Chương 513: Thảm Án Ở Huyện Thượng Nguyên. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Đuổi đám điêu dân cho ta.”
Bặc Thu Sinh bị tên bay đạn lạc từ đám đông ném trúng người, may chỉ là nắm bùn, đủ khiến hắn nổi điên, vừa đưa tay đỡ vừa la hét. Hà Thiệu Phủ dẫn đàm nha dịch cầm gậy gỗ lao vào bách tính đập túi bụi, bách tính không có tổ chức đâu phải đối thủ, bị đánh vỡ đầu chảy máu, chật vật chạy trốn.
Nha dịch đuổi bách tính đi chứ không truy sát, vội vàng cởi trói cho Hà Thao, Trương Bưu, phát hiện hai người này hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, e là không sống được nữa.
Hà Thao mặt mày méo mó, răng rụng quá nửa, vậy mà vẫn nhìn Bặc Thu Sinh lẩm bẩm luôn mồm: “ Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi, công gia không tha cho ngươi đâu ...”
Tên khốn kiếp tự gây họa còn chưa tỉnh, Bặc Thu Sinh cả giận:” Các ngươi say rượu xông vào nhà dân, giết người cưỡng bức, vậy mà còn ăn nói linh tinh, chẳng lẽ chê mình sống lâu quá hay sao?”
Trương Bưu nhổ cái răng ra: “ Không phải bọn ta làm, bọn ta không biết vì sao lại thế, Bặc Thu Sinh, chuyện này ta nhất định bẩm báo công gia, công gia sẽ đòi lại công bằng cho bọn ta.”
Bặc Thu Sinh lửa giận bốc cao, chỉ hai tay đầy máu cùng vết cào trên người chúng:” Nếu như thế này chưa đủ chứng cứ định tội các ngươi thì trên đời này không còn cái cọi là chứng cứ nữa rồi. Giờ thì các ngươi ngoan ngoãn ngậm miệng thối lại, bản quan sẽ báo cho hai vị công gia giáng tội các ngươi, không cần biết các ngươi được công gia coi trọng thế nào, phạm vào tội tày đình này, các ngươi cho rằng công gia còn bao che các ngươi chắc.”
Hà Thao, Trương Bưu thấy tên cẩu quan thường ngày gặp mình đều khúm núm vâng dạ có thái độ như thế mới biết việc chẳng lành, không nói nữa, lòng hơi sợ, vắt óc nghĩ lại chuyện tối hôm qua.
Mặc dù không phải bọn chúng chưa từng làm mấy việc tương tự, nhưng nếu chỉ luận riêng sự kiện hôm qua thì đầu óc trống rỗng chẳng có gì.
Bành Quốc Thư đứng trong đám đông chứng kiến từ đầu tới cuối.
Thi thể cả nhà Vương Nhữ Đại đã được nha dịch cho vào quan tài mỏng rẻ tiền, dùng xe trâu đưa tới loạn táng cương đằng xa.
Đa phần hương dân bị nha dịch đánh đuổi rồi, chỉ còn lại số ít lớn gan chủ yếu là đám lưu manh vô lại đương địa đứng xa chỉ trỏ đống đổ nát, giọng điệu toàn kiểu hóng hớt náo nhiệt và thương xót giả dối, chẳng có chút bi phẫn vì đồng loại gì cả.
“ Hà Thao, Trương Bưu được thả rồi, Bặc Thu Sinh đợi tới chiều không thấy hương dân làm loạn nữa nên lén lút thả hai tên đó ra.”
“ Chuyện cứ thế mà qua à?” Chu Quốc Bình nghe Bành Quốc Thư thuật lại sự việc thì không tin nổi sự nhu nhược của bách tính nơi này, nếu ở phương bắc đã có cuộc bạo loạn cực lớn rồi, có khi xông cả vào phủ quốc công không chừng:
“ Bách tính nơi này quen coi phủ Ngụy Quốc Công là trời, biết phản kháng thế nào cũng vô ích, nên phát tiết một hồi xong thì tâm tư báo thù cũng nhạt.” Bành Quốc Thư lắc đầu ngao ngán:
Trương Phong trầm tư:” Thực sự không ngờ phủ Ngụy Quốc Công ở huyện Thượng Nguyên lại bá đạo tới mức này, uổng cho chúng ta tốn bao công sức mới gom đủ 11 thi thể ác đồ.”
