Minh Thiên Hạ

Chương 625: Tài Tử Và Mỹ Nữ. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Tới giờ thì đã chẳng ai còn coi Chu Tồn Cực là phiên vương của Đại Minh nữa rồi, chỉ coi hắn là quan viên cao cấp huyện Lam Điền, vì thế Sùng Trinh tước đoạt cả ngọc điệp của Chu Tồn Cực, gạch tên khỏi tông phổ.

Chu Tồn Cực vui mừng vô cùng, bày tiệc mời khách ba ngày, thế là ẩn họa cuối cùng về thân phận hoàng tộc của hắn cũng được loại bỏ.

Là đại hồng lư của huyện Lam Điền, hắn không chỉ tham dự hội nghị cấp cao, cả đại doanh Phượng Hoàng Sơn cũng không còn hạn chế hắn nữa.

Chỉ cần đi một vòng quân doanh Phượng Hoàng Sơn hắn đã biết quyết định của mình sáng suốt ra sao.

Giờ hắn có hai nhi tử, một ở trấn Ninh Hạ vất vả làm việc, một học tập ở hạ viện thư viện, chỉ cần hai đứa bé này chịu cố gắng, chưa tới 10 năm nữa, nhà hắn sẽ lắc mình biến thân thành nhà quan hoạn thực sự của huyện Lam Điền.

Như thế đảm bảo mạch Tần vương có thể tiếp tục sống vinh hoa phú quý.

Biến hóa này có lẽ đêm khuya không người, hắn lặng lẽ ngồi trong bóng đêm rơi vài giọt nước mắt, nhưng nếu để hắn lựa chọn lần nữa, hắn vẫn kiên định đi trên con đường hiện tại.

Lời nói của một phiên vương ở tít Thiểm Tây thì Chu Quốc Bật tất nhiên chẳng coi ra gì, nhưng sự uy hiếp của đại hồng lư huyện Lam Điền thì dù là Chu Quốc Bật cũng không dám đối chọi.

Vì thế cuối tháng ba sáu Tần Hoài mỹ nữ do Khẩu Bạch Môn đứng đầu run rẩy mang tâm thái lấy thân nuôi hổ tới Trường An.

“ Khắp nơi phồn hoa không kể siết, phong tình Trường An khắp càn khôn.” Khấu Bạch Môn dùng quạt che mặt, xuyên qua cửa sổ nhìn phố xá tấp nập của đường Trường An, mặc dù mặt ủ mày chau song vẫn xuất khẩu thành văn:

“ Nơi này tuy phồn hoa, dù sao cũng là kinh đô cầm thú, chớ có hi vọng gì nhiều.” Cố Hoành Ba là người lớn tuổi nhất, chẳng còn bận tâm nữa rồi, không ngắm cảnh sắc, lạnh lùng nói:

Khấu Bạch Môn bị một câu nói khơi lên tâm sự, cười thảm: “ Đều tại muội sai, hại tỷ tỷ, hại các tỷ muội khác.”

“ Cũng chưa chắc là ai hại ai, ta cứ nghĩ là đời này gặp được Cung Đỉnh Tư là có thể gửi gắm cả đời, nào ngờ một chiếu lệnh làm cho người được coi là khúc xương cứng đó lại nhũn ra, vội vàng đem tình nhân từng thề non hẹn biển lên xe, chẳng ngại ngàn dặm xa xôi đưa tới bên dã thú.”

“ Muội chẳng phải vậy hay sao? Chu Quốc Bật phú quý tột cùng, tưởng chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống, vậy mà lợn rừng tinh mở miệng một tiếng, chẳng phải gấp gáp đưa tới sao? Đôi lúc muội thực sự hận sinh ra với bộ dạng này.”

Hai người đang nói chuyện thì một bà từ mặt đen thò đầu vào xe ngựa cười hì hì: “ Các cô nương ở ngoài tới phải không, có từng nghe tới nước hoa Lam Điền chưa?”

Khấu Bạch Môn đang định đuổi ra ngoài, Cố Hoành Ba đã hỏi gấp: “ Bà có nước hoa thật sao?”

“ Trong nhà lão bà tử làm cái này mà, các cô nương nếu cần thì bà tử đi lấy.” Bà tử rụt đầu lại, chẳng mấy chóc đưa qua cửa sổ một cái hộp gấm, vừa đi theo xe ngựa, vừa mong có thể bán được hàng:

Cố Hoành Ba hồi hộp mở hộp ra liền thấy một loạt chiếc bình pha lê tinh xảo, trong những chiếc bình đẹp đẽ đó là nước hoa đủ màu, ngoài bình dán hình hoa hồng, ngọc lan, hoa quế.

