Chương 344: Tất Cả Đều Muốn Đi. (2)
Kiết Dữ 2
16/01/2023
“ Còn làm thế nào được, quân đội phải đánh mà ra, không phải luyện mà ra.” Lý Định Quốc đi qua đi lại trên bờ ruộng: “ Lần này ta chỉ cần kỵ binh, mỗi người mang hai hỏa súng, năm quả thủ lôi, thêm vào mã đao, đoản mâu, mặc giáp da, không cần giáp sắt. Ta muốn xuất binh từ Phủ Cốc Khẩu ở Thiểm Bắc, mang theo quân lương cho sáu ngày, không cần quân nhu, đánh từ tây sang đông lấy chiến tranh nuôi chiến tranh để luyện binh. Cuối cùng lấy Trương Gia Khẩu làm mục tiêu, sau đó vào thảo nguyên, Quốc Phượng, ta muốn tới Liêu Đông xem thế nào.”
“ Ta đoán chừng Vân Chiêu sẽ không cho ta mạo hiểm, chuyện này ngươi đừng nói với y, đợi chúng ta từ Liêu Đông về hẵng bẩm báo, ta nhận xử phạt là được.”
Trương Quốc Phương lắc đầu:” Ta nhận quân lệnh là hủy diệt Trương Gia Khẩu, còn về phần hành quân ra sao, luyện binh thế nào, huyện tôn không nói, bởi vì đó là chuyện của thống lĩnh ngươi.”
“ Thế thì tốt rồi. “ Lý Định Quốc rất hài lòng, hắn chỉ sợ Vân Chiêu can thiệp bừa bãi vào công tác chỉ huy của mình: “ Chỉ cần có chiến sĩ dũng mãnh nhất, lương thảo đầy đủ nhất, trang bị tốt nhất, ta có thể đánh tận trời.”
Trương Quốc Phượng cười:” Huyện tôn nói, ta phải giám sát ngươi, đốc thúc ngươi, giúp đỡ ngươi thành danh tướng cái thế, lưu danh sử sách. Ta nhất định tuân theo yêu cầu này toàn lực giúp đỡ ngươi, ngươi muốn đánh lên trời thì ta đi với ngươi gặp ngọc hoàng đại đế một chuyến, thuận tiện hỏi ông ấy còn khuê nữ không?”
Lý Định Quốc vui vẻ vô cùng:” Được, ta phụ trách tác chiến, ngươi phụ trách cướp khuê nữ của ngọc hoàng, nhớ cướp thêm một nàng cho ta.”
Trương Quốc Phượng nhìn mảnh ruộng đã xới đất một nửa, ném cuốc cho Lý Định Quốc:” Làm đất nhanh lên, chúng ta còn đi làm việc của mình.”
Lý Định Quốc bắt lấy cuốc, nhổ bãi nước bọt vào lòng bàn tay, vung cuốc bổ xuống hét:” Kẻ cản ta phải chết.”
Cuốc đất mà chẳng khác gì lên trận chỉ có Lý Định Quốc mà thôi.
………. ………
Hôm nay cũng là ngày Hàn Tú Phân lên đường, nàng đi theo một thương đội cực lớn nam hạ, mục tiêu của thương đội này là Quảng Châu, tới đó có rất nhiều hàng hóa đưa lên chiếc thuyền tên Lam Điền, tiếp đó giao thiệp với ngoại kiều sống ở Hoài Viễn Dịch, cuối cùng lấy Mã Lý Áo (Mario) làm thuyền trưởng, giương buồm đi xa.
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ khi đối diện với Vân Chiêu thì mặt mày đau khổ, không phải bọn họ sợ ra biển mạo hiểm, mà họ sợ Hàn Tú Phân.
Vì không có thiên phú ở phương diện nào, hai người họ mới lấy cần cù bù đắp, chuyên môn nghiên cứu ngôn ngữ, mà Hàn Tú Phân lại nổi tiếng là yêu quái ở thư viện, dù là học sinh xuất sắc đối diện với nàng cũng phải tự ti.
Đánh không nổi, chửi không xong, đấu lý càng chẳng hơn được người ta, Lương Minh Lượng, Trương Truyền Lễ chưa lên đường đã thấy đây là chuyến đi ác mộng.
“ Ta đã nói với Tú Phân rồi, trên đường đi hai ngươi là chủ quản, một thống lĩnh, một là phó tướng, cô ấy chỉ là nhân viên nghiên cứu bình thường thôi, các ngươi chỉ cần bảo vệ bình an cho Tú Phân, còn mọi quyết định do các ngươi đưa ra, Tú Phân phải nghe lời. “ Vân Chiêu trấn an hai tên tội nghiệp:
Lưu Minh Lượng kêu thảm thiết:” Huyện tôn, trừ hỏa pháo nặng quá cô ấy không di chuyển nổi, còn không thì cô ấy sắp dọn hết kho vũ khí ở thư viện rồi, ngài phải quản chút đi chứ, thế này đâu giống đi nghiên cứu học vấn, cứ như đi đánh chiếm Châu Âu ấy.”
“ Cô ấy cần nhiều vũ khi thế làm gì?”
“ Tú Phân nói, người Tây trông như quỷ, suy nghĩ chắc cũng giống quỷ, nói lý là không được, nên chuẩn bị thêm nhiều vũ khí, sau này lấy vũ lực khuất phục người ta.”
Vân Chiêu vỗ về Lưu Minh Lượng:” Thư viện rất coi trọng kỷ luật, Tú Phân sẽ không kháng lệnh của ngươi đâu.”
Trương Truyền Lễ cũng mặt mày nhăn nhó:” Nếu bọn ti chức kiên trì ý kiến, cô ấy tất nhiên sẽ tuân lệnh, vấn đề là cô ấy có thể thuyết phục bọn ti chức thay đổi mệnh lệnh.”
An ủi rồi, cổ vũ rồi, Vân Chiêu thấy mình đã làm tròn trách nhiệm, lười nghe hai tên ngốc này kể khổ:” Vậy thì kiên trì ý kiến của các ngươi, hai hán tử mà không hàng phục nổi một nữ nhân, nói ra không sợ bị cười à?”
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ bất lực rồi, nói ra cũng bị chê cười, không nói ra để xảy ra việc gì thì hai người họ cũng bị đồng song cười, chẳng thà để Hàn Tú Phân làm chủ quản, bọn họ còn có cớ.
“ Đi đi, xe ngựa đã bắt đầu di chuyển rồi, giờ nói gì cũng đã muộn, cố lên.” Vân Chiêu cổ vũ một câu hoàn toàn chẳng giống đang cổ vũ:
Lưu Minh Lương và Trương Truyền Lễ thấy ý huyện tôn đã quyết chỉ biết than mình số khổ, thở dài thi lễ, nhảy lên xe ngựa, nhìn Hàn Tú Phân ở trên chiếc xe ngựa khác dáng vẻ khí vũ hiên ngang, cười khổ không thôi.
“ Khoan đã ...” Xe đi chưa bao lâu đã có tiếng gọi thất thanh, La Nhã Cốc thở hồng hộc đuổi theo xe ngựa, chưa đợi ai hỏi gì ông ta đã ném cho Lưu Minh Lượng một cái bọc:” Giao những thứ này cho thê tử của ta, địa chỉ ở bên trong rồi, nhớ giúp ta giao cho nàng ấy, ta chắc là không về được nữa rồi.”
Lưu Minh Lượng không hiểu:” Sao có chuyện ấy, tiên sinh đâu phải nô lệ, xong việc có thể về nhà thôi mà.”
La Nhã Cốc không đáp, nhìn đội xe dần đi xa, bi thương lẩm bẩm:” Ta không nghĩ vậy đâu.”
Suy nghĩ của ông ta không sai, Vân Chiêu chưa bao giờ định để ông ta rời khỏi huyện Lam Điền, không chỉ ông ta mà cả những người khác cũng chung vận mệnh.
Những người Tây Dương bọn họ đã làm rất nhiều nghiên cứu ở huyện Lam Điền, đồng thời cũng tiếp nhận rất nhiều kiến nghị mới mẻ của Vân Chiêu.
Cho nên bây giờ tầm nhìn của Thang Nhược Vòng, La Nhã Cốc đã xa hơn nhà khoa học bình thường.
Vân Chiêu là một chính khách, ngay từ trước kia đã là thế rồi, mặc dù quan chức của y nhỏ, nhưng vẫn là một chính khách, mà chính khách làm việc thì ích kỷ, bọn họ không nghĩ tới chuyện vĩ đại như khoa học không biên giới, bọn họ là những người có thể vớt ra thịt từ trong canh suông.
Nhiều khi bọn họ ngay cả thôn khác còn không nghĩ tới thì đứng nói tới quốc gia khác.
Cho nên y phân trong và ngoài rất rõ ràng.
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ, Hàn Tú Phân có thể đi Châu Âu mang về những thứ tốt còn đang ở trạng thái manh nha, thứ tặng đi cũng phải cùng cấp bậc như tơ lụa, đồ sứ, như giấy, lá trà.
Qua lại như thế đối với loại người như Vân Chiêu là phù hợp lại thỏa đáng.
Qua nhiều năm đám người Thang Nhược Vọng, La Nhã Cốc đã quá hiểu Vân Chiêu rồi, y là người vừa văn minh lại dã man, nho nhã mà tàn bạo, y có tầm nhìn xa nhưng đồng thời có thù tất báo, y mang thiện tâm từ bi mà lại giết người như ngóe ...
Đem mọi sự mâu thuẫn trên đời này đặt vào một người cũng không đủ để miêu tả người này.
Nhiều lúc Thang Nhược Vọng, La Nhã Cốc quỳ xuống trước tượng Da Tô, cầu khẩn Chúa vạn năng giúp bọn họ thoát khỏi bàn tay của ma quỷ. Vì chỉ có ma quỷ mới mâu thuẫn từ trên xuống dưới mới thế, chỉ có ma quỷ mới đưa ra được ý nghĩ thiên tài giúp bọn họ khắc phục được những khó khăn trên đường nghiên cứu, làm bọn họ vừa sung sướng lại thống khổ dày vò như thế này.
Đúng, y chính là ma quỷ.
Thật may, huyện Lam Điền trong mắt đám người La Nhã Cốc mặc dù không phải là thiên đường, nhưng cũng là mảnh đất lành hiếm có, cho nên đám người bọn họ ngoại trừ công tác còn nỗ lực truyền giáo, làm thân với đám trẻ con trong thư viện Ngọc Sơn.
Khi có rất nhiều trẻ con vây quanh bên cạnh, họ họ nhận ra mình đã tìm được phương thức chính xác nhất truyền giáo tới Đại Minh, vì thế bọn họ nỗ lực dạy cho những đứa bé đó ngôn ngữ của thượng đế, bọn trẻ con đó cũng học rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi đám trẻ con đó dần trưởng thành, bắt đầu tiếp xúc với giáo nghĩa tên thánh, mấy người Thang Nhược Vọng tuyệt vọng phát hiện, đám trẻ con đã học được ngôn ngữ thượng đế liền dần dần không tới nữa.
Cho tới hết nhóm này tới nhóm khác học được ngôn ngữ của họ rồi rời đi, mấy người Thang Nhược Vọng mới hiểu, đám trẻ con này sở dĩ thích họ, tụ tập bên cạnh bọn họ, cung kính với họ chỉ là vì học những ngôn ngữ Châu Âu thôi.
Tốc độ tiến bộ của đám trẻ con đó thật kinh người, nhiều khi La Nhã Cốc nghĩ, nếu như mấy người bọn họ không còn giá trị nữa thì tên bạo chúa ma quỷ kia liệu có biến tất cả bọn họ thành nô lệ hay không?
“ Ta đoán chừng Vân Chiêu sẽ không cho ta mạo hiểm, chuyện này ngươi đừng nói với y, đợi chúng ta từ Liêu Đông về hẵng bẩm báo, ta nhận xử phạt là được.”
Trương Quốc Phương lắc đầu:” Ta nhận quân lệnh là hủy diệt Trương Gia Khẩu, còn về phần hành quân ra sao, luyện binh thế nào, huyện tôn không nói, bởi vì đó là chuyện của thống lĩnh ngươi.”
“ Thế thì tốt rồi. “ Lý Định Quốc rất hài lòng, hắn chỉ sợ Vân Chiêu can thiệp bừa bãi vào công tác chỉ huy của mình: “ Chỉ cần có chiến sĩ dũng mãnh nhất, lương thảo đầy đủ nhất, trang bị tốt nhất, ta có thể đánh tận trời.”
Trương Quốc Phượng cười:” Huyện tôn nói, ta phải giám sát ngươi, đốc thúc ngươi, giúp đỡ ngươi thành danh tướng cái thế, lưu danh sử sách. Ta nhất định tuân theo yêu cầu này toàn lực giúp đỡ ngươi, ngươi muốn đánh lên trời thì ta đi với ngươi gặp ngọc hoàng đại đế một chuyến, thuận tiện hỏi ông ấy còn khuê nữ không?”
Lý Định Quốc vui vẻ vô cùng:” Được, ta phụ trách tác chiến, ngươi phụ trách cướp khuê nữ của ngọc hoàng, nhớ cướp thêm một nàng cho ta.”
Trương Quốc Phượng nhìn mảnh ruộng đã xới đất một nửa, ném cuốc cho Lý Định Quốc:” Làm đất nhanh lên, chúng ta còn đi làm việc của mình.”
Lý Định Quốc bắt lấy cuốc, nhổ bãi nước bọt vào lòng bàn tay, vung cuốc bổ xuống hét:” Kẻ cản ta phải chết.”
Cuốc đất mà chẳng khác gì lên trận chỉ có Lý Định Quốc mà thôi.
………. ………
Hôm nay cũng là ngày Hàn Tú Phân lên đường, nàng đi theo một thương đội cực lớn nam hạ, mục tiêu của thương đội này là Quảng Châu, tới đó có rất nhiều hàng hóa đưa lên chiếc thuyền tên Lam Điền, tiếp đó giao thiệp với ngoại kiều sống ở Hoài Viễn Dịch, cuối cùng lấy Mã Lý Áo (Mario) làm thuyền trưởng, giương buồm đi xa.
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ khi đối diện với Vân Chiêu thì mặt mày đau khổ, không phải bọn họ sợ ra biển mạo hiểm, mà họ sợ Hàn Tú Phân.
Vì không có thiên phú ở phương diện nào, hai người họ mới lấy cần cù bù đắp, chuyên môn nghiên cứu ngôn ngữ, mà Hàn Tú Phân lại nổi tiếng là yêu quái ở thư viện, dù là học sinh xuất sắc đối diện với nàng cũng phải tự ti.
Đánh không nổi, chửi không xong, đấu lý càng chẳng hơn được người ta, Lương Minh Lượng, Trương Truyền Lễ chưa lên đường đã thấy đây là chuyến đi ác mộng.
“ Ta đã nói với Tú Phân rồi, trên đường đi hai ngươi là chủ quản, một thống lĩnh, một là phó tướng, cô ấy chỉ là nhân viên nghiên cứu bình thường thôi, các ngươi chỉ cần bảo vệ bình an cho Tú Phân, còn mọi quyết định do các ngươi đưa ra, Tú Phân phải nghe lời. “ Vân Chiêu trấn an hai tên tội nghiệp:
Lưu Minh Lượng kêu thảm thiết:” Huyện tôn, trừ hỏa pháo nặng quá cô ấy không di chuyển nổi, còn không thì cô ấy sắp dọn hết kho vũ khí ở thư viện rồi, ngài phải quản chút đi chứ, thế này đâu giống đi nghiên cứu học vấn, cứ như đi đánh chiếm Châu Âu ấy.”
“ Cô ấy cần nhiều vũ khi thế làm gì?”
“ Tú Phân nói, người Tây trông như quỷ, suy nghĩ chắc cũng giống quỷ, nói lý là không được, nên chuẩn bị thêm nhiều vũ khí, sau này lấy vũ lực khuất phục người ta.”
Vân Chiêu vỗ về Lưu Minh Lượng:” Thư viện rất coi trọng kỷ luật, Tú Phân sẽ không kháng lệnh của ngươi đâu.”
Trương Truyền Lễ cũng mặt mày nhăn nhó:” Nếu bọn ti chức kiên trì ý kiến, cô ấy tất nhiên sẽ tuân lệnh, vấn đề là cô ấy có thể thuyết phục bọn ti chức thay đổi mệnh lệnh.”
An ủi rồi, cổ vũ rồi, Vân Chiêu thấy mình đã làm tròn trách nhiệm, lười nghe hai tên ngốc này kể khổ:” Vậy thì kiên trì ý kiến của các ngươi, hai hán tử mà không hàng phục nổi một nữ nhân, nói ra không sợ bị cười à?”
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ bất lực rồi, nói ra cũng bị chê cười, không nói ra để xảy ra việc gì thì hai người họ cũng bị đồng song cười, chẳng thà để Hàn Tú Phân làm chủ quản, bọn họ còn có cớ.
“ Đi đi, xe ngựa đã bắt đầu di chuyển rồi, giờ nói gì cũng đã muộn, cố lên.” Vân Chiêu cổ vũ một câu hoàn toàn chẳng giống đang cổ vũ:
Lưu Minh Lương và Trương Truyền Lễ thấy ý huyện tôn đã quyết chỉ biết than mình số khổ, thở dài thi lễ, nhảy lên xe ngựa, nhìn Hàn Tú Phân ở trên chiếc xe ngựa khác dáng vẻ khí vũ hiên ngang, cười khổ không thôi.
“ Khoan đã ...” Xe đi chưa bao lâu đã có tiếng gọi thất thanh, La Nhã Cốc thở hồng hộc đuổi theo xe ngựa, chưa đợi ai hỏi gì ông ta đã ném cho Lưu Minh Lượng một cái bọc:” Giao những thứ này cho thê tử của ta, địa chỉ ở bên trong rồi, nhớ giúp ta giao cho nàng ấy, ta chắc là không về được nữa rồi.”
Lưu Minh Lượng không hiểu:” Sao có chuyện ấy, tiên sinh đâu phải nô lệ, xong việc có thể về nhà thôi mà.”
La Nhã Cốc không đáp, nhìn đội xe dần đi xa, bi thương lẩm bẩm:” Ta không nghĩ vậy đâu.”
Suy nghĩ của ông ta không sai, Vân Chiêu chưa bao giờ định để ông ta rời khỏi huyện Lam Điền, không chỉ ông ta mà cả những người khác cũng chung vận mệnh.
Những người Tây Dương bọn họ đã làm rất nhiều nghiên cứu ở huyện Lam Điền, đồng thời cũng tiếp nhận rất nhiều kiến nghị mới mẻ của Vân Chiêu.
Cho nên bây giờ tầm nhìn của Thang Nhược Vòng, La Nhã Cốc đã xa hơn nhà khoa học bình thường.
Vân Chiêu là một chính khách, ngay từ trước kia đã là thế rồi, mặc dù quan chức của y nhỏ, nhưng vẫn là một chính khách, mà chính khách làm việc thì ích kỷ, bọn họ không nghĩ tới chuyện vĩ đại như khoa học không biên giới, bọn họ là những người có thể vớt ra thịt từ trong canh suông.
Nhiều khi bọn họ ngay cả thôn khác còn không nghĩ tới thì đứng nói tới quốc gia khác.
Cho nên y phân trong và ngoài rất rõ ràng.
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ, Hàn Tú Phân có thể đi Châu Âu mang về những thứ tốt còn đang ở trạng thái manh nha, thứ tặng đi cũng phải cùng cấp bậc như tơ lụa, đồ sứ, như giấy, lá trà.
Qua lại như thế đối với loại người như Vân Chiêu là phù hợp lại thỏa đáng.
Qua nhiều năm đám người Thang Nhược Vọng, La Nhã Cốc đã quá hiểu Vân Chiêu rồi, y là người vừa văn minh lại dã man, nho nhã mà tàn bạo, y có tầm nhìn xa nhưng đồng thời có thù tất báo, y mang thiện tâm từ bi mà lại giết người như ngóe ...
Đem mọi sự mâu thuẫn trên đời này đặt vào một người cũng không đủ để miêu tả người này.
Nhiều lúc Thang Nhược Vọng, La Nhã Cốc quỳ xuống trước tượng Da Tô, cầu khẩn Chúa vạn năng giúp bọn họ thoát khỏi bàn tay của ma quỷ. Vì chỉ có ma quỷ mới mâu thuẫn từ trên xuống dưới mới thế, chỉ có ma quỷ mới đưa ra được ý nghĩ thiên tài giúp bọn họ khắc phục được những khó khăn trên đường nghiên cứu, làm bọn họ vừa sung sướng lại thống khổ dày vò như thế này.
Đúng, y chính là ma quỷ.
Thật may, huyện Lam Điền trong mắt đám người La Nhã Cốc mặc dù không phải là thiên đường, nhưng cũng là mảnh đất lành hiếm có, cho nên đám người bọn họ ngoại trừ công tác còn nỗ lực truyền giáo, làm thân với đám trẻ con trong thư viện Ngọc Sơn.
Khi có rất nhiều trẻ con vây quanh bên cạnh, họ họ nhận ra mình đã tìm được phương thức chính xác nhất truyền giáo tới Đại Minh, vì thế bọn họ nỗ lực dạy cho những đứa bé đó ngôn ngữ của thượng đế, bọn trẻ con đó cũng học rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi đám trẻ con đó dần trưởng thành, bắt đầu tiếp xúc với giáo nghĩa tên thánh, mấy người Thang Nhược Vọng tuyệt vọng phát hiện, đám trẻ con đã học được ngôn ngữ thượng đế liền dần dần không tới nữa.
Cho tới hết nhóm này tới nhóm khác học được ngôn ngữ của họ rồi rời đi, mấy người Thang Nhược Vọng mới hiểu, đám trẻ con này sở dĩ thích họ, tụ tập bên cạnh bọn họ, cung kính với họ chỉ là vì học những ngôn ngữ Châu Âu thôi.
Tốc độ tiến bộ của đám trẻ con đó thật kinh người, nhiều khi La Nhã Cốc nghĩ, nếu như mấy người bọn họ không còn giá trị nữa thì tên bạo chúa ma quỷ kia liệu có biến tất cả bọn họ thành nô lệ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.