“ Vậy thì chấp hành bước thi hai kế hoạch đi.” Chu Quốc Bình đứng dậy:” Xem ra chỉ trông cậy vào bách tính thôi là không đủ rồi, để ta đích thân điều khiển một chuyến.”
Bành Quốc Thư muốn hỏi điều này lâu rồi:” Chu tỷ, sao phải khổ thế?”
“ Ta làm sai một việc, phụ lòng huyện tôn, giờ cần chuộc tội, đa tạ các huynh đệ cho ta cơ hội này, chuyện trong quan trường các ngươi thảo luận với nhau mà làm, ta không xen vào.” Chu Quốc Bình chắp tay kiểu giang hồ, nói xong đi ngay, cũng không giải thích mình định làm gì:
Ba người tiễn Chu Quốc Bình đi rồi quay lại phòng, Đàm Bá Minh nói: “ Dùng Hà Thao, Trương Bưu hủy hai tên huyện lệnh, huyền thừa được đề bạt, chủ bạ thăng quan, hai chúng ta sẽ được Sử Khả Pháp đưa tới làm chủ bạ, thế này không tính là bước đi lớn, hẳn là không có lực cản.”
“ Chuyện này sẽ nhìn ra được sức ảnh hưởng thực sự của Sử Khả Pháp ở Giang Nam ra sao, nếu ảnh hưởng đủ lớn, không chỉ bổ nhiệm hai chức vụ nho nhỏ này, còn báo thù giúp cả nhà Vương Nhữ. “ Trương Phong nói tới đó hỏi Bành Quốc Thư: “ Cả nhà họ đi xa rồi chứ?”
“ Yên tâm, huyện Lam Điền ta bố trí ở Nam Kinh lâu năm rồi, chút chuyện nhỏ thế này chẳng lẽ không làm nổi, cả nhà Vương Nhữ đã theo thương đội rời đi rồi, đảm bảo an toàn tới được huyện Lam Điền.”
……. ……..
Khi Chu Quốc Bình ra tới phố thì trời đã tối.
Chập tối mới là lúc thành Nam Kinh náo nhiệt nhất, vô số tiểu thương phiến gánh hàng ra đường, làm ít món ăn nhỏ rao bán.
Người đi đường rất đông, có điều nữ tử rất ít, buổi tối mà còn nữ tử ra đường thì không phải tiểu thương phiến cũng là nữ tử thanh lâu.
Hà Thao, Trương Bưu ngồi bên trong hiệu nhỏ bán vịt nướng ở ngõ sâu.
Thái tổ hoàng đế của Đại Minh rất thích ăn vịt, thế là ngự trù liền nghiên cứu ra đủ món ăn lấy lòng, trong đó nổi tiếng nhất chính là món vịt quay.
Người Nam Kinh ăn vịt quay chú trọng da phải giòn, thịt phải mềm tươi, béo mà không ngấy, vì thế vịt quay Nam Kinh không béo như ở vùng khác.
Muốn xem vịt quay ở một cửa hiệu có ngon hay không đại khái thử nước chấm có thể nhìn ra, vịt quay quan trọng ở nước chấm, chế biến thứ này cầu kỳ không kém gì quay vịt.
Vì cách chế biến quá cầu kỳ nên món vịt quay thường xuất hiện ở hiệu ăn lớn, hoặc là nhà đại phu mà thôi.
Người bình thường ăn vịt quay thì đành phải mua vịt quay sẵn, cửa hiệu như thế phải rẽ quanh co trong con ngõ sâu mới tìm được.
Hà Thao, Trương Bưu đã ngồi ở đây một thời gian rồi, hai người họ chẳng nói gì mấy, chuyện xảy ra ngày hôm qua tới giờ họ vẫn mù mờ lắm, chỉ nhớ mang máng hai người từ thuyền hoa đi xuống, không gọi được xe ngựa, thế là cứ bước thấp bước cao mà đi, tới chỗ ấm áp thì dừng lại nghỉ, sau đó tỉnh lại thì thành ra như vậy rồi.
Đối với chuyện giết người thì bọn họ không để ý mấy, làm họ bực mình là, vì sao lại nổi thú tính vì hai xuẩn phụ quê mùa chứ, đó là chuyện bọn họ nghĩ không thông.
Chẳng lẽ là vì say quá sao?
Hai người cắm mặt uống rượu, vịt ở trước mắt chẳng động đũa.
Khi Chu Quốc Bình đi xuyên qua ngõ tối tới hiệu thịt nướng, Hà Thao, Trương Bưu đồng loạt ngẩng đầu nhìn, phải nói rằng dưới ánh đèn tù mù, vóc dáng mạn diệu của Chu Quốc Bình thực sự khơi lên tơ tưởng vô hạn.
Trương Bưu ôm cái miệng thiếu ba cái răng nói:” Nữ tử thế này khơi lên thú tính của chúng ta thì ta mới tin, hai con xuẩn phụ ở Thượng Giáp Lý sao có thể chứ.”
Hà Thao cũng nghĩ vậy: “ Hay là chúng ta bị kẻ gian hãm hại?”
Hai người liền vắt óc suy đoán là kẻ thù nào tới báo thù, khổ nổi chúng ỷ vào công gia coi trọng, hoành hành khắp nơi, số kẻ thù thực sự là đếm không xuể.
“ Chủ quán, cho nửa con vịt và một bầu rượu.”
Giọng êm như ru của Chu Quốc Bình vang lên bên tai hai người, cả hai lập tức quên ý định tìm kẻ thù, cùng nhìn Chu Quốc Bình vén váy, đặt bờ mông tròn lẳn xuống ghế nhỏ.
Chủ quán thấy quen nữ tử như thế này rồi, chẳng để ý, bên Tần Hoài, chẳng thiếu mỹ nhân nhi mượn rượu giải sầu.
Do chỉ có ba vị khách, chủ quan nhanh chóng bê lên thịt quay được thái sẵn cùng rượu, còn tặng một đĩa củ ấu, cho rằng mỹ nhân muốn làm ăn cùng hai vị khách kia, chuyên môn đặt thức ăn cùng bàn.
Chuyện làm ăn ở Nam Kinh là phải hỗ trợ lẫn nhau, mỹ nhân nhi chiếu cố chuyện làm ăn nhà hắn, vậy hắn cũng phải giúp người ta làm ăn.
Chu Quốc Bình không nói gì cả, lặng lẽ cúi đầu ăn thịt uống rượu, khỏi phải nói, toàn thân nàng đầy vẻ bi thương.
Bặc Thu Sinh bị tên bay đạn lạc từ đám đông ném trúng người, may chỉ là nắm bùn, đủ khiến hắn nổi điên, vừa đưa tay đỡ vừa la hét. Hà Thiệu Phủ dẫn đàm nha dịch cầm gậy gỗ lao vào bách tính đập túi bụi, bách tính không có tổ chức đâu phải đối thủ, bị đánh vỡ đầu chảy máu, chật vật chạy trốn.
Nha dịch đuổi bách tính đi chứ không truy sát, vội vàng cởi trói cho Hà Thao, Trương Bưu, phát hiện hai người này hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, e là không sống được nữa.
Hà Thao mặt mày méo mó, răng rụng quá nửa, vậy mà vẫn nhìn Bặc Thu Sinh lẩm bẩm luôn mồm: “ Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi, công gia không tha cho ngươi đâu ...”
Tên khốn kiếp tự gây họa còn chưa tỉnh, Bặc Thu Sinh cả giận:” Các ngươi say rượu xông vào nhà dân, giết người cưỡng bức, vậy mà còn ăn nói linh tinh, chẳng lẽ chê mình sống lâu quá hay sao?”
Trương Bưu nhổ cái răng ra: “ Không phải bọn ta làm, bọn ta không biết vì sao lại thế, Bặc Thu Sinh, chuyện này ta nhất định bẩm báo công gia, công gia sẽ đòi lại công bằng cho bọn ta.”
Bặc Thu Sinh lửa giận bốc cao, chỉ hai tay đầy máu cùng vết cào trên người chúng:” Nếu như thế này chưa đủ chứng cứ định tội các ngươi thì trên đời này không còn cái cọi là chứng cứ nữa rồi. Giờ thì các ngươi ngoan ngoãn ngậm miệng thối lại, bản quan sẽ báo cho hai vị công gia giáng tội các ngươi, không cần biết các ngươi được công gia coi trọng thế nào, phạm vào tội tày đình này, các ngươi cho rằng công gia còn bao che các ngươi chắc.”
Hà Thao, Trương Bưu thấy tên cẩu quan thường ngày gặp mình đều khúm núm vâng dạ có thái độ như thế mới biết việc chẳng lành, không nói nữa, lòng hơi sợ, vắt óc nghĩ lại chuyện tối hôm qua.
Mặc dù không phải bọn chúng chưa từng làm mấy việc tương tự, nhưng nếu chỉ luận riêng sự kiện hôm qua thì đầu óc trống rỗng chẳng có gì.
Bành Quốc Thư đứng trong đám đông chứng kiến từ đầu tới cuối.
Thi thể cả nhà Vương Nhữ Đại đã được nha dịch cho vào quan tài mỏng rẻ tiền, dùng xe trâu đưa tới loạn táng cương đằng xa.
Đa phần hương dân bị nha dịch đánh đuổi rồi, chỉ còn lại số ít lớn gan chủ yếu là đám lưu manh vô lại đương địa đứng xa chỉ trỏ đống đổ nát, giọng điệu toàn kiểu hóng hớt náo nhiệt và thương xót giả dối, chẳng có chút bi phẫn vì đồng loại gì cả.
“ Hà Thao, Trương Bưu được thả rồi, Bặc Thu Sinh đợi tới chiều không thấy hương dân làm loạn nữa nên lén lút thả hai tên đó ra.”
“ Chuyện cứ thế mà qua à?” Chu Quốc Bình nghe Bành Quốc Thư thuật lại sự việc thì không tin nổi sự nhu nhược của bách tính nơi này, nếu ở phương bắc đã có cuộc bạo loạn cực lớn rồi, có khi xông cả vào phủ quốc công không chừng:
“ Bách tính nơi này quen coi phủ Ngụy Quốc Công là trời, biết phản kháng thế nào cũng vô ích, nên phát tiết một hồi xong thì tâm tư báo thù cũng nhạt.” Bành Quốc Thư lắc đầu ngao ngán:
Trương Phong trầm tư:” Thực sự không ngờ phủ Ngụy Quốc Công ở huyện Thượng Nguyên lại bá đạo tới mức này, uổng cho chúng ta tốn bao công sức mới gom đủ 11 thi thể ác đồ.”
“ Vậy thì chấp hành bước thi hai kế hoạch đi.” Chu Quốc Bình đứng dậy:” Xem ra chỉ trông cậy vào bách tính thôi là không đủ rồi, để ta đích thân điều khiển một chuyến.”
Bành Quốc Thư muốn hỏi điều này lâu rồi:” Chu tỷ, sao phải khổ thế?”
“ Ta làm sai một việc, phụ lòng huyện tôn, giờ cần chuộc tội, đa tạ các huynh đệ cho ta cơ hội này, chuyện trong quan trường các ngươi thảo luận với nhau mà làm, ta không xen vào.” Chu Quốc Bình chắp tay kiểu giang hồ, nói xong đi ngay, cũng không giải thích mình định làm gì:
Ba người tiễn Chu Quốc Bình đi rồi quay lại phòng, Đàm Bá Minh nói: “ Dùng Hà Thao, Trương Bưu hủy hai tên huyện lệnh, huyền thừa được đề bạt, chủ bạ thăng quan, hai chúng ta sẽ được Sử Khả Pháp đưa tới làm chủ bạ, thế này không tính là bước đi lớn, hẳn là không có lực cản.”
“ Chuyện này sẽ nhìn ra được sức ảnh hưởng thực sự của Sử Khả Pháp ở Giang Nam ra sao, nếu ảnh hưởng đủ lớn, không chỉ bổ nhiệm hai chức vụ nho nhỏ này, còn báo thù giúp cả nhà Vương Nhữ. “ Trương Phong nói tới đó hỏi Bành Quốc Thư: “ Cả nhà họ đi xa rồi chứ?”
“ Yên tâm, huyện Lam Điền ta bố trí ở Nam Kinh lâu năm rồi, chút chuyện nhỏ thế này chẳng lẽ không làm nổi, cả nhà Vương Nhữ đã theo thương đội rời đi rồi, đảm bảo an toàn tới được huyện Lam Điền.”
……. ……..
Khi Chu Quốc Bình ra tới phố thì trời đã tối.
Chập tối mới là lúc thành Nam Kinh náo nhiệt nhất, vô số tiểu thương phiến gánh hàng ra đường, làm ít món ăn nhỏ rao bán.
Người đi đường rất đông, có điều nữ tử rất ít, buổi tối mà còn nữ tử ra đường thì không phải tiểu thương phiến cũng là nữ tử thanh lâu.
Hà Thao, Trương Bưu ngồi bên trong hiệu nhỏ bán vịt nướng ở ngõ sâu.
Thái tổ hoàng đế của Đại Minh rất thích ăn vịt, thế là ngự trù liền nghiên cứu ra đủ món ăn lấy lòng, trong đó nổi tiếng nhất chính là món vịt quay.
Người Nam Kinh ăn vịt quay chú trọng da phải giòn, thịt phải mềm tươi, béo mà không ngấy, vì thế vịt quay Nam Kinh không béo như ở vùng khác.
Muốn xem vịt quay ở một cửa hiệu có ngon hay không đại khái thử nước chấm có thể nhìn ra, vịt quay quan trọng ở nước chấm, chế biến thứ này cầu kỳ không kém gì quay vịt.
Vì cách chế biến quá cầu kỳ nên món vịt quay thường xuất hiện ở hiệu ăn lớn, hoặc là nhà đại phu mà thôi.
Người bình thường ăn vịt quay thì đành phải mua vịt quay sẵn, cửa hiệu như thế phải rẽ quanh co trong con ngõ sâu mới tìm được.
Hà Thao, Trương Bưu đã ngồi ở đây một thời gian rồi, hai người họ chẳng nói gì mấy, chuyện xảy ra ngày hôm qua tới giờ họ vẫn mù mờ lắm, chỉ nhớ mang máng hai người từ thuyền hoa đi xuống, không gọi được xe ngựa, thế là cứ bước thấp bước cao mà đi, tới chỗ ấm áp thì dừng lại nghỉ, sau đó tỉnh lại thì thành ra như vậy rồi.
Đối với chuyện giết người thì bọn họ không để ý mấy, làm họ bực mình là, vì sao lại nổi thú tính vì hai xuẩn phụ quê mùa chứ, đó là chuyện bọn họ nghĩ không thông.
Chẳng lẽ là vì say quá sao?
Hai người cắm mặt uống rượu, vịt ở trước mắt chẳng động đũa.
Khi Chu Quốc Bình đi xuyên qua ngõ tối tới hiệu thịt nướng, Hà Thao, Trương Bưu đồng loạt ngẩng đầu nhìn, phải nói rằng dưới ánh đèn tù mù, vóc dáng mạn diệu của Chu Quốc Bình thực sự khơi lên tơ tưởng vô hạn.
Trương Bưu ôm cái miệng thiếu ba cái răng nói:” Nữ tử thế này khơi lên thú tính của chúng ta thì ta mới tin, hai con xuẩn phụ ở Thượng Giáp Lý sao có thể chứ.”
Hà Thao cũng nghĩ vậy: “ Hay là chúng ta bị kẻ gian hãm hại?”
Hai người liền vắt óc suy đoán là kẻ thù nào tới báo thù, khổ nổi chúng ỷ vào công gia coi trọng, hoành hành khắp nơi, số kẻ thù thực sự là đếm không xuể.
“ Chủ quán, cho nửa con vịt và một bầu rượu.”
Giọng êm như ru của Chu Quốc Bình vang lên bên tai hai người, cả hai lập tức quên ý định tìm kẻ thù, cùng nhìn Chu Quốc Bình vén váy, đặt bờ mông tròn lẳn xuống ghế nhỏ.
Chủ quán thấy quen nữ tử như thế này rồi, chẳng để ý, bên Tần Hoài, chẳng thiếu mỹ nhân nhi mượn rượu giải sầu.
Do chỉ có ba vị khách, chủ quan nhanh chóng bê lên thịt quay được thái sẵn cùng rượu, còn tặng một đĩa củ ấu, cho rằng mỹ nhân muốn làm ăn cùng hai vị khách kia, chuyên môn đặt thức ăn cùng bàn.
Chuyện làm ăn ở Nam Kinh là phải hỗ trợ lẫn nhau, mỹ nhân nhi chiếu cố chuyện làm ăn nhà hắn, vậy hắn cũng phải giúp người ta làm ăn.
Chu Quốc Bình không nói gì cả, lặng lẽ cúi đầu ăn thịt uống rượu, khỏi phải nói, toàn thân nàng đầy vẻ bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.