rằng có người tới cứu mình nữa à, nằm mơ nói mộng, đợi tới kinh sư là ngày chết của ngươi.”
Lô Tượng Đồng cười phá lên, chửi bới: “ Lũ cẩu tặc các ngươi đi chết đi ... Ha ha ha, chết cả đi.”
Tên thiên hộ nghe thấy nổi giận vung roi da quất túi bụi, Lô Tượng Đồng chỉ có đầu nhô khỏi xe tù, không cách nào né được, hắn vẫn há miệng chửi, không ngờ bị người ta quất một roi mạnh vào ồm, máu me be bét không nói nổi nữa, vẫn cười liên hồi.
Quả nhiên có một nhóm kỵ binh từ sau ngọn núi nhỏ phóng ra, tên thiên hộ không tiếp tục trừng phạt Lô Tượng Đồng nữa, quát tháo đám phiên tử Cẩm Y Vệ bảo vệ xe tù: “ Nếu có gì bất trắc, lập tức chém đầu tội tù.”
Lô Tượng Thăng quan sát địch xong thong thả nói: “ Không cần căng thẳng như thế, đối phương kỵ thuật không thông, đội hình chẳng có, không phải là cường địch, các ngươi xếp cung tiễn trận hình thoi, bắn ba đợt là phá được.”
Tên thiên hộ hồ nghi: “ Không phải cứu binh của ngươi sao?”
Lô Tượng Thăng hừ một tiếng: “ Lô mỗ mà không tự nguyện cho trói, Bảo Định tổng đốc làm gì có bản lĩnh giữ mỗ lại.”
Tên thiên hộ nghe vậy thần sắc hòa hoãn hơn: “ Mỗ gia làm Cẩm Y Vệ nhiều năm, đã thấy nhiều chuyện rồi, ngươi là công hay tội thì đã có triều đình xử, mỗ không để ngươi rơi vào tay tặc khấu chịu nhục đâu.”
Lô Tượng Thăng không đáp lời, nheo mắt nhìn đám người phía xa.
Đội kỵ binh lộn xộn đi đầu rốt cuộc đã dừng lại cách trăm bước, gọi là kỵ binh chứ thực chất là đám cưỡi lừa mà thôi.
Tên thiên hộ thấy vậy yên tâm hơn hẳn, tuốt đao chĩa về phía trước: “ Bọn tặc nhép phương nào mà dám cướp đoạt khâm phạm triều đình, không sợ chu di cửu tộc à?”
Thủ lĩnh tặc khấu tuổi không lớn, mặt mày xấu xí chất phác, áo vải chân đất, đầu đội mũ rơm, múa trường đao quát tháo: “ Bọn ta là lưu dân Sơn Đông, nghe nói tên tặc tử Lô Tượng Thăng làm loạn Sơn Đông ta đi qua đây, bọn ta đợi đã lâu, muốn lột da, ăn thịt, uống máu hắn.”
Huynh đệ Lô thị nghe vậy cúi đầu, nếu quả thực bách tính Sơn Đông, bọn họ cam lòng.
Tên thiên hộ hiểu ra, thở dài chắp tay: “ Nếu các ngươi không phải tặc nhân, vây nghe một lời chân tình của bản quan, giải tán đi. Lô Tượng Thăng đã bị triều đình tróc nã hỏi tội, đợi tới kinh sư, một ý chỉ hạ xuống sẽ bị chặt đầu. Triều đình hứa sẽ cho bách tính Sơn Đông một câu trả lời, sao còn ngăn cản bản quan áp giải tội tù tiến kinh.”
Người trẻ tuổi hung hăng quát: “ Bọn ta không cần biết, không ăn thịt ác tặc thì có lỗi với thân quyến đã chết.”
Tên thiên hộ không có nhiều kiên nhẫn như vậy, lời tử tế đã nói rồi: “ Bản quan lệnh các ngươi mau giải tán, nếu không giết không tha.”
“ Đám quan viên các ngươi bao che cho nhau, trời mới biết có phải là đang bảo vệ ác tặc hay không, bỏ qua hôm nay, ai tặc thoát nạn, thiên hạ này mới là không còn công bằng nữa. Các hương thân, mọi người nói có cho chúng đi được không?”
“ Không được. “ Lưu dân đồng thanh la hét giận dữ, không đợi người trẻ tuổi ra tay đã cầm đủ các loại vũ khí xông về phía Cẩm Y Vệ:
Tên thiên hộ có coi đám lưu dân ra cái gì, phất tay một cái, 50 kỵ sĩ xông lên nghênh đón.
Đến lúc Kiến Nô rút lui mang theo bách tính mới sợ tội đuổi theo, không lập được chút công lao nào còn hao binh tổn tướng, may có huyện Lam Điền tham dự tranh đấu với Kiến Nô mới thừa loạn cướp về ít bách tính, nhưng công không đủ bù tội.
4000 Thiên Hùng quân được giao cho Bảo Định tổng đốc, Bảo Định tổng giám trông coi, đợi triều đình xử tội huynh đệ Lô thị xong sẽ giải tán, tất cả bị đi đầy cửu biên sung quân.
Thế là xe tù đi tới đâu, Lô Tượng Thăng bị vạn người thóa mạ tới đó.
“ Huynh trưởng, vì sao?” Ngũ đệ Lô Tượng Đồng ở bên xe tù của Lô Tượng Thăng, gỡ một miếng bùn bị ném vào mặt, gầm lên giận dữ với huynh trưởng của mình:
Lô Tượng Thăng cũng đang cắn răng chịu đựng bách tính hai bên đường chửi bới phỉ nhổ, khẽ nói:” Lô thị ta một lòng vì Đại Minh, thứ khác không đáng luận tới.”
Tiếng chửi rủa càng lúc càng khó nghe, bách tính chịu nhiều khổ nạn, thiếu chỗ phát tiết, thế nên còn chỗ phát tiết nào hơn “đám quan viên sâu mọt” này, Lô Tượng Đồng bị một ông già xông tới bên xe tù khác đờm nhổ vào mặt, uất tới muốn trào nước mắt:” Nếu như chiến tử, đệ nhận, nhưng bị sĩ nhục thế này ... Lại còn bao nhiêu huynh đệ Thiên Hùng quân cùng chúng ta vào sinh ra tử, trải qua trăm trận, không ban thưởng, không vinh diệu, còn bị đầy tới cửu biên làm nô ... Huynh trưởng, bọn họ oan uổng quá.”
Lô Tượng Thăng vẫn bình thản lắc đầu:” Không oan uổng.”
“ Còn không oan, thế nào mới là oan nữa?” Lô Tượng Đồng nếu không phải bị giam, có lẽ hắn tới xốc cổ áo huynh trưởng của mình lên rồi.
“ Đại Minh vứt bỏ họ như chổi nát, như mụn mủ, nhưng có người thèm khát họ như gan rồng tủy phượng, bọn họ chịu khổ nạn dưới trướng của ta sẽ được báo đáp thôi.” Lô Tượng Thăng lòng đau khổ vô cùng:” Lão Ngũ, đừng lo, chỉ một tháng nữa thôi bọn họ sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
“ Thật sao, ai lại coi trọng họ như thế ... Chẳng lẽ?” Lô Tượng Đồng kinh ngạc thu lại nước mắt, sau đó hắn nhanh chóng liên tưởng tới một người, thấy huynh trưởng gật đầu, lẩm bẩm:” Nếu thế thì tốt, không uổng cho huynh đệ theo chúng ta bao năm, ít nhất, ít nhất chúng ta không cần có lỗi với họ ... Lại thêm Lão Bát được đưa tới huyện Lam Điền dưỡng thương , Lô gia không đến nỗi tuyệt hậu.”
Thấy ngũ đệ còn chưa cam lòng, Lô Tượng Thăng ôn hòa nói:” Chỉ mình ta chết thôi, các đệ không sao đâu, ta đã dâng tấu lên, lấy tội vô năng làm liên lụy ba quân rồi, ta nghĩ Dương Tự Xương, Cao Khởi Tiềm sẽ đều hài lòng với kết quả này.”
Lô Tượng Đồng nghe huynh trưởng nói thế cũng chẳng có gì vui vẻ, mắt nhìn chăm chăm vào đám đông hai bên đường liên tục ném bùn đất gạch đá về phía họ, lòng dâng lên sự cay đắng lẫn căm ghét: “ Chết thì chết đi, cuộc đời này còn gì đáng để sống nữa đâu.”
Lời này Lô Tượng Thăng từng nói với Vân Chiêu, y lại bảo hãy sống nhìn thế giới mới, nhưng ông ta là người cổ hủ, thế giới mới chỉ khắc sâu nỗi đau trong lòng ông ta thôi: “ Ngũ đệ, phấn chấn lên, đệ giúp ta xem xem huyện Lam Điền liệu có phải thực sự tốt như bọn họ nói không, xem xem người nơi đó có phải sống như con người không, xem xem đó có phải là chỗ để linh hồn ta an cư không, nếu được, hãy mang xương cốt ta tới đó ...”
Đám huynh đệ nghe tới đó cùng bật khóc trong xe tù, phiên tử Cẩm Y Vệ áp giải nhìn cảnh đó thì cười khẩy không thôi.
Ngày hôm sau đoàn xe rời thành, trên đường đi không có người, đám huynh đệ Lô thị rốt cuộc cũng được yên thân, dọc đường đi tất cả cúi đầu lặng lẽ, không khí càng thêm nặng nề.
Xe đi tới trước ngọn núi nhỏ, bỗng nhiên Lô Tượng Thăng mở mắt nhìn về phía tây, phát hiện đám huynh đệ Lô Tượng Đồng, Lô Tượng Khôn cùng nhìn về hướng đó giống mình.
Đám Cẩm Y Vệ áp giải không hề hay biết, có tên vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Lô Tượng Thăng ra sức đập mạnh chấn song xe tù thu hút chút ý, hô lên: “ Có địch, ở hướng tây hai dặm, là kỵ binh.”
Tên thiên hộ Cẩm Y Vệ bực tức quát: “ Im đi, ngươi cho rằng có người tới cứu mình nữa à, nằm mơ nói mộng, đợi tới kinh sư là ngày chết của ngươi.”
Lô Tượng Đồng cười phá lên, chửi bới: “ Lũ cẩu tặc các ngươi đi chết đi ... Ha ha ha, chết cả đi.”
Tên thiên hộ nghe thấy nổi giận vung roi da quất túi bụi, Lô Tượng Đồng chỉ có đầu nhô khỏi xe tù, không cách nào né được, hắn vẫn há miệng chửi, không ngờ bị người ta quất một roi mạnh vào ồm, máu me be bét không nói nổi nữa, vẫn cười liên hồi.
Quả nhiên có một nhóm kỵ binh từ sau ngọn núi nhỏ phóng ra, tên thiên hộ không tiếp tục trừng phạt Lô Tượng Đồng nữa, quát tháo đám phiên tử Cẩm Y Vệ bảo vệ xe tù: “ Nếu có gì bất trắc, lập tức chém đầu tội tù.”
Lô Tượng Thăng quan sát địch xong thong thả nói: “ Không cần căng thẳng như thế, đối phương kỵ thuật không thông, đội hình chẳng có, không phải là cường địch, các ngươi xếp cung tiễn trận hình thoi, bắn ba đợt là phá được.”
Tên thiên hộ hồ nghi: “ Không phải cứu binh của ngươi sao?”
Lô Tượng Thăng hừ một tiếng: “ Lô mỗ mà không tự nguyện cho trói, Bảo Định tổng đốc làm gì có bản lĩnh giữ mỗ lại.”
Tên thiên hộ nghe vậy thần sắc hòa hoãn hơn: “ Mỗ gia làm Cẩm Y Vệ nhiều năm, đã thấy nhiều chuyện rồi, ngươi là công hay tội thì đã có triều đình xử, mỗ không để ngươi rơi vào tay tặc khấu chịu nhục đâu.”
Lô Tượng Thăng không đáp lời, nheo mắt nhìn đám người phía xa.
Đội kỵ binh lộn xộn đi đầu rốt cuộc đã dừng lại cách trăm bước, gọi là kỵ binh chứ thực chất là đám cưỡi lừa mà thôi.
Tên thiên hộ thấy vậy yên tâm hơn hẳn, tuốt đao chĩa về phía trước: “ Bọn tặc nhép phương nào mà dám cướp đoạt khâm phạm triều đình, không sợ chu di cửu tộc à?”
Thủ lĩnh tặc khấu tuổi không lớn, mặt mày xấu xí chất phác, áo vải chân đất, đầu đội mũ rơm, múa trường đao quát tháo: “ Bọn ta là lưu dân Sơn Đông, nghe nói tên tặc tử Lô Tượng Thăng làm loạn Sơn Đông ta đi qua đây, bọn ta đợi đã lâu, muốn lột da, ăn thịt, uống máu hắn.”
Huynh đệ Lô thị nghe vậy cúi đầu, nếu quả thực bách tính Sơn Đông, bọn họ cam lòng.
Tên thiên hộ hiểu ra, thở dài chắp tay: “ Nếu các ngươi không phải tặc nhân, vây nghe một lời chân tình của bản quan, giải tán đi. Lô Tượng Thăng đã bị triều đình tróc nã hỏi tội, đợi tới kinh sư, một ý chỉ hạ xuống sẽ bị chặt đầu. Triều đình hứa sẽ cho bách tính Sơn Đông một câu trả lời, sao còn ngăn cản bản quan áp giải tội tù tiến kinh.”
Người trẻ tuổi hung hăng quát: “ Bọn ta không cần biết, không ăn thịt ác tặc thì có lỗi với thân quyến đã chết.”
Tên thiên hộ không có nhiều kiên nhẫn như vậy, lời tử tế đã nói rồi: “ Bản quan lệnh các ngươi mau giải tán, nếu không giết không tha.”
“ Đám quan viên các ngươi bao che cho nhau, trời mới biết có phải là đang bảo vệ ác tặc hay không, bỏ qua hôm nay, ai tặc thoát nạn, thiên hạ này mới là không còn công bằng nữa. Các hương thân, mọi người nói có cho chúng đi được không?”
“ Không được. “ Lưu dân đồng thanh la hét giận dữ, không đợi người trẻ tuổi ra tay đã cầm đủ các loại vũ khí xông về phía Cẩm Y Vệ:
Tên thiên hộ có coi đám lưu dân ra cái gì, phất tay một cái, 50 kỵ sĩ xông lên nghênh đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.