Minh Thiên Hạ

Chương 914: Sụp Đổ Và Tân Sinh.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Mệnh lệnh tấn thăng trọng yếu của hoàng đình Lam Điền đều cho đăng trên Nhật báo Lam Điền.

Ngày hôm sau khi Chu Mỹ Sác cầm tờ báo được là phẳng phiu hết cỡ lên, nàng nhìn thấy ngay lệnh thăng Kim Hổ lên làm Thiên tướng quân.

Nàng như đói như khát đọc từng chữ một, thậm chí còn nhìn thấy một chữ viết sai trong văn thư giới thiệu chiến tích của Kim Hổ.

Nàng cẩn thận dùng bút chì sửa lại lỗi sai đó, về sau không biết vì sao lại dùng bút chì xóa cái chữ đó đi.

Xem xong báo, dùng xong bữa sáng Chu Mỹ Sác ngồi trên xe ngựa nhỏ rời Chu phủ, giống như mọi khi, đích thân tuần thị mấy cửa hiệu Chu thị ở thành Trường An, thương lượng công việc cới các chưởng quầy, sau đó về Chu phủ, không khác gì thường ngày.

Con người sống bình yên lâu một chút, nhiều ý nghĩ sẽ nảy sinh.

Chu Mỹ Sác về phủ thấy Chu hoàng hậu đang đùng đùng nổi giận giáo huấn phi tần không nghe lời.

Phụ hoàng chết rồi, vương triều Chu thị không còn, mọi đặc quyền của Chu thị bị tước đoạt, nhiều phi tần không cam lòng tịch mịch, họ muốn rời khỏi cài lồng giam này, muốn được chia ít tài sản tự mình kiếm sống.

Bọn họ vẫn còn trẻ, lại dung mạo hơn người, không sợ không tìm được chỗ dựa có tương lai hơn, hoặc đơn giản rời khỏi nơi bế tắc này.

Ngày xưa Chu hoàng hậu ở hậu cung nói sao là vậy, bây giờ đám phi tần đã có vốn liếng kháng cự rồi.

Chu Mỹ Sác thấy mẫu thân bị tần phi đó làm giận tới toàn thân run rẩy, đi tới chỗ hai bên giằng co, nói:” Nếu Lưu phi đã muốn thì cứ để cô ấy đi.”

Chu hoàng hậu chỉ mặt Lưu phi:” Con, con tiện nhân đó uế loạn cung đình.”

Lưu phi khoanh tay khinh bỉ:” Chỉ là cái viện tử, cung đình đâu ra cho ta uế loạn? Ta tiến cung từ năm 14, bệ hạ còn chưa đụng vào người một lần, ta khổ sở chờ đợi mười năm, vẫn còn là tấm thân hoàn bích, hoàng hậu không biết thương người khác à?”

Chu hoàng hậu phẫn nộ:” Cả nhà ngươi được hưởng vinh hoa phú quý ...”

Không để Chu hoàng hậu nói hết, Lưu phi cười lớn:” Vinh hoa phú quý nào? Nhà ta có 17 khẩu, đều chết trong tay Lý Hồng Cơ, đó là ân điển mà các người ban cho đấy. Lưu thị chết hết rồi, chỉ còn mỗi mình ta thôi, chẳng phải ta thèm nam nhân mà đi lang chạ với tên mã phu, ta chỉ muốn để lại chút hương hỏa cho Lưu thị, thế nào cũng phải có người đốt tiền, thắp hương trước mộ chứ.”

Chu Mỹ Sác đỡ Chu hoàng hậu ngồi xuống, bình thản nói:” Đi đi.”

Lưu phi giận dữ:” Ta phải lấy đi phần thuộc về mình.”

Chu Mỹ Sác ném cái vòng tay vàng xuống đất:” Ngươi bị Chu thị ta từ rồi.”



Mặc dù bề ngoài tỏ ra hết sức lãnh đạm, lòng Chu Mỹ Sác đau như cắt, người muốn đi sao giữ được, nàng chỉ mong Lưu phi biểu thị ra chút lưu luyến với ngôi nhà này, một chút thôi cũng được.

Đáng tiếc, Lưu thị bước khỏi đại môn Chu thị chẳng buồn quay đầu nhìn một cái, tên xa phu thường ngày khom núm vâng dạ, lúc này ngang nhiên đỡ Lưu thị lên xe ngựa, bọn họ đi thẳng một mạch.

Lưu thị không lưu luyến, còn các phi tử khác đi tiễn chân lại hâm mộ vô cùng.

Trước khi là các tần phi cao vời, hôm nay lại đi hâm mộ đoạn tư tình chẳng quang minh chính đại.

Đại môn Chu phủ đóng lại, Chu Mỹ Sác quay đầu nhìn đám phi tần:” Còn ai muốn đi có thể nói bây giờ, đừng làm chuyện dơ bẩn, sau đó bị ta đuổi khỏi cửa.”

Có hai phi tần mấp máy môi, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.

Chu Mỹ Sác biết, đợi những phi tần này dần dần hiểu được Lam Điền là nơi thế nào, bọn họ sẽ rời tòa phủ to lớn nhưng không có tương lai này, tìm kiếm cuộc sống chính mình.

Chỉ là chuyện sớm muộn.

Kim hổ thăng lên làm Thiên tướng quân rồi, dù đó là cấp bậc tướng quân thấp nhất, song có thân phận này, Kim Hổ có thể chính thức nắm một đội quân, kiến lập công huân lớn hơn.