Không cần đoán cũng biết biểu thị cho các loại mùi.

“ Các cô nương yên tâm, thứ này không làm giả được đâu, bởi riêng những cái bình này chỉ có thành Ngọc Sơn mới làm ra được thôi, số lượng có hạn. “ Bà tử đảm bảo:

Cố Hoành Ba có vẻ nóng ruột lắm: “ Bao nhiêu tiền?”



Lão bà tử đã nhận ra giọng Cố Hoành Ba không phải người Quan Trung thì mừng lắm, xòe hai bàn tay ra: “ 10 lượng bạc một bình.”

Khấu Bạch Môn ở bên bĩu môi: “ Nhất định là giả.”

Lão bà tử nghe vậy không vui, đang định thu về không bán nữa, dù sao chả ế được, Cố Hoành Ba đã nhanh tay trả 10 lượng bạc lấy đi bình ngọc lan.

Tuy bán được hàng, thái độ lão bà tử không tốt, ôm hộp bực tức đi luôn, chẳng thèm mời chào Khấu Bạch Môn.

Khấu Bạch Môn hừ một tiếng:” Tỷ tỷ, công gia từng tặng muội một bình nước hoa, nghe nói tốn 500 lượng cơ, thứ này nghe biết là giả rồi.”

Chẳng mấy chốc xe tới Minh Nguyệt lâu.

Tòa thanh lâu này vô cùng thần kỳ, nó không ngừng bị hỏa thiêu, cũng không ngừng xây dựng lại, lần sau khí thế hùng vĩ hơn lần trước, thậm chí bây giờ xuất hiện cả ao nước sâu bên cạnh lầu, tăng thêm không ít phong tình.

Ở vị trí tầng ba có một con kỳ lân cực lớn, miệng nó phun ra dòng nước trắng, nước rơi xuống ao sâu, tiếng nước áp cả tiếng ồn ào ngoài chợ, mang theo ý cảnh tĩnh lặng trong huyên náo.

Khấu Bạch Môn đeo khăn che mặt lên, ôm tỳ bà được nha hoàn dìu xuống xe, nữ quản sự đã đợi sẵn đón vào lầu.

Đám người đứng ở sảnh đường thênh thang, nhưng chẳng thấy khách truy hoan trác táng, chỉ có một ngọn đèn lưu ly lộng lẫy vô ngần buông từ trần xuống, được ánh sáng bố trí khéo léo chiếu xuyên qua cửa sổ mở rộng, phát ra hào quang như ngọc, soi sáng cả sảnh đường.

Biện Ngọc Kinh một thân trang phục nữ quan, thấy khắp đại sảnh chỉ có nữ quan sự và nhóm người họ: “ Ma ma, thường ngày đều vắng vậy sao?”

Lão bảo tử năm xưa, giờ là nữ quản sự rồi, tươi cười nói: “ Các cô nương đã tới, sao có thể để đám nam nhân thối vào được, Xuân Phong Minh Nguyệt lâu ta không phải chỗ mua da bán thịt, các cô nương quá lo rồi.”

Không có nam nhân ở đây, Đổng Tiểu Uyển mới vén khăn che khoe dung mạo tươi đẹp, tò mò hỏi: “ Chẳng lẽ là Vân Chiêu tới sao?”

Đây là nỗi đau muôn đời của Minh Nguyệt lâu, nữ quản sử chua chát: “ Từ khi nơi này mở ra, huyện tôn chưa từng tới một lần, chỉ có đại tướng quân Vân Dương hay ghé thăm, nhưng đại tướng quân sau khi kết hôn cũng ít tới rồi.”

“ Các cô nương yên tâm, ta biết mọi người nghĩ gì, nhưng mời mọi người tới Minh Nguyệt lâu là đại hồng lư, không phải huyện tôn. Huyện tôn thường ngày bận rộn, ít rời thành Ngọc Sơn nói gì tới nơi này.”

“ Mọi người tới đây là để thể hiện với sĩ tử Trường An, chẳng phải lấy sắc mua vui cho người, Quan Trung là nơi chú trọng đạo lý, chẳng ai có thể ép các cô nương làm việc không muốn, điểm này ta có thể đảm bảo.”

Những lời này nghe vào tai đám Khấu Bạch Môn cũng bằng không, các nàng năm xưa mới lưu lạc phong trần cũng từng ngốc nghếch tin vào những lời đảm bảo của lão bảo tử.

Cho nên sau khi được an bài chỗ ở, bọn họ nóng lòng đi bái kiến các tỷ muội Minh Nguyệt lâu, nhất là hai cô nương Minh Nguyệt, Hàn Tinh danh tiếng vang dội.

Lúc này Vân Chiêu đang ở đại thư phòng cùng đám Hàn Lăng Sơn bàn bạc xong chuyện tăng cường nhân thủ hải quân, định nghỉ ngơi một chút thì thấy đại hồng lư Chu Tồn Cực đứng ngoài cửa sổ, thi thoảng nhìn vào trong, tựa hồ có chuyện khẩn cấp.

Liễu Thành nhỏ giọng báo với Vân Chiêu: “ Chu Tồn Cực mời Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba, Đổng Tiểu Uyển, Biện Ngọc Kinh từ Giang Nam tới.”



Là Tần Hoài bát diễm lừng danh lịch sử đây mà, nhưng giờ nghe vào tai Vân Chiêu không có mấy cảm giác, nhướng mắt:” Một đám ca cơ tới Trường An thì nói với ta làm gì?”

Liễu Thành hổ thẹn lùi ra, Hàn Lăng Sơn nghe thấy mắt đảo tròn: “ Huyện tôn, toàn mỹ nhân vang danh thiên hạ cả đấy, vạn người mới có một.”

Vân Chiêu nhếch môi: “ Nhà ta không thiếu mỹ nhân.”

“ Nhưng mỗi mỹ nhân lại có phong tình khác nhau.”

“ Cho nên ngươi mới kiếm một nữ nhân có hai đứa con à? Vì thử phong tình khác lạ?”

Bắt đầu rồi, huyện tôn bắt đầu phun ra lời độc ác rồi, chuyển từ nói chuyện sang sỉ nhục, thế này không nói chuyện được với nhau nữa, Hàn Lăng Sơn hậm hực: “ Tiểu cữu tử của ngài chạy tới Minh Nguyệt Lâu rồi.”

Vân Chiêu xua tay như đuổi ruồi, sai Liễu Thành đuổi cả Chu Tồn Cực đi.

“ Huyện tôn thực sự không động lòng à? “ Hàn Lăng Sơn ra cửa chưa cam tâm:

Vân Chiêu căn bản không thèm trả lời, lấy văn thư tiếp tục duyệt.

Mỹ nhân trứ danh Tần Hoài tới rồi, đám tài tử phong lưu của thư viện nhốn nháo, tính cả đám tài tử già đất vàng đã chôn nửa người.

Khi về tới hậu trạch, Vân Chiêu thấy không khí trong nhà rất quỷ dị.

Theo thói quen ngả lưng xuống giường gấm, ngay lập tức Phùng Anh và Tiền Đa Đa cùng bế con tới.

Vân Chương nhanh nhẹn bò lên giường, theo thói quen ngồi lên bụng Vân Chiêu, Vân Hiển ghen tỵ, vượt qua huynh trưởng, ngồi lên mặt phụ thân.

Phùng Anh bên trái, Tiền Đa Đa bên phải, vây Vân Chiêu ở giữa.

“ Thấy chưa, ta nói cô xem thường phu quân rồi.”

“ Cô đề cao phu quân quá mức thì có, trước kia chưa thành thân, nếu không phải ta giở hết bản lĩnh trốn tránh, lúc này đã sinh mấy đứa rồi.”

Vân Chiêu lần nửa nhấc mông nhi tử ra khỏi mặt mình:” Chuyện này liên quan gì tới ta đâu, có điều Chu Tồn Cực cũng chẳng làm gì sai, cần để mọi người biết sự phồn hoa của Tây An, những nữ nhân nổi tiếng này tới, nhất định đưa danh tiếng Tây An lên một bậc, nên chuyện này đáng làm.”

“ Còn họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần đưa phồn hoa, yên bình của Tây An đi khắp thiên hạ là ta lãi.”

“ Ngoài ra các nàng chưa biết đám Mạo Tích Cương, Đồng Thành Phương, Trần Trinh Tuệ, Hầu Phương Vực cũng ngầm tới Quan Trung.”

Tiền Đa Đa nghe thấy một cái tên quen thuộc, hơi cau mày: “ Một đám hoàn khố mà thôi, chúng tới làm gì?”

Vân Chiêu bật cười: “ Nghe nói muốn học Kinh Kha giết Tần vương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook