Chương 308: Tên Này Đúng Là Nhân Tài. (2)
Kiết Dữ 2
10/01/2023
Phải biết rằng mỗi quân tốt của Vân thị đều vô cùng quý giá, dùng không biết bao nhiêu bạc trắng phau phau luyện ra, để thao tác thuần thục hóa khí là vô số lần diễn luyện, mà một viên đạn là tiền cả, chứ không như trên thảo nguyên, gần như nhảy lên lưng ngựa là thành chiến sĩ.
Vân thị đánh trận, không tiêu hao nhân mạng, nhưng mà đốt tiền.
Tiết Quốc Tài lạc quan hơn:” Đó là do hỏa khí của chúng ta còn chưa đủ cường đại, đợi chúng ta chế tạo được nòng súng thích hợp hơn, đạn có uy lực lớn hơn, nhất định tình hình sẽ khác.”
Tiền Thiểu Thiểu vẫn nhíu chặt mày, không đơn thuần chỉ vì tổn thất, mà còn vì qua sự kiện này, thành Quy Hóa sẽ phải khởi sự sớm hơn dự tính.
Mà một khi khởi sự rồi, nếu không khéo, có thể thành mục tiêu toàn thiên hạ, không chỉ phải đối diện với Đại Thanh, mà còn phải đối diện với Đại Minh.
Dù sao cho tới bây giờ, triều đình Đại Minh vẫn nhận định thành Quy Hóa là đất phiên thuộc của Đại Minh.
Bất kể là Đại Minh hay Mãn Thanh đều không muốn một thế lực mới xuất hiện.
Xua tay nói với Tiết Quốc Tài:” Đi thôi, đem hai mươi ba cái đầu lâu ở đây giao cho Cao Kiệt, hi vọng Lô Tượng Thăng có vận khí tốt.”
Đến chập tối, Sắc Lặc Xuyên ban ngày khói lửa mù mịt cuối cùng cũng yên tĩnh, Phạm Tam lén lút từ trong động hạn thát thò đầu ra, cảnh giác nhìn quanh.
Khi kỵ binh của Đa Lạp Nhĩ phát động tấn công, Phạm Tam giảo hoạt chui ngay vào một cái động hạn thát mà hắn đã nhắm từ trước, hắn không dại gì để người ta dùng pháo bắn cho.
Men theo bụi cỏ um tùm từ từ bò ra ngoài, thi thoảng chạm vào cỗ thi thể không đầu, làm hắn khiếp đảm, xa xa truyền tới tiếng sói tru, cành cây trên đỉnh đầu một đám kền kền béo múp đang ngồi.
Bọn chúng đang đợi hắn rời đi, tới lúc đó sẽ là bữa tiệc linh đình của bọn chúng.
Phạm Tam rất muốn tìm thấy một Kiến nô chưa chết, chỉ cần có một người thôi, hắn trở về sẽ lập công lớn, còn nếu một mình trở về hắn sẽ khó giữ mạng.
Vì thế dù tứ chi run bần bật, nước nhỏ tong tong trong quần, hắn vẫn cắn răng kiên trì, đáng tiếc hắn bò đi bò lại tìm rất lâu vẫn không thấy một cái thân thể nào còn đầu, khó khăn lắm mới tìm được vài thi thể nguyên vẹn, té ra là người đi cùng hắn ở Trương Gia Khẩu.
“ Không còn ai sống nữa rồi ...” Hai hàm răng Phạm Tam va vào nhau cầm cập, nước mắt chảy dài:
Đợi mặt trời lặn xuống nùi, hắn quyết đoán nương theo ánh sáng cuỗi cùng trong ngày, cuống cồng chạy vào dải đồi núi.
Phạm Tam không hề có ý về Trương Gia Khẩu ... Toàn bộ hơn một nghìn Kiến nô chết rồi, mình là người dẫn đường lại lành lặn trở về, đúng là chuyện quái lạ nhất trần đời.
Phạm Tiêu Sơn sẽ không tin, vị khách thần bí trong nhà cũng không tin, bất kể là ai trong hai người đó không tin, họ giết hắn còn dễ hơn di chết một con kiến.
Suốt dọc đường cẩn thận né tránh đám dã thú ngửi thấy mùi máu tới dự tiệc, nương theo ánh trăng chạy suốt một đêm, khi sức cùng lực kiệt thì lờ mờ nhìn thấy một con đường.
Hắn ngồi bịch xuống đất nghỉ lấy sức, phân biệt đông tây nam bắc cố nhịn đói khát, chuẩn bị tìm một hộ lưu dân kiếm chút thức ăn rồi tính đường xa sau.
…. ….
Không biết vì sao mà các Phật gia của phái Tát Già đều trông rất giống Phật Di Lặc, có lẽ là tâm sinh tướng mà ra.
Thế nên vừa nhìn thấy đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn, Bảo Thừa Tiên liền sinh lòng kính sợ.
Ông ta là người Đại Minh, không mấy quen thuộc Lạt Ma giáo mà thảo nguyên thờ phụng, vốn muốn chắp hai bàn tay lại đọc một câu "A Di Đà Phât" thì Tôn Quốc Tín đặt một cái khăn cáp đạt trắng muốt vào tay ông ta. Bảo Thừa Tiên phản ứng cũng nhanh, mặt tươi cười hai tay đích thân đem khăn cáp đạt đeo lên cổ lạt ma.
Tôn Quốc Tín nhìn cảnh này mà mặt xám ngoét, lễ tiết hiến khăn cáp đạt cho thượng sư không phải là như thế.
Đại lạt ma tựa hồ là người rất hiện hòa, lấy khăn cáp đạt từ trên cổ xuống, kiểm tra kỹ một lượt mới nói với Bảo Thừa Tiên:” Ngươi hiến khăn cáp đạt lên là hi vọng chư phật bồ tát có thể thành trừ hết thảy nghiệp chướng, dơ bẩn, có được sự quang minh thanh tịnh như ánh trăng sao?”
Bảo Thừa Tiên tự trách bản thân thời gian qua lo âu quá độ, không chịu bỏ chút thời gian ra tìm hiểu, chắp tay cúi đầu, coi như đúng, cũng như không đúng.
Tôn Quốc Tín nhanh trí đi lên:” Chúng tôi chỉ xin thượng sư Phật pháp chiếu rọi, để tòa thành gặp nhiều kiếp nạn này được tắm trong Phật quang, đời đời bình an, mãi mãi cát tường.”
“ Trồng cát tường là trồng bạch liên, trồng bạch liên là phổ độ chúng sinh, thiện tai, thiện tai.” Đại lạt ma gật cái đầu to lớn, nói với Bảo Thừa Tiên:” Thuộc hạ của ngươi không tệ.”
Bảo Thừa Tiên đưa tay mời đại lạt ma lên tường thành ngắm cảnh, vừa đi vừa nói:” May được thượng sư coi trọng, mấy ngày tới để hắn tới nghe lệnh thượng sư được chăng?”
“ Dựng cho ta một cái lán, từ ngày hôm nay ta phải vì tòa thành này tụng kinh một nghìn lần, để xoa bớt hỏa tính của nó.” Đại lạt ma phân phó xong, chẳng thèm hỏi ý Bảo Thừa Tiên, mỉm cười xoa vỗ vỗ lên đầu Tôn Quốc Tín:” Có muốn bái làm môn hạ lão tăng không?”
Tôn Quốc Tín có chút sửng sốt, nhưng thấy Bảo Thừa Tiền đánh mắt sang, quỳ xuống:” Xin thượng sư chỉ điểm.”
“ Mở tứ phương, điểm hóa cho người.” Đại lạt ma một tay ấn lên đầu Tôn Quốc Tín: “ Vào môn của ta, có vạn niềm vui, vạn nỗi buồn, vạn cái khổ, ngươi có kiên trì được không?”
Tôn Quốc Tín hai tay chống đất đáp: “ Nguyện vào pháp môn.”
“ Thiện nam tử, ngươi đã ở pháp môn, hà tất phải phân biệt trong ngoài, đều là người phía dưới Phật đà thôi.”
“ Đệ tử hiểu rồi, từ nay về sau một lòng hướng Phật, truyền bá Phật pháp, để lại cho thế gian ngàn vạn bảo pháp.”
“ Tốt, tốt, trước tiên xây dựng tòa tùng lâm đầu tiên ở thành Quy Hóa, thể hiện sự từ bi của Phật đà.” Đại lạt ma cười lớn một tràng rồi khếp mắt lại, sau đó ngồi xuống tường thành, mắt hướng về phía mặt trời, dáng vẻ trang nghiêm:
Bảo Thừa Tiên cùng Tôn Quốc Tín thi lễ xong xuống tường thành, ông ta có thể cảm thụ được rõ ràng đại lạt ma này chẳng ưa gì mình, song lúc này cần tới người ta, ngoài nhẫn nhịn ra thì không còn cách nào khác, nghiến răng ken két:” Tên phiên tăng khốn kiếp, hắn làm phép cho ngươi rồi, chẳng lẽ bây giờ ngươi đã thành lạt ma?”
Tôn Quốc Tín u oán nói:” Thiếu chút nữa ạ, hiện giờ trong miệng người ta, ti chức mới là thiện nam tử, tướng quân biết, thiện nam tử là thế nào không?”
“ Biết, nam tử bỏ tiền cúng Phật là thiện nam tử.”
“ Đúng thế ạ, người ta vốn muốn tướng quân làm thiện nam tử, nhưng vì vừa rồi ngài làm sai nghi lễ, nói sai lời, cho nên người ta mới đem thiện nam tử đặt lên người ti chức, mà tướng quân biết ti chức nghèo lắm.”
Cái vẻ mặt khổ sở của hắn như lo bị mất tiền vậy, Bảo Thừa Tiên buồn cười lắm:” Bây giờ ngươi không có tiền nhưng đừng lo sau này không có tiền, tiểu tử, chuyện trưng thu lương thực mùa hạ năm nay giao phó cho ngươi.”
Tôn Quốc Tín mừng rỡ, rối rít chắp tay: “ Ti chức tạ ơn tướng quân nâng đỡ.”
Bảo Thừa Tiên rất hài lòng vỗ vai Tôn Quốc Tín: “ Làm cho tốt, chỉ cần ta còn ở đây là ngươi còn cơ hội phát tài.”
Tiễn Bảo Thừa Tiên đi rồi, Tôn Quốc Tín quay về phòng vừa đi vừa xoa mặt lẩm bẩm chửi trong lòng, làm chó săn cho cẩu nô tài của Kiến nô đã đành, giờ hay rồi, còn thành con bà nó thứ tiểu lạt ma, cứ tiếp tục thế này mình sẽ biến thành kẻ điên mất.
Oán trách thì oán trách, Tôn Quốc Tín vẫn ngồi xuống bàn ghi chép lại đối thoải của mình với đại lạt ma và Bảo Thừa Tiên, giao cho người đặc thù nghiên cứu, đồng thời dựa vào cục diện đặc thù bây giờ để lập kế hoạch.
Viết xong văn thư, Tôn Quốc Tín đọc lại lần nữa, đột nhiên rùng mình, bởi vì trong văn thư hắn nhìn thấy một dấu hiệu rất không tốt, thế là ngã vật ra giường lăn qua lăn lại lẩm bẩm luôn mồm.
“ Lão tử thật khổ.”
Vân thị đánh trận, không tiêu hao nhân mạng, nhưng mà đốt tiền.
Tiết Quốc Tài lạc quan hơn:” Đó là do hỏa khí của chúng ta còn chưa đủ cường đại, đợi chúng ta chế tạo được nòng súng thích hợp hơn, đạn có uy lực lớn hơn, nhất định tình hình sẽ khác.”
Tiền Thiểu Thiểu vẫn nhíu chặt mày, không đơn thuần chỉ vì tổn thất, mà còn vì qua sự kiện này, thành Quy Hóa sẽ phải khởi sự sớm hơn dự tính.
Mà một khi khởi sự rồi, nếu không khéo, có thể thành mục tiêu toàn thiên hạ, không chỉ phải đối diện với Đại Thanh, mà còn phải đối diện với Đại Minh.
Dù sao cho tới bây giờ, triều đình Đại Minh vẫn nhận định thành Quy Hóa là đất phiên thuộc của Đại Minh.
Bất kể là Đại Minh hay Mãn Thanh đều không muốn một thế lực mới xuất hiện.
Xua tay nói với Tiết Quốc Tài:” Đi thôi, đem hai mươi ba cái đầu lâu ở đây giao cho Cao Kiệt, hi vọng Lô Tượng Thăng có vận khí tốt.”
Đến chập tối, Sắc Lặc Xuyên ban ngày khói lửa mù mịt cuối cùng cũng yên tĩnh, Phạm Tam lén lút từ trong động hạn thát thò đầu ra, cảnh giác nhìn quanh.
Khi kỵ binh của Đa Lạp Nhĩ phát động tấn công, Phạm Tam giảo hoạt chui ngay vào một cái động hạn thát mà hắn đã nhắm từ trước, hắn không dại gì để người ta dùng pháo bắn cho.
Men theo bụi cỏ um tùm từ từ bò ra ngoài, thi thoảng chạm vào cỗ thi thể không đầu, làm hắn khiếp đảm, xa xa truyền tới tiếng sói tru, cành cây trên đỉnh đầu một đám kền kền béo múp đang ngồi.
Bọn chúng đang đợi hắn rời đi, tới lúc đó sẽ là bữa tiệc linh đình của bọn chúng.
Phạm Tam rất muốn tìm thấy một Kiến nô chưa chết, chỉ cần có một người thôi, hắn trở về sẽ lập công lớn, còn nếu một mình trở về hắn sẽ khó giữ mạng.
Vì thế dù tứ chi run bần bật, nước nhỏ tong tong trong quần, hắn vẫn cắn răng kiên trì, đáng tiếc hắn bò đi bò lại tìm rất lâu vẫn không thấy một cái thân thể nào còn đầu, khó khăn lắm mới tìm được vài thi thể nguyên vẹn, té ra là người đi cùng hắn ở Trương Gia Khẩu.
“ Không còn ai sống nữa rồi ...” Hai hàm răng Phạm Tam va vào nhau cầm cập, nước mắt chảy dài:
Đợi mặt trời lặn xuống nùi, hắn quyết đoán nương theo ánh sáng cuỗi cùng trong ngày, cuống cồng chạy vào dải đồi núi.
Phạm Tam không hề có ý về Trương Gia Khẩu ... Toàn bộ hơn một nghìn Kiến nô chết rồi, mình là người dẫn đường lại lành lặn trở về, đúng là chuyện quái lạ nhất trần đời.
Phạm Tiêu Sơn sẽ không tin, vị khách thần bí trong nhà cũng không tin, bất kể là ai trong hai người đó không tin, họ giết hắn còn dễ hơn di chết một con kiến.
Suốt dọc đường cẩn thận né tránh đám dã thú ngửi thấy mùi máu tới dự tiệc, nương theo ánh trăng chạy suốt một đêm, khi sức cùng lực kiệt thì lờ mờ nhìn thấy một con đường.
Hắn ngồi bịch xuống đất nghỉ lấy sức, phân biệt đông tây nam bắc cố nhịn đói khát, chuẩn bị tìm một hộ lưu dân kiếm chút thức ăn rồi tính đường xa sau.
…. ….
Không biết vì sao mà các Phật gia của phái Tát Già đều trông rất giống Phật Di Lặc, có lẽ là tâm sinh tướng mà ra.
Thế nên vừa nhìn thấy đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn, Bảo Thừa Tiên liền sinh lòng kính sợ.
Ông ta là người Đại Minh, không mấy quen thuộc Lạt Ma giáo mà thảo nguyên thờ phụng, vốn muốn chắp hai bàn tay lại đọc một câu "A Di Đà Phât" thì Tôn Quốc Tín đặt một cái khăn cáp đạt trắng muốt vào tay ông ta. Bảo Thừa Tiên phản ứng cũng nhanh, mặt tươi cười hai tay đích thân đem khăn cáp đạt đeo lên cổ lạt ma.
Tôn Quốc Tín nhìn cảnh này mà mặt xám ngoét, lễ tiết hiến khăn cáp đạt cho thượng sư không phải là như thế.
Đại lạt ma tựa hồ là người rất hiện hòa, lấy khăn cáp đạt từ trên cổ xuống, kiểm tra kỹ một lượt mới nói với Bảo Thừa Tiên:” Ngươi hiến khăn cáp đạt lên là hi vọng chư phật bồ tát có thể thành trừ hết thảy nghiệp chướng, dơ bẩn, có được sự quang minh thanh tịnh như ánh trăng sao?”
Bảo Thừa Tiên tự trách bản thân thời gian qua lo âu quá độ, không chịu bỏ chút thời gian ra tìm hiểu, chắp tay cúi đầu, coi như đúng, cũng như không đúng.
Tôn Quốc Tín nhanh trí đi lên:” Chúng tôi chỉ xin thượng sư Phật pháp chiếu rọi, để tòa thành gặp nhiều kiếp nạn này được tắm trong Phật quang, đời đời bình an, mãi mãi cát tường.”
“ Trồng cát tường là trồng bạch liên, trồng bạch liên là phổ độ chúng sinh, thiện tai, thiện tai.” Đại lạt ma gật cái đầu to lớn, nói với Bảo Thừa Tiên:” Thuộc hạ của ngươi không tệ.”
Bảo Thừa Tiên đưa tay mời đại lạt ma lên tường thành ngắm cảnh, vừa đi vừa nói:” May được thượng sư coi trọng, mấy ngày tới để hắn tới nghe lệnh thượng sư được chăng?”
“ Dựng cho ta một cái lán, từ ngày hôm nay ta phải vì tòa thành này tụng kinh một nghìn lần, để xoa bớt hỏa tính của nó.” Đại lạt ma phân phó xong, chẳng thèm hỏi ý Bảo Thừa Tiên, mỉm cười xoa vỗ vỗ lên đầu Tôn Quốc Tín:” Có muốn bái làm môn hạ lão tăng không?”
Tôn Quốc Tín có chút sửng sốt, nhưng thấy Bảo Thừa Tiền đánh mắt sang, quỳ xuống:” Xin thượng sư chỉ điểm.”
“ Mở tứ phương, điểm hóa cho người.” Đại lạt ma một tay ấn lên đầu Tôn Quốc Tín: “ Vào môn của ta, có vạn niềm vui, vạn nỗi buồn, vạn cái khổ, ngươi có kiên trì được không?”
Tôn Quốc Tín hai tay chống đất đáp: “ Nguyện vào pháp môn.”
“ Thiện nam tử, ngươi đã ở pháp môn, hà tất phải phân biệt trong ngoài, đều là người phía dưới Phật đà thôi.”
“ Đệ tử hiểu rồi, từ nay về sau một lòng hướng Phật, truyền bá Phật pháp, để lại cho thế gian ngàn vạn bảo pháp.”
“ Tốt, tốt, trước tiên xây dựng tòa tùng lâm đầu tiên ở thành Quy Hóa, thể hiện sự từ bi của Phật đà.” Đại lạt ma cười lớn một tràng rồi khếp mắt lại, sau đó ngồi xuống tường thành, mắt hướng về phía mặt trời, dáng vẻ trang nghiêm:
Bảo Thừa Tiên cùng Tôn Quốc Tín thi lễ xong xuống tường thành, ông ta có thể cảm thụ được rõ ràng đại lạt ma này chẳng ưa gì mình, song lúc này cần tới người ta, ngoài nhẫn nhịn ra thì không còn cách nào khác, nghiến răng ken két:” Tên phiên tăng khốn kiếp, hắn làm phép cho ngươi rồi, chẳng lẽ bây giờ ngươi đã thành lạt ma?”
Tôn Quốc Tín u oán nói:” Thiếu chút nữa ạ, hiện giờ trong miệng người ta, ti chức mới là thiện nam tử, tướng quân biết, thiện nam tử là thế nào không?”
“ Biết, nam tử bỏ tiền cúng Phật là thiện nam tử.”
“ Đúng thế ạ, người ta vốn muốn tướng quân làm thiện nam tử, nhưng vì vừa rồi ngài làm sai nghi lễ, nói sai lời, cho nên người ta mới đem thiện nam tử đặt lên người ti chức, mà tướng quân biết ti chức nghèo lắm.”
Cái vẻ mặt khổ sở của hắn như lo bị mất tiền vậy, Bảo Thừa Tiên buồn cười lắm:” Bây giờ ngươi không có tiền nhưng đừng lo sau này không có tiền, tiểu tử, chuyện trưng thu lương thực mùa hạ năm nay giao phó cho ngươi.”
Tôn Quốc Tín mừng rỡ, rối rít chắp tay: “ Ti chức tạ ơn tướng quân nâng đỡ.”
Bảo Thừa Tiên rất hài lòng vỗ vai Tôn Quốc Tín: “ Làm cho tốt, chỉ cần ta còn ở đây là ngươi còn cơ hội phát tài.”
Tiễn Bảo Thừa Tiên đi rồi, Tôn Quốc Tín quay về phòng vừa đi vừa xoa mặt lẩm bẩm chửi trong lòng, làm chó săn cho cẩu nô tài của Kiến nô đã đành, giờ hay rồi, còn thành con bà nó thứ tiểu lạt ma, cứ tiếp tục thế này mình sẽ biến thành kẻ điên mất.
Oán trách thì oán trách, Tôn Quốc Tín vẫn ngồi xuống bàn ghi chép lại đối thoải của mình với đại lạt ma và Bảo Thừa Tiên, giao cho người đặc thù nghiên cứu, đồng thời dựa vào cục diện đặc thù bây giờ để lập kế hoạch.
Viết xong văn thư, Tôn Quốc Tín đọc lại lần nữa, đột nhiên rùng mình, bởi vì trong văn thư hắn nhìn thấy một dấu hiệu rất không tốt, thế là ngã vật ra giường lăn qua lăn lại lẩm bẩm luôn mồm.
“ Lão tử thật khổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.