Chu Mỹ Sác về thư phòng trầm tư rất lâu, nàng xem báo rất lâu, cuối cùng mặt lạnh tanh ném vào chậu lửa.

Con người phải dựa vào bản thân, đem hi vọng gửi gắm vào người khác quá bất trắc, đó là điều chính nàng chiêm nghiệm ra qua những ngày tháng gian nan khốn khó. Nếu giờ vì chút hi vọng buông lơi, e mọi thứ sẽ sụp đổ.

Vì thế Chu Mỹ Sác quyết định, mở rộng chuyện làm ăn trong nhà, đồng thời thử thăm dò xin giấy phép mậu dịch trên biển.

Năm nay hoàng đình Lam Điền đã trấn áp một đám cường hào thân sĩ, tội danh là tư thông với địch.

Ngay cả người chỉ đọc báo như Chu Mỹ Sác cũng hiểu hây chỉ là một loại thủ đoạn của hoàng đình Lam Điền, không tin những quan viên tinh minh chưa hiểu.

Khi đông nam chưa thu vào tay Lam Điền, cách thức kiếm quân nhu của đám Lý Nham, Hoàng Đắc Công chẳng nhân từ hơn Lý Hồng Cơ là bao, chỉ là chúng dùng từ văn nhã hơn, là quyên góp.

Dù những người quyên góp đều bị uy hiếp, nhưng đám Lý Nham lại viết tên họ lên bảng đỏ, tiếng là vinh danh cho mọi người cùng biết.

Rồi đại quân Lôi Hằng kéo đến với thế gió mạnh quét lá, chặt đầu hết đám quân phiệt nhãi nhép đó, đám thổ hào tài trợ quân lương cũng không được bỏ qua.

Vừa cải cách đất đai, vừa truy cứu tội cũ, hoàng đình Lam Điền dễ dàng chia cắt tan nát đại hộ đông nam.



Chu Mỹ Sác cảm giác Vân Chiêu có loại thù hận ăn sâu tới tận xương tủy đối với đại gia tộc, ngay cả mảnh đất đông nam vừa mới thu phục, cần lung lạc lòng người vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn thực hiện chính sách.

Nàng từng thầm hi vọng thổ hào sĩ thân đông nam sẽ vùng lên phản kháng.

Thế nhưng người đông nam xưa nay luôn ỷ vào sự phồn hoa giàu có mà kiêu ngạo, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt lại hèn nhát chấp nhận kết quả này, biểu hiện của họ hết sức ngoan ngoãn, dù là hoàng đình Lam Điền hủy tư cách giao dịch trên biển của họ, cũng không ai đứng ra phản đối, một người cũng không.

Chu Mỹ Sác muốn thăm dò một chút.

Buổi tối Vân Chiêu ăn cơm dâng hương trước linh vị Vân Mãnh trước, sau đó cả nhà mới quây quần ăn cơm.

Vân Nương dùng ngữ điệu bất mãn nói với Tiền Đa Đa:” Sao mãi chưa thấy động tĩnh gì, Xước Nhi cũng năm tuổi rồi.”

Tiền Đa Đa nhanh chóng chỉ Phùng Anh: “ Con sinh hai đứa rồi, cô ta chỉ có một.”

Vân Chiêu thấy Phùng Anh cúi gằm mặt, vội vàng nói lớn lảng đi: “ Ăn cơm, ăn cơm nào.”

Vân Chiêu trừng mắt với nhi tử:” Thiên hạ đã bình định, nên nghĩ tới vấn đề con cháu rồi.”

“ Mẹ, thiên hạ còn chưa tới lúc để chúng ta yên tâm sống đâu, trong ba năm tiếp theo, cuộc sống của bách tính còn rất khổ cực.”

“ Thế sao còn không mau giết Lý Hồng Cơ đi, để bách tính yên tâm dưỡng sức.”

“ Không cần lãng phí xương máu của con dân đâu ạ, chỉ cần ba năm nữa, Lý Hông Cơ không đánh sẽ tan.”

Phùng Anh ở bên nhỏ giọng giải thích cho bà bà:” Ở chỗ Lý Định Quốc tướng quân ngày nào cũng bắt được một ít tặc khấu bỏ trốn, mới đầu nhân số không nhiều, dần dần đã có cả đội ngũ bỏ trốn. Cho nên phu quân con mới nói thế.”

Vân Nương vẫn lẩm bẩm:” Cứ tốc chiến tốc thắng, còn yên tâm sinh còn đẻ cái chứ.”

Tiền Đa Đa ôm tay Vân Nương:” Mẹ, quá nửa giang sơn Chu Minh bị hủy ở Liêu Đông, cái nơi đó đa phần là rừng rậm núi đồi hoang vu, đại quân tới đó hao phí quá lớn, chúng ta chỉ cần liên tục gây sức ép, khiến chúng không thể nghỉ ngơi, phải vơ vét bách tính tăng cường võ bị.”

“ Như vậy Liêu Đông dần kiệt quệ tới diệt vong.”

“ Nếu phu quân tiến công, tuy thống khoái nhất thời, nhưng Kiến Nô chạy vào rừng sâu, để lại ẩn họa càng lớn, chẳng bằng để Kiến Nô tự kéo sụp mình.”

Ba phụ nhân thảo luận quân quân đại sự, bất kể đúng hay sai thì Vân Chiêu cũng biết khôn không xen mồm vào, bọn họ có bàn tán náo nhiệt thế nào cũng giới hạn ở nội trạch thôi, đó là thú vui không nhiều của họ, phá vỡ thời gian hạnh phúc của họ là không sáng suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook